[Zhihu] Túc Hoà

Chương 2: Phần 3




09.

Nhoáng cái đã tới nửa tháng sau, đến tiệc sinh nhật của Thiếu chủ Khương Nhung, Mộ Dung Cẩn.

Có nội quan muốn nịnh nọt hắn nên đặc biệt triệu tập những nữ nô từ Nam Đường tới, muốn sắp xếp chúng ta luyện một điệu múa cành trúc nổi tiếng của Nam Đường, góp vui cho sinh nhật của Mộ Dung Cẩn.

Rất nhiều cô gái không chịu làm.

“Mộ Dung Cẩn chính là kẻ thù gi/ế/t cha cướp nước chúng ta! Bảo chúng ta khiêu vũ cho hắn ta xem ư, đừng có mơ!”

Sắc mặt của tên nội quan lập tức thay đổi:

“Tất cả nữ nô không tuân theo mệnh lệnh đều sẽ bị thắt cổ ngay tại chỗ, kéo đi ném cho chó hoang ăn!”

Ta kịp thời bước đến, nhét một khối vàng vào trong tay tên nội quan:

“Đại nhân chớ giận, họ trẻ người non dạ, chân tay vụng về, làm sao biết khiêu vũ được.”

“Nói không phải nô khoe khoang, nhưng nô chính là người nhảy điệu cành trúc giỏi nhất Nam Đường đấy.”

Tên nội quan kia vui mừng, không trị tôi những nữ nô khác nữa, chỉ dặn ta chuẩn bị thật tốt để biểu diễn trong tiệc sinh nhật.

Trước khi đại tiệc bắt đầu, nội quan gửi tới cho ta một bộ váy múa và một đôi giày khiêu vũ dệt gấm.

“Nếu có thể khiến Thiếu chủ hài lòng, không thiếu gì lợi ích cho ngươi đâu.”

Sau khi tên nội quan kia rời đi, một quý nữ Nam Đường cùng làm việc trong chuồng ngựa giúp ta thay đồ.

Nàng là con gái duy nhất của Lý thượng thư, từ nhỏ đã được cha huynh dạy thơ văn thao lược. Mệnh danh là tài nữ đệ nhất Kinh Thành, vậy mà chỉ mới làm trong chuồng ngựa mấy tháng mà nàng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Bản thân nàng yếu ớt, lay lắt cố gắng sống qua ngày nhưng vẫn đau lòng rơi nước mắt cho ta:

“Công chúa Ngọc Túc là cành vàng lá ngọc, vậy mà vì bảo vệ chúng ta lại phải múa cho kẻ thù xem.”

Ta mỉm cười xoa đầu nàng:

“Đừng khóc, chúng ta sẽ sớm thoát ra thôi.”

Tối nay chắc chắn sẽ có bước ngoặt mới.

Lý cô nương chỉ cho là ta an ủi nàng ấy, rưng rưng gật đầu rồi thay giày giúp ta.

Nào ngờ, chân vừa xỏ vào giày, ta bỗng cảm nhận một cơn đau nhói lên.

Khi rút chân ra, ta thấy trong giày có một cây kim bạc sáng ngời, bên trên nhuốm m/á/u đỏ thẫm.

Lý cô nương sửng sốt nói:

“Đây là…”

Ta nghiến răng đáp:

“Là Ngọc Hòa.”

Nàng ta biết ta sẽ khiêu vũ trong bữa tiệc của Mộ Dung Cẩn.

Nếu để ta xuất hiện trong buổi tiệc thì sẽ rất bất lợi cho nàng ta.

Lý cô nương nhìn đôi tất thấm đẫm máu của ta:

“Miệng vết thương rất sâu, sao công chúa không băng bó qua một chút…”

“Không được.”

Ta đứng dậy, vén váy lên:

“Ta đang sợ tình thế chưa đủ, bây giờ phải cảm ơn nàng ta ấy chứ.”

10.

Tiếng đàn tấu du dương bên hồ, tiếng người huyên náo ồn ào trong kim trướng.

Vua Khương Nhung và Mộ Dung Cẩn ngồi ở vị trí cao nhất, bên dưới Mộ Dung Cẩn là sủng thiếp Ngọc Hòa của hắn.

Mộ Dung Châu ngồi giữa những tân khách khác, vẫn là bộ đồ đỏ tươi đó, nàng ngồi uống rượu một mình, không nói chuyện với ai.

Ta kéo tay áo lên đài biểu diễn, dịu dàng cúi đầu.

“Ngọc Túc nhà họ Sở, xin được hiến vũ cho hoàng thượng và Thiếu chủ.”

Khi Ngọc Hòa nhìn thấy ta bước lên đài, sắc mặt nàng ta lập tức trở nên tái nhợt.

Mộ Dung Cẩn thì nhìn ta với vẻ thích thú.

Trước đây, lúc hắn phạt ta vì Ngọc Hòa, ta mặc trang phục xấu xí của nô lệ, cúi đầu xuống nên không thu hút sự chú ý của hắn.

Nhưng lúc này ta cố tình ăn diện, hắn đã thấy rõ diện mạo của ta.

