Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn

Chương 61-70




Mấy ngày này, tình hình buôn bán của cửa hàng binh khí Triệu gia cũng gọi là đắt hàng.

Có thể đổi binh khí là một quy tắc tốt.

Người vui mừng nhất vẫn là lão Tôn, tâm huyết của lão gia chủ không những được bảo tồn mà còn được phát triển mạnh mẽ. Con cháu ngày nay đã khiến tổ tông nở mày nở mặt rồi.

Triệu Bân đi ra hậu viện, hô hấp dồn dập.

Tài nguyên tu luyện của hắn lại bị tiêu sạch, phải tìm mua thêm thôi. Nhất là đan dược bổ sung tinh lực hay linh dịch ngâm người, chợ đen là một nơi thích hợp.

“Sư phụ nhà ngươi có về không vậy?”

Ông già mặc áo vải thô đi cùng hắn. Đã mấy ngày chưa về chợ đen, phải đến Tài Mãn lâu xem xem thế nào. Ông ta cứ lẩm bẩm mãi, chờ bao nhiêu lâu mà chẳng chờ được lão tiền bối.

“Thần long thấy đầu không thấy đuôi”.

Triệu Bân ngáp, không biết là do buồn ngủ hay do tiêu hao quá nhiều tinh lực.

“Tu vi của ông ấy là gì vậy?”

Ông già mặc áo vải thô duỗi tay, nói như có như không.

“Thiên Võ”.

Triệu Bân đáp một cách tùy ý, chuyện tu vi này thì cứ nói cao cao lên tí thôi!

“Cảnh giới Thiên Võ à, chẳng trách mà thần bí vậy”.

Ông già mặc áo vải thô nghĩ thầm, ánh mắt như vậy, ông ta theo không kịp.

“Truyền cho ta một bộ bí thuật đi, ta nói cho ông bí mật này”.

Triệu Bân tu rượu, nói xong thì bổ sung một câu “liên quan đến sư phụ ta”.

“Nói đi”.

“Sư phụ nhà ta là nữ”.

“Là nữ?”

Ông già mặc áo vải thô nghe vậy thì giọng nói trở nên cao vút, khiến người đi đường phải rùng mình! Hét cái gì mà hét, già rồi, chưa thấy phụ nữ bao giờ à?

“Là nữ á?”

Ông già mặc áo vải thô mặc kệ ánh mắt xung quanh, lại lẩm bẩm, lần đầu thấy lão tiền bối, nghe giọng là nam, xem ra là dùng viên thuốc đổi giọng rồi.

Nghĩ lại cũng đúng, che giấu thân phận mà!

Lúc này, Triệu Bân vừa ôm đầu vừa duỗi tay, vì bị giọng hét quá to của ông già mặc áo vải thô làm cho giật mình. Còn duỗi tay ra đương nhiên là đòi bí thuật, đã nói bí mật rồi mà còn dám trốn tránh thì ông đây chửi cho đấy.

Còn bí mật mà hắn nói ra thì, cũng đúng mà.

Cho đến giờ, mọi thứ của hắn đều là do Nguyệt Thần cho. Gọi cô ta một tiếng sư phụ là không hề quá đáng, hắn là một bé ngoan, chưa lừa ai bao giờ.

“Sao có thể là nữ được chứ?”

Triệu Bân giơ tay ra, ông già mặc áo vải thô làm như không thấy, bước nhanh về phía trước.

“Đừng hòng trốn nợ!”

Triệu Bân đi nhanh hơn, sắc mặt trắng bệch giờ đã có vạch đen.

“Thú vị thật”.

Ông già mặc áo vải thô thầm than thở, tốc độ cũng nhanh nhẹn hơn nhiều. Ông ta đi như một bóng đen, xuyên qua dám người. Người đi đường nhìn thấy thì kinh ngạc vô cùng, ông già này đi vô cùng quỷ dị, chắc chắn là một kẻ mạnh võ đạo, mà còn là sâu không thể lường.

“Đi cùng Triệu Bân là tiền bối nhà hắn sao?”

“Trưởng lão danh dự của Triệu gia, về căn bản thì ta đều biết, nhưng cũng chưa từng gặp ông ta bao giờ”.

“Khéo lại là người mới”.

Tiếng nghị luận càng nhiều, ông già mặc áo vải thô mặc kệ, Triệu Bân trở thành đối tượng được mọi người chú ý.

“Cái lão già khốn nạn này”.

Triệu Bân chửi thầm, chắc chắn là đuổi theo không kịp rồi, lão già đó chạy nhanh quá.

Đến chợ đen, hắn đi vào Tài Mãn lâu trước.

Ông già mặc áo vải thô lại không có ở đó! Hơn nửa là đi ra chỗ khác rồi.

Không tìm được người, Triệu Bân đen mặt đi ra.

Chợ đen náo nhiệt, nhưng không có tiếng rao hàng. Đều biết là làm nghề gì rồi thì rao hàng làm gì nữa! Ai cũng thần bí vô cùng, chẳng ai rõ là bảo bối gì.

Dạo một chuyến cũng hết mất một ngày.

Khi màn đêm kéo xuống, hắn mới quay về, bạc trong tay cũng tràn đầy.

Lại đến Tài Mãn lâu, nơi này vẫn còn mở cửa.

Triệu Bân đi lên trước, đẩy cửa ra, thò đầu vào trong nhìn.

Ông già mặc áo vải thô có ở trong đó.

Lão già này đúng rảnh, nằm trên ghế dựa, ngủ say vô cùng.

“Chỉ có mình ông ta, không có người ngoài”.

Triệu Bân thu mắt, định chạy đi, nhưng mới đi được hai bước thì nhớ ra là quên cái gì, bèn quay lại, đi vào trong Tài Mãn lâu và ném vào đó một lá bùa nổ.

Xong việc, hắn mới chạy thục mạng.

Đoàng!

Tiếng nổ vang lên nhanh chóng, còn mang theo sấm sét.

Tài Mãn lâu cháy rồi.

Đứng nhìn từ xa, nóc nhà cũng cháy muốn bay.

“Cái thằng nhãi khốn kiếp này”.

Ông già mặc áo vải thô mắng chửi, tức giận vô cùng. Ông ta không bị thương, nhưng lại bị nổ đen sì mặt. Không cần hỏi cũng biết là bùa do ai ném. Bùa nổ này có sấm sét với lửa, cả cái thành Vong Cổ này cũng chỉ có Triệu Bân có.

“Đẹp thật”.

Trên đường đi ra, Triệu Bân cười khà khà. Quả nhiên thêm vào sấm sét và thú hỏa thì uy lực của bùa nổ càng thêm bá đạo.

Rời khỏi chợ đen, Triệu Bân cởi áo bào đen ra.

Đã là đêm khuya, trên đường hầu như chẳng còn ai ngoài mấy tên bợm rượu.

Triệu Bân cầm chai rượu, mãi mới được thanh tịnh.

Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, nghe tiếng thì là Bạch Vân Câu.

Triệu Bân không quay ra nhìn, mà cũng chẳng thèm nhìn, vì hắn biết đó là Liễu Như Nguyệt.

Đúng là Liễu Như Nguyệt thật. Không biết vì sao cô ta nửa đêm còn chạy đi chạy lại đến giờ với quay về. Từ phía xa, cô ta đã nhìn thấy bóng dáng Triệu Bân.

Cô ta ghìm cương ngựa một chút.

Tuấn mã lúc này đi chậm lại, cho đến lúc đồng hành cùng Triệu Bân.

Lúc ấy, có tên bợm rượu nhìn sang.

Tên bợm rượu phải xem mấy lần rồi mới chắc chắn rằng mình không nhìn lầm là Triệu Bân và Liễu Như Nguyệt, một người cưỡi ngựa, thần sắc lạnh nhạt, một người thì đi bộ, tay cầm chai rượu.

Chuyện này hay rồi đây.

Nếu là ban ngày thì chắc sẽ náo nhiệt lắm, vì cả phố đều biết họ mà.

“Đánh bại cửa hàng binh khí Liễu gia rồi, ngươi có thấy thành tựu không?”

Liễu Như Nguyệt không xuống ngựa, cũng không nhìn Triệu Bân. Lời nói của cô ta vẫn lạnh lùng như cũ. Từ đêm đó đến nay, đây là lần đầu tiên cô ta nói chuyện với “người cũ”.

“Đại tiểu thư tới đây hỏi tội sao?”

Triệu Bân uống một hớp rượu, cũng chẳng nhìn Liễu Như Nguyệt, còn bình tĩnh hơn cả ngày thường.

“Hại tam thúc bị đuổi ra, ngươi có còn lương tâm không vậy?”

“Lúc cửa hàng binh khí của nhà ta bị nổ, cô có hỏi lão ta xem là lão ta có còn lương tâm không đi? Lúc muốn hại cửa hàng binh khí Triệu gia, cô có từng khuyên lão ta là cho Triệu Bân một con đường sống chưa? Lúc lão ta làm điều ác thì không khuyên, lúc lão ta gặp nạn thì đến trách cứ? Lão ta thắng thì là lẽ đương nhiên, còn lão ta thua thì là do ta hại à? Liễu đại tiểu thư à, đây là đạo lý ở đâu ra vậy?”

“Ngươi của hiện tại sao có thể vô tình đến vậy?”, Liễu Như Nguyệt khẽ nói.

“Câu này ta nên hỏi cô mới phải chứ?”, Triệu Bân duỗi eo: “Cha cô là trưởng tộc, chỉ một câu của lão ta thôi thì Liễu Thương Hải sẽ có thể về gia tộc rồi. Cô rảnh nói mấy câu giáo điều với ta, sao không đi tìm cha cô mà xin? Hay là cô tiêu chuẩn kép, cùng là vô tình, nhưng cô có tư cách đến đây nói ta?”

“Triệu Bân, ngươi thay đổi rồi”.

“Cô thì không sao?”

“Nghe lời ta nói đi, tà đạo vẫn không phải là con đường đúng đắn, biết sai mà sửa mới là tốt”.

Liễu Như Nguyệt bình thản nói. Cô ta ngồi trên lưng ngựa, cao cao tại thượng, như một nữ bồ tát, đang dùng sự từ bi của mình để giáo hóa chúng sinh.

Nói xong, cô ta quất roi ngựa.

Bạch Vân Câu đang đi chậm đột nhiên xông vọt lên như mây bay.

Ngựa, là ngựa tốt.

Nhưng người cưỡi ngựa thì, không dám đâu!

Không biết khi cô ta nhận ra Triệu Bân đã khôi phục tu vi thì sẽ có cảm xúc gì đây.

“Tà đạo?”

Triệu Bân ở phía sau, tay cầm bình rượu, tự nhìn lại bản thân.

Ta mà tà?

Lúc này, hắn thật sự muốn kéo Liễu Như Nguyệt lại hỏi cho ra nhẽ. Đệch mợ nó chứ ta tà chỗ nào? Bái được sư phụ của Thiên Tông nên nhìn ai cũng là người xấu à?

