Thông tin truyện

[Zhihu] Túc Hoà

[Zhihu] Túc Hoà

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

Sưu Tầm

Trạng thái:

Full
Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
01.



Mặt trăng nhuốm m/á/u lên cao.



Xung quanh dần trở nên tĩnh lặng, không còn tiếng la hét thảm thiết phía xa xăm nữa.



Đàn ông ch/et cả rồi, chỉ còn phái nữ sống sót bị nhốt chung trong túp lều này thôi.



Bấy giờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mỗi người đều tràn ngập sự tuyệt vọng và sợ hãi vô tận.



Họ từng là những cành vàng lá ngọc cao quý nhất trong cung.



Thế mà giờ đây, cha huynh bị kỵ binh của Khương Nhung tàn sát dã man, bọn ta bị trói tay ném vào trong lều, chẳng khác bầy dê chờ bị thịt là bao.



Rèm lều được vén lên, mấy gã binh lính Khương Nhung bước vào.



Chúng cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung hăng, mùi m/á/u tanh nồng nặc ám đầy cơ thể, khóe miệng nở nụ cười dâm tà.



“Cuối cùng cũng được nếm thử mùi vị của quý nữ Nam Đường rồi.”



“Ở đây có vài vị công chúa đấy, không biết công chúa khóc có gợi tình hơn dân thường không nhỉ?”



Mấy nữ tử nghe thế, sợ tới mức bật khóc, có người luôn miệng gọi cha nương, có người tuyệt vọng đòi tự s/á/t.



Trong hoàn cảnh hỗn loạn đó, một giọng nói gấp gáp vang lên.



“Các vị quân gia, ta đi cùng các ngươi!”



Người nói chính là muội muội của ta, Ngọc Hòa.



Ta lập tức nhận ra, nàng ta cũng sống lại rồi.



02.



Kiếp trước từng xảy ra khung cảnh y hệt như vậy.



Binh lính Khương Nhung chọn một người trong lều, kéo ra ngoài thay nhau chơi đùa.



Khi đó, Ngọc Hòa một mực trốn ra phía sau, đẩy những người khác lên đằng trước.



Khi thấy một cô bé tám tuổi sắp bị đẩy lên hàng đầu, ta vội vàng đứng dậy che chở cho cô bé:



“Nếu các người muốn thì đưa ta đi đi.”



Sau đó, ta bị đám binh lính lôi ra khỏi lều, mấy tỷ muội còn lại nhờ vậy mà thoát được một kiếp.



Lúc rời khỏi lều, ta nghe thấy Ngọc Hòa vỗ ngực nói:



“May quá may quá, người ch/et là Ngọc Túc.”



Những người còn lại bất bình thay cho ta:



“Ngọc Túc tỷ tỷ dùng mạng để bảo vệ chúng ta, cùng là công chúa, ngươi đã gánh vác được gì chưa?”



Giọng nói tức giận của Ngọc Hòa vang lên:



“Sao có thể so sánh ta với Ngọc Túc được chứ! Ta là con gái duy nhất của phụ hoàng và mẫu hậu, nàng ta chỉ là con của một cung nữ đê hèn, sao xứng so với ta?”



Ngọc Hòa tưởng rằng, ta chắc chắn sẽ ch/et trong tay toán lính man rợ này.



Nhưng nàng ta không ngờ tới, khi toán lính lôi ta vào rừng thì tình cờ đụng phải Thiếu chủ Khương Nhung, Mộ Dung Cẩn đến tuần tra.



Mộ Dung Cẩn thích ta.



Hắn đưa ta về lều của mình, sau một đêm sủng hạnh, ta trở thành thị thiếp của hắn.



Hắn rất thích ta, sau khi quay về Khương Nhung thì lập tức phong ta làm trắc phi.



Vua Khương Nhung đã già, Mộ Dung Cẩn là người đàn ông quyền lực nhất ở Tây Vực, chưa kể tới vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài tuấn mỹ của hắn, quả thật chính là tình nhân trong mộng của vô số người.



Chờ hắn lên ngôi, ta chính là một quý phi được vô vàn sủng ái.



Ngọc Hòa và những quý nữ khác trở thành nô lệ, lay lắt qua ngày nhờ những thứ tệ hơn cả đồ ăn cho ngựa, tờ mờ sáng phải làm việc với bàn tay đầy vết bỏng phồng rộp và rỉ m/á/u.



Ngọc Hòa là con gái duy nhất của hoàng hậu, chưa bao giờ phải chịu khổ sở đến vậy.



Với lòng hận thù mãnh liệt, nàng ta gi/ế/t ch/ế/t ta trong lúc ta ghé thăm nô lệ.



Vốn dĩ, nếu nàng ta không hại ta, ta đã định giải cứu tất cả mọi người.



