Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn

Chương 71-80




“Sư phụ”.

Hai đạo đồng sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.

Keng!

Bọn chúng chạy rất nhanh, nhưng Triệu Bân còn nhanh hơn. Hắn vung kiếm giết tên đạo đồng đầu tiên, rồi lật tay vung chưởng, đánh vỡ nát ngũ tạng của tên đạo đồng thứ hai.

Hự hự.

Đạo đồng chết tươi tại chỗ, đám xác chết biết đi không còn bị khống chế nữa, ngã lăn ra đất.

“Con mẹ nó”.

Ngưu Oanh chửi bậy, cầm kiếm Long Uyên xông lên, nhìn hung dữ vô cùng, trên vai còn dính vết máu, có khói độc tỏa ra, chính là thi độc.

Nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Dù gì thì xác chết biết đi cấp thấp này không sánh được với mấy con xác chết mà lúc đối kháng với Diêm Lão Quỷ. Cùng là thi độc nhưng lại khác xa nhau, loại này là do cưỡng chế bức ra.

Rầm! Ầm!

Triệu Bân và Ngưu Oanh một trái một phải, xông vào đạo quán.

Đạo quán nhìn không lớn lắm.

Đi vào cửa lớn của đạo quán là thấy một cái sân với mấy cây tùng già.

Chưa thấy pháp sư đâu cả, nhưng chắc chắn lão ta ở đây.

Tiểu linh châu trong lòng Triệu Bân cũng sáng lập lòe, vốn dĩ không thể đo được tu vi của pháp sư, nhưng có lẽ vì tối qua những gì lão ta che giấu đã bị bùa nổ đánh hỏng.

“Lão già, mau lăn ra đây”.

Ngưu Oanh hét lớn, đi thẳng vào phòng thiền đối diện, pháp sư đang ở trong đó.

Ông! Ông! Ông!

Không chờ Ngưu Oanh chém đến, mặt đất trong phòng thiền bỗng xuất hiện ba cỗ quan tài đá. Ngưu Oanh không kịp phòng tránh nên đầu bị đập vào đau đớn.

Lúc hắn ta định thần lại thì ba cái nắp quan tài đá đã bị đổ xuống.

Trong mỗi quan tài là một người, thần sắc tê liệt, hai mắt trống rỗng.

“Lại là cương thi”.

Triệu Bân đi lên trước sóng vai cũng Ngưu Oanh.

“Đây là con rối”.

Ngưu Oanh nói, đều là cương thi, nhưng không cùng cấp bậc.

“Con rối?”

Triệu Bân nhướng mày, thần sắc tò mò. Hắn chỉ nghe nói chứ đây là lần đầu tiên được thấy. So với đám xác chết biết đi dưới đất thì ba con rối này có khí thế mạnh hơn.

Két!

Cửa phòng thiền mở ra, pháp sư xuất hiện, sắc mặt cực kỳ hung tàn.

Khi nhìn thấy Triệu Bân thì sắc mặt lão ta càng dữ tợn hơn.

Vết thương của lão ta cực kỳ thê thảm, tất cả là do Triệu Bân ban tặng. Mười mấy lá bùa nổ không chỉ phế đi một cánh tay của lão ta mà còn làm nổ cả tích lũy hơn nửa đời người của lão ta, cũng chính là đám người giấy. Hơn mấy trăm con toàn bộ bị phá hỏng.

“Đồ tốt”.

Triệu Bân và Ngưu Oanh coi như không nhìn thấy lão ta mà chỉ nhìn chằm chằm đám con rối này, tất cả đều là bảo bối.

Giết!

Pháp sư lạnh lùng hừ một tiếng, rồi ra lệnh cho con rối tấn công.

Ba con rối này nghe hiểu được tiếng người.

Đúng là khác với cương thi, tiếng chạm đất vang lên ầm ầm, mà đi đường còn mang theo cả gió.

Uy Long!

Triệu Bân di chuyển như gió, kiếm Tử Tiêu còn mang theo sấm sét, xuyên thủng người con rối.

Nhưng con rối không có cảm xúc, cũng chẳng biết đau.

Chịu một kiếm thì đánh trả lại, Triệu Bân bực bội vô cùng.

Ở bên khác, Ngưu Oanh cũng không khác gì.

Hoặc là nói, còn tệ hơn cả Triệu Bân, vì khóe miệng hắn ta đã rỉ máu.

“Cú đấm mạnh thật”.

Triệu Bân lẩm bẩm, phỏng đoán lực chiến đấu của con rối phải ngang với cảnh giới Chân Linh đỉnh phong.

“Cẩn thận có bẫy”, Ngưu Oanh nhắc nhở.

Không cần hắn ta nói thì Triệu Bân cũng đã nhìn thấy rồi, con rối xông tới hắn khắp người toàn là phi châm, mà còn là loại mang độc, còn mỏng hơn cả lông bò.

Rầm! Ầm! Bụp!

Cuộc chiến mau chóng được bắt đầu, cảnh tượng ba đánh hai cực kỳ sôi nổi.

Đinh đang!

Pháp sư cũng không nhàn rỗi, tuy chỉ còn một tay nhưng lão ta vẫn có thể rung được chuông bắt hồn. Vẫn là âm thanh kỳ dị đó làm loạn tâm thần, ít nhất cũng khiến Triệu Bân đau đầu trong chốc lát.

“Cút!”

Ngưu Oanh hét lên mạnh mẽ.

Tiếng hét này không hề tầm thường.

Tiếng hét này như hổ gầm rồng ngâm, sóng âm cực kỳ mạnh.

Hự!

Pháp sư khẽ kêu, lui lại một bước, chuông bắt hồn cũng không kêu nữa.

“Bí thuật gia truyền đấy, ngầu chưa?”

Ngưu Oanh nhếch miệng cười khoe khoang.

“Ngầu”.

Triệu Bân bật cười, cầm kiếm xông thẳng về phía pháp sư.

Nhưng lại có điều kỳ lạ xuất hiện.

Một con rối ngăn trước người pháp sư, lại còn thổi ra phi châm.

Triệu Bân nhẹ nhàng vượt qua.

Hắn chưa kịp đứng vững thì con rối thứ hai đã giết đến, đấm một cú cực mạnh.

Độn!

Triệu Bân chui vào đất, rồi biến ra phía sau con rối, bắt lấy cánh tay của nó, sau đó nhấc nó lên và ném mạnh mẽ xuống đất.

Tiếng ngã của nó nghe cũng khá êm tai.

Con rối bị ngã xuống đất, tiếng xương khớp kêu lên răng rắc.

Nhưng Triệu Bân cũng phải trả một cái giá đắt.

Nói thật thì Chân Linh đỉnh phong như lão ta đã bị nổ đến gần chết rồi.

Đoàng! Ầm!

Pháp sư tránh được nhưng hai con rối thì chưa, bị nổ thành phấn vụn.

“Con chó già kia, chạy đi đâu”.

Triệu Bân đạp bước Phong Thần, xuyên qua khói lửa, chém vào trong phòng thiền.

Ngưu Oanh cũng không chậm trễ mà đi vào theo luôn.

Kỳ lạ là chẳng thấy bóng dáng pháp sư đâu.

“Người đâu mất rồi!”

Hai người, một cầm kiếm Long Uyên, một cầm kiếm Tử Tiêu, nhìn quanh căn phòng.

Phòng thiền không lớn, nhưng lại chẳng thấy người đâu.

“Hay là lão ta chạy rồi!”, Ngưu Oanh nhìn ra cửa sổ mở toang, liền tự mình hiểu ra là trước khi bọn họ đến thì lão pháp sư đã chạy rồi.

“Chưa đâu, lão ta vẫn ở đây đấy”.

Triệu Bân cầm tiểu linh châu, nó vẫn còn đang phát ra một ánh sáng màu xanh lục lúc đậm lúc nhạt. Màu nhạt là chỉ tên mập, còn màu đậm, đương nhiên là lão pháp sư kia rồi!

Triệu Bân cứ nhìn mãi nhìn mãi, liền cúi đầu xuống.

Trong phòng không có, thế thì ở dưới đất rồi, có khi còn có mật thất gì đó ấy chứ.

Lúc đang nhìn thì màu xanh đậm đó bỗng tàn lụi.

Cũng tức là nói, vị trí của pháp sư đã vượt ra khỏi phạm vi cảm ứng của viên ngọc.

Nói trắng ra thì là lão ta đã chạy mất.

Triệu Bân hừ lạnh, rồi thi triển thuật độn thổ.

Nhưng tệ là không thành công.

“Gạch này không phải loại bình thường”, Ngưu Oanh quỳ xuống đất, lấy kiếm gõ gõ.

Tiếng nghe rất khô khốc!

Triệu Bân nghe vậy thì nhếch miệng, đây nào phải gạch, mà là sắt.

“Chắc chắn có cơ quan ở đây”.

Ngưu Oanh đứng dậy, sờ tới sờ lui, vừa sờ vừa gõ cả căn phòng. Lần trước hắn ta tới đây làm gì có cơ quan nào chứ! Lão pháp sư này lại thông minh đến vậy sao?

“Hang ổ của lão ta đó, nhiều thủ đoạn giữ mạng thật”.

Triệu Bân cũng đang tìm, mặt đất được tạo thành từ sắt thì không thể dùng thuật xuyên tường được.