Khi quay về cửa hàng binh khí, nhóm lão Tôn đã ngủ.

Triệu 1628308100993.png

Chương 62: Đi vào núi

Triệu Bân ngồi thiền luyện thể, yên lặng như hòn đá, dáng vẻ trang nghiêm.

Nhìn thể phách của hắn có khí lửa vây quanh, sấm sét cuốn người, xương cốt không ngừng va chạm. Thân thể cảnh giới Ngưng Nguyên của hắn đã luyện tứ chi trăm cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đến mức hoàn mỹ, những kẻ cùng cảnh giới không thể sánh được.

Hắn đang cố gắng hoàn thiện cái “cơ bản” mà Nguyệt Thần nói.

Không biết đến bao giờ hắn mới ngừng lại, thở ra một ngụm khí xấu, bên ngoài cũng dấp dính một tầng, đều là tạp chất được luyện ra.

“Cảm giác thật là mỹ diệu”.

Triệu Bân cười nói, vung nắm đấm ra, tay trái có sấm sét, tay phải có liệt diễm. Sét và lửa vô cùng tinh túy, chân nguyên trong cơ thể cũng vì thế mà tăng mạnh.

“Hỏa năng và hỏa dung”.

“Lôi năng và lôi dung”.

“Lửa với sét liệu có dung hòa được không nhỉ?”

Hắn nhìn hai tay mình rồi lẩm bẩm, chủ yếu là vì tò mò.

Ơ?

Ngay lúc ấy, hắn đột nhiên thấy bình hồ lô tím vàng đang nằm trên bàn khẽ rung nhẹ, mà còn lóe ra tia sáng.

“Cấm chế được giải rồi sao?”

Triệu Bân kinh hô, rồi cầm lấy.

Từ khi có được bình hồ lô này, ngày nào hắn cũng lấy thiên lôi tôi luyện nhưng chẳng có thay đổi gì.

Đêm nay là lần đầu tiên xảy ra điều bất thường.

Sau đó, khi hắn cầm trên tay thì lại chẳng có thay đổi gì nữa.

Triệu Bân lật đi lật lại hồi lâu rồi mới mở ra.

Nhìn vào bên trong, thấy toàn mây mù.

So với lúc trước thì không gian đã to hơn rồi, có thể đựng được một vò rượu.

“Lấy làm đồ đựng chắc cũng được”.

Triệu Bân nói rồi mở một túi khác ra, bên trong toàn là những bình linh dịch chân nguyên màu xanh ngọc.

Sau đó, hắn đổ hết vào trong bình hồ lô. Đổ hơn một trăm bình rồi mà vẫn chưa đầy, nhìn vào bên trong chỉ thấy một mảnh hư vô.

“Vừa hay lại hợp”.

Triệu Bân cười nói, dắt bình hồ lô ở eo. Đừng thấy nó nhỏ mà khinh, chứ dung lượng của nó thì lớn vô cùng. So với việc mang từng bình nhỏ đi thì tiện hơn nhiều.

Lúc này, trời đã gần sáng.

Triệu Bân thu thập đồ đạc, vác một cái bao lớn đi ra ngoài. Hắn tìm một con ngựa, chạy một mạch ra khỏi thành. Hắn muốn đến rừng sâu để tu hành, ở trong thành có nhiều tai mắt quá, hắn không muốn để người khác thấy.

Trong núi là một nơi hợp lí.

Hắn mua bao nhiêu là tài nguyên tu luyện, cũng là chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Hay còn gọi là bế quan.

Hắn đi không được lâu thì ông già mặc áo vải thô lại đến, gương mặt ông ta đen sì. Ông ta đến tính sổ với Triệu Bân mà. Cái thằng khốn này nữa, dám ném bùa nổ vào người ông ta.

Nếu Triệu Bân ở đây thì cũng sẽ đáp trả ngay. Đường đường là cảnh giới Huyền Dương, tốt xấu gì cũng là tiền bối, thế mà lại đi trốn nợ của hậu bối, ta không nổ ông thì nổ ai.

Ông già mặc áo vải thô cũng không tìm được Triệu Bân.

Sau đó, đám Lỗ Mãng lại bị đánh cho một trận.

Đó là ở bên cửa hàng binh khí.

Bên này, Triệu Bân đã đi vào núi, giống như một con ngựa hoang được thả cương vậy. Kiếm Long Uyên nặng nề trên vai cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, giống như một bóng đen đang bay giữa rừng, làm chim chóc sợ hãi bay đi, đến cả yêu thú cũng kêu lên liên tục.

Khi hắn dừng lại thì đã là ở nơi sâu nhất trong núi.

Nơi đây bóng núi thấp thoáng, cỏ dại mọc dày, rõ ràng là ban ngày nhưng chẳng thấy mấy ánh sáng, giống như trời đang chạng vạng, ánh sáng cực ít, là một nơi u tĩnh.

Ngoài ra thì còn thấy được khí bay mờ mịt.

Cả linh khí nơi đây cũng nồng đậm hơn trong thành Vong Cổ nhiều.

Trong Huyền Môn Thiên thư cũng có nói, phàm là nơi núi sâu, cỏ mọc dày thì linh khí càng nhiều, vạn vật đều có linh, cỏ cây hoa lá đều được linh khí thiên địa nuôi dưỡng.

Linh khí nơi này càng tinh thuần hơn.

Triệu Bân liếc mắt, nhìn về một một dòng suối nhỏ ở một nơi không xa.

Nước là thứ mà con người cần nhất!

“Chính là nơi này!”, Triệu Bân rút kiếm Tử Tiêu ở eo ra, chém lấy một mảnh đất trống rồi dải phấn thuốc cùng rượu ra xung quanh để phòng ngừa yêu thú cùng côn trùng.

Soạt! Soạt!

Tiếng kiếm nhanh chóng vang lên.

Là Triệu Bân đang múa kiếm.

Hắn dùng kiếm quyết Thiên Lôi để luyện, mũi kiếm Tử Tiêu cực kỳ nhọn, phát ra tiếng sấm sét. Trong lúc chuyển động, có thể thấy kiếm khí tản ra tứ phía, chém ra những vết hằn trên đá. Có rất nhiêu cây cổ thụ cũng bị kiếm chém đứt.

Thiên phú dị bẩm của hắn là tự mình lĩnh ngộ.

Kiếm quyết thiên Lôi này đã được hắn làm cho đơn giản hóa, chiêu thức hoa lệ đã bị lược bỏ, hắn chỉ chọn lấy cái tinh túy rồi thêm vào mấy chiêu.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, hắn mới dừng lại.

Nói là giữa trưa, nhưng ở trong rừng sâu này thì cũng chẳng khác gì mấy. Vì cây cỏ mọc quá dày và cao, lá cây thì lớn, che hết ánh nắng, nên không khí rất mát mẻ.

Triệu Bân tu một ngụm linh dịch rồi ngồi dưới một gốc cây già.

Hắn lấy một con tiểu phi đao ra rồi dán một lá bùa nổ lên.

Sau đó hắn ném ra ngoài cho nổ.

Tiểu phi đao bay ra mấy mươi trượng, cắm vào một vách đá.

Rầm!

Hắn thầm suy nghĩ, mở ra cấm chế của bùa nổ, tiếng nổ lập tức vang lên, đá bay tứ tung. Nhìn uy lực đó không hề tầm thường chút nào, chủ yếu là bùa nổ của hắn thuộc loại chính tông, còn dung hòa thêm sét và lửa. Nếu đủ nhiều, có khi còn nổ cả núi ấy chứ.

“Đồ tốt”.

Triệu Bân cười khà khà, lấy ra càng nhiều phi đao và bùa nổ ra nữa, mỗi con đao dán một lá bùa. Nếu đánh nhau với người, có cách ở phía xa cũng có thể nổ chết đối phương.

Sau khi làm xong, hắn lại đứng dấy.

Hắn cởi áo ra, mình trần đi lên núi, trên đỉnh núi có một cái cây già, xem ra cũng phải mấy trăm tuổi. Đây sẽ là cột gỗ để hắn tu luyện.

Bụp! Bụp! Bụp!

Từng tiếng đấm vang lên, hắn không dùng chân nguyên mà đấm chay vào thân cây.

Đây chính là luyện thể ngoài trời.

Gân cốt của con người đều có sức mạnh, hắn muốn đem những sức mạnh này phát huy ra để rèn luyện. Lâu dài, gân cốt sẽ có sự lột xác, chính là cường độ và sự dẻo dai, cũng mở rộng được kinh mạch.

Một ngày cứ thế trôi qua.

Triệu Bân mệt đến kiệt sức. Lúc ngồi xuống, da tay hắn đã rách cả, nhìn thân cây cũng bị đấm thành một lỗ sâu, còn có vết máu dính vào. Đây chính là máu tươi của Triệu Bân.

“Ta bấm đốt ngón tay thì có vẻ sắp mưa rồi”.

Triệu Bân uống một ngụm linh dịch, ngẩng đầu xem thời tiết.

Hắn không hề nói bậy.

Huyền Môn Thiên Thư chứa rất nhiều kiến thức, trong đó bao gồm cả thiên tượng và khí tượng.

Sau nhiều ngày lĩnh hội, hắn cũng biết được chút lông tơ.

Lấy chút kiến thức ấy ra xem thì nhiều nhất ba đến năm ngày nữa sẽ có mưa dông.

“Con chim kia to thật”.

Nhìn mãi nhìn mãi, hắn đột nhiên lẩm bẩm một tiếng.

Từ phía xa, trên trời có một đám mây trắng bay đến, hay còn nói là một con chim bạch hạc. Nó xuyên qua đám mây, dang rộng đôi cánh, cỡ phải bảy tám trượng.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy con chim to thế này.

Triệu Bân thầm nghĩ, to như vậy thì một nồi không đủ.

Sau đó, hắn bất giác đứng dậy.

Khi gần hơn một chút, hắn mới thấy có người đứng ở trên lưng con bạch hạc. Đó là một người phụ nữ, mặc áo bào đạo sĩ màu tím, tà áo bay phấp phới theo gió, khí thế phiêu dật, nhìn sao cũng giống một tiên tử, gọi là tiên cô thì đúng hơn, là một mỹ phụ.

“Linh thú?”, Triệu Bân lại nhìn sang con bạch hạc.

Linh thú chính là loại thú đã được thuần phục, giống như yêu thú và ma thú, sau khi nhận chủ nhân thì sẽ nghe theo mệnh lệnh của chủ. Con bạch hạc này quá nửa là kiểu linh thú đó, và tiên cô áo tím trên lưng nó cũng quá nửa là chủ nhân của bạch hạc.

Hắn cũng từng may mắn được thấy linh thú rồi!

Nhưng so với con này thì đúng là kém nhiều.

Trong lúc nhìn, bạch hạc đã bay về phía hắn.