May mắn thay, hai ta đều sống lại rồi.



Ngọc Hòa vui vẻ rời đi cùng đám binh lính Khương Nhung.



Trước khi đi, nàng ta lặng lẽ thì thầm vào tai ta:



“Mở to mắt mà nhìn cho kĩ, ta nhất định sẽ được sủng ái hơn cả ngươi.”



03.



Ngọc Hòa đoán không sai.



Giống như kiếp trước, Thiếu chủ Khương Nhung đến tuần tra thì bắt gặp đám binh lính đang lôi kéo nàng ta.



Ngọc Hòa rưng rưng nước mắt, mái tóc đen xõa tung tô điểm thêm cho dáng vẻ mềm yếu, tràn đầy tuyệt vọng của một nàng công chúa mất nước.



Mộ Dung Cẩn lập tức ngăn đám binh lính lại.



Hắn bế Ngọc Hòa lên ngựa, thúc ngựa trở về lều của mình.



Ba ngày sau, Mộ Dung Cẩn và Ngọc Hoà quấn quýt mỗi đêm.



Ngọc Hòa bắt chước dáng vẻ của ta để lấy lòng Mộ Dung Cẩn.



Kiếp trước, sau khi gả cho hắn, ta chưa từng nở nụ cười.



Để làm ta vui, Mộ Dung Cẩn thử rất nhiều cách, thậm chí làm cả trò ngu ngốc là trêu chọc các chư hầu.



Thế nhưng, lòng ta chất chứa nỗi nhớ nhung non sông đã mất, chẳng thể nào vui lên được.



Kiếp này, Ngọc Hòa học theo ta, cả ngày chỉ trưng ra vẻ mặt u sầu.



Đúng như dự đoán, Mộ Dung Cẩn càng thêm phấn khích.



Hắn truyền lời, rằng bất cứ ai có thể khiến cho công chúa Ngọc Hòa mỉm cười sẽ được ban thưởng vạn lượng hoàng kim.



Một tháng sau, bọn ta tới đất Khương Nhung.



Những quý nữ thế gia giờ đây trở thành những nô lệ thấp kém nhất.



Ta được giao cho công việc dễ dàng hơn hẳn, làm một cung nữ hầu trà, bưng trà rót nước cho Mộ Dung Cẩn.



Ngày hôm đó, ta cúi đầu bưng trà lên cho Mộ Dung Cẩn và Ngọc Hòa.



Khi dâng trà cho Ngọc Hòa, nàng ta vờ như muốn nhận chén trà nhỏ mà ta dâng, nhưng rồi tay bỗng nhiên thả lỏng.



Chén trà kia rơi xuống, cả tách trà vẫn còn nóng bắn tung tóe lên váy của nàng ta.



Ngọc Hòa đau đớn kêu lên, sắc mặt Mộ Dung Cẩn lập tức sa sầm.



“Người đâu.”



Hắn nói:



“Kéo nô lệ kia xuống cho chó ăn đi.”



Mọi người đều biết Thiếu chủ của Khương Nhung, Mộ Dung Cẩn tính tình thất thường, độc ác tàn bạo.



Kiếp trước, hắn sẵn sàng tiêu tốn vạn lượng hoàng kim chỉ để mua một nụ cười của ta.



Vậy mat kiếp này, hắn không hề do dự muốn gi/ế/t.



Ta chưa kịp nói gì thì Ngọc Hòa đã quỳ xuống.



Nàng ta nhẹ giọng nói:



“Đây là đồng bào ở Nam Đường của thiếp thân, tuy chân tay nàng ấy có hơi vụng về nhưng xin Thiếu chủ tha cho nàng ấy một mạng.”



Sắc mặt Mộ Dung Cẩn lạnh lẽo, một lúc lâu sau hắn mới nói:



“Nếu Ngọc Hòa đã xin tha cho ngươi, vậy thì phân ngươi đến chuồng ngựa đi.”



Ngọc Hòa mỉm cười nhìn ta.



Ta biết, nàng ta cố ý làm vậy.



Ngọc Hòa không muốn ta hầu hạ bên cạnh Mộ Dung Cẩn, sợ ta sẽ nhân cơ hội quyến rũ hắn.



Nhưng nàng ta càng không muốn để ta ch/et sớm.



Ngọc Hoà muốn ta chứng kiến nàng ta leo lên ngôi vị quý phi như thế nào.



Việc ta bị phân đến chuồng ngựa nằm trong kế hoạch của nàng ta, dẫu sao thì kiếp trước nàng ta từng phải làm việc ở đó mà.



Công việc này cực kì vất vả, phần lớn giống ngựa ở Khương Nhung đều rất hung dữ, rất dễ khiến người khác bị thương.



