Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn

Chương 81-86




“Có rồng thật sao?”

Triệu Bân quỳ xuống nghe ngóng, tiếng rồng ngâm lãnh đạm giống như đang hít thở, dài hơi mà hùng hồn, đặc biệt là khí phả ra nóng vô cùng.

Lúc đứng dậy, hắn thi triển độn thổ và xuyên tường.

Thế nhưng đá núi quá cứng và dày, hai loại bí thuật này không khác gì để trưng.

Ầm!

Hắn xắn tay áo, cầm kiếm Long Uyên, chém vào từng tí một. Thực lực hắn không đủ nên chỉ có thể làm theo cách này, nếu đạo hạnh đủ cao thì một kiếm có thể chẻ đôi ngọn núi này ra rồi.

“Ê, ngươi làm cái gì đấy!”

Ngưu Oanh đến, còn cầm theo một cái sọt đựng rượu với cơm. Nhìn dáng vẻ thì là đưa cơm đến cho Triệu Bân, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của rượu thịt.

“Trong núi hình như có rồng đấy”, Triệu Bân đáp.

“Có quỷ mới tin ngươi”, Ngưu Oanh bĩu môi rồi quay đi.

“Có thật mà”, Triệu Bân không cho là vậy.

Khi màn đêm buông xuống, hắn mới đặt mông ngồi, mệt đến mức thở hồng hộc. Nhưng hắn cũng đã đào được một cái hố lớn, tiếng rồng ngâm càng lúc càng rõ, khí nóng cuộn trào từng đợt như sóng nước. Ngồi ở bên trong, cả người đều toát hết mồ hôi.

Triệu Bân uống một ngụm linh dịch rồi đứng dậy.

Lần này, hắn bỏ lại kiếm Long Uyên mà cầm một xấp bùa nổ đi, định phá luôn.

Ầm! Đoàng! Đoàng!

Mà sau đó lại truyền ra những tiếng chấn động, bùa nổ được ném ra liên tục, có đá vỡ tung bay đầy trời. Vốn là một cái hang không lớn, giờ bị nổ vào càng sâu hơn.

“Tiếp nào”.

Triệu Bân uống mấy ngụm linh dịch, rồi lại ném bùa nổ. Phép này ngoài việc tiêu hao chân nguyên ra thì cũng chẳng có gì khác, chỉ cần bùa nổ đủ nhiều thì có thể phá được núi.

“Ngươi bị điên à, đệch!”

Trong Ngưu Gia Trang truyền đến tiếng chửi của Ngưu Oanh, khoảng cách không xa lắm, người bình thường có thể không nghe thấy nhưng thân là võ tu, thính lực của hắn ta mẫn cảm cực kỳ, có thể nghe thấy đôi chút. Đang ngủ ngon lành thì tự nhiên lại bị tiếng nổ làm thức giấc.

Đáp lại hắn ta chỉ có tiếng pháo nổ.

Tên mập chửi thầm, lấy chân nguyên bịt lỗ tai rồi ngủ tiếp.

Lúc này, Triệu Bân dừng lại tiếp.

Không dừng không được, vì dùng nhiều bùa nổ quá, tiêu gần hết chân nguyên rồi.

Nhìn vào cái hang này thì đúng là sâu hơn rồi.

Triệu Bân ngồi vào bên trong, hấp thụ khí nóng cuồn cuộn như đang hấp thụ linh khí. Khí nóng thậm chí còn tuôn trào, tinh túy hơn cả linh khí. Chỉ sau nửa canh giờ mà chân nguyên đã khôi phục, tốc độ còn nhanh hơn cả uống linh dịch bổ sung chân nguyên.

“Long khí?”

Triệu Bân nhướng mày, nhìn cơ thể mình có long khí quấn quanh, bên trong cơ thể cũng vậy. Tiếng rồng ngâm đang quanh quẩn bên tai hắn không dứt. Vì có long khí thấm vào, các kinh mạch trong cơ thể trở nên dẻo dai hơn nhiều, khiến hắn càng thêm tin rằng trong núi có càn khôn, có khi là rồng thật ấy chứ.

Sau một hồi nghỉ ngơi, hắn lại ném bùa nổ.

Tiếng nổ lại vang lên khiến chim chóc bay tán loạn.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Triệu Bân rất tận tâm, chủ yếu là nhiều bùa nổ quá, nổ đến nghiện rồi. Chân nguyên tiêu hao thì lại đi hấp thụ long khí, xong thì lại nổ tiếp.

Cái hang này đã đủ sâu rồi.

Đúng như những gì Triệu Bân nói, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, chân nguyên và bùa nổ thì hắn có thể phá nổ một ngọn núi. Đương nhiên là cũng cần rất nhiều nghị lực.

Nghị lực là hắn đã nổ liền ba ngày.

Vì thế mà hắn cũng bị chửi không ít lần. Ngày nào tên mập cũng đến đây, lần nào cũng chỉ ở dưới núi chửi lên, lười đi lên đó nói chuyện cùng Triệu Bân.

“Có rồng thật mà”.

Triệu Bân kiên trì tin tưởng, nổ liên tục, bao nhiêu bùa nổ tích lũy lúc này đã thấy đáy, cái giá phải trả thật sự quá lớn.

Răng rắc!

Trong tiếng nổ đêm, có một tiếng vỡ gì đó vang lên.

“Mở rồi?”

Triệu Bân nói nhỏ, bước đi lên xem. Lúc đi qua, hắn còn rút kiếm Long Uyên ra, hơn nữa còn chuẩn bị tinh thần khai chiến.

Gràoooo!

Vừa đến hang thì đã nghe thấy tiếng rồng ngâm chói tai, từng luồng long khí tỏa ra ngoài. Có lẽ là vì khoảng cách quá gần nên người nào đó bị đẩy ngã, lăn xuống đỉnh núi, kiếm Long Uyên trong tay hắn cũng bị bay ra khỏi tay, có trời mới biết được là rơi đi đâu.

Ở giữa không trung, Triệu Bân chửi ầm lên.

Ngọn núi này không thấp lên, leo lên thì lâu chứ ngã xuống cũng chỉ tính bằng giây bằng phút mà thôi. Độ cao thế này mà ngã xuống thì không toi đời mới lạ.

Hắn không ngốc, một tay kết ấn quyết.

Khi gặp trường hợp lúng túng thế này thì độn thủy là tốt nhất. Khi gần rơi xuống đất, hắn hóa một vùng đất thành đầm nước không nông không sâu rồi rơi ầm xuống.