Chính xác mà nói thì là chủ nhân của nó lệnh cho nó bay đến, dường như là nhìn thấy người trong núi.

Triệu Bân thấy vậy thì co giò chạy.

Trong mảnh núi hoang này, gặp phải người sâu không lường được thì phải chạy chứ!

Soạt!

Hắn chạy nhanh, nhưng bạch hạc bay còn nhanh hơn. Nó xuyên qua không trung, vẽ ra những đường ánh sáng màu trắng, chỉ trong nháy mắt đã bay tới.

Triệu Bân bị chặn đường, lui lại từng bước.

Giờ hắn mới thấy, trên lưng bạch hạc, ngoài tiên cô áo tím ra thì còn một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi nữa. Thiếu nữ này mặc váy trắng xuất trần, hắn không nhìn thấy là vì tiểu cô nương này đang nằm ngủ một giấc say lắm. Tư thế ngủ thì cũng không đẹp đẽ gì cho cam, dạng chân thành chữ đại, lại còn rớt nước miếng.

“Chạy cái gì?”

Tiên cô áo tím lạnh nhạt hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, phối hợp với bộ đồ đạo sĩ xuất trần cùng bộ tóc mềm mại, nhìn sao cũng giống một bà tiên không nhiễm khói lửa nhân gian.

“Mắc... Mắc tiểu”, Triệu Bân cười khan đáp lại.

Hắn không nói dối, đúng là có mắc tiểu thật. Tiên cô áo tím này rất mạnh, tuyệt đối là cảnh giới Địa Tàng, hơi thở của bà ta còn nồng hậu hơn cả ông già mặc áo vải thô lúc chưa bị giáng cấp. Bị một cường giả nhìn chằm chằm, có cảnh giới Ngưng Nguyên nào không sợ vãi tè chứ!

“Có biết thành Vong Cổ ở đâu không?”

Tiên cô áo tím lại hỏi, xem ra là đến để hỏi đường.

Triệu Bân nhấc tay chỉ về phía xa.

Tiên cô áo tím không nói nhiều, đến nhanh mà đi cũng nhanh, bạch hạc lại bay lên không trung, vẫn là ánh sáng màu trắng đó, chỉ bay trong nửa nén nhang là đã đến thành Vong Cổ.

Phù!

Triệu Bân thở dài nhẹ nhõm, cả người đầy mồ hôi.

Hắn không nhìn nữa mà đi vào trong rừng.

Đứng ở nơi quá cao cũng chẳng phải việc gì tốt, ở bên dưới vẫn an toàn hơn.

Màn đêm buông xuống.

Trên vách đá, Triệu Bân mở một cái sơn động. Hắn đốt lửa nướng thịt trước cửa sơn động, là một con sói hoang, không nhỏ lắm, đủ để Triệu Bân ăn no một bữa.

Cơm no rượu say, hắn mới bắt đầu ngồi thiền.

Đêm trong rừng tĩnh mịch, linh lực càng nồng đậm hơn, chủ yếu là vì không có ai hấp thụ.

Triệu Bân luyện thể một đêm, tinh thần sảng khoái.

Hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Triệu Bân đã tỉnh dậy, duỗi eo thật mạnh rồi ra con suối bên cạnh tắm rửa một phen. Xong việc, hắn lấy đồ nghề vẽ bùa ra.

Bùa nổ là một thứ tốt.

Đã là thứ tốt thì đương nhiên phải luyện nhiều một chút, có khi lại cần dùng đến.

Đương nhiên vẫn có tiếc nuối.

Trước khi Nguyệt Thần thức dậy, hắn đáng lẽ nên tìm cô ta học thêm mấy loại bùa nữa, ví dụ như bùa định thân, đây cũng là loại bùa đã thất truyền từ lâu. Nghe bề trên nói là người của hoàng tộc mới biết.

Trong lúc ấy, Nguyệt Thần ngủ say sưa vẫn chưa tỉnh lại.

Ba canh giờ vẽ bùa, lại là một xấp dày, có thể đánh nổ một ngọn núi nhỏ.

Soạt! Soạt!

Tiếp theo là tiếng kiếm vang lên.

Lánh đời ẩn tu mà! Thời gian phải gấp rút một chút, làm gì cũng phải có bài bản.

Soạt! Soạt!

Trong núi, tốc độ của hắn như gió bay, tay cầm kiếm Tử Tiêu, chân đạp bước phong thần, phía sau toàn là tàn ảnh, chiêu thức tinh diệu hơn không ít. Ngoài ra, uy lực kiếm pháp cũng mạnh hơn, kiếm quyết Thiên Lôi lại được đơn giản hóa, lĩnh ngộ đến cùng cực.

Gió với sét đúng là tuyệt phối mà.

Hắn có thuộc tính phong, chủ yếu mạnh về tốc độ, sấm sét bá đạo, chủ yếu mạnh công phá, cộng thêm bước phong thần là sự kết hợp hoàn mỹ giữa tốc độ với sức mạnh. Nếu đã ra chiêu thì toàn là thế tuyệt sát.

Cộng thêm lúc ở trên đỉnh núi là lúc mặt trời lên đỉnh.

Vẫn là cái cây già đó, hắn không dùng chân nguyên, đấm từng quyền vào thân cây. Sức lực được sử dụng càng nhiều, gân cốt càng thêm đau đớn.

“Sắp mưa rồi”.

Mặt trời dần lặn xuống, một cơn gió lạnh thổi qua cánh rừng.

Nhìn bầu trời đã xuất hiện mây đen.

Triệu Bân cầm bình hồ lô, uống mấy ngụm liên tục. Đã bảo rồi mà! Cùng lắm là ba đến năm ngày nữa sẽ có mưa dông, hắn cũng không phí công lĩnh hội Huyền Môn Thiên Thư.

Đoàng!

Tiếng sấm sét vang lên, trong đám mây mù đã xuất hiện chớp.

“Các con yêu, ta chờ mỗi các ngươi thôi đó”.

Triệu Bân sáng mắt lên, tiếng gọi đến là thân thương.

Cũng đúng thôi, hắn có Thái Sơ Thiên Lôi quyết mà.

Sấm sét này chính là nguyên liệu nuôi dưỡng và tạo hóa của hắn.

Rầm! Rầm đùng đoàng!

Từ tiếng sét đầu tiên, cả bầu trời đã không yên bình rồi, từng tia sét xé trời, có không ít là từ trên trời giáng xuống, chỉ bởi vì Triệu Bân đã vận chuyển Thiên Lôi quyết.

Rồi bị sét đánh.

Nhưng Triệu Bân đã quen, hắn vận chuyển tâm pháp dẫn sấm sét vào người. Hắn múa kiếm trong sấm sét, cũng luyện thể phách trong sấm sét. Uy lực của sấm sét cũng tiến vào cơ thể hắn.

Cơ duyên đương nhiên là có.

Tắm dưới sấm sét, tu vi của hắn đã đột phá lên tầng 8.

Đêm khuya, sơn động lại sáng rỡ.

Triệu Bân ngồi bên cạnh đống lửa, ổn định cảnh giới, bên ngoài cơ thể vẫn còn tia sét, đến cả việc hít thở cũng mang theo tia sét.

Lúc này nhìn lại, khí chất của hắn đã thay đổi rất nhiều.

Thay đổi ở đây là, có thêm một sự uy nghiêm khó nói thành lời. Cũng vì có sấm sét, đương nhiên là sét từ trên trời rơi xuống, mang theo uy lực của sét. Mà thể phách của hắn đã có dấu ấn của sấm sét, vô hình vô dạng, nhưng có thể cảm nhận được chính xác.

Đinh đang! Đinh đang!

Bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên theo nhịp.

Triệu Bân khẽ chau mày.

Vì tiếng chuông đó như có một loại ma lực kỳ dị, khiến tâm trạng hắn bất ổn, khó tập trung tinh thần được. Mặc dù cố đẩy đi nhưng tiếng chuông vẫn chui vào tai hắn.

Qua bao nhiêu ngày, đây là lần đầu tiên tâm trạng hắn bị rối loạn.

Rối loạn ở đây chính là một loại... giống như trước khi bị tẩu hỏa nhập ma.

“Nửa đêm nửa hôm rồi còn ai rảnh thế không biết!”

Triệu Bân thầm mắng, rồi mở mắt ra, đứng dậy, đi về phía có tiếng chuông. Con đường tu hành cần sự yên tĩnh, nhưng lại bị làm phiền.

Soạt! Soạt!

Trong rừng sâu thăm thẳm, hắn như một bóng đen xuyên qua, sắc mặt cũng đen sì. Hắn phải đi tìm xem là ai và hỏi kẻ đó cho ra nhẽ, sao đang yên đang lành lại chạy vào rừng rung chuông chứ!

Hắn dừng lại rồi trốn sau một hòn đá lớn.

Ở phía không xa là một con đường nhỏ, vì đang đêm nên chỉ có thể thấy dáng của người đó. Khi nhìn gần, mới thấy đây là một pháp sư mặc áo bào đạo sĩ màu xanh da trời đậm, đầu đội nón, một tay cầm cây phất trần, một tay cầm chuông.

Chính là cái chuông đó.

Triệu Bân híp mắt lại, tiếng chuông khiến người ta khó chịu, không thể ổn định tâm thần, như một loại bùa mê quanh quẩn trong đầu, rất tà ác.

Lại nhìn về phía sau nữa, hắn mới lạnh cả người.

Phía sau pháp sư là một đoàn người, xếp hàng chỉnh tề, được cột bằng dây cỏ. Mỗi người cách nhau sáu, bảy thước gì đó, đội mũ mềm cao, hai tay giơ ra trước song song với mặt đất, trước mặt là một lá bùa màu vàng. Bọn họ không đi đường mà nhảy từng bước rất có quy luật.

“Người cản thi?”, Triệu Bân lẩm bẩm.

Hắn có nghe nói về người cản thi rồi, thường làm việc vào đêm, là một loại nghề bí mật, liên quan đến vu thuật, là một loại thuật có thể thôi thúc thi thể.

Nói là “cản”, không bằng nói “dẫn”, vì pháp sư ở phía trước đám thi thể, vừa đi vừa rung chuông, ý nói: “Người sống tránh đường”.

“Chắc là chuông bắt hồn”.

Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn chuông trong tay pháp sư, thật không hổ danh là bắt hồn, nghe đã thấy tà ác rồi, cái chuông ấy cứ gõ là làm tâm thần chấn động.

Hắn nhìn tiểu linh châu trong lòng mình, nó không hề sáng lên.

Lạ thật, không đoán ra tu vi của pháp sư? Hay là nói pháp sư có bùa che được tu vi? Hay đây lại là một loại vu thuật nào khác?

Vụt vụt!

Pháp sư lại rải tiền vàng, nhìn sao cũng giống như đang đưa tang người chết. Cái kiểu kỳ dị âm hiểm trong sáng ngoài tối như thế, Triệu Bân thấy mà đổ hết mồ hôi.