Tìm một lúc lâu mà chưa thấy cơ quan đâu.

“Hay là nổ nhé?”, Ngưu Oanh hỏi Triệu Bân.

Triệu Bân khẽ lắc đầu.

Nghe tiếng ban nãy thì tấm sắt này phải dày khoảng một mét, nổ không có tác dụng.

Nếu nổ thì cũng phải tìm đối phương đã.

“Đáng ra phải giữ lại một đạo đồng mới phải”, Ngưu Oanh gãi đầu.

“E là bọn chúng cũng không biết đâu”.

Triệu Bân trầm giọng nói, sư phụ mà! Lúc nào cũng phải giữ lại một chiêu.

“Haiz, vừng rơi mở ra”.

Ngưu Oanh đột nhiên hét lên, còn học dáng vẻ như đang đọc ấn quyết. Hắn ta cứ nghĩ rằng cơ quan của pháp sư có chú ngữ phù hợp.

Cũng không hẳn là không có khả năng.

Nhưng câu chú ngữ này thì đương nhiên là đoán sai rồi.

Suỵt!

Triệu Bân đưa động tác tay, ý bảo Ngưu Oanh đừng nói gì.

Vì tiểu linh châu lại sáng lên rồi.

Không phải nói nữa, pháp sư đã quay lại, có khi chút nữa sẽ mò ra không chừng.

Hai người ăn ý tìm một nơi trốn.

Sau đó còn thu lại cả chân nguyên, nín thở, để lão pháp sư không cảm ứng được.

Thời gian từng phút trôi qua.

Hai người không dám chớp mắt, trốn ở chỗ kín nhìn trái liếc phải. Vì không biết cửa ra ở đâu, có khi lại ở ngay dưới chân mình, nhưng thế thì lại tốt quá, một đấm hạ gục lão ta luôn.

Đây chính là ôm cây đợi thỏ đó.

Mãi sau mới nghe một tiếng ầm, mặt đất rung chuyển, một tấm sắt được đẩy ra rồi co rút ở hai bên, lộ ra một cửa vào, có thể thấy bậc thang.

Sau đó thì thấy một cái đầu ló ra.

Chính là lão pháp sư, lại còn cẩn thận ló đầu ra nhìn để xem có người ngay không, cũng xem xem đám Triệu Bân đã đi hay chưa.

Không thấy ai cả, lão ta mới bước ra.

“Không đúng lắm”, đang đi được mấy bước, lão ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại rút về.

“Chạy đi đâu”.

Triệu Bân xông ra đầu tiên, đồng thời cũng ném ra một cái phi đao.

“Khốn kiếp”.

Sắc mặt pháp sư trắng bệch, vừa chạy vừa chửi.

Ầm!

Sau đó là một tiếng nổ, còn nghe thấy cả tiếng nôn ra máu xen lẫn nữa.

Cửa sắt chưa đóng.

Hoặc là chưa kịp đóng, nên giờ cửa rất rộng mở.

“Không giết được ngươi, ông đây sẽ theo họ ngươi luôn”.

Ngưu Oanh chửi ầm ầm, cầm kiếm Long Uyên xông vào.

Triệu Bân cũng không chậm.

Hai người đi theo cùa thang xuống dưới, có lẽ là đã đến mặt đất.

Đến lúc tới nơi thấp nhất thì mới biết là một con đường hầm.

Bên trong có bảy tám hướng đen xì, không thấy đầu không thấy đuôi, có trời mới biết là nó sẽ đến chỗ nào.

Có thể thấy vết máu trên mặt đất, đương nhiên là của lão pháp sư.

Hai người không dám lơ là, một người đi trước mò đường, một người đi sau phòng ngự.

“Đây là đường vào mộ mà!”

Nhưng trong Huyền Môn Thiên Thư có giới thiệu về cái này.

Nhưng Triệu Bân không hiểu, một tòa mộ lớn thế này tại sao phải xây ở nơi cực âm? Để nuôi xác sao? Hay là nói, qua thời gian thì địa thế nơi này thay đổi, vốn là nơi phong thủy lại biến thành nơi đại hung?

“Nào chỉ có trộm thi thể, còn cả đào mộ của nhà người ta nữa chứ!”, Ngưu Oanh than thở.

Thuật cản thi này lão pháp sư làm khá tốt, nghề đào mộ lão ta cũng giỏi, ngoài việc không giỏi chiến đấu ra thì gì lão ta cũng làm được.

So về độ tổn hại âm đức thì không ai sánh bằng lão ta được.

Đường vào mộ âm u, Triệu Bân và Ngưu Oanh cẩn thận từng tí.

Một khu mộ lớn thế này mà không có cơ quan mới lạ đấy. Hắn phải đi thật cẩn thận. Chỉ một chút lơ là thì sẽ rơi vào hố ngay. Hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không ngờ có một khu mộ cổ ở dưới đạo quán.

“Mất dấu máu rồi”.

Ngưu Oanh một mạch đi theo vết máu.

Hắn ta nhìn Triệu Bân, nhìn sang tiểu linh châu.

Đến giờ mà vẫn chưa thấy màu xanh đó sáng lên lại.

Cũng tức là nói, khoảng cách với pháp sư vượt xa phạm vi cảm ứng của nó.

Hai người đành phải tiếp tục đi trong bất lực.

Đường vào mộ không ngắn, mà cũng không thẳng đuột. Nó được xây theo hình xoắn ốc, theo tính toán của Triệu Bân thì chắc cũng phải sâu xuống mấy trăm trượng. Một công trình lớn thế này, có khi lại là của vương công quý tộc hoặc một cao nhân tiền bối nào đó, thân phận không đơn giản.

“Mập, dạy ta bí thuật sóng âm của ngươi đi!”

Triệu Bân tạo một đóm lửa, vừa soi lên tường vừa nói.

“Đây là hàng tổ truyền đấy”, Ngưu Oanh đáp.

“Ta cứu ngươi ba lần đấy, ngươi tính báo đáp sao đây?”, Triệu Bân bĩu môi.

“Ra ngoài rồi sẽ dạy ngươi”, Ngưu Oanh cười.

“Ngừng”, Triệu Bân đột nhiên chặn Ngưu Oanh lại, vì hắn nghe thấy tiếng sột soạt, giống như một loài côn trùng đang bò dưới mặt đất.

Đúng là côn trùng thật, trước sau đều có, to cỡ nắm đấm trẻ em, tụ lại đen sì. Chúng bò tràn đầy đường vào mộ, xông vào cả hai người.

“Trùng thi?”

“Cổ trùng”.

“Không đúng”.

“Trùng khát máu”.

Hai người lùi về sau một bước, tựa lưng vào nhau.

Đám trùng này không dễ đối phó.

Trùng khát máu, nghĩa tại mặt chữ. Nếu như để nó dính vào người thì sẽ hút sạch máu rồi mới thôi. Quan trọng nhất là, số lượng của nó rất nhiều! Lòng Triệu Bân không ngừng cảm thấy run rẩy.

“Chẳng trách tên pháp sư đó vội vàng chạy ra như vậy”.

Ngưu Oanh nói, nhiều trùng khát máu thế này, nghĩ cũng thấy tởm.

Đoàng!

Triệu Bân lấy hỏa thú ra bao bọc cả người, cũng bao lấy Ngưu Oanh.

Trùng khát máu có thuộc tính cực âm.

Vì là cực âm, nên bọn chúng sợ nhất cực dương, ví dụ như lửa.

Lão bối đã nói vậy.

Đây cũng không hẳn là tuyệt đối. Những còn trùng khát máu cực mạnh thì cũng khá tùy hứng.

Có lửa đến, chúng cũng dừng lại nhưng chỉ một chút, rồi tụ ở phía trước. Một khi lửa tan thì chúng sẽ vồ đến.

“Đi”.

Triệu Bân xoay người, chạy vào chỗ sâu, Ngưu Oanh cũng vội vàng đi theo.

Vì có lửa nên đám trùng khát máu này đều nhường đường.

Nhưng cũng có mấy con ngang ngược xông vào, rồi lại bị lửa đốt cháy.

“Ta nói này, hình như có con to xuất hiện hả?”

Ngưu Oanh ho khan, nuốt nước bọt, nhìn phía sau mình.

“To phết đấy”.

Triệu Bân cũng đáp lại, sau lưng có, trước mặt cũng có, mà còn là con lớn nữa, cao những ba đến năm trượng. Nhìn kiểu gì cũng giống con nhện, nhưng lại là trùng khát máu.

Một trước một sau, chắc là một đực một cái.

Về đám trùng khát máu con thì thôi khỏi nói, chắc chắn là con của chúng rồi.

“Chân nguyên hộ thể”.

Triệu Bân hét lên, cầm hai cây phi đao trong tay ném về hai phía, vẫn không quên nhắc nhở Ngưu Oanh là sắp nổ rồi, phải bảo vệ tốt bản thân mình, tránh bị dính vào.

Phập! Đoàng!

Tiếng nổ bỗng vang lên, trùng khát máu cái bị nổ ngay lập tức, dịch thể màu xanh lục bắn ra ngoài.

Khi nhìn sang con đực thì nó đã tránh thoát được.

Không những vậy, nó còn xông về phía hai người, há miệng thật to.