Triệu Bân chưa ra khỏi đầm nước luôn mà nhìn lên trời.

Làm gì có rồng nào, chỉ là một giọt máu mà thôi, một giọt máu màu vàng. Long khí này cũng là thứ tỏa ra từ giọt máu đó, long khí ầm ầm tỏa ra lúc thì hóa thành mây, bay trong không trung, thỉnh thoảng lại hóa thành hình rồng bay quanh trời. Nhưng dù là loại nào đi nữa thì cũng có tiếng rồng ngâm gây chấn động tâm thần.

“Máu rồng?”

Triệu Bân lẩm bẩm, thần sắc nghiêm túc. Lúc này hắn mới hiểu vì sao ngọn núi này lại có màu vàng, quá nửa là vì máu rồng tỏa ra, nhưng chỉ trong đêm thì mới nhìn thấy rõ. Lúc trước không ai cảm giác được là vì máu rồng bị núi ngăn trở, nhưng giờ hắn phá ra thì cũng phá được lớp màng ngăn, nên mới khiến máu rồng bay ra ngoài.

Gràooooo!

Lúc hắn nhìn thì toàn bộ long khí trên trời đều đã bị máu rồng hút lại, trong đó còn có cả vô vàn linh lực. Sau khi hút sạch sẽ, nó mới từ từ rơi xuống, ánh sáng của nó lúc này càng chói mắt hơn.

“Đồ tốt”.

Triệu Bân vội vàng tiến lên một bước, đưa tay ra đón.

Đó là máu rồng đấy!

Lúc này thì máu rồng trực tiếp rơi vào trong cơ thể hắn.

Hự!

Triệu Bân bỗng kêu lên một tiếng, giọt máu rồng này tuy nhỏ nhưng số sức mạnh nó chứa thì lại nhiều như biển. Giống như một viên đan dược, khi tiến vào trong cơ thể, nó đã mở ra vô số sức mạnh tràn khắp cơ thể hắn, thấm vào tứ chi trăm cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch. Mỗi một kinh mạch đều đang hỗn loạn như bị thiêu cháy.

Phụt!

Hắn phun ra máu, không đứng vững được, suýt thì ngã quỵ. Sức mạnh trong máu rồng quá mạnh, đang không ngừng va chạm trong cơ thể hắn. Lúc này nó đã cắt đứt không biết bao nhiêu kinh mạch và gân cốt. Đến cả làn da bên ngoài cũng bị nứt ra không ít, những khe nứt đó có máu tươi chảy ra.

Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.

Nhìn từ xa, hắn giống như một người máu, khắp người phình ra như sắp nổ.

Cũng đúng, sức mạnh của máu rồng quá nồng hậu.

Mà hắn chỉ là một cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ, không dung nạp nổi thì sẽ bị nổ tung.

Aaaaaaaaaa!

Hắn khẽ gào, đau khổ vô cùng. Hắn không chịu đựng nổi sức mạnh này, không chỉ là cơ thể mà còn là tinh thần. Đầu hắn như sắp nứt ra, hắn không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo nữa.

Răng rắc! Răng rắc!

Vào lúc nguy hiểm, hắn vận chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, cũng vận chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết, cực lực luyện hóa sức mạnh máu rồng để tôi luyện thành chân nguyên võ giả.

Lúc này, đổi thành đan điền của hắn chịu không nổi nữa.

Đan điền vốn đang khô kiệt, bị luyện hóa đến mức tràn đầy chân nguyên, khiến đan điền phình to. Cứ theo tình hình này, nếu đến cực hạn thì chắc chắn sẽ nổ tung.

Vút! Vút! Vút!

Triệu Bân vung tay ném số bùa nổ còn lại ra ngoài, sau đó thì dẫn nổ. Dẫn nổ bùa nổ cần tiêu hao chân nguyên, như vậy có thể giảm bớt được áp lực cho đan điền.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Số chân nguyên mất đi từ việc dẫn nổ bùa nổ chỉ là một cọng lông tơ nho nhỏ thôi, còn vô số chân nguyên xông vào trong, không ngừng tiến vào trong đan hải của hắn, còn xông vào từng góc trong cơ thể hắn.

Uy Long!

Triệu Bân cắn răng, không ngừng thi triển bí thuật, phát tiết chân nguyên trong cơ thể ra ngoài, nếu không hắn nhất định sẽ bị nổ tung.

Đùng! Đoàng! Rầm!

Chính vì hắn đánh đấm lung tung cho nên không biết bao nhiêu cây cối trong rừng đã bị hắn đánh gẫy, cũng không biết bao nhiêu hòn đá bị hắn làm nổ.

Tiếc là vẫn không đủ.

Có chân nguyên thoát ra thì cũng có chân nguyên bổ sung, rõ ràng Triệu Bân không theo kịp tiết tấu.

“Phá, phá cho ta”.

Triệu Bân gào lên, lấy sức mạnh của máu rồng để xung kích cảnh giới.

Ba!

Ranh giới của cảnh giới lúc này chỉ như để trưng, tối qua đã là tầng chín, lúc này đã đột phá lên cảnh giới Chân Linh, tu vi tịnh tiến, lợi ích tràn đầy. Đây có thể coi như một sự lột xác, đan điền vì thế mà cũng mở rộng, kinh mạch cũng trở nên chắc chắn hơn, sức mạnh cũng bắt đầu dày hơn.

“Nguy hiểm thật”, Triệu Bân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.

Cũng may hắn đủ thông minh, cũng may hắn không bỏ chạy. Cho dù chỉ là một khe hở cũng đủ để khiến hắn rơi vào vạn kiếp bất phúc. Ngay từ đầu hắn đã coi thường giọt máu rồng đó.

Ầm!

Cửa khó vừa qua, liền nghe thấy tiếng sấm chớp rền vang trên trời.

Triệu Bân ngước mắt lên nhìn.

Sấm sét lần này khác hẳn lần trước, không phải trời mưa mà là từ không trung đánh xuống, khiến hắn có một cảm giác không lành, giống như sấm sét này chỉ xông vào một mình hắn vậy.

“Thiên kiếp của ta ư?”, sắc mặt Triệu Bân biến đổi, đã nhận ra đây là gì.

Trong Huyền Môn Thiên Thư có nói, nếu như người nào quá yêu nghiệt hoặc ngỗ nghịch với uy nghiêm của trời xanh, phạm vào cấm kị nào đó, thì trời xanh sẽ giáng lôi kiếp xuống để trừng phạt.

Nhưng không biết là hắn thuộc loại nào.