“Thú vị thật”.

Triệu Bân nhìn chằm chằm không chớp mắt, mặc dù hắn từng thấy cương thi đáng sợ hơn, nhưng thấy cảnh này cũng không khỏi tò mò. Trong Huyền Môn Thiên Thư cũng giới thiệu qua, không phải là vu thuật cản thi mà là cách làm quen với thi thể.

Trong lúc nói chuyện, pháp sư đã đi qua.

Sáu cỗ thi thể phía sau pháp sư đi theo liền mạch, nhảy như cây bút, có gió thoảng qua lật vào bùa vàng trên trán họ, nhìn thấy được những gương mặt trắng bệch, thấy mà sợ. Nếu có trẻ con ở đây thì quá nửa là sợ phát khóc.

Hắn nhìn trận thế này mà thấy sợ.

Hắn muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy sáu cỗ thi thể thì lại bò về chỗ cũ.

Thi thể thứ sáu là một tên mập, dáng dấp không cao, có cái bụng tròn vo, lúc nhảy cũng không thành thật chút nào. Đầu gã lắc như trống bỏi, thỉnh thoảng lại liếc ngang ngó dọc. Vốn tay phải giơ thẳng song song phía trước, nhưng cứ thỉnh thoảng lại thu về, ôm tai, gãi cổ, xong rồi lại giơ ra trước.

“Giả vờ à?”, Triệu Bân nhướng mày.

Nhìn kỹ mới 1628308118567.png

Tên mập cũng hiểu ngôn ngữ môi, hắn mấp máy môi đáp lại.

“Vậy ngươi nhảy tiếp đi!”

Triệu Bân bĩu môi, len lén xoa người, hắn không rảnh nói chuyện nhảm nhí.

“Đệch mợ nhà ngươi”.

Hắn cử động, tên mập cũng cử động, gào lên chửi. Hắn ta xé bùa vàng trên trán ra, sau đó giật rách mũ vải, chạy biến vào trong rừng.

Ơ?

Pháp sư mạnh mẽ quay người, sửng sốt một lúc, thần tình trở nên kỳ quái.

Mẹ nó chứ, sao lại có người sống thế này.

Tệ hơn là, lão ta chẳng hề biết suốt cả quãng đường.

“Chạy đi đâu”.

Pháp sư hừ lạnh, một tay kết ấn và niệm chú.

Hự...!

Tên mập vừa chạy vào trong rừng lại ôm ngực kêu lên, nhìn thần thái rất đau đớn, có khi đã bị dính vu chú của pháp sư rồi.

“Cứu... Cứu ta với”.

Tên mập đau đớn kêu lên, hắn ta nói với Triệu Bân, hai người cách nhau chưa đến ba đến năm trượng.

Triệu Bân chau mày, thật sự không muốn xen vào.

Chủ yếu là pháp sư đó quá quỷ dị, đạo hạnh không thấp chút nào.

Bụp! Bụp! Bụp!

Những tiếng nhảy vang lên, hai cỗ thi thể một trái một phải tiến đến. Có lẽ là bị pháp sư thúc giục, chúng không nhìn Triệu Bân mà chạy về phía tên mập.

Không cần nói cũng biết là định bắt tên mập về.

“Cứu ta với”.

Tên mập nhìn Triệu Bân, ánh mắt tràn đầy sự cầu cứu.

Triệu Bân thở dài.

Hắn lại ra tay, chạy ra kéo tên mập đi.

Cứu một mạng người xây mấy tòa tháp đấy.

Hai con cương thi bật nhảy đuổi theo, lại còn thở ra âm khí, cỏ cây hoa lá đột nhiên trở nên úa tàn.

Tiếc rằng bọn chúng là người chết.

Có hòn đá chặn lại nên chúng không nhảy qua được mà ngã chổng kềnh.

“Chạy đi đâu”.

Pháp sư chạy theo, phất tay áo, hàng trăm đồng tiền bay ra.

“Tiền bối, hắn ta là người”.

Triệu Bân quay người, trong lúc ấy thì rút kiếm Tử Tiêu ra khỏi eo, múa một vòng đánh bay hàng trăm đồng tiền.

“Cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ mà cũng dám cướp người trong tay ta?”

Pháp sư lãnh đạm nói, mồm niệm chú, một tay kết ấn, một tay vẽ bùa tạo thành một chữ “phong” thật lớn, bổ nhào về phía Triệu Bân.

Két!

Triệu Bân động chân nguyên, chém đôi chữ “phong” ra. Bùa kia tạo cho hắn một cảm giác rất lạ. Nếu như bị trúng chắc sẽ khó chịu lắm.

“Ái chà, ta đánh giá thấp ngươi quá rồi”.

Pháp sư cười âm hiểm, một tay biến ra ấn quyết, những dòng chữ cổ hiện ra, đều rất hư ảo, cũng không biết là chữ từ đời nào, không đọc được.

“Đó là vu chú, mau tránh ra”.

Tên mập nhắc nhở, như biết được sự quỷ dị của phép này.

Triệu Bân chưa trốn mà lửa bùng ra khắp toàn thân.

Là thú hỏa hộ thân, những dòng chữ cổ kia bay đến đều bị đốt sạch.

Đinh đang!

Pháp sư cười âm hiểm, rung chuông bắt hồn, những âm thanh kỳ lạ vang lên.

Hự...!

Triệu Bân thấp giọng hô, tiếng chuông đó quá kỳ lạ.

Nhưng hắn vẫn gắng gượng được, kéo tên mập lui về sau nhanh chóng rồi thu kiếm Tử Tiêu về eo. Đồng thời, hắn ném mấy cái bùa nổ ra.

“Chỉ vậy mà cũng đòi làm ta bị thương?”

Pháp sư khinh bỉ, cũng cực kỳ tự đắc, nhẹ nhàng đón lấy.

Nhưng khi nhìn thấy bùa nổ, lão ta liền thay đổi sắc mặt.

Lúc này là lúc kiểm tra năng lực ứng biến, cũng là kiểm tra tốc độ. Bùa nổ không phải trò đùa, vì cái này biết nổ.

Pháp sư có nhiều thủ đoạn nhưng da thịt lại yếu ớt.

Cũng may lão ta nhanh trí, ném phi đao lại một hòn đá phía sau.

Bùm!

Tiếng nổ vang lên, cây cỏ tứ phía đổ sầm.

Triệu Bân thì đã mất tích.

Nói thật, cũng chẳng có thù hằn gì mà phải liều mạng, hơn nữa pháp sư rất tà ác, đạo thuật của lão ta rất khó lường, chỉ không cẩn thận một chút thì sẽ bị tiêu diệt.

Sau đó pháp sư xuất hiện.

Chật vật là có, nhưng không quá nhiều trở ngại. Hòn đá lớn đó giúp lão ta chặn lại, vì lão ta chẳng ngờ rằng một cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ lại có thể có bùa nổ, uy lực lại còn vượt xa sự tưởng tượng của lão ta, có sấm sét và hỏa diễm.

“Muốn đi à, không dễ thế đâu”.

Pháp sư cắn răng, triệu hồi cương thi ra một chỗ, còn lão ta thì đuổi theo vào trong rừng. Tên nhóc kia có cả bùa nổ, vậy chắc chắn còn bảo vật khác nữa.

Soạt! Soạt!

Bên này, Triệu Bân đi không ngừng, kéo theo tên mập, chạy cũng nhanh.

Thỉnh thoảng hắn nhìn sang tên mập.

Không biết cái tên này ăn gì mà to thế, người toàn thịt, nhìn thế nào cũng thấy giống thiếu gia nhà giàu. Nhưng lúc này nhìn đi, trạng thái hắn ta quá tệ! Sắc mặt trắng bệch, thần sắc đau khổ như bị thương nặng.

“Nước, tìm nước”, tên mập yếu ớt nói.

Triệu Bân không nói, đi thẳng ra sông lớn. Hắn khá là bội phục cái tên này vì đã giả làm xác chết, đến mức pháp sư còn không nhận ra. Đúng là một thiên tài.

Bùm!

Không lâu sau đã nghe thấy tiếng nước chảy, Triệu Bân cũng thô bạo, đến bên sông rồi ném tên mập vào. Xong xuôi, hắn định quay đầu đi. Làm thế này đã là tận sức lắm rồi, sống hay chết thì phải xem chính tên mập thôi.

Khi Triệu Bân trở lại khu rừng âm u thì đêm đã rất khuya.

Triệu Bân khoanh chân ngồi, trước khi nhắm mắt còn liếc nhìn phía sông lớn, không biết tên mập đó đã phá vu chú được chưa.

Pháp sư đó rất kỳ lạ, một thân vu thuật tà ác khiến người khác khó nắm bắt.

Thu lại cảm xúc, hắn mới nhắm mắt lại.

Lần này không có chuông bắt hồn làm rối loạn tinh thần nên thoải mái hơn nhiều, khiến hắn có thể tĩnh tâm hơn.

Một đêm này lại không yên bình.

Pháp sư không hề rời đi mà như một bóng đen, xuyên qua khu rừng tìm tên mập, cũng là để tìm Triệu Bân. Đuổi thi nhiều năm rồi, đây mới là lần đầu tiên lão ta bị giỡn mặt.

“Chú ấn hỏng rồi”.

Không biết từ lúc nào, lão ta mới phát hiện ra điều này, cau mày, vu chú bén rễ trong cơ thể của tên mập kia lại biết mất, hoặc có thể nói là đã bị phá.

“Đi?”

Pháp sư hừ lạnh một tiếng, ống tay áo lớn vung lên, mấy trăm người giấy cắt bằng bùa vàng bay ra bốn phía, mỗi một tấm đều khắc họa phù văn.

Những bùa giấy này là bí pháp tìm người, có tổng cộng mấy trăm con, dù sao người đông thế mạnh vẫn hơn!

Rắc! Rắc!

Trong rừng âm u, tiếng xương cốt va chạm vào nhau vang lên không ngớt.

Là Triệu Bân đang luyện thể.

Cảnh giới đã hoàn toàn vững chắc, làm được nhiều việc cùng lúc, vừa nghiên cứu Huyền Môn Thiên Thư, vừa tôi luyện thể phách.

“Sấm đánh à!”

Hắn lẩm bẩm trong lòng, sắp mưa rồi đấy, không chừng lại có thể tiến lên tầng 9.

Sấm trên trời quả là một thứ tốt.

Mấy lần đột phá đều lợi dụng sấm sét. Cái thứ mà người đời sợ hãi lại là thứ nuôi dưỡng hắn.

Vù!

Bỗng nhiên, một vệt gió thổi qua.

Chính xác mà nói thì là một người giấy không biết từ đâu xuất hiện, di chuyển trong khu rừng u ám.

Hử?

Triệu Bân đột ngột mở mắt, vung tay, ném ra một phi đao, chuẩn xác một đao cắm phập người giấy lên thân cây.