“Cút!”

Triệu Bân gào lên, mang theo tiếng hổ gầm rồng ngâm.

Keng!

Cùng lúc đó, Triệu Bân rút kiếm tấn công, mặt kiếm được bao bọc bởi liệt diễm, lại còn có tia sét vây quanh, cộng thêm chân nguyên, chém đứt con đực làm hai.

Uuuuuuuuu...!

Trùng khát máu vừa mới chết đã có những tiếng u u vang lên giống như lệ quỷ gào thét.

Sau đó là một làn khói độc tỏa ra.

Hai người thấy thế liền lập tức nín thở, dùng chân nguyên chặn lỗ mũi lại.

Đi vào sâu hơn nữa, cơ quan cũng không ít.

Cũng may cả hai phối hợp ăn ý, ít nhất thì còn sống được đến giờ,

“Chỉ là đường vào mộ thôi mà đã nhiều bẫy thế rồi”.

Ngưu Oanh tặc lưỡi, bội phục người tạo ra khu mộ này, thật sự là khó quá mà!

“Để ta cho, ta biết”.

Ngưu Oanh tự tin bước lây, nhón chân đi đến chỗ cái đèn đá trước cửa.

Ông!

Một tiếng rung vang lên, cửa đá mở ra.

Triệu Bân đỡ khung cửa, nhìn vào trong thăm dò, thấy không có nguy hiểm gì thì mới đi qua. Phía bên kia của cửa chính là một vách núi cheo leo. Ngưu Oanh đi vội đến mức suýt nữa thì ngã lộn chổng vó xuống. Có viên đá bị rơi xuống mà mãi còn chẳng nghe thấy tiếng chạm đất.

“Một ngôi mộ cổ thôi mà, sao lắm đường đi lối vào thế”.

Triệu Bân thoáng chặc lưỡi, trông về phía đối diện cũng có một vách đá cheo leo hiểm trở, giữa hai vách đá này được nối bằng cầu treo, đã vậy còn có ba cây cầu.

Hiển nhiên, chỉ có một trong số đó là thật.

Nếu chọn đúng thì bình yên vô sự, nếu chọn sai thì chắc hẳn sẽ là đường xuống hoàng tuyền.

“Đường này không được, có chướng khí”.

Ngưu Oanh nói vậy, hắn ta nằm rạp xuống trước cây cầu treo bên trái mà hít hít ngửi ngửi, dáng vẻ ấy nhìn thế nào cũng giống một con chó Pug, đã vậy còn là loại có mũi cực thính.

“Có hả?”, Triệu Bân ngồi thụp xuống nhưng chẳng ngửi thấy gì hết.

“Tin ta đi, không thể sai được, chắc chắn có chướng khí!”, Ngưu Oanh nói rồi còn tự chỉ vào mũi mình, dường như hắn ta muốn nói: Thứ này của ta đây được tổ tiên truyền lại, thính lắm.

Xong việc, hắn ta ngửi con đường ở giữa.

Không thấy tình hình gì bất thường, hắn ta chạy đi ngửi con đường ở bên phải, bị sặc tới mức hai mắt rơm rớm nước. Có trời mới biết hắn ta đã ngửi phải thứ gì, xem ra mũi nhạy quá cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.

“Đây, con đường này”.

Ngưu Oanh bịt mũi, bước lên cây cầu treo ở giữa.

“Ngửi thấy cái gì thế”, Triệu Bân lơ đễnh bước lên, tò mò nên hỏi một câu.

“Phân chó”.

“Thế thì chắc phải là một bãi to lắm”, Triệu Bân buột miệng đáp, hắn bám vào dây xích sắt ngó xuống dưới. Bên dưới là một mảng đen kịt, nhìn thêm một lát thôi cũng cảm thấy tâm trí sắp bị cắn nuốt. Nếu rơi xuống từ độ cao này, dù đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương cũng sẽ biến thành một đống thịt bằm.

Ngưu Oanh vẫn rất đáng tin.

Cây cầu treo này thực sự không có vấn đề gì, dọc đường rất thư thả.

Vách đá ở phía đối diện vẫn bị cửa đá chắn ngang.

“Có rồi đây!”, Triệu Bân liếc mắt nhìn viên linh châu, nó đang tỏa ra màu xanh sẫm.

Cũng có nghĩa là pháp sư ở bên trong.

“Phen này phải đập chết ngươi!”, Ngưu Oanh mắng thầm một câu, lôi ra dụng cụ kiếm cơm của mình.

Uỳnh!

Cùng với một âm thanh vang dội, cửa đá mở toang, có hào quang hắt ra.

Hai người đồng loạt lao vào trong.

Nơi này chắc hẳn là mộ chính, đập vào mắt họ là một cỗ quan tài được đặt ngay giữa đàn tế, ngoài ra toàn là vật phẩm bồi táng, bao nhiêu là tiền tài bảo bối và đồ gốm sứ.

“Cỗ quan tài to quá”.

Ngưu Oanh chậc lưỡi. Đó là một cỗ quan tài bằng đá, hình như to hơn hẳn quan tài bình thường nhỉ?

“Tiền bối làm bọn ta khó tìm quá!”

Ngưu Oanh nhìn vào cỗ quan tài, còn Triệu Bân nhìn vào người bên dưới cỗ quan tài.

Không sai, có người đang khoanh chân ngồi trị thương ở đó.

Thấy hai người xông vào, người này đứng bật dậy, cuống quýt quá nên tổn thương cơ thể, phun ra một búng máu; hai mắt đỏ ngầu, mặt mũi nhăn nhúm khó coi, tình thế cực kỳ chật vật, chắc hẳn vì trước đó lão ta tránh khỏi lá bùa nổ kia không đủ xa nên hứng chịu ảnh hưởng.

“Ta có thù với các ngươi sao?”, pháp sư nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Ngẫm kỹ lại, dường như Triệu Bân trêu vào lão ta trước, cướp người từ chỗ lão ta.

“Đại sư đúng là hay quên, mới có ba năm thôi mà, không nhớ nổi vãn bối rồi à?”

Triệu Bân hờ hững đáp, hắn xách kiếm bước tới, đôi mắt thâm sâu chợt lóe lên ánh sáng lạnh như băng.

Nghe hắn nói như vậy, pháp sư khẽ nheo mắt.

Không thể phủ nhận, lão ta càng nhìn Triệu Bân càng thấy quen mặt.

“Ngươi…”

Nhìn mãi nhìn mãi rồi lão ta đột ngột lùi về sau một bước, thần thái trông rất khó tin.

“Xem ra ông đã nhớ lại rồi”, Triệu Bân cười.

“Không thể nào”, pháp sư rống lên: “Rõ ràng lão phu đã đánh ngươi tàn phế rồi”.

“Đúng là trùng hợp quá, vãn bối cao số”.

“Được thôi!”, pháp sư nở nụ cười vặn vẹo, “Thật hối hận vì không chém thêm một nhát”.

“Có tiện nói cho vãn bối biết, ông làm việc thay cho ai không?”

Triệu Bân từng bước ép sát lão ta. Đây mới là điều hắn muốn biết nhất, muốn biết ai đã bày mưu tính kế với mình. Hắn tự nhận mình và pháp sư không thù không oán, chắc hẳn lão ta nhận tiền rồi diệt trừ hậu họa thay người khác.

Pháp sư không nói, chỉ ném ra ba lá bùa.

Hiển nhiên lão ta muốn dùng chiêu giương đông kích tây, ném bùa ra rồi định mở đường chạy thoát, bởi cơ thể gánh theo trọng thương này tuyệt đối không phải đối thủ của hai người họ, gắng gượng giao đấu chắc chắn sẽ chết, đồng thời lão ta cũng sợ đống bùa nổ của Triệu Bân.

“Ông đi được cơ à?”

Triệu Bân “hừ” một tiếng, bước Phong Thần của hắn nhanh hơn, một nhát kiếm chém tung pháp sư.

Lão ta chưa kịp đứng dậy, hắn đã giẫm chân xuống rồi.

Cú giẫm này đủ mạnh, khiến máu tươi của pháp sư điên cuồng phun ra.

“Nói!”, Triệu Bân lạnh lùng ra lệnh.

“Ta cũng không biết”, pháp sư ho ra máu: “Chỉ biết trên bàn tay trái của hắn có sáu ngón”.

“Sáu ngón tay à”.

Triệu Bân lầm bầm, sau đó rút chân về, ánh mắt hấp háy.

Ký ức của hắn giống như quyển sách đang lật mở.

Tiếc rằng dù đã lật hết từng trang ký ức, hắn cũng không tìm được một người quen nào có sáu ngón tay.

Hắn đang nghĩ thì pháp sư đã đứng dậy và chạy mất.

Nói thật lòng, dạng người như lão ta không giỏi đánh đấm, dù nắm không ít thủ đoạn nhưng cơ bắp lại yếu đến đáng thương. Cú đạp của Triệu Bân suýt nữa làm lão ta tàn phế. Ba năm trước, nếu không nhờ đánh lén, lão ta cũng không thể chém đứt linh mạch của Triệu Bân.

“Lão già, chúng ta cũng nên tính món nợ của mình chứ!”