Ngọc Hoà thường cho ngựa ăn ít cỏ khô hơn vì sợ chúng đá mình, kết quả là, một tháng sau khi nàng ta nhận việc, một con ngựa con bị ch/et đói.



Con ngựa đó chính là Tuyết Long Câu mà công chúa Khương Nhung nuôi dưỡng.



Vì thế, công chúa Khương Nhung đánh Ngọc Hòa rất tàn nhẫn, hơn nữa còn hủy hoại gương mặt của nàng ta.



Thời gian sau, Mộ Dung Cẩn và ta cùng nhau tới chuồng để chọn ngựa, hắn ra lệnh cho Ngọc Hòa bấy giờ đã bị hủy dung điều chỉnh yên ngựa cho ta.



Tinh thần của Ngọc Hoà hoàn toàn sụp đổ.



Nàng ta là công chúa cao quý nhất Nam Đường, từ bé đến lớn đều là ta hầu hạ nàng ta.



Hiện giờ ta cao cao tại thượng, nàng ta lại là nô lệ thấp hèn, làm sao nàng ta chịu đựng nổi đây?



Nghĩ thế, Ngọc Hòa bất thình lình xông lên, dùng cựa đ/â/m thẳng vào cổ họng ta.



“Quý phi à! Ta cho ngươi làm quý phi này!”



Lần này sống lại, địa vị của chúng ta đảo ngược đúng như ý muốn của nàng ta.



Giờ nàng ta trở thành trắc phi của Mộ Dung Cẩn, còn ta trở thành nô lệ chăm sóc ngựa.



“Đợi đến khi ngươi nuôi ch/et Tuyết Long Câu, ngươi cũng thử mùi vị bị công chúa đánh tới tróc da tróc thịt đi!”



Ngọc Hòa chỉ để lại một câu ấy rồi rời đi, ta đứng lẻ loi một mình trong chuồng ngựa.



Con ngựa gần ta nhất có bộ lông dài trắng như tuyết, nó không ngừng giậm chân xuống đất, lắc đầu khịt mũi.



Ta nhủ thầm, đây chắc hẳn chính là Tuyết Long Câu của công chúa.



Tuyết Long Câu thừa hưởng sức mạnh của một con ngựa hoang, rất khó bị con người thuần hóa.



Ngọc Hòa cho rằng, ta không thể chăm sóc tốt cho Tuyết Long Câu, sau đó sẽ ch/et trong tay công chúa.



Thế nhưng nàng ta không biết, mẹ của ta chính là cung nữ ngự thú ở sân tuần thú trong hành cung.



Đối với ta mà nói, thuần hóa ngựa là chuyện vô cùng đơn giản.



04.



Sau khi ta chăm sóc cho Tuyết Long Câu hai tháng, Ngọc Hòa lại tới chuồng ngựa.



Lúc này, nàng ta đã là quý thiếp được Mộ Dung Cẩn sủng ái nhất.



Phụ nữ ở Khương Nhung hào phóng hoạt bát, còn phụ nữ Nam Đường chúng ta lại như châu như ngọc, dịu dàng mềm mại.



Hiển nhiên, Mộ Dung Cẩn rất yêu thích sự khác biệt đó.



Chưa kể, quả thật Ngọc Hòa rất xinh đẹp, nàng ta được hoàng đế và hoàng hậu yêu thương chiều chuộng, ngày ngày tắm nước hoa hồng, xông hơi bằng cao hoa nhài, làn da đẹp hơn cả ngọc dương chi.



Các nô lệ Khương Nhung ân cần mang một chiếc ghế mềm đến cho Ngọc Hoà, nàng ta mỉm cười ngồi xuống trước mặt ta.



“Qua đây, bóp chân cho ta.”



Nghe thế, động tác của ta khựng lại trong giây lát.



Đôi mắt Ngọc Hòa nheo lại, người hầu đứng cạnh nàng ta lập tức dùng cây roi ngựa nặng nề quất lên người ta.



Quý nữ làm chung trong chuồng ngựa với ta khóc lóc chạy tới, muốn bảo vệ ta:



“Đều là tỷ muội cả, tại sao công chúa Ngọc Hòa lại đối xử với tỷ ấy như vậy…”



Nàng chưa kịp nói hết câu thì đã bị một cây roi ngựa quất mạnh lên lưng.



Quý nữ này là con gái út của một quan văn ở Thanh Lưu, năm nay mới mười ba tuổi, sức khỏe yếu ớt, phải dùng thuốc quanh năm suốt tháng.



Khi đến Khương Nhung chẳng những không có thuốc thang, điều kiện sống lại kham khổ nên vừa đánh một roi, nàng không chịu nổi mà ngất xỉu luôn.



Ta che chở cho nàng, đi tới gần Ngọc Hòa.



“Người muốn ta bóp chân thì ta sẽ làm.”