A…!

Như có một tiếng hét vang lên từ trong người giấy, sau đó nó bốc lên một luồng khói xanh rồi tan biến.

“Người giấy nhỏ”.

Triệu Bân cau mày, giơ tay ra cầm xuống, nhìn một lát, trong mắt lóe lên ánh sáng bén nhọn.

Hắn rút ra một người giấy nhỏ từ trong lòng, cũng giống y hệt với cái này.

“Là ngươi”.

Ánh mắt của Triệu Bân bắn ra ánh sáng lạnh.

Hắn như vậy là vì năm đó linh mạch của hắn bị đứt có liên quan đến người bùa giấy này.

Đến giờ, hắn vẫn còn giữ lại người giấy nhỏ, để mong một ngày, tìm được kẻ ám toán hắn.

Bây giờ, hắn đã tìm thấy rồi.

“Khốn kiếp, có gan thì ra đây độc chiến”.

Tiếng quát mắng chợt vang lên, nó truyền tới từ nơi sâu nhất trong rừng núi.

Nghe thanh âm này thì chính là của tên mập.

Triệu Bân không nói, thu lại hai người giấy nhỏ, chìm vào bóng đêm âm u. Hắn không có hứng thú với tên mập mà chỉ có hứng thú với chủ nhân của bùa giấy. Không chừng lão ta đang ở bên kia.

Ở nơi sâu xa kia, tên mập vừa lăn vừa trèo lên.

Hắn ta xuống sông lớn để phá chú ấn, vừa từ dưới nước ngoi lên thì lại gặp bùa giấy, không lâu sau thì pháp sư kia đuổi giết tới.

Không chỉ có pháp sư mà còn có mấy cỗ cương thi, bị pháp sư thao túng, nhảy một bước dài mấy trượng, trên người đều có cơ quan để phun kim, không phải kim bình thường mà là kim mang độc.

Bên vai trái của hắn ta đã bị thâm đen một mảng, chính là do bị kim độc của cương thi bắn trúng, độc tố đang lan ra.

“Tiểu bối, đi đâu”.

Thân hình của pháp sư dị thường, đuổi giết tới, lại vung tiền đồng lên khắp trời như những con dao sắc bén.

Vẻ mặt tên mập biến sắc, thoáng một cái rồi đứng vững, lấy chân nguyên hóa kiếm, múa kiếm với tốc độ cực nhanh.

Những tiếng bang bang vang lên chói tai.

Phần lớn số tiền đồng bị hắn ta đánh rơi, nhưng vẫn còn rất nhiều đồng bắn trúng người hắn ta. Thân thể béo tròn bị cắt bao nhiêu vết máu.

Loong coong!

Những cương thi mà pháp sư hối thúc cũng đã tới chen chúc một đám. Chúng đều bị dán bùa vàng lên trán, trên thân mỗi con đều bắn ra kim bay.

“Mẹ nó”.

Tên mập chửi thề, lại múa kiếm dài, kim bay quá nhiều, mảnh như lông bò, chìm trong màn đêm không nhìn thấy rõ. Cũng có thể là trúng độc quá sâu nên tầm nhìn cũng mơ hồ, khó mà chịu được cơn đau đơn.

Rất nhanh, kim bay dừng lại.

Nhìn tên mập, chịu đựng sự chóng mặt lảo đảo kia, đứng không vững, một cánh tay buông thõng, kịch độc lan ra. Nếu không phải hắn ta dựa vào chân nguyên đối kháng thì lúc này độc đã ngấm vào tim rồi.

“Chạy đi, sao không chạy thế”.

Pháp sư cười nham hiểm, đi từng bước tới, bên cạnh còn có 3 người giấy nhỏ bao quanh.

Không phải bốc phét nhưng mà nhìn lão ta còn đáng sợ hơn cương thi, trong ánh trăng mờ ảo, thần sắc của lão ta trông âm u thấy rõ.

“6 đánh 1 thì có bản lĩnh đếch gì”.

Tên mập lắc đầu, vì trúng kịch độc nên thần trí mơ hồ, lắc lư như đứng trên mây, khóe miệng chảy máu tươi màu đen. Nhìn trên người, có trời mới biết là hắn ta bị trúng bao nhiêu kim bay, kịch độc nhiều như thế thì không thể ngăn cản.

“Luyện ngươi thành con rối chắc cũng không tệ”, pháp sư cười nham hiểm, từ trong tay áo bay ra một lá bùa, là bùa cầm tù có thể ràng buộc hành động của người, giống như bùa định thân, có rất ít người biết.

Tên mập nghiến răng, muốn vung kiếm chém bùa nhưng chỉ đành có lòng mà bất lực, toàn thân đã mất đi cảm giác rồi.

Nhưng, đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên xuất hiện phía sau, kéo hắn ta sang một bên.

Keng!

Sau đó, thì nghe thấy tiếng kiếm chém lên lá bùa kia, có thể nhìn thế ánh kiếm lạnh lẽo lóe lên.

Đó chính là Triệu Bân.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc.

“Mẹ ơi, đại ân nhân à!”

Tên mập lảo đảo, khi hắn ta thụp xuống thì nhận ra Triệu Bân đã cứu hắn ta hai lần.

“Lại là ngươi”.

Nhìn thấy Triệu Bân, pháp sư chợt nghiến răng nghiến lợi, một tấm bùa nổ suýt nữa làm lão ta nổ tung.

“Người giấy nhỏ này là của ông”.

Triệu Bân lạnh nhạt, hai ngón tay giữ một tấm bùa giấy.

“Thì làm sao”.

Khóe miệng pháp sư nhếch lên, lùi một bước. Khi lão ta lùi lại thì 5 cỗ cương thi đồng loạt tiến lên.

“Cẩn thận cương thi phi châm ra đấy”.

Tên mập nhắc nhở, nếu không phải bị tập kích thì hắn ta đã sớm cao chạy xa bay rồi.

Vù vù!

Vừa dứt lời, 5 cỗ cương thi run lên, phi châm về phía Triệu Bân, số lượng nhiều như lông bò.

Keng!

Triệu Bân lập tức rút kiếm, động tác cực nhanh. Hắn có thể nhìn rõ ràng thứ gọi là phi châm kia, dù sao thì cũng không bị trúng độc nên đôi mắt vẫn dùng tốt.

Phi châm bị chém rơi, 5 cỗ cương thi bước lên, hai con nhả khí âm, ba con nhả lửa âm.

Triệu Bân cười lạnh, chân đạp bước Phong Thần, thật sự như một bóng đen xuyên qua những khe hở.

“Thân pháp đẹp đấy”.

Hai mắt pháp sư khẽ nheo lại, lão ta thật sự đã đánh giá thấp Triệu Bân.

Keng!

Trong chớp mắt lại phát ra tiếng keng keng.

Lại là phi đao.

Phi đao mà Triệu Bân vứt ra, có mang theo một bùa nổ, lần lượt phi tới 5 cỗ cương thi.

Sau đó, vang lên những tiếng nổ tung trời.

Uy lực của bùa nổ, đủ bá đạo khiến đám cương thi mà pháp sư sai khiến đều bị nổ thành mảnh vụn.

“Lấy đâu ra nhiều bùa nổ thế”.

Pháp sư hừ lạnh, bay về phía sau để tránh.

Keng!

Trong đám khói chưa tan lại xuất hiện ánh sáng lạnh, một con phi đao bắn thẳng về phía lão ta.

“Chịu thiệt một lần thôi chứ chẳng nhẽ là ăn đủ 2 lần?”

Pháp sư lạnh lùng nói, một bàn tay trong tay áo kết ấn.

Bỗng chốc, cuồng phong bốc lên.

Có lẽ lão ta dùng gió lẩn, cuốn sạch phi đao ra xa mười mấy trượng rồi nổ tung.

“Ngoài bùa nổ thì còn chiêu gì nữa không”.

Pháp sư cười cười, trông còn u ám hơn cả ma quỷ.

“Như vậy cũng đủ để diệt ông rồi”.

Triệu Bân vận công, trên thân kiếm có sấm đánh chớp rạch, gió giúp thế sấm, tấn công càng bá đạo hơn.

“Còn có sấm sét?”

Pháp sư đổi sắc mặt. Lão ta biết quá rõ uy lực thanh kiếm này của Triệu Bân, không chết cũng bị thương.

Dù sao, pháp sư cũng không giỏi chiến đấu.

Trong chớp mắt, lão ta lắc lắc chuông đồng, vẫn là âm thanh quỷ dị đó vang lên, có thể làm nhiễu loạn tinh thần.

Đầu óc Triệu Bân chợt đau đớn, vốn dĩ một kiếm mạnh mẽ mà ngay lập tức mất đi 5, 6 phần uy lực.

Ngay cả tốc độ cũng giảm sút đi rất nhiều.

Chính khoảnh khắc này đã đủ để pháp sư trốn đi. Lão ta nhảy lên một hòn đá cực lớn, vừa lắc chuông đồng, vừa kết ấn bằng một tay, thi triển pháp thuật.

Pháp thuật của lão ta quả thật rất kỳ dị.

Dưới chân Triệu Bân là mặt đất cứng chắc, bỗng chốc biến thành vũng bùn nhấn chìm tới giữa bắp chân của Triệu Bân.

“Đạo sĩ cũng biết nhiều gớm nhỉ!”

Triệu Bân cười lạnh, năng lực hành động đã bị hạn chế. Lúc này muốn giơ chân lên thì cũng thấy rất khó khăn.

“Cái thứ nhỏ như con tép trên mép con mèo mà dám lừa ta”.

Pháp sư cười u ám, trong tay thay đổi ấn quyết, nhưng thấy trên đỉnh đầu Triệu Bân có một bùa lớn hư ảo biến hóa, một khi áp xuống thì tất bị niêm phong.

Triệu Bân không nói, vù một cái biến mất.

“Độn thổ?”

Đôi mắt pháp sư ngưng trọng, khó mà tưởng tượng, một cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ từ đâu tới mà lại có nền tảng như vậy. Trước là thú hỏa, bùa nổ, sau là sấm chớp. Tới giờ lại còn thông thạo cả thuật độn thổ đã thất truyền.

Không nghĩ nhiều, lão ta lập tức tung thân lên. Người lão ta vừa bay lên không trung thì lập tức ném xuống một bùa vàng, dán lên mặt đất rồi chìm vào lòng đất.

Triệu Bân bị ép ra.

Trong chớp mắt, mười mây cây phi đao bị hắn vung ra, mỗi đao đều mang một bùa nổ.

Pháp sư thấy vậy thì sắc mặt tái mét.

Đứng trên cao chưa chắc đã tốt. Ví dụ như lão ta lúc này vẫn còn đang trong không trung thì đã bị biến thành cái bia sống.

Ầm! Bùm! Ầm!

Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, âm thanh chói tai, xem ra uy lực thật sự không phải lớn bình thường.