Pháp sư thoát được khỏi Triệu Bân nhưng không thể thoát ra ngoài, vừa lảo đảo chạy đi chưa được bao xa đã bị Ngưu Oanh xử lý. Một nhát kiếm bá đạo thẳng thừng chém chết lão ta.

Đến lúc chết mà pháp sư vẫn còn buồn bực.

Về phương pháp vẽ bùa, hắn mới chỉ biết mỗi bùa nổ, những loại khác thực sự chưa từng thấy.

“Hai thứ này, ta muốn hết”.

“Chỗ nào mát thì ngươi lăn ra đó đi?”, Ngưu Oanh lườm Triệu Bân một cái.

“Phù Văn Lục!”

“Được ngay, chuông này thuộc về ta!”, Ngưu Oanh cười hề hề.

Chia xong chiến lợi phẩm, hai người cũng không rời đi ngay.

Khó khăn lắm mới tới được mộ thất, kiểu gì cũng phải ngắm nghía cho đã đời.

Hai người biến thành du khách.

Ngưu Oanh cầm theo chuông bắt hồn ghé tới trước cỗ quan tài bằng đá, không biết đã vòng quanh nó bao nhiêu vòng, đôi lúc còn giơ tay gõ nhẹ lên quan tài.

Triệu Bân thì tùy ý đi dạo.

Tiền tài và bảo bối trong hầm mộ này quả thực không hề ít, chắc phải đến mấy trăm ngàn lượng ấy chứ.

Thế nhưng, không thể động vào được.

Lão bối và Huyền Môn Thiên Thư đều nói rằng không thể động đến đồ vật ở âm trạch.

Thế nên, nhìn ngắm thôi là đủ rồi.

Rời mắt khỏi đống tài vật, hắn đứng dưới vách tường, trên đó khắc rất nhiều hình vẽ cổ xưa, nhìn nhân vật trong bức vẽ với lối phục sức kỳ dị, chắc hẳn không thuộc về thời đại này.

“Ối đệt, đây là Âm Nguyệt Vương mà!”

Ở bên khác, Ngưu Oanh chợt hô lên, dường như phát hiện ra điều gì đó.

“Âm Nguyệt Vương?”

Đương nhiên hắn đã nghe nói đến người này, liên quan tới vương triều Âm Nguyệt – một quốc gia cổ xưa từng có thời kỳ cực thịnh, nhưng vào thời loạn lạc đã bị tám vương triều lớn bắt tay tiêu diệt. Phải tới năm trăm năm sau đó, triều Long của Đại Hạ mới thống nhất thiên hạ.

Mà vua Âm Nguyệt chính là quốc vương cuối cùng của vương triều Âm Nguyệt.

Tương truyền rằng ông ấy có thần lực bẩm sinh, đồng thời thiên phú cực cao, là một kỳ tài nghìn năm hiếm gặp, tiếc rằng lại kẻ cực kỳ hiếu chiến. Trong trận chiến khiến vương triều Âm Nguyệt bị tiêu diệt, ông ta đến chết cũng không xin hàng, từng một mình giết cả thiên quân vạn mã, khiến lính địch tan rã.

Thế nhưng, số mệnh của vương triều đã tận, dù ông ta mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa cũng khó lòng xoay chuyển càn khôn.

Sau khi chết, ông ta bị kẻ địch chặt đầu, treo lên tường thành suốt ba tháng ròng rã.

Không ngờ rằng đây là mộ của ông ta.

Ngôi mộ này cũng không hề nhỏ, nhưng nếu là mộ của vua Âm Nguyệt thì đúng là quá sơ sài.

Dù sao thì ông ta cũng là vua của một nước.

Nhưng nghĩ cũng phải thôi, quốc gia đã diệt vong, có mộ là khá lắm rồi.

“Đúng là vật tổ của Âm Nguyệt”.

“Hoàng đế của một vương triều mà bị chôn ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này”.

“Triều đại thay đổi, thắng làm vua thua làm giặc”.

Hai người một trái một phải, vây quanh cỗ quan tài bằng đá mà nhìn tới nhìn lui, trên đó khắc tiểu sử của ông ta, khái quát cuộc đời của vua Âm Nguyệt, vị vua của đất nước suy vong này cũng khá truyền kỳ đấy.

Tâm trạng của hai người không hề vui vẻ.

Nói thế nào nhỉ, họ chưa từng gặp vị hoàng đế nào, nhưng lại gặp phải mộ của hoàng đế.

“Tiền bối, vô tình quấy rầy”.

Hai tiểu bối này cũng rất hiểu chuyện, trước khi đi còn chắp tay với cỗ quan tài bằng đá. Đồ vật trong lăng mộ tuyệt đối không thể đụng vào, sẽ làm phiền tới vong linh của vua Âm Nguyệt.

“Đi thôi”.

Hai người quay lưng đi xa dần, cánh cửa hầm mộ sau lưng cũng theo đó mà khép lại.

Leng keng!

Họ nhanh chóng nghe thấy tiếng chuông bắt hồn, vẫn có ma lực như thường.

Tên Ngưu Oanh này thích cái chuông quá, cứ đi vài bước lại lắc vài cái.

“Ngươi đó, đừng lắc nữa”.

Triệu Bân mắng, khoảng cách quá gần khiến hắn nghe mà đầu óc ong ong.

“Nhìn giới thiệu thì hình như phải kết hợp với chú ngữ”.

Ngưu Oanh không cho là vậy, không biết cố tình hay vô ý mà hắn ta còn lắc mạnh hơn, miệng lầm bầm lẩm bẩm đọc mấy câu chú ngữ mà Triệu Bân nghe không hiểu.

“Đưa đây!”

“Đừng có phá, cái này là của ta!”

“Còn lắc nữa hả?”

Hai người trêu đùa quậy phá, đuổi tới đuổi lui trên cây cầu treo.

Uỳnh!

Đúng lúc này, một tiếng động lớn phát ra từ phía sau lưng.

Nói chính xác hơn, phát ra từ phía lăng mộ.

Hai người dừng động tác, vô thức nhìn lại.

Đập vào mắt họ là âm khí cuồn cuộn thoát ra từ cánh cửa mộ đã đóng chặt.

Không chỉ thế, còn có những tiếng u u.

Âm thanh đó giống như tiếng gào khóc của lệ quỷ, hai người nghe thấy mà lòng dạ run rẩy.

“Xác chết... vùng dậy à?”, Ngưu Oanh âm thầm nuốt nước bọt.

“Cất cái chuông bắt hồn của ngươi đi”, Triệu Bân “hừ” một tiếng, câu này không hề đùa giỡn, chắc hẳn cái chuông này đã quấy rầy vong hồn của vua Âm Nguyệt, đến mức thi biến rồi.

Uỳnh!

Dứt lời, cánh cửa mộ đột nhiên nổ tung, hay nói cách khác, bị đâm cho nổ tung.

Bị thứ gì đâm: là cỗ quan tài.

Đúng vậy, cỗ quan tài đá bung ra rồi, nắp quan tài cũng bay lên, tông sập cánh cửa mộ.

“Cẩn thận”.

Ngưu Oanh hô lên một tiếng, nấp sau lưng Triệu Bân.

Keng!

Triệu Bân lập tức rút kiếm Tử Tiêu, điên cuồng múa kiếm, ngăn cản những khối đá vỡ đang bay tới. Cản thì cản được, nhưng hắn ho ra cả búng máu. Đá vỡ vụn không quá mạnh, nhưng sức mạnh của nó không tầm thường, chúng va vào kiếm Tử Tiêu âm ầm, chấn động khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đau đớn.

Bịch! Bịch! Bịch!

Còn chưa kịp định thần đã nghe thấy tiếng bịch bịch tuy chậm nhưng có tiết tấu, phải nghe kỹ mới biết là tiếng bước chân. Có lẽ vì cơ thể quá nặng nề nên mỗi bước đặt xuống luôn vang lên tiếng “bịch”, đến cả cây cầu treo cũng lắc lư vì chấn động.

“Trời đất!”

“Ta nhớ rằng chuông bắt hồn có thể điều khiển được xác chết”.

Ngưu Oanh nói rồi định lôi chuông bắt hồn của hắn ta ra.

“Điều cái đầu ngươi”.

Triệu Bân mắng ầm lên rồi xách Ngưu Oanh đi thẳng.

Điều khiển xác chết? Còn phải xem là ai đã chứ.

Cỡ vua Âm Nguyệt mà có thể bị chuông bắt hồn khống chế chắc? Nếu được thì còn đến lượt ngươi à? Vậy lão pháp sư kia chẳng triệu hồi ông ta ra từ lâu rồi cơ.

Ngưu Oanh không dám làm loạn nữa.

Hai người đi qua cầu treo, lại quay về đường vào mộ, chạy nhanh hơn cả thỏ.

Cộp! Cộp! Cộp!

Phía sau bọn họ là tiếng bước chân trầm thấp, không cần đoán cũng biết là của vua Âm Nguyệt.

“Mạnh quá vậy”.

Ngưu Oanh ngoái lại nhìn mấy lần liền, sắc mặt trắng bệch.

“Con mẹ ngươi, ngươi lấy đồ của ông ta à?”, Triệu Bân mắng hỏi.

“Không có!”

“Không có mà ông ta đuổi theo chúng ta làm gì?”

“Thôi được! Ta lấy một viên linh châu thôi mà”.

“Ta...”