Dù là loại nào thì hắn cũng không tránh nói, vì Huyền Môn Thiên Thư đã nói vậy rồi.

Nếu chống được thì sống, không được thì chết.

Triệu Bân lảo đảo một chút rồi cố gắng đứng yên, vận chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết. Nếu đã là sấm sét thì quá nửa là có thể hấp thụ, nói không chừng còn có thể tăng thêm uy lực cho thiên lôi.

Đoàng!

Trong lúc ấy, sấm sét đã đánh xuống, không lệch một li. Nó đánh thẳng vào người Triệu Bân khiến da hắn bong toác ra, mà sấm sét này còn hơn cả sấm sét khi mưa nhiều.

Nhưng đúng là có thể hấp thụ loại sét này thật.

Hôm sau, Ngưu Oanh lại đến nữa. Trên đường đi, hắn ta nhìn trái ngó phải, biểu cảm kỳ quái. Rõ ràng hôm qua đến đây mọi thứ vẫn còn bình thường, sao hôm nay lại ngổn ngang thế này.

“Người đâu mất rồi!”

Ngưu Oanh ngẩng đầu, không thấy Triệu Bân ở trên đỉnh núi nữa. Khi hắn ta bò lên thì cũng không thấy đây. Lúc này, hắn nhìn xuống, thấy khu rừng lộn xộn hết cả lên, hình như gặp phải kiếp nạn nào đấy.

Triệu Bân bỗng kêu lên một tiếng, giọt máu rồng này tuy nhỏ nhưng số sức mạnh nó chứa thì lại nhiều như biển. Giống như một viên đan dược, khi tiến vào trong cơ thể, nó đã mở ra vô số sức mạnh tràn khắp cơ thể hắn, thấm vào tứ chi trăm cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch. Mỗi một kinh mạch đều đang hỗn loạn như bị thiêu cháy.

Phụt!

Hắn phun ra máu, không đứng vững được, suýt thì ngã quỵ. Sức mạnh trong máu rồng quá mạnh, đang không ngừng va chạm trong cơ thể hắn. Lúc này nó đã cắt đứt không biết bao nhiêu kinh mạch và gân cốt. Đến cả làn da bên ngoài cũng bị nứt ra không ít, những khe nứt đó có máu tươi chảy ra.

Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.

Nhìn từ xa, hắn giống như một người máu, khắp người phình ra như sắp nổ.

Cũng đúng, sức mạnh của máu rồng quá nồng hậu.

Mà hắn chỉ là một cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ, không dung nạp nổi thì sẽ bị nổ tung.

Aaaaaaaaaa!

Hắn khẽ gào, đau khổ vô cùng. Hắn không chịu đựng nổi sức mạnh này, không chỉ là cơ thể mà còn là tinh thần. Đầu hắn như sắp nứt ra, hắn không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo nữa.

Răng rắc! Răng rắc!

Vào lúc nguy hiểm, hắn vận chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, cũng vận chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết, cực lực luyện hóa sức mạnh máu rồng để tôi luyện thành chân nguyên võ giả.

Lúc này, đổi thành đan điền của hắn chịu không nổi nữa.

Đan điền vốn đang khô kiệt, bị luyện hóa đến mức tràn đầy chân nguyên, khiến đan điền phình to. Cứ theo tình hình này, nếu đến cực hạn thì chắc chắn sẽ nổ tung.

Vút! Vút! Vút!

Triệu Bân vung tay ném số bùa nổ còn lại ra ngoài, sau đó thì dẫn nổ. Dẫn nổ bùa nổ cần tiêu hao chân nguyên, như vậy có thể giảm bớt được áp lực cho đan điền.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Số chân nguyên mất đi từ việc dẫn nổ bùa nổ chỉ là một cọng lông tơ nho nhỏ thôi, còn vô số chân nguyên xông vào trong, không ngừng tiến vào trong đan hải của hắn, còn xông vào từng góc trong cơ thể hắn.

Uy Long!

Triệu Bân cắn răng, không ngừng thi triển bí thuật, phát tiết chân nguyên trong cơ thể ra ngoài, nếu không hắn nhất định sẽ bị nổ tung.

Đùng! Đoàng! Rầm!

Chính vì hắn đánh đấm lung tung cho nên không biết bao nhiêu cây cối trong rừng đã bị hắn đánh gẫy, cũng không biết bao nhiêu hòn đá bị hắn làm nổ.

Tiếc là vẫn không đủ.

Có chân nguyên thoát ra thì cũng có chân nguyên bổ sung, rõ ràng Triệu Bân không theo kịp tiết tấu.

“Phá, phá cho ta”.

Triệu Bân gào lên, lấy sức mạnh của máu rồng để xung kích cảnh giới.

Ba!

Ranh giới của cảnh giới lúc này chỉ như để trưng, tối qua đã là tầng chín, lúc này đã đột phá lên cảnh giới Chân Linh, tu vi tịnh tiến, lợi ích tràn đầy. Đây có thể coi như một sự lột xác, đan điền vì thế mà cũng mở rộng, kinh mạch cũng trở nên chắc chắn hơn, sức mạnh cũng bắt đầu dày hơn.

“Nguy hiểm thật”, Triệu Bân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.

Cũng may hắn đủ thông minh, cũng may hắn không bỏ chạy. Cho dù chỉ là một khe hở cũng đủ để khiến hắn rơi vào vạn kiếp bất phúc. Ngay từ đầu hắn đã coi thường giọt máu rồng đó.

Ầm!

Cửa khó vừa qua, liền nghe thấy tiếng sấm chớp rền vang trên trời.

Triệu Bân ngước mắt lên nhìn.

Sấm sét lần này khác hẳn lần trước, không phải trời mưa mà là từ không trung đánh xuống, khiến hắn có một cảm giác không lành, giống như sấm sét này chỉ xông vào một mình hắn vậy.

“Thiên kiếp của ta ư?”, sắc mặt Triệu Bân biến đổi, đã nhận ra đây là gì.

Trong Huyền Môn Thiên Thư có nói, nếu như người nào quá yêu nghiệt hoặc ngỗ nghịch với uy nghiêm của trời xanh, phạm vào cấm kị nào đó, thì trời xanh sẽ giáng lôi kiếp xuống để trừng phạt.

Nhưng không biết là hắn thuộc loại nào.

Dù là loại nào thì hắn cũng không tránh nói, vì Huyền Môn Thiên Thư đã nói vậy rồi.

Nếu chống được thì sống, không được thì chết.