Sắc mặt của Triệu Bân cũng trắng bệch.

Trước sau đã dùng hai mấy tấm bùa nổ, hút cạn hơn 8 phần chân nguyên trong đan điền của hắn.

Thế mà nhìn sang pháp sư, vẫn con mẹ nó chưa chết.

Con hàng này vẫn sống. Lão ta đứng trên hòn đá lớn, lảo đảo, toàn thân đen nhẻm, áo choàng đạo sĩ bị cháy xém một nửa, một cánh tay bị phế rồi.

“Pháp sư mà đánh đấm giỏi thế?”

Tên mập nhìn thấy vậy thì kinh ngạc tột độ. Đó là mười mấy bùa nổ đấy.

“Người giấy nhỏ thay lão ta chịu trận”.

Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn quanh người pháp sư có ít nhất mấy trăm người giấy nhỏ tung tóe 4 phía. Lúc này, từng mảnh giấy vẫn đang bốc lửa dần rơi xuống, đúng là bị bùa nổ đốt cháy.

“Giỏi, giỏi lắm”.

Pháp sư cười nham hiểm, máu tươi trong miệng tràn ra, cũng may mà lão ta nhanh trí, dùng người giấy nhỏ để làm bức tường ngăn cách, nếu không cũng sẽ bị nổ tung đến mức thịt nát xương tan.

Lúc này, trong lòng lão ta vô cùng đau đớn.

Những người giấy nhỏ kia nhiều như vậy là do lão ta tích lũy nửa đời người, thế mà lại bị bùa nổ sạch sẽ.

“Cảnh giới Chân Linh đỉnh cấp”.

Triệu Bân thầm nghĩ, giờ mới nhìn ra tu vi của đối phương.

Pháp sư không giỏi võ.

Từ lúc bắt đầu cho tới giờ, lão ta vẫn luôn giữ khoảng cách, cho dù là cảnh giới ngưng nguyên cũng không dám đánh cận chiến.

Về điểm này, Triệu Bân tuyệt đối có lòng tin. Nếu để hắn lại gần thì có thể đánh cho lão ta đến phát khóc.

Đáng tiếc là, hắn rất khó lại gần được pháp sư.

Chuông bắt hồn của pháp sư quỷ dị một cách khốn kiếp, càng lại gần lão ta thì càng bị loạn trí.

“Còn bao nhiêu chân nguyên”.

Pháp sư cười âm u, dùng nhiều bùa nổ như thế thì cảnh giới ngưng nguyên cũng không chịu nổi tiêu hao.

“Ông đoán xem”.

Triệu Bân đạp bước phong thần mà tới, một chưởng uy long, chưởng phong cực kỳ mạnh mẽ và mãnh liệt.

Pháp sư không dám đối cứng, lại lần nữa tránh về phía sau, một tay nhanh chóng tạo ấn quyết, còn một bùa hư ảo, tung ra trước mặt, có một trận gió âm gào thét.

Ầm!

Triệu Bân tung chưởng khiến bùa nổ tung, chấn động đến nỗi pháp sư phải lùi về phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi.

Con mẹ nó, gã này thật sự là cảnh giới Ngưng Nguyên à? Tại sao một chưởng lại có uy lực tới mức đó.

Chạy là thượng sách.

Lão ta thật sự sợ hãi, xoay người muốn trốn nhưng vì bị thương nặng mà đôi chân cứ lảo đảo tê dại.

“Chạy?”

Triệu Bân cầm kiếm lên, một đường đuổi giết tới.

“Em gái nhà ngươi, mau cứu ta trước!”

Tên mập quát lên được một tiếng rồi ngất lịm đi.

Rừng núi trong đêm âm u mù mịt.

“Chạy đâu mất rồi”.

Triệu Bân cầm Tử Tiêu, chạy tới chạy lui, tự nhận tốc độ của mình không chậm, nhưng pháp sư như càng ghê gớm hơn, cứ đuổi mãi mà không thấy bóng dáng đâu, tìm hơn nửa đêm mà cũng không tìm thấy pháp sư.

“Giả bộ cho lắm vào”.

Hắn ho khan một tiếng, ngại ngùng muốn chết, đã nói là phải diệt pháp sư mà giờ còn không tìm thấy người.

Đương nhiên, càng nhiều hơn là cái sự không cam tâm. Không dễ gì mới tìm thấy kẻ thù mà lại để lão ta chạy thoát.

Lại trở lại cánh rừng, hắn tìm thấy tên mập đã ngất xỉu, hơi thở yếu ớt.

Triệu Bân lương thiện, nhét cho hắn ta một viên thuốc.

Một đêm cứu 3 lần.

Đây chính là… duyên phận trong truyền thuyết?

Quay lại sơn động thì sắc trời đã sáng.

Cõng tên mập trở lại, sắc mặt vẫn tái mét như thế, toàn thân trên dưới đen kịt.

“Trúng độc à!”

Triệu Bân cau mày, lại lấy ra một viên thuốc.

Từ đêm đến giờ, không biết hắn đã đút cho tên mập bao nhiêu mà vẫn không thấy màu đen rút đi, độc tố quá mạnh.

Đến giờ, thuốc đã dùng hết.

Nhìn tên mập vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

“Hóa ra là vậy”.

Triệu Bân ngồi xuống nhìn, càng nhìn thì ánh mắt của hắn càng sâu, càng nhìn thì biểu cảm càng sáng tỏ.

Không phải là thuốc không có tác dụng mà da của tên mập này quá đen, đen như củ tam thất.

Không phải nói điêu, đen mức độ này mà ném vào trong đống than thì cũng không phân biệt được.

Cũng đúng, trong đêm trời quá tối, nhìn không rõ. Bây giờ trời sáng rồi mới biết tên mập này đen bóng toàn thân.

Vậy là hắn nhầm rồi, hắn cứ cho rằng tên mập này trúng độc nặng quá cơ chứ?

“Thuốc để dành cũng nhét cho ngươi hết rồi”.

Triệu Bân tặc lưỡi, vừa thở dài, vừa lật qua lật lại người tên mập.

Cứu hắn ta 3 lần, còn dùng bùa nổ, thuốc cũng cho hắn ta uống hết vậy thì phải kiếm lại chút bạc để bù lại, bảo bối cũng được.

“Ngươi… tìm gì đấy!”

Tên mập tỉnh lại như tên say rượu, hai mắt tròn xoe nhìn Triệu Bân.

“Không có gì”.

Mồm thì nói như thế thì tay Triệu Bân thì lại không rảnh.

Điều ngại ngùng là…

Lật đi lật lại tên mập mấy lần, đừng nói là bạc, tới cả một đồng tiền cũng không có. Trừ một bộ quần áo đen thui thì không còn thứ nào khác.

Nghĩ lại thì cũng đúng, lúc trước pháp sư đã nhắc tới, tưởng hắn ta là xác chết mà truy đuổi. Nếu có bảo bối hay có tiền thì cũng sớm bị lấy sạch rồi, còn gì đến lượt hắn?

“Nào, tránh tránh ra coi”.

Tên mập đứng dậy, đẩy Triệu Bân ra, đi từng bước lảo đảo. Vừa vào tới cửa động thì dựa vào vách đá nôn thốc nôn tháo.

Đã là thuốc thì có ba phần là độc.

Triệu Bân quá thật thà, có trời mới biết đã nhét cho hắn ta bao nhiêu thuốc, uống nhiều thế, không nôn mới lạ.

Ợ!

Cuối cùng, tên mập không nôn nữa mà ngồi ở cửa hang, dựa vào vách tường, thỉnh thoảng lại nấc lên, khóe miệng vẫn còn bọt trắng.

Triệu Bân dứt khoát đi lên, một tay bắt lấy một chân hắn ta, bàn chân hướng lên, đầu hướng xuống.

Nôn, nôn hết những gì có thể nôn được ra.

Cảnh tượng phía sau lại có chút kinh tởm.

Tới giữa trưa, sắc mặt của tên mập mới hồng hào hơn một chút, chỉ là đầu óc vẫn choáng váng, chắc là do uống quá nhiều thuốc.

“Ta tên là Ngưu Oanh, người của Ngưu gia trang”.

Tên mập vừa xoa đầu vừa nói.

“Cái tên này kêu quá đi”.

Triệu Bân tặc lưỡi, cái tên gì tài giỏi chấn động, sáng chói. Gớm thật!

Còn Ngưu gia trang thì hắn chưa từng nghe qua, không chừng đều họ Ngưu. Khí phách trâu bò tung trời.

“Còn ngươi, tên gì”.

“Triệu Bất Trú”.

“Đừng giỡn”.

Ngưu Oanh vừa nói thì lại nấc lên một cái.

“Ngươi quen pháp sư kia à”.

Triệu Bân hỏi, đây cũng là một trong những lý do mà hắn cứu tên mập.

Có thù đoạn mạch.

Bất luận thế nào thì cũng phải giết chết pháp sư.

“Quen, quá quen ấy chứ”.

Nhắc đến pháp sư, tên mập bỗng chốc bốc hỏa. Có lẽ là quá kích động, hắn ta đứng phắt lên mà bị sụn chân lại ngồi xuống.

“Gã đó không phải là loại tốt đẹp gì”.

“Chuyên giở trò ăn trộm thi thể. Khi trưởng thôn của chúng ta qua đời, ban ngày vừa chôn cất, ban đêm đã bị lão ta dùng vu thuật triệu đi rồi”.

Ngưu Oanh kích động, cứ một câu lại một câu chửi mắng không ngừng, mắng đến mức nước bọt văng tung tóe, cũng không biết là cố ý hay không mà trùng hợp phun lên mặt Triệu Bân.

“Hóa ra, đuổi thi là như thế”.

Triệu Bân lẩm bẩm, làm như không có chuyện gì mà lau mặt.

“Cứt chó mà đuổi thi ấy”, tên mập mắng nói: “Lão ta làm thế là ăn trộm, chuyên đào mộ tổ nhà người ta, trộm thi thể rồi luyện thành con rối”.

“Con rối”.

Triệu Bân lẩm bẩm một tiếng, xoa cằm, cũng biết con rối là thứ gì. Chính là một cái xác không hồn không có tình cảm, dùng xác chết để luyện thành, rồi lại dùng vu thuật biến thành vũ khí giết người. Cấp bậc của xác chết càng mạnh thì con rối cũng càng mạnh. Nhưng làm thế nào để luyện chế thì hắn lại không biết.

“Gã đó còn ác hơn nữa đấy”, tên mập vẫn đang mắng tiếp, lòng đầy căm phẫn: “Lão ta chuyên dùng máu của trẻ sơ sinh để tế vu pháp. Ở chỗ bọn ta thường bị mất trẻ con, đều là do lão ta làm”.

“Nhưng ngươi biết lão ta ở đâu không”.

Triệu Bân hỏi, đây mới là điều mà hắn quan tâm. Cho dù là thay trời hành đạo hay là báo thù tư thì đều là phải đưa gã đó tới quỷ môn quan.