Triệu Bân khó thở, suýt nữa thì phun máu tại chỗ?

“Trả ngọc nè”.

Ngưu Oanh cười khan, móc ra một viên linh châu rồi ném về phía sau.

Đúng thật là không thể động vào vật trong nhà âm được.

Cũng may, thả viên ngọc xong thì tiếng chân cũng dừng lại.

Hai người thấy vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chỉ ba giây sau, lại có tiếng chân vang lên, âm khí lúc này bao quanh bọn họ.

“Ta trả ngươi rồi còn gì”.

“Đừng có gào nữa, con mẹ ngươi”.

Triệu Bân xoay người đạp bước Phong Thần, kéo Ngưu Oanh đi như bay.

Rung!

Trong lúc đang chạy trốn, đột nhiên có một cánh cửa đá bật lên, chặn đường lại. Có lẽ đây là cơ quan mà người tạo ra khu mộ này bày ra, một khi có người làm phiền vong linh thì đừng hòng chạy trốn. Hoặc là để chặn vua Âm Nguyệt lại. Trước đó ông ta quá mạnh, sau khi chết rồi biến thành xác, nếu có người khống chế ông ta ra khỏi mộ cổ thì có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người bị hại.

“Muốn giết chết chúng ta sao!”

Ngưu Oanh thay đổi sắc mặt, sợ suýt tè ra quần.

“Uy Long!”

Vẫn là Triệu Bân, hắn trực tiếp vung “Uy Long chưởng” ra.

Cửa đá rung chuyển, nhưng chẳng bị vỡ ra.

Mà Triệu Bân thì bị chấn động vào cả xương cốt, phun ra một ngụm máu tươi.

“Mở ra cho ta!”

Ngưu Oanh hét lên, tay cầm kiếm Long Uyên chém.

Keng keng!

Cửa đá rất kỳ lạ, rõ ràng là đá nhưng kiếm Long Uyên chém vào lại như chém phải thép. Tiếng kim loại vang lên thanh thúy, mà còn tạo ra tia lửa.

Phụt!

Ngưu Oanh cũng phun máu, kiếm Long Uyên bị rớt khỏi tay, bay đến chỗ Triệu Bân.

“Tránh ra”.

Triệu Bân hét lên, đẩy Ngưu Oanh ra rồi ném ba cái phi đao vào cửa đá. Vào lúc chúng chạm vào cửa đá, hắn mới dẫn nổ bùa nổ.

Đoàng! Bụp! Đoàng!

Ba tiếng nổ vang lên liên tiếp, có khói lửa cuồn cuộn, có sấm sét xé rách.

Cửa đá thì vẫn hoàn toàn yên ổn.

Triệu Bân không bất ngờ mấy. Thuật độn thổ và thuật xuyên tường còn không có hiệu quả thì sao mà dùng bùa nổ cho được. Dường như con đường này dùng loại cửa đá cực kỳ dày, cực kỳ đặc biệt để xây nên. Phá không vỡ mà nổ cũng không ra, như để ép chết bọn họ ở đây.

Nếu là bình thường thì không sao.

Nhưng phía sau bọn họ lúc này còn có một vua Âm Nguyệt cực kỳ đáng sợ.

Ông ta quá mạnh mẽ.

Người cỡ này chỉ đứng cho bọn họ chém thôi cũng chưa chắc đã mất tí thịt nào.

Cộp! Cộp!

Trong lúc ấy, tiếng bước chân đã tiến gần đến. Chưa thấy vua Âm Nguyệt đâu, nhưng đã thấy âm sát khí cuồn cuộn, lạnh lẽo vô bờ, đến cả đốm lửa đang cháy trên người Triệu Bân còn phải tắt ngóm.

“Thôi xong, thôi lần này chết chắc rồi”.

Sắc mặt Ngưu Oanh trắng bệch, giờ hắn ta đang ngầm tự tát liên hoàn vào mặt mình. Hắn ta dám dùng chuông bắt hồn để làm phiền vua Âm Nguyệt.

Vù! Vù! Vù!

Triệu Bân không nói, ném liền chín cái phi đao ra.

Bụp! Đoàng! Đoàng!

Lại là tiếng nổ, nhưng chẳng làm con đường chấn động chút nào, kể cả vua Âm Nguyệt cũng vậy. Thậm chí hắn còn chẳng ngăn được ông ta, chẳng khác gì gãi ngứa.

Không phải vì bùa nổ không đủ bá đạo, mà là vua Âm Nguyệt quá đáng sợ.

Dù có kéo một xe bùa nổ đến chắc cũng chẳng làm ông ta rung chuyển.

Phụt!

Triệu Bân lại phun máu, vì tiêu hao quá nhiều sức, cũng vì bị thương quá nặng.

Hết đường sống.

Thần thái của bà ta cực kỳ nghiêm trọng. Không nói đến Triệu Bân và Ngưu Oanh, cảnh giới Địa Tàng như bà ta còn phải run rẩy, khói tím cuốn quanh người ba ta cũng bị khí âm dập tắt.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Bước chân của vua Âm Nguyệt vẫn không dừng, cây kích trong tay ma sát với mặt đất, tạo ra những tia lửa. Âm thanh ken két khiến người ta tuyệt vọng.

“Vương, cát bụi về với cát bụi, đất quay về với đất đi thôi”.

Tiên cô áo tím chuyển động, bước lên trên rồi quỳ xuống, hai tay chạm đất như đang bái kiến hoàng thượng vậy. Bà ta không chỉ cung kính mà còn rất nể sợ.

Chương 77: Người giữ mộ

“Vương, cát bụi về với cát bụi, đất quay về với đất đi thôi”.

Lời nói của tiên cô áo tím như có ma lực kỳ lạ, ít nhất là Triệu Bân nghĩ như vậy, bởi vì khi nghe xong sẽ cảm thấy tâm thần hoảng hốt, còn ác hơn cả tiếng chuông bắt hồn.

Ngưu Oanh cũng không khác gì, hắn ta đã cảm thấy choáng váng đầu óc.

Vua Âm Nguyệt không dừng lại, bước chân của ông ta càng lúc càng nặng nề hơn, từng tiếng bịch bịch vang rền.

Triệu Bân cùng Ngưu Oanh sắp muốn tè ra quần tới nơi, bọn họ liền quay đầu định chạy trốn.

Chỉ có tiên cô vẫn cung kính quỳ ở đó.

Lần này, những lời mà tiên cô đang lẩm bẩm trong miệng khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi, cứ lẩm bẩm một chuỗi dài như thế.

“Thi ngữ?”, Triệu Bân lẩm bẩm.

Người có ngôn ngữ của người, quỷ có ngôn ngữ của quỷ, những vong linh ngủ yên này cũng tự có ngôn ngữ của mình.

Chỉ có điều, chuyện đó có rất ít người biết.

Làm gì có ai tự nhiên lại đi nói chuyện với thi thể bao giờ?

Bang!

Vì những lời không thể hiểu được của tiên cô áo tím, vua Âm Nguyệt cuối cùng cũng đã dừng bước chân, thân thể kịch liệt run rẩy, âm khí sương mù mãnh liệt càng lúc càng hoành hành.

Từ bên trong, dường như có thể nghe thấy tiếng gầm thét, xen lẫn nhiều cảm xúc khác nhau, tức giận, không cam lòng, buồn bã, oán hận và tâm trí không ổn định của vị tiên cô áo tím.

Nhìn Triệu Bân và Ngưu Oanh, cả hai đều đã hộc máu.

Vua Âm Nguyệt quá mạnh mẽ, ở đây hiển nhiên chẳng ai có lực chiến ngang hàng với ông ta.

Rất nhanh, tiếng gầm thét đã chấm dứt.

Âm khí sương mù vẫn hoành hành bao phủ lấy thi thể của vua Âm Nguyệt, nhưng khi chúng tản ra thì không còn thấy tăm tích gì của ông ta nữa, có lẽ ông ta đã quay trở lại ngôi mộ cổ và tiếp tục giấc ngủ của mình.

Phù!

Triệu Bân và Ngưu Oanh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều đó.

Lúc này, tiên cô áo tím mới đứng dậy.

May mắn thay, bà ta đã thuyết phục được vua Âm Nguyệt quay trở lại, nếu không tai họa sẽ hết sức khó lường.

"Cảm ơn tiền bối đã cứu giúp".

Hai tên tiểu bối vô cùng hiểu chuyện, một trái một phải cung kính tạ ân, nếu như không có sự xuất hiện của tiên cô, thì giờ này tám chín phần là họ đã bị vua Âm Nguyệt bóp chết rồi.

Tiên cô áo tím im lặng.

Khi mọi chuyện kết thúc, hai nhân tài là Triệu Bân và Ngưu Oanh đều bị trói lại.

Vẫn là ngôi đạo quán nhỏ.

Hai người bị trói, ngồi quay lưng lại với nhau trên mặt đất, không còn vẻ hiểu chuyện như trước đó nữa.

Tiên cô áo tím cũng ở đó.

Bà ta không nhìn Ngưu Oanh mà chỉ nhìn Triệu Bân, dường như bà ta đã từng hỏi đường Triệu Bân thì phải. Lần này, bà ta nhìn với ánh mắt vô cùng thâm sâu, lúc trước bà ta không nhìn kỹ, cho nên không cảm thấy được bên trong cơ thể của Triệu Bân lại có sấm sét, hơn nữa còn vô cùng mạnh, cấp bậc dĩ nhiên là không hề thấp.