Triệu Bân lảo đảo một chút rồi cố gắng đứng yên, vận chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết. Nếu đã là sấm sét thì quá nửa là có thể hấp thụ, nói không chừng còn có thể tăng thêm uy lực cho thiên lôi.

Đoàng!

Trong lúc ấy, sấm sét đã đánh xuống, không lệch một li. Nó đánh thẳng vào người Triệu Bân khiến da hắn bong toác ra, mà sấm sét này còn hơn cả sấm sét khi mưa nhiều.

Nhưng đúng là có thể hấp thụ loại sét này thật.

Hôm sau, Ngưu Oanh lại đến nữa. Trên đường đi, hắn ta nhìn trái ngó phải, biểu cảm kỳ quái. Rõ ràng hôm qua đến đây mọi thứ vẫn còn bình thường, sao hôm nay lại ngổn ngang thế này.

“Người đâu mất rồi!”

Ngưu Oanh ngẩng đầu, không thấy Triệu Bân ở trên đỉnh núi nữa. Khi hắn ta bò lên thì cũng không thấy đây. Lúc này, hắn nhìn xuống, thấy khu rừng lộn xộn hết cả lên, hình như gặp phải kiếp nạn nào đấy.

Rừng về đêm yên tĩnh vô cùng.

Dưới ánh trăng, ngón tay cái của Triệu Bân khẽ run một chút, rồi hắn mở mắt ra.

Lọt vào mắt hắn là một mảnh trời sao.

Sau đó, hắn ngồi dậy, đầu tiên là nhìn quanh cơ thể mình.

Ừm, hoàn hảo vô hại.

Nội thị cơ thể thì lại càng kinh ngạc hơn, tứ chi trăm cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, bao gồm cả chân nguyên và máu tươi đều tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Long khí dồi dào hơn hắn tưởng, gân cốt cũng đã có sự thay đổi về chất.

“Cảm giác này đúng là tuyệt thật”.

Triệu Bân nắm chặt tay, có sức mạnh toát ra. Dung nhập máu rồng, cơ thể như lột xác. Gặp phải thiên kiếp, lại là một lần niết bàn. Sau ba năm, hắn quay lại cảnh giới Chân Linh, đúng là tạo hóa vô hạn. Cùng một cấp bậc, nhưng hắn mạnh hơn xưa nhiều lắm.

“Trong họa gặp phúc”.

Hắn lẩm bẩm, rồi thỏa mãn mỉm cười.

Sau đó cũng có sợ hãi, vì đã đi một vòng quanh Quỷ Môn quan. Không sợ mới lạ đấy, nhưng cơ duyên này đúng thật là rất vui. Cũng may lúc trước hắn có luyện thể, có một chút nền tảng, gân cốt đủ dẻo dai mạnh mẽ, nếu không thì đã bị nổ chết rồi.

Sau đó hắn nhìn quanh, đi về một phương hướng nào đó.

Đi tìm rất lâu mà cũng không tìm thấy kiếm Long Uyên đâu. Nhưng hắn đoán được rằng Ngưu Oanh đã lấy đi rồi. Tên nhãi đó ngày nào chẳng mò tới, quá bán là không tìm thấy hắn ở đâu. Cũng tại hắn đi quá xa, một góc khỉ ho cò gáy, cách núi vàng cũng không gần.

Núi vàng cũng đã không còn phát sáng nữa.

Không có máu rồng chiếu sáng, núi vàng đã mất đi vẻ ngoài lộng lẫy.

“Tại sao lại có máu rồng nhỉ?”

Triệu Bân nghi ngờ, lại trèo lên đỉnh núi, sau đó đi vào trong động. Hắn chẳng tìm thấy cái gì cả, hoặc có lẽ ở đây từng có một bộ xương rồng, nhưng vì niên đại quá lâu nên đã hóa thành bụi mất rồi, chỉ còn lại một giọt máu.

Chỉ một giọt máu mà đã bá đạo thế rồi.

Hắn không thể tưởng tượng nổi rồng thật thì sẽ đáng sợ đến mức nào. Một con thần long quét đuôi là có thể khiến cả ngọn núi sụp đổ nhỉ! Cảnh tượng đó đúng là khó mà tưởng tượng được.

Dưới ánh trăng, hắn lại ngồi thiền.

Linh khí thiên địa trôi nổi đã bị hắn dẫn lại và hấp thụ vào trong cơ thể.

Nửa đêm, hắn mới lấy ra đồ nghề vẽ bùa.

Bùa nổ đúng là một thứ đồ tốt! Nếu không có nó thì sao phá nổi lớp màng che, và cũng không có được giọt máu rồng chứ đừng nói là những sự việc sau đó.

Tu vi phát triển, tinh thần cũng tăng lên rất mạnh.

Tốc độ vẽ bùa lúc này cũng không còn như ngày xưa nữa, tinh thần hắn cực kỳ sảng khoái.

Ơ?

Đang vẽ bùa, hắn đột nhiên thấy có ánh lửa truyền ra từ phía Ngưu Gia Trang, nhưng ánh lửa đó lại phủ một màu máu. Hắn đứng trên đỉnh núi nên nhìn được mọi thứ rất rõ.

Trong lúc ấy, có âm thanh thảm thiết vang lên.

Triệu Bân cau mày, có một loại dự cảm không lành, bèn vội vàng xuống núi.

Dự cảm này đúng là rất linh nghiệm.

Ngưu Gia Trang lúc này sao chỉ có thể tả bằng chữ “thảm” được chứ. Phòng ốc sụp đổ, nhìn đâu cũng thấy tiêu điều. Người dân già trẻ lớn bé đều bị đuổi ra đồng cỏ. Khắp người bọn họ nhuốm máu, không ít cô gái đã nằm trong vũng máu, quần áo xộc xệch, xem ra là bị cường bạo đến chết.

Không chỉ vậy, trên cây còn có cả mấy cỗ thi thể.

Đó là mấy tiền bối võ tu trong thôn, trước ngực đều có vết máu.

Tiếng khóc vang vọng trong thôn.

Thảm trạng thế này hẳn là gặp cướp, hơn nữa còn là loại võ tu cấp cao, có mười mấy người, quá bán là cảnh giới Chân Linh, có hai kẻ là Chân Linh đỉnh phong.

“Đáng chết, các ngươi đều đáng chết”.

Ngưu Oanh lảo đảo, là người duy nhất chưa bị trói, nhưng lại thê thảm vô cùng. Khắp người hắn toàn là máu, một cánh tay buông thõng, rõ là bị phế đi.