“Lực thế này đã vừa chưa? Nếu vẫn chưa được thì người muốn đánh hay mắng ta đều được, hà tất gì phải trút giận lên đầu người khác?”



Lúc này Ngọc Hòa mới nở nụ cười kiều diễm.



Nàng ta dùng mu bàn chân nâng cằm ta lên, nhỏ giọng chỉ đủ cho ta và nàng ta nghe thấy:



“Tỷ tỷ à, lần này sống lại, ngươi chỉ có thể hầu hạ ta thôi.”



Kiếp trước, Mộ Dung Cẩn ra lệnh cho Ngọc Hòa làm yên ngựa cho ta.



Có lẽ ấy chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng ta.



Sao nàng ta có thể chấp nhận để người từng bị mình bắt nạt và giẫm đạp lên như ta trở thành chủ nhân của mình, còn nàng ta chỉ có thể trọn đời làm nô lệ được chứ?



Sống lại rồi, chắc chắn nàng ta phải trả đủ cho ta.



Chỉ là…



Ta khẽ nói:



“Công chúa giận ta, muốn báo thù là chuyện bình thường.”



“Nhưng công chúa hưởng lộc của vạn dân, lúc nguy nan phải tận tâm gánh vác trách nhiệm cho đáng cái danh công chúa. Tại sao người không nghĩ xem, kẻ thù thực sự của chúng ta là ai?”



Ngọc Hòa cười nhạo một tiếng.



Nàng ta nói:



“Ta há lại không biết, nếu không phải Khương Nhung đánh Nam Đường thì sao ta lại mất đi cuộc sống cẩm y ngọc thực, đến nơi này chịu khổ chứ?”



“Nhưng mà Ngọc Túc à, phụ hoàng ch/et rồi, hoàng huynh ch/et rồi, tướng quân ch/et rồi, đều ch/et cả rồi!”



“Đến cả cánh đàn ông còn không thể bảo vệ được mảnh đất kia, ta chỉ là một cô công chúa nhỏ bé thì có thể làm gì, ta có thể bảo vệ tính mạng của bản thân đã là chuyện rất khó khăn rồi! Nếu như phụ hoàng mẫu hậu vẫn còn sống, chắc chắn họ chỉ mong ta được hạnh phúc thôi.”



“Ngược lại là ngươi… Bây giờ ta cướp mất vị trí trắc phi của ngươi, ngươi có hận ta không?”



Ta lắc đầu.



Thật ra, ta không hận Ngọc Hòa, ít nhất là không hận vì chuyện đó.



Làm trắc phi của Mộ Dung Cẩn đâu phải chuyện tốt gì?



Kiếp trước, Mộ Dung Cẩn chỉ sủng ái ta ba tháng, sau đó hắn cưới con gái của thủ lĩnh các bộ lạc ở Tây Vực.



Hắn là Thiếu chủ của Khương Nhung, không thể chỉ cưới một người.



Vì tranh giành vị trí chính phi kia, các quý nữ ở Khương Nhung đấu đến ngươi ch/et ta sống.



Sau lưng họ là 16 thế lực khác nhau ở Tây Vực, hỗn loạn phức tạp, không ai nhường ai.



So sánh với một cô công chúa Nam Đường mất nước, sau lưng chẳng có mẫu quốc ủng hộ nhưng lại được Mộ Dung Cẩn sủng ái, có khác nào cái gai trong mắt tất cả phi tử đâu?



Kiếp trước, cho dù Ngọc Hòa không giết ta thì ta cũng không thể sống quá một tháng nữa, bởi ta đã trúng kỳ độc chu sa bộ rồi.



Nhưng Ngọc Hòa không muốn tin điều đó.



Nàng ta cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ta:



“Đồ tiện nhân này, ngươi kế thừa mấy phần nhan sắc quyến rũ của ả cung nữ hèn hạ kia đấy.”



“Mặc dù bây giờ Mộ Dung Cẩn chỉ thích mỗi mình ta, nhưng lỡ như hắn rung động với ngươi thì sao đây? Ta sẽ khó xử lắm.”



Ngọc Hòa lớn tiếng gọi:



“Người đâu!”



“R/ạ/c/h nát khuôn mặt nàng ta ra cho ta, không được sót chỗ nào hết!”



Mũi d/a/o lạnh như băng nhanh chóng lướt qua mặt ta.



Ta nhắm chặt mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện.



Mau đến đi.



Mau mau đến đi!



Ngay khi nhát d/a/o đầu tiên chuẩn bị hạ xuống, một bóng người mặc trang phục đỏ tươi, cưỡi trên hắc mã vun vút lao tới.



“Công chúa Khương Nhung, Mộ Dung Châu giá đáo!”



Ta đợi được nàng ấy rồi.



Xem thêm...

Bình luận truyện