"Tiền bối, bọn ta cũng không cố ý mạo phạm".

"Bọn ta đi vào trong đó để truy sát lão pháp sư, lão già đó chẳng phải là một kẻ tốt đẹp gì. Tiền bối có nhìn thấy không, tất cả những xác chết bên dưới cũng đều bị lão ta trộm".

"Bọn ta không hề lấy bất kỳ bảo vật nào trong lăng mộ".

Hai người đều mở miệng nói, ngươi một tiếng ta một tiếng giải thích không ngừng nghỉ, chuyện này phải nói cho rõ, nếu không sẽ bị đổ lên đầu tội danh đào mộ tổ tiên nhà người ta lên, lỡ mà làm cho tiên cô áo tím tức giận, thì chắc chắn bọn họ sẽ bị đá xuống quỷ môn quan ngay.

Tiên cô áo tím im lặng đứng nghe.

Bà ta tin hai người bọn họ, vì khi bà ta đến thăm ngôi mộ cổ thì đã nhìn thấy thi thể của lão pháp sư, về phần ngôi mộ cũng không có dấu vết bị người khác cố ý làm hư hỏng, bà ta cũng đã lục soát hai người, đúng là bọn họ không lấy bất cứ thứ gì từ ngôi mộ, nên tất nhiên cũng không phải là mấy tên trộm mộ.

"Dọn dẹp cái xác đi".

Tiên cô áo tím phất tay tháo dây thừng cho bọn họ.

"Được!"

Cả hai khập khiễng rời đi, xong việc sớm thì được về nhà sớm.

Ầm!

Ngay sau đó, âm thanh ầm ầm vang lên, Triệu Bân đã dùng bùa nổ đào ra một cái hố lớn.

"Nhập thổ vi an".

"Sớm ngày yên nghỉ".

Hai người khá là chuyên nghiệp, lần lượt xếp thi thể vào huyệt, mỗi một lần đều rì rầm khấn vái, không cố ý mạo phạm.

Sau khi xong việc, cả hai người đều nhìn về phía đỉnh núi.

Nếu tiên cô chưa lên tiếng thì họ chưa thể đi được, muốn chạy cũng chạy không thoát.

"Không được nói với người ngoài về những thứ ở đây".

Tiên cô áo tím lãnh đạm nói, mang theo một tia uy nghiêm, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, nếu dám nói ra thì cả hai người các ngươi đều sẽ bị giết, trong trời đất không có chỗ nào chứa chấp được các ngươi.

"Bọn ta tuyệt đối kín miệng".

Vẻ mặt của hai người bọn họ vô cùng thành khẩn, suýt chút nữa còn thề độc, thấy tiên cô áo tím không đáp lại, hai người mới chậm rãi xoay người, ngập ngừng bước về phía trước, rồi dần dần tăng nhanh tốc độ, sau đó rất nhanh chóng chuyển thành chạy nước rút như ngựa hoang bị đứt dây cương, chạy còn nhanh hơn thỏ, rất sợ tiên cô áo tím sẽ hối hận rồi bắt bọn họ đem về hầm.

Ở đạo quán, tiên cô đứng yên một lúc lâu.

Nhìn thần thái của bà ta, rõ ràng là khó che giấu được sự áy náy, lần này thời gian bà ta rời đi khá dài, không ngờ rằng khi trở về thì lăng tẩm của vua lại trở thành chỗ dưỡng thi.

Thân là người giữ mộ, bà ta thấy mình thật quá vô dụng.

Nửa đêm, Triệu Bân và Ngưu Oanh mới dừng lại, tìm một góc trong ngọn núi để ẩn thân.

"Suýt nữa thì toi mạng".

Ngưu Oanh ôm đầu ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.

"Không sợ đối thủ mạnh như hổ".

Triệu Bân ho ra máu, câu sau thì có lẽ ai cũng có thể tự hiểu.

Ngưu Oanh ho khan, đúng là hắn ta đã gây ra không ít tai họa.

Bên trong có ghi chép không ít về các loại bùa chú, phần lớn là nhằm vào tà ma, như ác quỷ hay cương thi, sử dụng đối với người sống ngược lại không có quá nhiều uy lực.

Điều này khiến cho Triệu Bân phải suy nghĩ.

Tu vi của lão pháp sư kia không hề yếu, nhưng khi chiến đấu lại quá hồ đồ, lại đi dùng bùa chú chống tà ma tấn công võ tu. Điều này cũng cho thấy từ đầu bọn họ vốn dĩ đã không chiếm ưu thế, dám đơn độc chiến đấu với lão ta, thật ra chỉ có thân thể yếu ớt vẫn còn máu thịt này chính là tấm khiên lớn nhất của bọn họ.

Loại người như lão ta chỉ thích hợp đánh phụ trợ, không thích hợp nghênh chiến trực diện.

Thu lại Phù Văn Lục, Triệu Bân đứng lên, đã rút ra được cho mình chút chân lý.

Sau đó, hắn niệm chú ngữ rồi kết ấn quyết.

Tất cả các bước hắn đều rất chú ý thực hiện, mỗi một bước đều có chú ngữ và ấn quyết tương ứng. Miệng niệm chú ngữ, tay kết ấn quyết, đây gọi là phương pháp bấm tay thủ khí, cũng chính là phương pháp cơ bản nhất. Những phương pháp phức tạp khác còn cần phải có sự phối hợp động tác trên dưới, bước chân phải cân đo đong đếm, chia ra rất nhiều loại, như ngũ hành bát quái.

Đây là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.

Trong lúc kết ấn và niệm chú, động tác tay, miệng niệm chú cộng với động tác chân cần phải phối hợp đồng bộ, hơn nữa, trong quá trình này còn có thể xảy ra thiên biến vạn hóa, bất kỳ một sơ suất nhỏ nào, hoặc giả chú ngữ có sai sót hay điểm tác động không đúng, thì đều có thể dẫn đến thất bại, giống như phép vẽ bùa nổ vậy.

Nói đến bùa chú, trong sách cũng có.

Chỉ có điều hầu hết đều đã bị tàn phá, chỉ còn có một số ít hữu dụng.

Phong!

Triệu Bân quát lên trong lòng, ấn quyết cố định, đánh ra một tấm bùa lớn hướng về phía tảng đá lớn đối diện, nhưng không thể phá vỡ tảng đá. Lá bùa lớn đánh ra trông rất đẹp mắt, nhưng cái uy lực này thì... thật không dám khen, cái uy lực này chẳng bằng một chưởng trực tiếp của võ tu.

"Thứ bàng môn tả đạo này có gì để học đâu!"

Không biết Ngưu Oanh đã tỉnh lại từ lúc nào, nhưng khi nhìn thấy Triệu Bân thi triển một lá bùa, hắn ta không khỏi bĩu môi, nếu Triệu Bân dùng cách này đánh với hắn, hắn có thể đánh Triệu Bân đến phát khóc.

Triệu Bân không phủ nhận điều này.

Kết ấn cần có thời gian, đối thủ chắc chắn sẽ không cho hắn thời gian này. Chưa niệm xong một câu chú và kết xong một ấn quyết thì có khi đã bị hạ gục rồi.

Đương nhiên, nếu tốc độ kết ấn đủ nhanh thì lại là một vấn đề khác.

Kỹ thuật nào cũng có những chuyên môn riêng biệt.

Trong việc đánh yêu thú, võ tu có thể thành thạo hơn pháp sư, nhưng trong việc đánh cương thi thì pháp sư bàng môn tả đạo có lẽ còn có uy lực đáng sợ hơn. Chiến đấu bên ngoài cũng cần phải nhìn kỹ xem đối thủ của mình là ai.

"Vẫn là cái chuông của ta tốt hơn".

Ngưu Oanh cười toe toét, lấy chiếc chuông bắt hồn ra lắc lắc mấy cái.

Triệu Bân phớt lờ hắn ta, tiếp tục nghiên cứu Phù Văn Lục.

Kỹ thuật nhiều cũng không đè chết mình được, học thêm một chút cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, nói không chừng ngày sau còn phải dùng đến, Phù Văn Lục này tương lai chắc cũng không thiếu chỗ để dùng.

"Đi thôi, chúng ta trở về làng, ta mời ngươi uống rượu".

Ngưu Oanh thu lại chuông bắt hồn, không cần biết Triệu Bân có đồng ý hay không, hắn ta đã đứng lên rời đi. Sau khi cùng nhau trải qua sinh tử, hắn ta thấy Triệu Bân là người tốt, đã nhiều lần yểm trợ cho hắn ta, gặp nguy hiểm cũng không bỏ hắn ta ở lại.

Triệu Bân cũng không từ chối.

Hai người lại lên đường, vượt qua ba ngọn núi, đi ngang qua chợ còn dạo quanh một chút, mua đủ thứ lặt vặt, nghe tên mập nói là mua mang về cho bọn nhỏ.

Tiếp đó, trên đường đi bọn họ không nói gì nữa.

Khi trời vừa hửng sáng, hai người dừng lại trước một sơn cốc.

Triệu Bân nhìn quanh, chắc đúng là chỗ này rồi.

