[Zhihu] Túc Hoà

Chương 4: Phần 5




15.

Tháng chín, gió thu se lạnh thổi khắp thảo nguyên.

Hai sự kiện lớn đồng thời xảy ra.

Đầu tiên, vua Khương Nhung lâm bệnh nặng, chìm vào hôn mê, thủ lĩnh của các bộ lạc đều tập hợp bên ngoài kim trướng, chờ đợi cái ch/ế/t có thể đến bất cứ lúc nào của ông ta, chờ đợi tân vương đăng cơ.

Sự kiện thứ hai là Ngọc Hòa bị sảy thai rồi.

Không rõ nàng ta bị ai hãm hại.

Các quý nữ Khương Nhung đến từ mười sáu bộ lạc Tây Vực đều có thủ đoạn riêng, kiếp trước ta không thể đề phòng họ thì hiển nhiên kiếp này Ngọc Hòa cũng vậy.

Giống hệt như kiếp trước của ta, Ngọc Hòa không chỉ sảy thai mà còn bị trúng độc.

Bấy giờ vua Khương Nhung sắp qua đời, Mộ Dung Cẩn chuẩn bị kế nhiệm nên không một ai chú ý tới chuyện của nàng ta cả.

Mộ Dung Cẩn bận rộn triều chính, thậm chí sau khi Ngọc Hoà có thai còn chẳng thèm liếc nhìn nàng ta lấy một lần.

Có lần, ta và Mộ Dung Châu bắt gặp nàng ta.

Ngọc Hoà gầy đi rất nhiều, như thể một cơn gió thổi qua là đủ quật ngã nàng ta ngay.

Ngọc Hòa nhìn thấy ta, nàng ta cắn môi nói:

“Sở Ngọc Túc, ngươi đến xem trò cười của ta đấy à?”

“Ta nói cho ngươi biết, Mộ Dung Cẩn sắp lên ngôi rồi, cho dù không có đứa trẻ này thì ta cũng là quý phi của Khương Nhung!”

Ta và Mộ Dung Châu thương xót nhìn nàng ta một cái, quay người rời đi.

Chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.

“Mười sáu bộ lạc Tây Vực lên tiếng rồi. Cổ Nguyệt chắc chắn đứng về phía chúng ta, ngoài ra có bốn bộ lạc khác đồng ý giúp đỡ ta.”

“Trong mười một bộ lạc còn lại, có sáu bộ lạc kiên quyết ủng hộ Mộ Dung Cẩn, năm bộ lạc nhỏ khác chỉ cần gió thổi thôi là sẽ thất thủ, chỉ cần trên di chúc của phụ vương viết tên ai thì họ sẽ theo người đó.”

Mộ Dung Châu nhỏ giọng nói với ta.

Ta gật đầu:

“Nếu như cứng rắn đối đầu thì công chúa nghĩ mình có mấy phần khả năng đánh thắng Mộ Dung Cẩn?”

Ánh mắt Mộ Dung Châu tối sầm lại:

“Năm phần. Binh lính của ta tinh nhuệ hơn Mộ Dung Cẩn, thêm cả thiết thuẫn trận mà Cổ Nguyệt Quốc để lại nữa. Nhưng mà, xét về số lượng quân binh thì ta kém xa hắn.”

Ta thấp giọng nói thầm:

“Nếu công chúa muốn thêm binh lực thì có đấy.”

Lúc này, chúng ta đang đứng trước chuồng ngựa.

Ánh trăng chiếu xuống, vô số những tinh binh mặc giáp đen xếp thành hàng.

Đây là binh thiết kỵ của Cổ Nguyệt.

Quân đoàn này là lực lượng kỵ binh mạnh nhất Tây Vực.

Năm xưa, mẫu thân của Mộ Dung Châu dẫn theo họ gả cho vua Khương Nhung, sau khi bà bị hại ch/ết thì hổ phù có thể điều khiển đội ngũ này rơi vào trong tay Mộ Dung Cẩn.

Thế nhưng, Mộ Dung Cẩn không thể ra lệnh cho đội ngũ này.

Chỉ Mộ Dung Châu mới có thể.

Cho dù nàng ấy không có binh phù, nhưng tất cả tướng sĩ này đều chỉ nhận nàng ấy làm chủ, chỉ nghe lệnh duy nhất công chúa của họ thôi.

Mộ Dung Châu nói thầm:

“Tất cả kỵ binh của Cổ Nguyệt đều ở đây, số còn lại là quân của Mộ Dung Cẩn, trên đất Khương Nhung này còn thế lực nào có thể hỗ trợ chúng ta nữa không?”