“Tên mập này giỏi chịu đòn ghê nhỉ!”

Đối diện hắn ta là một tiếng cười âm hiểm. Một trái một phải, một đại hán đầu trọc và một người trung niên mặt sẹo. Một người cầm kiếm Long Uyên của Triệu Bân, một người cầm chuông bắt hồn. Không cần nói cũng biết, bọn chúng cướp từ tay Ngưu Oanh mà ra.

Hai kẻ này không phải võ tu bình thường.

Là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong, khí huyết cuồng bạo, thuộc loại võ tu sức mạnh. Hai kẻ này dẫn đội, mũi dao lúc nào cũng nhuốm máu, chắc là đã giết quá nhiều người nên sát khí cực kỳ nồng đậm. Hai đôi mắt của bọn chúng đều âm hiểm đến đáng sợ.

Phụt!

Ngưu Oanh không chịu được nữa, phun máu ra rồi ngã xuống. Không phải hắn ta không đủ mạnh mà là gặp quá nhiều người. Chưa nói đến kẻ khác, chỉ nguyên lão trung niên và đại hán đầu trọc kia cũng đủ để đánh bại Ngưu Oanh rồi.

Không sai, chính là Triệu Bân.

Thấy cảnh này, hắn ra tay không chút lưu tình.

Phập! Phập! Phập!

Ánh máu hiện ra, ngoài đại hán đầu trọc và trung niên mặt sẹo ra thì những kẻ khác đều bị trúng chiêu, lần lượt ngã vào trong vũng máu, chết mà không biết là ai ra tay.

“Kẻ nào!”

Đại hán đầu trọc và trung niên mặt sẹo lập tức áp lưng vào nhau. Nhìn uy lực của phi đao thì người ra tay chắc chắn là một võ tu, còn là một võ tu mạnh mẽ.

Nếu không cũng không thể giết chết nhiều người như vậy được.

Câu hỏi của gã ta không nhận được lời đáp lại, bốn phía tĩnh mịch, rừng đêm đen sẫm, chẳng nhìn thấy bóng người.

“Đi!”

Đại hán đầu trọc nghĩ cũng không nghĩ, quay người định chạy.

“Đi?”

Tiếng nói lạnh lùng vang lên, Triệu Bân đuổi theo, đương nhiên là độn thổ lên.

“Ngươi!”

Đại hán thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng lại. Gã ta không nhìn nhầm, kẻ trước mặt này từ dưới đất chui lên, mẹ nó chứ, thuật độn thổ trong truyền thuyết đây ư?

Keng!

Triệu Bân đạp bước Phong Thần, thân thể quỷ dị như một bóng đen, xông tới phía đại hán.

Lúc hắn đứng yên lại thì kiếm Tử Tiêu trong tay hắn đã dính vết máu.

Còn đại hán đầu trọc đã bị chém một đường ở cổ, máu tươi chảy ra, rõ là bị chém qua yết hầu. Chính vì thế mà hai mắt gã ta lồi ra, gã ta không thể tin được, đường đường là Chân Linh đỉnh phong mà lại bị giết nhanh như thế?

Rầm!

Cùng với tiếng gió, gã ta quỳ xuống, chết một cách ấm ức.

“Không thể nào!”

Còn lại trung niên mặt sẹo lùi về sau theo bản năng, cũng không dám tin tưởng. Kẻ đối diện chỉ mới là cảnh giới Chân Linh tầng một, tuy có thuật độn thổ kỳ lạ nhưng cũng không thể giết chết một cảnh giới Chân Linh đỉnh bằng một kiếm được!

“Tiền bối, làm việc ác nhiều thì sẽ bị báo ứng đấy”.

Triệu Bân lãnh đạm nói, tay cầm kiếm Tử Tiêu đi tới.

“Ta là người của núi Thương Long”.

Trung niên mặt sẹo hừ lạnh, thần thái thì rất là oai phong, tính dọa Triệu Bân. Lão ta nghĩ với uy danh của núi Thương Long thì tác dụng sẽ rất cao. Mà quan trọng nhất, đối phương lại chỉ là cảnh giới Chân Linh tầng một, còn lão ta là đỉnh phong. Đại hán đầu trọc quá lơ là nên mới bị đánh lén, nếu là đánh chính diện thì sao mà thua được.

“Dù là ai thì hôm nay cũng phải chết”.

Triệu Bân bước qua, chém tới, mặt kiếm còn mang theo tia sét. Núi Thương Long gì đó, chả nghe thấy bao giờ, cứ lấy tên ra hù dọa thì chẳng có ích gì đâu.

“Cuồng vọng”.

Trung niên mặt sẹo giận dữ hét, nhấc kiếm Long Uyên lên, chân nguyên sôi sục.

Leng keng!

Kiếm chạm vào kiếm tóe ra tia lửa cùng tiếng ma sát chói tai.

Triệu Bân đứng yên tại chỗ.

Trung niên mặt sẹo thì lại đỏ bừng mặt lên, lão ta đã rơi vào thế hạ phong. Triệu Bân vừa có tốc độ mà thân thể lại mạnh mẽ, rất đáng sợ.

“Thằng nhãi này quá kỳ lạ, chạy là thượng sách”.

Lão ta chẳng nghĩ nữa mà xoay người định chạy. Trước khi đi, lão ta còn ném ra một quả trứng sắt, đó là một viên đạn khói, là vật chuẩn bị khi chạy trốn.

Con người mà! Lúc cần sợ hãi thì vẫn sẽ sợ.

Mà lão già này có không ít thủ đoạn giữ mạng, là vì sợ hãi trong lòng.

“Ngươi nghĩ ngươi đi được chắc?”

Triệu Bân không nhìn làn khói độc, thân hình như quỷ, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp. Giết người rồi còn dám chạy? Muốn chạy thì cũng phải ném thanh kiếm kia lại chứ! Đó là của ta mà.

“Tiểu bối, ngươi thật sự muốn không chết không thôi à?”

Trung niên mặt sẹo gầm lên, quay người, thật sự bị ép đến tức giận.

Keng!

Đáp lại lão ta chính là một kiếm của Triệu Bân. Kiếm này lại khiến lão ta lùi bước liên tục. Đến lúc lão ta đứng yên ổn thì đã không còn thấy bóng dáng Triệu Bân đâu nữa. Vẫn là thuật độn thổ đó. Không chờ lão ta định hình thì Triệu Bân đã tấn công tới, tay bắt lấy cánh tay lão ta, kéo xuống mặt đất. Tiếng xương gãy vang lên chói tai.

Phụt!