Vượt qua sơn cốc sẽ thấy một ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi núi và sông, nơi đó được gọi là Ngưu Gia Trang.

Mới sáng sớm mà các ống khói trong làng đã bốc khói nghi ngút.

Ngôi làng mộc mạc giản dị, phần lớn là gạch xanh lợp ngói, con đường làng ngoằn ngoèo được núi sông ôm trọn lấy, nơi đây giống như một thiên đường tách biệt với những ồn ào xô bồ ngoài kia.

Quả nhiên là Ngưu Gia Trang, mọi người ở đây đều có họ Ngưu.

Triệu Bân đi hết một vòng, ánh mắt kỳ quái, hắn nhìn thấy mọi người, bất luận là người già hay con nít đều rất bình thường, nhìn lại người đang đi bên cạnh hắn, thật không biết tại sao lại đen đến vậy.

“Do ta hay phơi nắng”, Ngưu Oanh ho khan nói.

“Phơi nắng tốt, phơi nhiều thì giết được vi trùng”, Triệu Bân giật giật khóe miệng nói.

"Ngưu Đản Nhi".

Ngưu Oanh hô lên một tiếng, sau đó một đám con nít đang chơi đùa đằng xa liền chạy đến tụ tập xung quanh hắn ta.

Mấy đứa nhỏ đứa nào cũng có phần, đều là nhưng thứ lặt vặt mà hắn ta mua được ở chợ.

Rất nhiều người lớn cũng đi ra ngoài, bọn họ đều thầm thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Ngưu Oanh, nhưng khi nhìn thấy Triệu Bân thì đều lộ ra vẻ tò mò, làng của họ trước nay rất ít khi có khách tới.

Người dân trong làng rất hiếu khách, thịnh tình tiếp đãi.

Triệu Bân thấy trong làng này không có nhiều võ tu, tính cả Ngưu Oanh vào thì cũng chỉ có sáu người, trong đó, năm người còn lại đã lớn tuổi, mà tu vi cũng chưa vượt qua cảnh giới Ngưng Nguyên.

Cũng đúng thôi, việc tu luyện hao tốn cực kỳ nhiều tài nguyên.

Như hắn có cửa hàng binh khí để nuôi thân mà nhiều khi còn chịu không nổi, huống hồ là ở đây.

Ăn cơm xong, Ngưu Oanh đi ra sau núi.

Hắn ta ra đó để an táng cho ông trưởng làng, lúc trước thi thể của ông ấy bị lão pháp sư trộm đi, hắn ta đã đoạt lại được, hắn ta vốn là cô nhi, chính ông trưởng làng đã nuôi lớn hắn ta, làm sao hắn ta có thể không gánh vác trách nhiệm này.

Bên này, Triệu Bân tìm đến một gian nhà tranh.

Hắn thực sự là một kẻ say mê võ đạo, hắn thu mình trong nhà tranh để tiếp tục nghiên cứu Phù Văn Lục.

Hắn đã lĩnh ngộ được tám phần chân lý bên trong đó.

Sau đó hắn lại ngồi thiền luyện thể, ngoại thương của hắn tuy đã phục hồi, nhưng nội thương thì vẫn còn âm ỉ.

Trong lúc này, hắn cũng theo dõi Nguyệt Thần.

Cô nàng này vẫn đang ngủ say, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Đêm đến, bên ngoài có tiếng người gọi hắn.

Tên mập chậm rãi nói, giới thiệu ngắn gọn về lai lịch của núi vàng.

"Không có võ tu nào tới thăm sao?", Triệu Bân hỏi.

"Bọn ta quê nghèo đất hoang, không có ai rảnh đi tới đó", Ngưu Oanh ho khan nói: "Cũng có người chạy tới đó nghiên cứu, nhưng mới được một tháng đã rời đi rồi".

"Ánh sáng vàng đó đến từ đâu?"

Triệu Bân lẩm bẩm, đi về hướng đó, không biết đây là hiện tượng dị thường gì.

Bên trong rừng núi âm u.

Triệu Bân và Ngưu Oanh một trước một sau, thẳng đường đi về phía trước.

Vào ban đêm, chướng khí khá mạnh.

Triệu Bân rất tự giác, bề ngoài làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong tay áo đã âm thầm kết pháp quyết.

Đột nhiên, gió hú điên cuồng.

Chướng khí nồng nặc bị thổi bay tan tác, tạo thành những đốm sáng vàng rũ xuống.

Đây là thuật độn gió, thuật độn gió đơn giản nhất.

Gọi là đơn giản nhất vì thi triển nó thậm chí không cần phải niệm chú, chỉ cần thủ khí kết pháp quyết cho tốt, hiện tại đạo hạnh của hắn vẫn còn thấp, nếu đạo hạnh của hắn đạt tới đỉnh phong theo năm tháng, thì thuật độn gió này của hắn nói không chừng còn có thể cuốn bay một ngọn núi. Suy cho cùng, vẫn phải xem tự thân hắn sẽ phát triển như thế nào.

Bây giờ có thể dùng để thổi bay chướng khí là tốt rồi.

Ngưu Oanh quay lại nói: "Ngươi có vẻ rất hứng thú với mấy thứ bàng môn tà đạo hả!"

"Không có chuyện gì để làm, lấy nó ra làm thú vui cũng không tệ".

Triệu Bân cười nói, ấn quyết lại biến đổi, hình thành một quả cầu lửa giữa không trung để chiếu sáng.

Không cần phải nói, đó chính là thuật độn lửa.

Cũng giống như thuật độn gió, đây cũng là trình độ cơ bản nhất, dùng trong lúc đánh nhau chẳng qua cũng chỉ là vật trang trí, tốc độ rất chậm, không có sức tấn công.

Nhưng Triệu Bân không vội.

Theo như Nguyệt Thần nói, khi bản thân mạnh đến một cấp độ nhất định, thì cho dù dùng thuật độn lửa sơ cấp cũng có thể đốt sạch sông lớn, cho nên mới nói, tự thân mạnh mẽ mới là đạo lý vững chắc nhất.

Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đi đến chân núi vàng.

Núi này cao chừng mấy trăm trượng, đứng gần nhìn cũng không cảm thấy quá sáng chói, chỉ là do ban đêm trời tối có thêm ánh trăng chiếu sáng khắp nơi mới khiến cho nó trở nên nổi bật so với những nơi khác. Không phải tự mình nó phát sáng, chính là do phản xạ ánh trăng mới tạo nên màu vàng này.

"Đây là một nơi tốt để tu luyện".

Triệu Bân ngẩng đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đỉnh núi có tinh hoa nhật nguyệt lấp lánh.

“Ta thấy không phải”, Ngưu Oanh nói.

Triệu Bân lắc đầu, ngoại trừ việc có màu vàng, thì ngọn núi này không có gì khác so với những ngọn núi bình thường.

"Phía dưới có mỏ vàng không nhỉ".

Ngưu Oanh cười ha hả, xoa xoa đôi bàn tay đen sạm của mình.

"Ý của ngươi là, bảo ta đi xuống xem thử một chút hả!"

Triệu Bân vẫn quan sát từ trái qua phải, thỉnh thoảng duỗi ngón tay gõ vào vách đá.

"Nếu có một mỏ vàng, thì chúng ta phát tài rồi".

Đôi mắt nhỏ của Ngưu Oanh phát sáng, hai tay như cũng sắp chà ra tia lửa, khi hắn cười không nhìn thấy mặt, chỉ thấy hai hàm răng, mà răng cũng không trắng lắm.

"Thiên linh linh địa linh linh, độn".

Triệu Bân chui xuống đất, còn đọc một loạt chú ngữ mà chẳng giống chú ngữ chút nào.

"Bí pháp hay".

Ngưu Oanh ngồi xổm xuống, thuật độn thổ thật huyền ảo, vừa chui xuống đã mất tăm.

Bên dưới, Triệu Bân chui xuống một đường.

Cho đến khi không thể chui xuống được nữa, mặt đất quá cứng để hắn có thể độn thổ tiếp, nếu cứ tiếp tục chui tiếp thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào tường.

Sau khi chui lên lại, hắn bất đắc dĩ nhún vai.

Không có mỏ vàng, mà nếu có thì ánh sang dưới đó cũng sẽ không thể phản chiếu trên sườn núi.

"Nếu có thì chúng ta có thể đi chè chén say sưa một trận rồi”.

Ngưu Oanh cũng nhún vai, hắn ta vốn nghĩ mình có thể phát tài!

"Ta ở lại đây tu luyện, ngươi muốn đi đâu thì đi đi".

Triệu Bân xắn tay áo leo lên núi.

"Nửa đêm rồi mà ngươi rảnh rỗi quá".

Ngưu Oanh liếc nhìn hắn một cái rồi bỏ đi, ngáp dài hết cỡ.

Thân thủ của Triệu Bân rất phi thường, chẳng mấy chốc đã leo lên tới đỉnh núi.

Đúng như hắn nói, đây là một nơi tốt để tu luyện, có thể do là quá cao, còn có mây mù tung bay, linh khí khá đậm đà, xen lẫn với tinh tú và ánh trăng, phản chiếu ánh sáng dị thường.

"Ngày mai hẳn là đại thọ của Liễu Thương Không".