Đột nhiên, nàng ấy nghĩ tới điều gì đó, hai mắt mở to.

Ta nhìn nàng ấy, lên tiếng nói ra đáp án:

“Người Nam Đường.”

Ta vừa dứt lời, từng nô lệ bắt đầu bước ra từ trong bóng tối, xếp thành hàng trên sân đua ngựa.

Dưới ánh trăng, họ im lặng không nói nhưng ẩn chứa thứ sức mạnh tiềm tàng.

Trên đất Khương Nhung có tới tám ngàn nô lệ của cố quốc ta, của Nam Đường ta.

Mộ Dung Châu nhìn ta, đôi mắt nàng ấy đỏ hoe.

“Dù có tám ngàn binh sĩ thì tướng lĩnh ở đâu đây?”

“Tất cả tướng sĩ ở Nam Đường các ngươi đều đã bị Mộ Dung Cẩn gi/ết hết rồi mà?”

Mộ Dung Châu nói đúng.

Để Nam Đường vĩnh viễn không còn sức chống trả nữa, sau khi Mộ Dung Cẩn đánh chiếm Nam Đường, hắn đã ra lệnh gi/ế/t sạch tất cả tướng lĩnh.

Thế nhưng…

Ta mở danh sách ra.

“Thẩm Trường Ninh, con gái của Đại tướng quân xa kỵ Thẩm Bưu.”

“Có!”

“Tạ Minh Nguyệt, con gái của Thái úy Tạ Lãng.”

“Có!”

“Phó Như Anh, con gái của đô đốc cửu môn bộ binh Phó Hòe.”

“Có!”

“Cảnh Yến Yến, con gái của thống lĩnh quân Tiên Phong Cảnh Tòng Hưng.”

“Có!”

Những cô gái lần lượt bước ra theo tiếng gọi của ta, quỳ xuống trong bóng tối.

Tất cả đều là con nhà tướng, là hậu duệ của dòng dõi tinh binh.

Dẫu cho cha huynh của họ đã m/ấ/t nhưng dòng máu oai hùng ấy vẫn chảy trong họ, vẫn không ngừng sục sôi chờ ngày báo thù rửa hận!

Họ có thể cưỡi ngựa, có thể cầm đao, có thể chiến đấu đến ch/ết, sẵn sàng hi sinh tính mạng.

“Thấy không? Công chúa.”

Ta nhẹ giọng nói:

“Tướng lĩnh Nam Đường ta sẽ không bao giờ ch/ết.”

Mộ Dung Châu nhìn những nữ nô kia.

Nàng ấy quay đầu nhìn ta, nói:

“Sở Ngọc Túc, ngươi, và cả người Nam Đường các ngươi nữa, thật sự không làm ta thất vọng.”

16.

Đêm ấy, trời giáng dị tượng.

Một con thần điểu chín đuôi của Khương tộc xuất hiện, bay rất lâu bên trên nóc lều của Mộ Dung Châu.

Quốc sư bước lên đài cao, dùng mai rùa để bói toán, sau đó ông ta run rẩy vuốt râu, chỉ nói mấy chữ:

“Đế tinh suy sụp, nữ tinh trục nguyệt, quân quyền thần thụ, công chúa lên ngôi!”

Khi mười sáu chữ này truyền đi khắp lãnh thổ Khương Nhung, ta và Mộ Dung Châu đang quất ngựa chạy như điên tới đại trướng của vua Khương Nhung.

Vua Khương Nhung bệnh tật đã lâu, chỉ còn sót một hơi tàn nên các nội quan đều vô cùng mệt mỏi, chợp mắt nghỉ ngơi.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa đánh thức bọn họ.

Khi họ mở mắt ra, một lưỡi d/a/o sắc bén đã kề ngay sát họng:

“Tránh ra.”

Binh thiết kỵ bao vây đại trướng, một mình Mộ Dung Châu mặc đồ đỏ xông vào trong.

Vua Khương Nhung đang mơ màng ngủ thì bị âm thanh kia làm cho giật mình, yếu ớt hỏi:

“Là ai…”

Mộ Dung Châu xách đ/a/o bước đến, khoanh chân ngồi trước giường ông ta.

Vua Khương Nhung nhìn thấy khuôn mặt Mộ Dung Châu thì run rẩy nói:

“Na San, ngươi là Na San…”

Đôi mắt Mộ Dung Châu tối sầm lại, nàng ngắt lời:

“Phụ vương, ta là con gái của Na San.”

“Châu Nhi.”