Trung niên mặt sẹo phun máu ra cao hơn một trượng, đầu lão ta ong ong. Lại còn có kiểu đánh nhau này à? Không cần bí thuật, cứ lên là ngã?

Keng!

Triệu Bân lại bồi thêm một kiếm nữa.

Tiếng kêu thảm vang lên.

Trung niên mặt sẹo cũng quỳ xuống, máu trong mồm tuôn ra, nằm ngã dưới vũng máu.

Đến rồi, chết không nhắm mắt.

Tối nay đúng là bát tự không hợp mà. Cướp được bảo bối nhưng lại bị người ta tiêu diệt cả đoàn. Đi cướp khắp nơi rồi, nhưng lại chết ở một cái nơi khỉ ho cò gáy, mà đối thủ còn là một kẻ ở cảnh giới Chân Linh tầng một chứ.

Triệu Bân thu kiếm, đến chỗ Ngưu Oanh.

Lần đầu tiên Ngưu Oanh hành lễ trịnh trọng với Triệu Bân.

“Đều là ân tình, ngày sau phải trả lại đấy”. 1630151936116.png

Trong góc thôn, tiếng khóc không ngừng vang lên.

Triệu Bân yên tâm vẽ bùa, mãi đến đêm mới ra khỏi phòng, ôm một cái sọt toàn tiền giấy có phù văn ở trên. Đây cũng là học từ trong cuốn Phù Văn Lục mà ra. Trong sách có ghi, phối hợp với chú ngữ mà rải trước mộ thì có thể siêu độ vong linh. Nếu như ở dưới âm thì số tiền giấy này chính là bạc.

Ở nơi không xa, Ngưu Oanh đang bận rộn không ngừng.

Những người dân khác cũng chạy đi chạy lại, chuẩn bị hai mươi chiếc xe ngựa. Bọn họ quyết định chuyển nhà, hơn một trăm nhân khẩu không ai phản đối. Thôn này ở nơi hẻo lánh, cách xa thành thị phồn hoa, chỉ là miễn cưỡng mà sống. Lần này may mà có Triệu Bân bảo vệ, nhưng họ không thể sống cả đời ở đây được. Mà người cứu cả thôn còn đồng ý giúp đỡ sắp xếp thì đã là một ân tình cực lớn.

Sáng sớm.

Trời còn chưa sáng, hai mươi chiếc xe ngựa đã nối đuôi nhau ra khỏi thôn. Tiếng thổn thức vang lên không ít, hầu như ai cũng ôm một bài vị, lúc xe đi xa còn không quên nhìn lại. Xa quê hương ai mà không nỡ, vì gần như cả đời gắn liền với nơi này. Hôm nay đi, không biết khi nào mới quay về được.

“Mau chóng đuổi theo nào”.

Ngưu Oanh cưỡi ngựa đi theo đoàn người, thấy ai lạc đoàn liền lập tức thúc giục.

Công việc phân ra rất rõ ràng.

Triệu Bân thì ở phía trước mở đường, cũng không rảnh rỗi, một bên luyện thể một bên ngộ đạo.

Lộc cộc lộc cộc...

Con ngựa hắn cưỡi nhìn ủ rũ vô cùng, chẳng có chút thần thái nào mà chỉ bực bội. Bực bội cái người cưỡi nó sao mà nặng thế không biết! Ngoài ra lại còn cả tiếng xương cốt cứ răng rắc cả quãng đường không nghỉ.

Cũng đúng, Triệu Bân mang kiếm Long Uyên theo mà.

Hắn thì không nặng, nhưng thanh kiếm này thì không thể nhẹ nổi, phải mấy trăm cân.

“Này, cho ngươi luyện”.

Ngưu Oanh cưỡi ngựa đuổi theo, kín đáo đưa một bộ sách cổ cho Triệu Bân, đó là bí thuật Hổ Gầm Long Ngâm.

Hắn ta đã nói thì không nuốt lời.

“Vậy sao được”.

Triệu Bân cười đáp, miệng thì nói, tay thì không nhàn, đem cuốn sách cổ đó cất đi.

“Bao giờ mới đến thành Vong Cổ?”, tên mập hỏi.

“Theo tốc độ này thì nhiều nhất là bảy ngày”, Triệu Bân đáp rất tùy ý. Giờ hắn đang chúi đầu vào nghiên cứu Hổ Gầm Long Ngâm. Bí thuật sóng âm này Triệu gia nhà hắn không có, hoặc là nói, chả biết vì sao lại thất truyền.

Nhìn qua thì có vẻ không khó lắm.

Cũng có lẽ vì thiên phú của hắn cao, học gì cũng rất nhanh. Môn pháp này lấy chân nguyên thôi thúc sóng âm, cần có lực bộc phát trong nháy mắt. Thuật này có yêu cầu về cường độ thân thể, ví dụ như kinh mạch và lục phủ ngũ tạng, nếu không đạt tiêu chuẩn thì sẽ vừa làm kẻ địch lẫn bản thân bị thương.

Đây là điều cơ bản nhất.

Hổ Gầm Long Ngâm có nói, cấp bậc của tinh thần càng cao thì uy lực của nó càng lớn.

Nói cho cùng thì cũng phải dựa vào nền tảng cá nhân.

Ví dụ, cảnh giới Thiên Võ thi triển ra Hổ Gầm Long Ngâm, chỉ một tiếng hét có thể khiến ngũ tạng bị vỡ vụn.

Không đến nửa nén hương, hắn đã cất sách cổ lại.

Sau đó là một tiếng hét.

Có lẽ vì dung nhập được máu rồng nên chiêu Hổ Gầm Long Ngâm của hắn nghe rất rõ tiếng rồng ngâm trong đó. Gần như không có tiếng hổ gầm mà chỉ có tiếng rồng ngâm rất hùng hồn, khiến cho nham thạch phía đối diện còn phải nứt ra.

“Không tệ”, Triệu Bân cười nói.

Khi hắn quay sang nhìn Ngưu Oanh thì thấy Ngưu Oanh nhìn mình chăm chăm. Đúng là đồ quái thai, chỉ mới nửa nén hương mà đã luyện thành rồi?

Đã bảo là Hổ Gầm Long Ngâm mà? Sao chỉ có tiếng rồng ngâm vậy?

Cùng là tu luyện bí thuật, mà Triệu Bân thi triển ra còn mạnh hơn cả hắn ta.

“Nền tảng là một thứ tốt”.

Ngưu Oanh lẩm bẩm, hắn hiểu đạo lý này mà.