Ngọc Hòa kiều diễm thì ta trong trẻo lạnh lùng, đối với Mộ Dung Cẩn chính là hai tư vị hoàn toàn khác nhau, vì thế hắn vô cùng thích thú nói:

“Vậy múa luôn đi, nếu như múa tốt thì sẽ có phần thưởng xứng đáng cho ngươi.”

Ta lại lắc đầu:

“Không thể nhảy.”

Mộ Dung Cẩn không khỏi nhướng mày, trong mắt lộ rõ sự không vui:

“Ngươi đùa ta đấy à?”

Ta cụp mắt xuống nói:

“Điệu múa này phải có khúc nhạc đệm Giang Nam bằng đàn cổ thì nô tỳ mới múa được.”

“Nô tỳ từng nghe nói, chỉ có công chúa Mộ Dung Châu mới có thể chơi loại đàn đó. Nhưng mà công chúa thân phận cao quý, nô tỳ chỉ là một nô lệ, không dám lên tiếng mời.”

Mộ Dung Cẩn cười nói:

“Này có khó gì– muội muội, muội đàn cho nàng ta một khúc nhạc đệm đi.”

Mộ Dung Châu chợt ngước mắt lên, lạnh lùng đáp:

“Sao vương huynh có thể bảo ta lên đài hiến nghệ với một nô tài như thế chứ?”

Giọng nói của nàng ấy quá lạnh lùng, trong lúc nhất thời, cả hội trường bỗng chốc chìm vào yên lặng.

Mộ Dung Cẩn cảm thấy mất hứng, đôi mắt u ám, sắc mặt tối sầm xuống.

Hắn quay sang nhìn vua Khương Nhung ngồi bên cạnh.

Vua Khương Nhung xua tay:

“Hôm nay là sinh nhật của Cẩn Nhi, hà cớ gì phải làm mất hứng vậy chứ. Hơn nữa, ta muốn nghe Châu Nhi chơi đàn.”

Ý tứ rõ ràng là thiên vị Mộ Dung Cẩn.

Sắc mặt Mộ Dung Châu thay đổi, từ đỏ thành xanh rồi trở nên trắng bệch.

Sau cùng, dưới con mắt chăm chú của bao nhiêu người, nàng ấy không thể không đứng dậy nhận lấy đàn cổ mà nội quan trình lên.

Tiếng đàn du dương vang lên, ta xòe rộng tay áo ra, dáng người uyển chuyển như bóng mây lướt trên ánh nước.

Bỗng nhiên, tiếng đàn “bụp” một tiếng đứt quãng, Mộ Dung Châu nghiến răng làm đứt dây đàn.

Cùng lúc đó, ta ngã khuỵu xuống đất.

M/á/u rỉ ra từ đôi hài của ta, chảy ra mặt đất tạo thành một vũng đỏ sẫm.

Mộ Dung Cẩn giật mình đứng dậy, nói:

“Làm sao thế hả?”

Ta cắn môi nói:

“Nô tỳ vụng về, chẳng may làm chân bị thương trong lúc luyện múa.”

“Nhưng nô tỳ thực lòng muốn hiến vũ cho Thiếu chủ nên mới quyết định nhịn đau tới đây, rõ ràng đã dùng lụa trắng băng bó miệng vết thương lại rồi mà, không ngờ vẫn bị…”

Ta chưa kịp nói hết lời, Mộ Dung Cẩn đã sải bước tới bế ta lên.

Ngọc Hoà khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu.

Mà Mộ Dung Châu ngồi bên cạnh thì ánh mắt tối sầm lại.

Nàng ấy nhìn ta, trong mắt lộ ra sự thất vọng khó tả.

11.

Ta tắm rửa sạch sẽ trong kim trướng.

Tối nay, ta sẽ phải hầu hạ Mộ Dung Cẩn.

Đám hạ nhân bàn tán sôi nổi, đoán rằng Thiếu chủ sẽ nạp cả hai vị công chúa của Nam Đường làm phi, để thể hiện sự uy phong của Khương Nhung.

Ta tắm rất chậm, cho dù nước nguội vẫn không bước ra khỏi thùng tắm.

Ta đang đợi.

Vở kịch hôm nay, ta dựng nên là vì một người.

Nếu như nàng ấy không đến, mọi công sức của ta sẽ đổ sông đổ bể hết.

Một lát sau, tiếng người hầu từ bên ngoài vọng tới:

“Tham kiến công chúa.”

“Các ngươi lui xuống trước đi.”

Rèm trướng được vén lên, Mộ Dung Châu bước vào.

Trong mắt nàng ấy như thể đang bập bùng lửa cháy.

“Sở Ngọc Túc, ngươi trêu tức ta đấy à?”

“Ta hỏi ngươi có muốn làm phi tử của ca ca ta không thì ngươi từ chối, ta còn tưởng ngươi là người có chí khí! Kết quả chưa tới nửa tháng mà ngươi đã chạy tới đây hiến múa tranh sủng, khiến ta xấu hổ cùng ngươi! Ngươi làm ta quá thất vọng!”