Cuối cùng vua Khương Nhung đã nhận ra người trước mặt, giọng điệu của ông ta lập tức trở nên bất mãn:

“Ngươi đến đây làm gì? Còn mang theo đ/a/o nữa, không phải ta dặn dò ngươi rồi sao? Ngươi đến tuổi lập gia đình rồi, nếu cứ ch/é/m ch/é/m gi/ế/t gi/ết như thế thì ca ca ngươi rất khó đàm phán hôn sự cho ngươi.”

Mộ Dung Châu nở nụ cười.

Nàng ấy nói từng chữ một:

“Ta đến để xin phụ vương truyền ngôi cho ta.”

17.

Không một ai biết, đêm hôm ấy vua Khương Nhung đã kinh hãi bao nhiêu, tức giận nhường nào.

“Nghiệp chướng, nghiệp chướng!”

Ông ta dùng ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt Mộ Dung Châu:

“Ngươi đang nói điên nói khùng gì thế hả? Chuyện đó tuyệt đối không thể!”

“Ngươi là một nữ tử, không ngoan ngoãn lập gia đình mà dám nói muốn làm vua của mười sáu bộ lạc Tây Vực sao?”

Mộ Dung Châu nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ.

Nàng mỉm cười nói.

“Đúng vậy, ta muốn làm vua của mười sáu bộ lạc Tây Vực.”

Vua Khương Nhung ngây ngẩn cả người.

“Thật ra, ta từng nghĩ đến chuyện chấp nhận số phận của mình rồi.”

“Năm mẫu phi ra đi, ta chỉ mới sáu tuổi, ta sợ ch/ết khiếp, hiểu rằng chẳng còn ai trên đất Khương Nhung này có thể bảo vệ ta nữa.”

“Phụ vương và ca ca chỉ coi ta như một đồ vật, mặc dù là công chúa nhưng ta chẳng thể tự mình làm chủ bất cứ chuyện gì hết.”

“Bình thường ta ngang ngạnh đối đầu với ca ca như vậy, nhưng ta biết rõ, hắn là Thiếu chủ, ta không bao giờ đấu lại hắn.”

“Nhưng mà…”

Mộ Dung Châu mỉm cười, nhìn về phía phụ vương nằm trên giường bệnh:

“Ta đã gặp một người, nàng ấy khiến ta nhận ra, ta không đáng phải nhận số mệnh đó.”

“Nếu quyết định không nhận mệnh thì ta đâu thể quay đầu lại nữa.”

“Phụ vương, đắc tội rồi.”

Mộ Dung Châu vẫy tay, hai binh lính tiến lên, một trái một phải ép vua Khương Nhung ấn vào di chúc đã viết sẵn.

Sau khi ấn dấu xong, lại đè ngọc tỷ có tộc huy lên trên.

“Tạ ơn phụ vương đã truyền ngôi cho ta.”

Mộ Dung Châu cất chiếu thư đi, không quan tâm tới vua Khương Nhung tức giận tới thở hồng hộc mà rời khỏi trướng.

18.

“Sở Ngọc Túc, ta lấy được rồi!”

Mộ Dung Châu lao ra ngoài.

Nàng ấy chạy về phía ta.

“Có chiếu thư rồi thì các bộ lạc còn lại sẽ phải thừa nhận ta, dù họ không muốn giúp ta thì cũng sẽ không giúp ca ca ta đâu.”

“Như vậy thì chiến thắng của ta đã gần chín mươi phần trăm…”

Nàng ấy đột nhiên khựng lại.

Bởi vì nàng ấy phát hiện ra ta đang đứng cách nàng ấy rất xa, trong tay dắt Tuyết Long Câu.

Tất cả nô lệ của Nam Đường đứng phía sau ta, họ đều dắt theo ngựa.

“Công chúa, chúc mừng người.”

Ta nói:

“Những chuyện ta có thể làm giúp người đều đã xong rồi.”

“Tống quân ngàn dặm, chung quy vẫn phải biệt ly.”

“Sở Ngọc Túc, ngươi…”

Ta quay người lên ngựa, phi nước đại về phía trước.

Tất cả người Nam Đường đều đi theo sau ta.

Đây chính là toàn bộ kế hoạch - ta phò tá Mộ Dung Châu, giúp đỡ nàng dấy lên cung biến.

Sau đó, khi nàng ấy và Mộ Dung Cẩn giao chiến, nội bộ của Khương Nhung đại loạn, ta sẽ dẫn tất cả người Nam Đường rời khỏi đây.

Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.

Cuối cùng, chúng ta có thể trở về cố hương rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.