Gràoooooo!

Trong lúc hắn ta suy nghĩ, Triệu Bân lại tiếp tục gào lên.

Lần này còn bá đạo hơn cả lần trước, vẫn chưa có hổ gầm, nhưng tiếng rồng ngâm thì thuần túy và hùng hồn hơn nhiều.

Oa...!

Ngưu Oanh ôm đầu, vì hắn ta ở gần Triệu Bân nhất nên thấy choáng váng hết cả đầu óc.

Nếu sóng âm này mà đánh về phía hắn ta thì chắc là sẽ bị chấn động đến mức phụt máu mất.

“Ta truyền cho ngươi Thiên Lôi kiếm quyết”.

Triệu Bân cười nói, đưa cuốn kiếm quyết này cho Ngưu Oanh. Còn về thuật độn thổ, xuyên tường và bước phong thần thì không truyền được. Nguyệt Thần đã dặn hắn rồi, những gì cô ta truyền cho hắn thì tốt nhất không nên truyền lại cho người khác.

“Hào phóng quá”.

Ngưu Oanh cười khà khà, sớm biết kiếm pháp của Triệu Bân tuyệt diệu, cũng nóng lòng muốn học.

Grào! Gràooo! Gràooooo!

Quãng đường sau đó cứ có tiếng hét không ngừng, tiếng rồng ngâm ngày một hùng hồn.

Là Triệu Bân đang tu luyện Hổ Gầm Long Ngâm.

Ngưu Oanh cũng tự giác lui về phía sau, chứ cứ ở lại thì hắn ta sẽ phải phun máu ra mất.

Đoàn xe từ từ tiến về phía trước.

Nhìn từ xa, ai không biết còn bảo là áp tải.

Trời chuyển sang tối dần, đoàn xe dừng lại trong rừng.

Nhà đông người nên tốc độ cũng không nhanh, cứ theo tốc độ này thì phải bảy, tám ngày mới đến.

Với Triệu Bân thì đây cũng là một loại tu hành.

Đưa những người này đến thành Vong Cổ an toàn cũng là làm tròn công đức. Đây có lẽ là nhân quả mà Huyền Môn Thiên Thư nói. Đó là một thứ cực kỳ huyền bí, không rõ ràng, nhưng sau này khi tu vi lên đến một trình độ nhất định thì sẽ dần dần hiện ra, giống như sẽ ảnh hưởng đến vận may của bản thân.

Đêm buông xuống, lửa đốt chiếu sáng khu rừng.

Người dân lấy nồi ra nấu ăn. Mãi mới có dịp ra ngoài nên cũng chẳng phân chia nhà nào với nhà nào, không khí vô cùng hòa thuận.

Xong bữa cơm, Triệu Bân ngồi thiền dưới gốc cây.

Ở nơi không xa, Ngưu Oanh cũng vậy. Năng lực khôi phục của hắn ta không tệ, cánh tay đã phục hồi nguyên trạng, có lẽ là nhờ có huyết mạch kỳ lạ của hắn ta. Làn da đen thui đó có lẽ không phải do phơi nắng nhiều mà là do di truyền.

Hửm?

Gió khẽ thổi qua, Triệu Bân mở mắt.

“Mùi máu tanh”.

Triệu Bân đứng dậy, mũi của hắn cực kỳ nhạy cảm.

“Là nữ”.

Sau đó hắn bổ sung thêm một câu, vì ngửi thấy mùi hương của phụ nữ.

Soạt!

Ngưu Oanh an ủi họ rồi quay về vị trí cũ. Hắn ta còn nhìn sang khu rừng kia nhưng không đuổi theo. Ra ngoài đường, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù gì cũng mang theo người nhà, tốt nhất nên bớt tham gia chuyện bao đồng lại.

“Đôi mắt đẹp quá”.

Bên này, Triệu Bân còn đang lẩm bẩm, đôi mắt đó giống như có ma lực thu hút hắn.

Đêm, lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.

Không biết đến lúc nào, Triệu Bân mở mắt ra, vì viên tiểu linh châu trong lòng hắn lại sáng lên nữa.

“Tiện nhân, đừng để ông đây bắt được ngươi”.

Quả nhiên tiếng mắng lại vang lên nữa. Vẫn là giọng của thanh niên áo tím kia. Hắn ta mắng chửi một đường về, chắc là không đuổi theo được nữ thích khách áo đen đó. Sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi, nghiến chặt răng, lửa giận xung thiên.

Lúc đi qua đây, hắn ta hơi dừng lại, nhìn sang đoàn người.

Người dân bị hắn ta nhìn, cũng không dám nói gì, mấy đứa nhỏ đều trốn trong lòng mẹ.

“Thú vị thật”.

Thanh niên áo tím kia cười lạnh, khẽ sờ cằm, ánh mắt lộ ra sự thích ý tà ác. Lửa giận của hắn ta sau khi nhìn thấy mấy thiếu nữ trong thôn đã biến thành sự biến thái, muốn tìm người phát tiết.

“Con nhóc này cũng xinh xắn”.

Thanh niên áo tím nhếch miệng cười vô cùng dâm tà. Hắn ta bước qua, đến chỗ một thiếu nữ, bên tai hắn ta tựa như nghe thấy tiếng kêu đau đớn của thiếu nữ khi bị XX, cảm giác đó chắc tuyệt diệu lắm.

“Ngươi làm gì?”

Ngưu Oanh bước ra, chặn lại thanh niên áo tím.

“Cảnh giới Chân Linh tầng một”.

Thanh niên áo tím bật cười, rồi ném ra một túi tiền.

Ý tứ rõ ràng: Thiếu gia ta sẽ lấy con bé kia.

Ngưu Oanh không thèm nhìn, vẫn đứng im bất động, ánh mắt giận dữ.

Triệu Bân cũng im lặng, không phải vì sợ, mà là đang nhìn người còn lại.

Đúng vậy, ngoài thanh niên áo tím ra thì vẫn còn một người nữa, chắc là ông già lưng gù. Ông ta vừa mới đến lúc nãy, thấy thanh niên áo tím muốn tìm niềm vui thì cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.

“Tiền bối, gặp nạn bên ngoài cũng không dễ dàng gì”.

Triệu Bân chậm rãi lên tiếng, là nói với ông già lưng gù.

“Ngươi là cái thá gì?”