Ta bình tĩnh mỉm cười trong màn hơi nước:

“Công chúa có rút ra được bài học gì từ vở kịch tối nay không?”

Mộ Dung Châu sững sờ:

“Gì cơ?”

Ta không cười nữa, quay đầu nhìn về phía nàng ấy, ánh mắt lạnh như băng nói:

“Công chúa thấy được địa vị của người trong lòng phụ vương người chưa? Người chẳng khác gì so với một tỳ nữ như ta.”

Mộ Dung Châu nghe thế, cắn chặt môi, đau đớn như bị người khác đ/â/m một nhát d/a/o.

Nàng ấy siết chặt roi ngựa, trong khoảnh khắc ấy, ta cảm nhận được sát ý, tưởng như nàng muốn gi/ế/t.

Nhưng một công chúa mất nước như ta, bấy giờ bị dồn vào đường cùng, ta chỉ có thể liều mạng đặt cược một lần này thôi.

“Tại sao phụ vương của ngươi lại muốn ngươi đánh đàn cho Mộ Dung Cẩn chứ?”

“Bởi vì người chẳng đem lại lợi ích gì hết, người là phụ nữ, sau này hoặc là liên hôn với các nước láng giềng, hoặc là ban cho thần tử để củng cố mối quan hệ. Sự tồn tại của người là để lấy lòng đàn ông.”

“Ngược lại, ca ca của người rất có ích. Hắn mới tiêu diệt Nam Đường, quân công lớn nhường nào. Chưa kể đến sau này hắn sẽ kế thừa đại nghiệp, trở thành chủ nhân của mười sáu bộ lạc Tây Vực.”

“Vì thế người đương nhiên phải nịnh nọt hắn ta, làm hắn ta vui vẻ, dù cho…”

Ta thở ra một hơi:

“Dù cho người giỏi hơn hắn về mọi mặt đi chăng nữa.”

Bàn tay đang siết chặt lấy chiếc roi ngựa của Mộ Dung Châu dần dần buông lỏng.

Vành mắt nàng ấy đỏ lên.

“Công chúa, không còn nhiều thời gian để người suy nghĩ nữa đâu, nếu như ta đi thị tẩm, từ nay về sau ta chính là phi tử của Mộ Dung Cẩn, không thể nào trở thành người phò tá người được nữa.”

Ta nhắm mắt lại:

“Xin công chúa hãy tự mình suy nghĩ thật kỹ.”

Bên trong trướng im lặng một hồi lâu.

Cho đến tận khi có tiếng động khác vang lên từ bên ngoài.

Mộ Dung Cẩn đến rồi.

Hắn vén rèm lên, không nhịn được thúc giục ta:

“Sao vẫn chưa xong thế?”

Sau đó, hắn nhìn về phía Mộ Dung Châu, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó chịu nói:

“Kim trướng là nơi mà ngươi có thể tới sao? Ra ngoài mau.”

Bàn tay Mộ Dung Châu đột nhiên siết chặt lại.

Mười hai kim trướng chính là nơi cao quý nhất Khương Nhung.

Kim trướng lớn nhất là nơi ở của vua Khương Nhung, kim trướng cấp tiếp theo là nơi của Thiếu chủ Khương Nhung, sau đó mới tới thủ lĩnh của những bộ lạc lớn nhỏ.

Phụ nữ chỉ có thể bị quấn trong da dê, đưa vào bên trong lúc thị tẩm, sau khi thị tẩm xong sẽ bị đuổi ra ngoài.

Không một người phụ nữ nào có thể trở thành chủ nhân của kim trướng cả.

Nếu như sau này Mộ Dung Châu muốn ở trong kim trướng như thế, nàng chỉ có thể gả cho một thủ lĩnh của bộ lạc nào đó làm vợ, hầu hạ hắn hết ăn lại mặc, sinh con đẻ cái cho hắn ta.

Không một ai nhớ đến, nàng ấy từng là cháu gái ngoại vô cùng kiêu ngạo của vua Cổ Nguyệt, được mọi người ca tụng là “chiến thần bẩm sinh” trong đoàn quân thiết kỵ.

Sáu tuổi gi/ết sói, tám tuổi ch/é/m gấu, mười hai tuổi một mình cưỡi ngựa ngàn dặm truyền tin, sau này lại chỉ mờ nhạt hoá thành một hạt cát nhỏ giữa sa mạc rộng lớn bao la.

Trông thấy Mộ Dung Cẩn chuẩn bị ôm ta đi, Mộ Dung Châu đột nhiên giơ chiếc roi ngựa trong tay lên.

Nàng ấy quất thật mạnh vào giữa Mộ Dung Cẩn và ta.

Mộ Dung Cẩn sợ tới mức nhảy dựng lên:

“Ngươi điên rồi à?”

Mộ Dung Châu mỉm cười.

Trong mắt nàng ấy loé lên điều gì đó khác lạ.

“Ta muốn nô lệ này.”

Nàng ấy chỉ vào ta:

“Vương huynh nhường nàng cho ta được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.