Trước khi bắt chéo chân nhắm mắt, Triệu Bân lẩm bẩm.

Cha vợ mà! Con rể làm sao lại không chuẩn bị quà mừng thọ, chính là một cái bô lớn làm bằng sắt nguyên chất.

Hắn tính rất đúng, quả nhiên là đại thọ.

Sáng sớm, khi trời vừa hửng sáng, quang cảnh trước cửa lớn Liễu gia đã vô cùng hoành tráng, lụa đỏ lớn treo cao, thảm đỏ trải dưới chân cũng thật lớn, nếu không có chữ “Thọ” lớn treo trước cửa, người khác nhìn vào có khi còn tưởng là lão già nhà này cưới thêm vợ.

Người đến chúc thọ không ít.

Có thể nói, chỉ cần là người có máu mặt tại thành Vong Cổ đều sẽ chạy tới đây chúc thọ, ngay cả người ở thành kế bên cũng tới đây không ít, lý do là nể mặt Thiên Tông, đại tiểu thư nhà này có sư phụ là người của Thiên Tông, không bao lâu sau sẽ đến Thiên Tông để tu hành.

Đó là nơi mà một tòa thành nhỏ nhoi như thành Vong Cổ không thể nào sánh được.

"Đều là thiên kim Liễu gia, mà nhìn Liễu Như Nguyệt và Liễu Tâm Như đi, khác nhau một trời một vực".

"Kẻ mù lấy phế vật, đúng là trời đất se duyên".

"Giữ khẩu đức một chút đi! Triệu Bân người ta đã chọc ghẹo gì ngươi chưa".

Tiếng xì xào bàn tán rất nhiều, đám đông tới Liễu gia, nhìn thấy Liễu Như Nguyệt liền không tự chủ mà kéo tới chuyện của Liễu Tâm Như và Triệu Bân, tất nhiên là không thể thiếu những lời châm chọc cũng như tiếc nuối.

"Thiên... Thiên Tông đến rồi".

Gã sai vặt ở ngoài cửa hô to lên, có lẽ là do gã quá kinh ngạc, cho nên tiếng hô cũng trở nên lắp bắp.

"Thiên Tông?" 1630151799193.png

Dưới sự theo dõi của quan khách, một thanh niên áo trắng bước vào trong, quần áo không dính một hạt bụi, khí chất ngời ngời, trên tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy nhịp nhàng, hưởng thụ ánh mắt kinh sợ của thế nhân.

Nói là Thiên Tông tới chúc thọ thì cũng không chính xác.

Gã này chỉ là một đệ tử, không thể đại diện nổi cho Thiên Tông.

Nhưng chỉ như vậy cũng đã khiến cho Liễu gia phải đặc biệt tiếp đãi rồi.

Từ xưa đến nay, những người có thể tiến vào Thiên Tông thì ít nhất cũng phải là con của những gia tộc lớn.

"Gã là đàn ông à?"

"Ngươi không nghĩ đó là con gái sao? Sao còn có cả son phấn".

"Chưa từng thấy qua".

"Hoa Dương, đệ tử đời thứ ba của Thiên Tông, đồng môn với Liễu Như Nguyệt".

Tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng rôm rả hơn.

“Hoa sư huynh”, Liễu Như Nguyệt đã đi ra ngoài đón, cười nói thản nhiên.

Nụ cười này thật đẹp! Trông hai người rất xứng đôi.

Trong lòng Liễu Thương Không thầm vui mừng, so với phế vật Triệu Bân thì Hoa Dương này tốt hơn nhiều, có con rể là đệ tử Thiên Tông thì lão ta càng nở mày nở mặt hơn.

"Chúc tiền bối phúc như đông hải".

Hoa Dương cười, trông rất lịch sự nho nhã, thông hiểu lễ phép, chủ yếu là vì muốn giữ hình tượng. Nếu không phải vì Liễu Như Nguyệt thì gã cũng chẳng thèm quan tâm đến cái gia tộc tiểu tốt này.

Vừa dứt lời, quà tặng cũng đã dâng lên.

Đó là một chiếc hộp bảo vật, tuy rằng bị niêm phong nhưng vẫn có mùi thơm của đan dược thoảng ra ngoài, không cần nói cũng biết đó chính là một viên đan dược chân chính, phẩm cấp không hề thấp, quan khách đứng xem hai mắt đều sáng rỡ, người tới từ Thiên Tông này quả nhiên rất hào phóng!

"Triệu gia đến".

Ngoài cửa lại vang lên tiếng hô lớn.

“Thật sự đến rồi kìa!”, ánh mắt của quan khách đều bị hút về phía cửa.

Tiến vào tầm mắt họ lúc này là Võ Nhị.

Hắn ta chậm rãi tiến vào trong, cầm trong tay một chiếc hộp ngọc. Trước khi đi thiếu gia của hắn đã dặn dò, lúc tổ chức đại thọ phải đưa món quà này tới đây, buổi tối người ta có thể phải dùng tới.

"Rõ ràng là hắn ta tới thay Triệu Bân".

Mấy lão già có mặt vuốt râu nói, như vậy cũng tốt, cũng đỡ phải lúng túng.

"Chúc Liễu lão gia thọ tỉ nam sơn".

Võ Nhị hùng hổ dâng hộp ngọc lên.

"Ừ".

Liễu Thương Không đến nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không mặn không nhạt, cho đến hôm nay lão ta vẫn còn bực bội chuyện của cửa hàng binh khí, khó tránh khỏi giận cá chém thớt đối với đứa con rể phế vật.

Quản sự Liễu gia bước tới, thản nhiên đưa tay ra nhận lấy.

Có lẽ là do lão ta đã xem thường sức nặng của hộp ngọc, không chuẩn bị gì nên cầm không chắc được, khiến cho cái hộp rơi xuống đất.

Răng rắc! Keng keng!

Hai âm thanh này vang lên không theo một thứ tự cụ thể nào, hộp ngọc vỡ, thứ trong hộp ngọc rơi ra, đáp xuống đất kêu “keng keng”.

"Hả…"

Nhìn thấy thứ đó, quan khách có mặt đều trợn tròn mắt, ngay cả Hoa Dương nhìn thấy cũng không khỏi giật giật khóe miệng, thứ này thật quá gai mắt.

"Đó là một cái bô!"

"Chà, một cái bô làm bằng sắt nguyên chất à".

"Đứa con rể này thật có tâm nha".

Sau một khoảng lặng, mấy lão già có mặt đều biến thành mấy kẻ vô lại, xoa tay vuốt râu, thần thái hết sức tán thưởng, còn lời nói thì hết sức thâm thúy.

Hôm nay có thật nhiều kịch hay.

Nói không ngoa, cái bô do Triệu Bân tặng còn chói mắt hơn nhiều so với đan dược của Hoa Dương, người ta không đến cũng không sao, nhưng tặng đến cái bô làm bằng sắt nguyên chất này cũng đã xem như là cho chủ tiệc mặt mũi rồi, không chỉ chiếm được hào quang của viên đan dược kia, mà còn khiến cho quan khách phải trầm trồ.

Trong số rất nhiều món quà mừng thọ ngày hôm nay, thì chỉ có duy nhất món quà này trông dọa người nhất.

Nhìn sang Liễu Thương Không, nét mặt của lão ta đã vô cùng khó coi, ánh mắt lộ vẻ nanh ác, muốn chửi thề nhưng ngại mặt mũi nên không tiện mở miệng chửi, phải nén vào trong bụng đến mức muốn đau dạ dày tới nơi. Một ngụm máu từ dưới dạ dày của lão ta lại trồi lên cổ họng, khiến cho lão ta không biết nên phun ra hay là nên nuốt xuống.

Nhìn sang Liễu Như Nguyệt, sắc mặt của cô ta cũng vô cùng lạnh lẽo.

Nếu không phải đang trong tiệc đại thọ, thì nhất định cô ta đã xách kiếm đi tìm Triệu Bân tính sổ rồi.

Ầm ầm!

Tiếng sấm bỗng nổi lên, thật quá tương ứng với khung cảnh bây giờ.

Vốn là một ngày tốt lành, nhưng bây giờ lại bị mây đen kéo tới che mất bầu trời, một tia sáng cũng không nhìn thấy.

"Tới đúng lúc lắm".

Trên đỉnh núi vàng, Triệu Bân đã nhìn thấy sấm sét, hắn cởi áo choàng ra.

Hắt xì hơi!

Vừa xong việc thì hắn lại hắt hơi một cái, rõ ràng là có người đang mắng hắn.

Ầm! Ầm! Đùng đùng!

Chú ý lắng nghe một hồi lâu, Triệu Bân bất giác rũ mắt xuống, nhìn xuống phía dưới chân của mình.

Tiếng rồng ngâm đến từ bên dưới.

Nói cách khác, nó đến từ bên trong ngọn núi vàng này, cả ngọn núi dường như đang bị tiếng rồng ngâm làm cho chấn động.

Khi hắn quan sát, hắn thấy sức nóng đang bốc lên từ lòng bàn chân của mình.

Hắn nằm sụp xuống, tai áp xuống đất, nghe thấy tiếng rồng ngâm mạnh mẽ càng rõ ràng, khiến cho hắn liên tưởng rằng có một con rồng đang bị mắc kẹt trong ngọn núi này, và hình như nó đang ngáp?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.