Ông già lưng gù chưa lên tiếng mà thanh niên áo tím đã nhìn sang, khinh bỉ lườm Triệu Bân. Giống như hắn ta biết ông già lưng gù cũng ở trong bóng tối, thế thì còn sợ gì nữa, cho dù không có ông ta, hắn ta cũng chẳng phải sợ. Một cảnh giới Chân Linh đỉnh phong đánh lại hai tên tầng một thì nhẹ nhàng quá.

Tích giận.

Chủ yếu là vì hôm nay hắn ta giận quá rồi, đuổi theo một đường mà vẫn để cho nữ thích khách đó chạy mất. Hắn ta tích một bụng lửa giận, đang muốn tìm người phát tiết. Nếu nghe theo hắn ta thì tốt, còn không, hắn ta cũng không ngại giết người. Ở trong rừng sâu này, giết người cướp của là chuyện quá hay gặp, cũng chẳng ai biết.

Triệu Bân không nhìn thanh niên áo tím mà đang chờ ông già lưng gù trả lời.

Nếu ông quan tâm, thì sẽ bình yên vô sự, đường ai nấy đi, nhưng nếu không, thì sẽ giết chết hắn.

Ông già lưng gù cười lạnh, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào.

Hai tên cảnh giới Chân Linh có khác gì kiến cỏ. Nếu đã là kiến thì chẳng có tư cách đàm phán với ông ta. Chờ thanh niên áo tím hưởng lạc xong, ông ta không ngại tiêu diệt đám người này.

Vả lại, ông ta cũng đang giận lắm đây.

Không nói đến thanh niên áo tím, chính ông ta cũng muốn tìm một người phụ nữ để phát tiết.

“Muốn chết à!”

Bên này, thanh niên áo tím đã hành động. Chân nguyên tụ trong lòng bàn tay, đánh về phía Ngưu Oanh.

Ngưu Oanh cũng là một hán tử, không lùi mà tiến, chân nguyên phủ quanh nắm đấm, đánh lại đòn của tên kia.

Ầm!

Hai quyền chạm nhau, vang lên tiếng nổ.

Nhìn cục diện thì cảnh giới Chân Linh đỉnh phong hoàn toàn lấn áp cảnh giới Chân Linh tầng một, Ngưu Oanh bị đánh cho lui lại liên tục.

“Không biết lượng sức”.

Thanh niên áo tím cười khẩy, lại tấn công tiếp.

Soạt!

Triệu Bân xuất hiện như ma, thoắt cái đã ở trước mặt thanh niên áo tím.

“Ngươi...”

Thanh niên áo tím sửng sốt, hẳn là đã xem thường Triệu Bân và thân pháp của hắn. Không ngờ Triệu Bân lại quỷ dị như vậy, nhanh đến mức hắn ta không kịp nhìn theo. Cảnh giới Chân Linh tầng một sao có thể nhanh được đến vậy chứ?

Đinh đang đinh đang!

Đột nhiên có một tiếng chuông vang lên, là chuông bắt hồn của Ngưu Oanh.

Tiếng chuông có ma tính làm nhiễu loạn tâm thần của thanh niên áo tím.

Trong phút chốc, Triệu Bân đã xuất hiện. Vào lúc thanh niên áo tím tỉnh táo lại thì kiếm Tử Tiêu đã kề ngang vai hắn ta. Ánh kiếm lạnh băng, nếu Triệu Bân muốn thì có thể kết liễu hắn ta luôn.

Đánh theo một cách kỳ lạ.

Không thể không nói, hắn và tên mập phối hợp đúng là rất hoàn mỹ.

“Ngươi giỏi đấy”.

Thanh niên áo tím cười khẩy, kiếm đã đặt trên vai rồi mà còn không chuyển động, cũng không sợ. Hắn ta không nghĩ Triệu Bân dám giết mình. Vì bên hắn ta còn một cảnh giới Huyền Dương nữa. Nếu giết hắn ta, bọn Triệu Bân cũng sẽ phải chết.

“Khá khen cho một tiểu bối”.

Nói đến cảnh giới Huyền Dương thì ông già lưng gù cũng nhảy ra, không nhìn Ngưu Oanh mà chỉ nhìn Triệu Bân. Tốc độ đó đúng là khiến ông ta trở tay không kịp, nói gì đến cảnh giới Chân Linh đỉnh phong.

“Thả thiếu chủ nhà ta ra thì sẽ bình an vô sự”.

Ông già lưng gù lạnh giọng nói, chân nguyên lưu chuyển, đang tìm cách làm sao để giết Triệu Bân trong một chiêu.

“Mơ đi”.

Triệu Bân cười lạnh, bắt thanh niên áo tím ra chặn trước mặt mình, tránh bị cảnh giới Huyền Dương giết trong một chiêu.

“Đã muốn chết thế thì ta cho ngươi toại nguyện”.

Ông già lưng gù cười khẩy, bước ra một bước. Nhưng ông ta cũng chỉ bước lên một cái rồi dừng, vì kiếm của Triệu Bân đã cứa vào cổ của thiếu chủ nhà ông ta. Vết kiếm không quá sâu, nhưng lại mang một sự uy hiếp, rằng nếu ông ta dám bước lên thì thanh niên áo tím sẽ mất đầu. Triệu Bân không hề nói đùa.

Cảnh giới Huyền Dương đúng là đã bị dọa sợ.

Sắc mặt của thanh niên áo tím cũng giận dữ vô cùng, nhưng hắn ta cũng không dám chuyển động. Hắn ta tin là Triệu Bân thật sự sẽ giết mình được. Tên nhãi này không phải người tầm thường, sẵn sàng đồng quy vu tận với hắn ta.

“Đi mau”.

Triệu Bân nói khẽ, đưa một tờ giấy cho Ngưu Oanh, trên đó là con đường đi về thành Vong Cổ và cửa hàng binh khí Triệu gia của hắn cùng bút tích và tín vật do chính tay hắn viết.

“Muốn đi thì cùng nhau đi...”

“Đi mau”, Triệu Bân lãnh đạm nói, cắt ngang Ngưu Oanh.

Đối phương là cảnh giới Huyền Dương, hắn không đánh lại nổi.

Nếu cứ thế này, ông già lưng gù mà mất kiên nhẫn thì không chỉ đơn giản là chết một hai người đâu. Nếu chỉ còn lại một mình hắn, không vướng víu gì thì sẽ dễ làm hơn nhiều, khả năng chạy trốn rất cao.

Ngưu Oanh muốn nói lại thôi.

Thanh niên áo tím còn, thì hắn sống, thanh niên áo tím chạy, hắn cũng đừng mong tồn tại.

Tiếng vó ngựa vang lên, đoàn xe lại xuất phát.

1630151955123.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.