“Vậy thì ngươi tìm đúng người rồi”.

Tên mập cười ha ha: “Ta giả làm thi thể lâu như thế nên biết được sào huyệt của lão ta”.

“Vậy giúp một tay đi”.

“Có hai tiểu đệ tử đứng canh”.

“Dẫn đường”.

Triệu Bân đứng bật dậy, không thể áp chế sát khí.

“Này, hay là ăn cơm trước?”

Tên mập ôm bụng, cười hê hê. Độc tố đã được giải rồi, dược lực của thuốc cũng đã giảm bớt, bụng trống rỗng, đói sắp phát điên rồi.

Lúc này, nói gì đến đánh nhau, đi bộ còn khó.

“Ta đi tìm xung quanh xem”.

Triệu Bân cầm kiếm lên.

Không lâu sau, hắn đem một con sói hoang trở lại, động tác thành thục đặt lên giá nướng.

“Cứu ngươi ba lần rồi đấy, báo đáp thế nào đây”.

Triệu Bân vừa ăn thịt vừa hỏi. Nếu đây là một cuộc mua bán thì hắn lỗ to rồi.

“Tiền bạc làm tổn thương tình cảm”, tên mập uống một ngụm rượu: “Ta tìm vợ cho ngươi được không, trong thôn bọn ta có rất nhiều cô nương xinh đẹp”.

“Bạc, đan dược, bí thuật, ngươi chọn đi”, Triệu Bân nói, ông đây không thiếu vợ, thiếu tiền, thiếu đan dược, thiếu bí thuật, ừ… càng nhiều càng tốt.

“Nhà ta có một mỏ vàng”.

“Xùy, chém gió phần phật nhỉ”.

Triệu Bân đẩy tên mập, một mỏ vàng, chém gió không sợ mất bộ ấm chén sao?

“Thật mà”.

Tên mập thản nhiên, ăn hùng hục như hổ đói, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Triệu Bân.

Trong đôi mắt bé tí đó lóe lên ánh sáng.

Đêm qua, Triệu Bân đấu với pháp sư một trận. Hắn ta đã được chứng kiến từ đầu đến cuối. Tên cảnh giới Ngưng Nguyên này quá bất phàm rồi, có thể độn thổ, ném bùa nổ, lại có thú hỏa không tầm thường, có sấm sét bá đạo, rõ ràng là không phải một kẻ tu võ đạo bình thường, nói không chừng còn là con cháu của một đại gia tộc.

Hắn ta đang nhìn, Triệu Bân cũng đang nhìn.

Người mà! Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Như tên mập này, rất kỳ dị, không biết tu loại công pháp nào, chân nguyên đơn thuần, khí huyết dồi dào, mạnh hơn đồng cấp rất nhiều.

“Đi”.

Sau khi ăn xong, tên mập phủi mông đứng dậy.

Nhìn bộ dạng còn sốt ruột hơn Triệu Bân.

Tư thế đi đường thì không phải là khoa trương bình thường, cao một mét rưỡi mà hắn ta đi như khí thế của kẻ cao ba mét tám.

“Ăn gì lớn đấy”.

Những vấn đề đêm qua, Triệu Bân lại thầm hỏi một lần. Đừng thấy dáng vẻ của hắn ta không cao, nhưng mà lại béo lạ thường. Người béo tai to, cởi trần, trông giống như phật Di Lặc. Nhưng mà là phật Di Lặc đen, giống như một quả bóng thịt đen sống động.

“Một nồi cũng không hầm được”.

Triệu Bân sờ cằm, cũng không biết tại sao lại nảy ra cái suy nghĩ này.

“Nhanh lên”.

Tên mập hô lên một tiếng.

Triệu Bân nhanh chóng đi theo.

Theo những gì tên mập nói thì pháp sư đó trốn trong một đạo quán. Bề ngoài là đạo quán nhưng thật ra là một nơi dơ dáy.

Chưa nói tới chuyện khác, chỉ riêng trộm xác đã đủ khiến người khác ghê tởm, còn uống máu trẻ sơ sinh thì lại còn kinh khủng hơn.

“Bùa nổ của ngươi đâu, cho ta một tấm!”, Ngưu Oanh lấy tay chọc chọc Triệu Bân, cười ha ha: “Nhà ta có mỏ vàng, quay về lấy tiền trả ngươi”.

“Lại bốc phét nữa thì ta sẽ chửi cả lò nhà ngươi đấy”.

“Đừng mà! Nhà ta có mỏ vàng thật”.

“Một tay giao tiền, một tay giao hàng”.

Đêm tới, Triệu Bân và Ngưu Oanh đứng trước một cánh rừng già trong núi sâu.

“Ở đây”.

Ngưu Oanh tu một ngụm rượu, chỉ vào bên trong.

“Núi bắc nước nam”.

Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn xung quanh. Huyền Môn Thiên Thư có nói, núi bắc nước nam là vùng đất âm. Đương nhiên, cụ thể còn phải xem địa thế, nếu có tất cả ba ánh sáng thì cũng có thể chuyển âm thành dương. Ba ánh sáng chính là chỉ ánh sáng mặt trời, ánh sáng mặt trăng và ánh sáng của sao.

“Kiếm của ngươi không tệ nhỉ, mượn dùng chút”.

Ngưu Oanh rất tự nhiên rút kiếm Tử Tiêu ở thắt lưng của Triệu Bân.

Triệu Bân không nói gì.

Đi vào để tìm người đánh nhau, nào có thể yếu xìu như mấy gã chưa ăn cơm.

Vừa nói, hai người vừa cùng nhau bước vào.

Đi vào rừng, cảm giác một cơn gió âm thổi tới, càng đi vào trong thì khí âm càng nặng.

Đi vào sâu thì cực kỳ ảnh hưởng tới tầm nhìn của hai người.

“Đợi lát nữa chiến đấu với mấy gã kia, ngươi chỉ cần đánh nhau, chuông bắt hồn của lão ta cứ giao cho ta, ta có cách đối phó với nó”, Ngưu Oanh nhỏ giọng nói. Tối qua, Triệu Bân không thể đánh thắng được pháp sư, phần lớn là do chuông bắt hồn, có thể làm nhiễu loạn tinh thần, dẫn đến sức tấn công của Triệu Bân bị hạn chế, nếu không phải vì thế thì đã sớm tiêu diệt được pháp sư rồi.

“Cách gì”.

Triệu Bân tùy ý nói. Hai mắt nhìn xuống mặt đất. Đất sét dưới chân là một màu đen sẫm. Ngẩng đầu nhìn trời cao, vì bị khí âm che lấp nên không nhìn thấy ánh trăng cùng sao sáng.

“Bí pháp gia truyền”.

Ngưu Oanh cười hê hê, nhưng không để lộ mà cứ thần thần bí bí.

U u!

Đột nhiên nghe thấy tiếng này, không biết là gió âm gào thét hay chính là có lệ quỷ kêu rú.

“Đừng sợ, ta bọc cánh cho ngươi”.

Ngưu Oanh vỗ vỗ ngực, có lẽ hắn ta đã từng tới đây nên không lạ lẫm gì nữa. Hắn ta cầm kiếm Tử Tiêu của Triệu Bân, khí thế bước đi kia vẫn vô cùng khoa trương.

Triệu Bân nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng quay nhìn phía sau.

Từ lúc bước vào trong rừng, đằng sau có gió lạnh thổi tới, khiến hắn luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm hắn.

Hai người một trước một sau tiếp tục đi sâu vào rừng.

Cái gọi là khí âm kia ngày càng trở nên mờ mịt, lượn lờ, tiếng kêu u u càng thêm nặng nề.

“Ta nói này, chỗ này chúng ta đi qua rồi nhỉ!”

“Hình như thế, ta nhớ rất rõ cái cây hai gạc này”.

“Con mẹ nó mấy lần rồi”.

Trong rừng sâu, hai người cứ xì xầm không ngừng.

Có lẽ là lạc đường rồi.

Đúng là lạc đường rồi, cùng một chỗ mà đi đi lại lại mười mấy lần rồi.

Lại lần nữa, hai người đều sững sờ.

Nửa đêm đi vào rừng, hai người họ lại không tìm được lối ra.

“Mê tung trận”, Ngưu Oanh trầm giọng trả lời.

“8 phần là đúng rồi”, Triệu Bân xì một tiếng, thầm nghĩ môn đạo của pháp sư cũng nhiều thật. Dường như biết trước là hai người họ sẽ tới báo thù cho nên mới bố trí mê tung trận trước.

“Châm lửa đốt cây?”

Ngưu Oanh vừa nói, ngón cái và ngón trỏ chà vào nhau, hiện ra một ngọn lửa.

“Không có tác dụng đâu”.

Triệu Bân ngẩng đầu nhìn trời, mà không nhìn thấy tinh tượng, lát sau, hắn thu hồi tầm nhìn đi về một phía.

Mỗi lần đi qua một cây thì đều dừng lại nhìn.

Mê tung trận thuộc về trận pháp, đã là trận pháp thì buộc phải có chân trận, tìm nó phá ra là được, trong Huyền Môn Thiên Thư đã nói thế, nhưng mong là đạo hành của pháp sư không đủ. Nếu không cấp bậc của mê tung trận quá cao thì chân trận cũng không dễ tìm ra.

“Tìm gì đấy”.

Ngưu Oanh đi lên, phàm là những cuốn sách mà Triệu Bân xem qua thì hắn ta đều xem một lượt.

“Tìm bảo bối”.

Ánh mắt Triệu Bân như bó đuốc, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Không lâu sau, thì thấy hắn ngồi xổm xuống.

Trước mặt là một cây tùng cổ, xem xét thật kỹ thì thấy nó không giống như những cây khác, nhưng nhìn chăm chú thì có thế nhìn thấy dưới gốc cây có khắc một phù văn to bằng bàn tay của trẻ sơ sinh, bị cỏ dại che khuất, không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.

“Chính là mày”.

Triệu Bân bắn ra một tia chân nguyên, làm vỡ phù văn.

Đột nhiên, sương mù tản ra một phần.

Triệu Bân thấy thế thì thầm nghĩ cách này đúng rồi, mê tung trận này có cấp bậc không cao.

“Ta hiểu rồi”, ánh mắt Ngưu Oanh sáng lên.

Hai người cẩn thận đi đường nào thì tìm đường đó, thấy phù văn thì nhất định đánh vỡ.

Đủ nửa giờ sau mới phá được mê tung trận.

Đến lúc ra khỏi rừng cây lại gặp một nghĩa địa, cỏ dại mọc đầy, nhưng rất nhiều ngôi mộ không có bia, không biết người nhà ai, cũng không biết chôn bao lâu mà số lượng nhiều thế.

“Vô ý làm phiền, xin lượng thứ”.

Ngưu Oanh lải nhải, một đường chắp tay vái lậy.

“Đây là vùng đất cực âm”.

Triệu Bân lại lẩm bẩm, nơi này núi bắc nước nam, đất sét màu đen thẫm, có gió âm, khí âm ngưng tụ không tan, đến giờ lại có mộ cổ nhiều như thế.

Các loại dấu vết đều chứng tỏ, nơi này chính là nơi tốt để dưỡng thi.

Chắc chắn pháp sư đó không chỉ thông thạo vu thuật mà cũng biết nhiều về phong thủy. Chưa nói những thứ khác, chỉ nhìn cách lão ta chọn vùng đất này thì cũng thấy con mẹ nó tuyệt thật.

“Nhìn thấy không, bên kia”, Ngưu Oanh giơ tay lên chỉ.

Triệu Bân thuận theo tay hắn ta nhìn ra, phía xa có một ngọn núi nhỏ, đạo quán ở trên đó.

Nhưng khí âm mơ hồ khó mà nhìn rõ.

Không nhiều lời nữa, hai người lao về phía đó, phải xách được gã đó ra.

Vừa đi được mấy bước thì khí âm lại càng nặng.

Điều kỳ lạ là, rõ ràng khoảng cách tới đạo quán chỉ mấy trăm trượng mà thôi, nhưng đi rất lâu vẫn chưa tới, đưa mắt nhìn ra thì vẫn còn cách rất xa.

“Có phải là gặp quỷ đánh tường rồi không”.

Ngưu Oanh ho khan, cảm giác không đúng. Hắn ta luôn cảm thấy như bước đi tại chỗ, hoặc có thể nói là xoay tròn tại chỗ. Nếu không tại sao lại không đi ra được khỏi nghĩa địa.

“Chắc là thuật che mắt”.

Triệu Bân nói, lần đầu tiên gặp những chuyện này.

“Lão già khốn nạn đó biết cũng không ít nhỉ!”

Ngưu Oanh mắng nói, trước là mê cung trận, sau là thuật che mắt, nhiều tài năng đấy.

Keng!

Triệu Bân vung tay, một phi đao bay ra, phóng thẳng lên trên.

Ầm!

Ngay lập tức, một tiếng nổ vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch, uy lực của bùa nổ không nhỏ, khí âm ngưng tụ không tan cũng bị nổ tung lộ ra một mảng rõ nét.

Không có sương mù che khuất, ánh trăng chiếu xuống và còn thấy cả sao sáng trên trời.

Phá khí âm của thuật che mắt, dẫn ánh sáng chiếu xuống, những điều này hắn chỉ hiểu chút chút, nhưng như vậy đã đủ rồi, vì đạo hành của pháp sư có hạn, cũng chỉ có chút đó. Nếu đạo hành của đối phương đủ lớn thì có dùng nhiều bùa nổ hơn nữa thì cũng không nổ phá ra được.

Lần này, đã có thể nhìn rõ ràng mọi thứ.

Cuối tầm mắt về phía xa có thể nhìn thấy hai bóng người trước cửa đạo quán.

Là hai đạo đồng.

“Chính là đồ nhi của pháp sư”, Ngưu Oanh nói, chắc là lần trước đã gặp.

Nhưng, vẫn chưa nhìn thấy pháp sư.

Chắc là tối qua bị nổ thảm quá, nên giờ đang trốn trong đạo quán để trị thương rồi.

“Thằng nhóc khá đấy”.

Hai đạo đồng từ trên cao nhìn xuống, cười âm u đáng sợ.

Keng! Keng!

Triệu Bân và Ngưu Oanh không nói nhiều lời, cầm kiếm lao thẳng lên đỉnh núi chém giết.

“Không tự lượng sức”.

Hai đạo đồng cười lạnh, rồi nhất tề thi triển ấn quyết.

Bỗng chốc, khí âm vừa tan đi không lâu lại ngưng tụ một lần nữa, tạo thành thuật che mắt.

Không chỉ như thế mà nghĩa trang cũng không yên tĩnh nữa.

Nhìn từng ngôi mộ cổ bắt đầu rung động, đất trên nấm mộ đều đổ ra ngoài, trượt sang hai bên, nhìn kiểu đó giống như có thứ gì đó muốn trèo ra không bằng.

Quả nhiên, mộ cổ không phải chỉ bày ra để xem.

Hai người chăm chú nhìn một lát thì trong mỗi ngôi mổ có một cỗ thi thể trèo ra, không phải cương thi nhảy cồ cồ mà là từng cỗ xác chết biết đi. Từng con đều mặc quần áo rách rưới, gầy giơ xương trông như que củi, trên đầu bị phủ kín. Mùi thịt thối nồng nặc, khiến hai người ngửi thấy mà buồn nôn, không chỉ đáng sợ mà còn rất ghê tởm.

“Thi biến?”, Ngưu Oanh nhướng mày.

“Dưỡng thi”, Triệu Bân nói.

Những thi thể này đa số là do pháp sư chôn xuống, lâu năm ở trong mộ, hấp thu khí âm, không có việc gì thì nằm bên trong, có chuyện thì bị triệu ra ngoài đánh nhau. Những con càng lâu năm thì càng đáng sợ. Nhìn số lượng xác chết biết đi này thì ít nhất cũng phải mấy trăm hàng ngàn con. Có trời mới biết là những năm nay, pháp sư đã trộm bao nhiêu thi thể.

“Hay là, chúng ta quay về đi!”

Ngưu Oanh ho khan, vừa rồi còn hùng hổ thế mà tới giờ lại nhát thối không còn chút tự tin nào, cũng chỉ trách xác chết biết đi quá nhiều, mỗi con cắn một miếng thì chắc hai người đều bị cắn thành bã.

“Diệt người làm phép thì chúng sẽ tự dừng lại”.

Ánh mắt Triệu Bân thâm sâu, có ngu mới đi đối cứng với những xác chết biết đi này.

“Cũng đúng”.

Ngưu Oanh lại đứng bật dậy, đồng đội rất biết cách tiếp sức đấy chứ.

Keng!

Lại một phi đao, cắm vào mây trời.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, mang theo tiếng sấm, lại khiến thuật che mắt bị nổ tung.

“Tới”.

Hai người đồng loạt hét lên, một phải một trái mạnh mẽ xông tới giết.

U U!

Xác chết biết đi cũng hành động, từ 4 phía vây lại, miệng nhả khí âm, nhe nanh múa vuốt, số lượng tuy nhiều nhưng một số phương diện lại không chiếm ưu thế. Có lẽ là do cấp bậc quá thấp, hành động hơi chậm, hơn nữa còn không hiểu cách thực hiện bí pháp.

“Cút”.

Ngưu Oanh quát lớn, hai tay cầm kiếm, đánh không có bài bản gì mà cứ chặt chém loạn xạ.

Triệu Bân cũng như vậy, Long Uyên phủ đầy sấm chớp, một hơi vung chém lộn xộn.

Xác chết biết đi gặp đòn tấn công, bị chém ngang chặt dọc, xương cốt kêu răng rắc không ngừng chói tai, nhiều con chỉ còn nửa người, vẫn còn động đậy, bò tới bò lui trên mặt đất.

“Xông tới giết”.

Chân nguyên của Ngưu Oanh dồi dào, xung phong lên trước, mở đường cho Triệu Bân. Biết thân pháp của Triệu Bân huyền ảo, giết được hai tên đạo đồng kia thì xác chết biết đi kia không cần đánh cũng tự thua.

Chiến lược này không tệ.

Triệu Bân cũng muốn làm vậy, đạp bước phong thần, xuyên qua từng cỗ xác chết biết đi. Khi đi qua chỗ Ngưu Oanh thì đặt kiếm Long Uyên xuống, cầm lấy kiếm Tử Tiêu. Nếu là đã tấn công để giết thì kiếm Tử Tiêu vẫn dễ dùng hơn, ít nhất là nó nhẹ, sẽ không hạn chế tốc độ ra đòn.

Thấy vậy, hai đạo đồng bỗng chốc hoảng loạn.

Đuổi thi thì chúng còn chuyên nghiệp chứ đánh nhau hả, vẫn còn kém lắm.

Người như Triệu Bân, hai người bọn chúng không đánh được.

“Chặn lại”, trong đạo quán truyền ra một tiếng hừ lạnh, nghe giọng này thì chính là pháp sư.

Trạng thái của lão ta cũng không tốt lắm.

Chính xác là đang dưỡng thương, một ống tay bay phấp phới, còn cánh tay thì tối qua đã bị Triệu Bân nổ tung rồi. Lão ta cũng đủ ác, chặt luôn cánh tay xuống.

Phụt!

Bên dưới, Triệu Bân một kiếm chém đứt một xác chết biết đi, thuận theo bậc đá giết lên tới đỉnh núi, còn Ngưu Oanh thì bị vây trong đám xác chết biết, số lượng quá là nhiều luôn.

“Đốt chết ngươi”.

Nhìn thấy Triệu Bân đang xông lên, hai đạo đồng hừ lạnh, cùng thi triển ấn quyết.

Sư phụ có lệnh, phải ngăn chặn được kẻ này.

Mà sau đó, chợt xuất hiện từng quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống Triệu Bân.

Cầu lửa tuy rất lớn, nhưng tốc độ rất chậm.

Triệu Bân đạp bước phong thần, thân pháp biến hóa kỳ lạ, nhẹ nhàng tránh khỏi đám cầu lửa.

Hai đạo đồng lùi lại một bước, ấn quyết kết không ngừng.

Trước là lửa quỷ, tới giờ là thành mưa rơi đầy trời, có lẽ là một loại bí thuật dạng chạy trốn bằng nước. Không phải là nước mưa bình thường, mà mỗi giọt đều mang tính ăn mòn.

Ầm!

Triệu Bân không nhìn, dùng thú hỏa, toàn bộ bị ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy.

Nước gặp lửa thì bốc hơi.

Chủ yếu là đạo hành của hai đạo đồng chẳng tới đâu. Nếu cách này mà gặp cảnh giới Huyền Dương thi triển thì không giống nhau rồi, không biết dập được thú hỏa hay không nhưng chắc chắn có thể giết chết Triệu Bân.

“Còn chiêu nào nữa không”.

Triệu Bân lạnh nhạt nói, đạp một bước lên bậc thang đá cuối cùng, tấn công lên đỉnh núi.

“Chết đi!”

Hai đạo đồng mặt mày dữ tợn, vẫn thi quyết, thành hai bùa lớn hư ảo.

Bùa hả! Vẫn dễ nhìn nhất.

Nhưng, cũng chỉ dễ nhìn nhưng lại không có lực tấn công gì cả, pháp sư cảnh giới ngưng nguyên, làm bùa chỉ để biểu diễn thì còn được. Chứ nếu chiến đấu với người ta, hai tên đó còn xa mới bằng võ tu đồng cấp, da thịt yếu ớt, một phát tát là đánh chết ngay. 1628308150576.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.