Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 197: Cố tình




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Khi Ngày Ăn Mặt Trời bùng nổ, Khúc Hà Nhĩ còn đang ở vực nước U Lan lại cau mày. Nó tới sớm hơn, sớm hơn cả dự cảm của cô. Nó đã tới sớm như thế sẽ làm giảm bớt thời gian Khúc Giang Nam sống lại.

Nhìn hồn phách và thân thể còn đang dung hợp biến dị phía trước.

Khóe miệng Khúc Hà Nhĩ Kỳ hạ xuống.

Giả thử bên Khúc Giang Nam không hoàn thành triệt để, chỉ sợ cô hết cách thực hiện hiệp ước với con nhóc tại bên kia.

Kế hoạch sẽ bị hủy bỏ.

.....

Quá đột ngột, A Điêu những tưởng tốt xấu gì nó cũng có điềm báo như nhật thực, nhưng không, nó cứ hệt như sao rơi oanh tạc hành tinh.

Không, nó thậm chí còn khủng khiếp hơn bởi lẽ sao rơi hay thiên thạch có thể thăm dò tốc độ và quỹ đạo. Nó thì không, cứ thế bỗng dưng xuất hiện ở một đầu của vũ trụ, kế đó vượt qua thời gian và không gian, cuối cùng đến một đầu của hành tinh, và một lần nữa trút xuống ào ào hệt cơn mưa lớn.

Nó bất quy tắc, mật độ cũng khác biệt.

Xung quanh có các hành tinh bị Tam Quốc và ba dị tộc kiểm soát vậy mà họ còn không phát giác từ trước, tới khi vừa mới nhận được cảnh báo, phương hướng, góc độ và thậm chí cả mật độ của vụ va chạm đều đã được họ đo đạc ra; để các bộ phận liên quan tính toán điều tra; trong khi khắp nơi trong các quốc gia đang tiến hành ứng phó khẩn cấp.

Có điều nó quả thực đã tiếp nối những chuyển động bất thường mà mấy người ở cấp bậc cường giả như ông già Ngư cảm nhận được trước đó. Các bên thực hiện một số chuẩn bị khẩn cấp, các cao thủ cấp bậc tiểu Linh Vương từng bị kiềm chế đã được điều động, toàn bộ đều đi đến nơi hứng chịu Ngày Ăn Mặt Trời nghiêm trọng nhất.

Thành Khí Huyết phản ứng rất nhanh, vốn chủ đề này đang được thảo luận trong cuộc họp. Thống lĩnh báo các trắc nghiệm tính toán của Trần Tốn cho các bộ phận liên quan. Kết quả người ta cứ thế không tin, thấy cần phải kiểm tra khảo sát một phen, không đề cập đến bên hạch tâm triều đình để kích hoạt cơ chế phản ứng khẩn cấp.

Thế thì… cố gắng hết sức mà thôi.

(P1)

Trần Tốn đã biết kết quả này từ lâu bởi lẽ người quản lý khu vực này khéo sao lại là người bên dòng họ nhà vua. Trong dòng họ nhà vua có mấy người vươn được đôi tay tương đối dài, khi trước còn luồn vào Viện Nghiên cứu Khoa học xử anh, cuối cùng còn bị anh chơi cho một vố. Hiện tại cừu hận đôi bên sâu nặng, thêm chuyện việc này thiếu cơ sở lý luận, đối phương có lý do không tin, thành thử cứ thế thây kệ quay đầu hách dịch. Đó là chưa kể cấp trên của anh không phải Thống lĩnh mà là Công bộ Thượng thư trực thuộc Công bộ; xem như Thống lĩnh có địa vị cực cao ở Quân bộ thì dưới việc vượt quyền, dòng họ nhà vua chỉ kêu họ xử lý vì mặt mũi, ngoài ra không còn gì nữa.

Nếu vì vậy mà người dân bị ảnh hưởng, âu trong lòng anh chẳng lăn tăn gì mấy.

Trách nhiệm không thuộc về anh, càng không thuộc về A Điêu.

Người có tâm trí quá cao thực chất không thích hợp mang quá nhiều tình cảm, chính bà nội đã nói như vậy.

Anh nhớ kỹ tại Phật đường có mùi gỗ đàn hương bay xa, bà ngồi đọc sách, nhìn thoáng qua thấy ngay khói trắng lượn lờ quấn cả mõ. Và rồi bà nói: “Bực trí giả không rơi vào bể tình.”

Bởi vì hầu hết “cái gọi là tình yêu” trên đời này thường không có lý trí.

Chẳng qua lúc ấy anh mơ hồ nhận ra — câu này nói cho A Điêu đang vừa cắn vải thiều vừa lật sách phía sau nghe.

Chứ không phải là anh.

Bà nội không thích anh nhưng thật khó để nói bà thích ai.

Hệt nhiều cụ bà khác trên thế giới này, bà có một niềm tin mờ mịt, chẳng hư vinh xa hoa lãng phí những cũng không ôn hòa từ ái; bà cay nghiệt, lạnh lùng, cũng thực tế.

Đối với việc nhận định A Điêu chẳng sống được lâu, bà vô cùng im lìm, thậm chí không nhìn ra được bao nhiêu do dự bồi hồi trong nỗi im lìm này.

Có điều trên đời này có bao nhiêu bà nội như vậy?

Có lẽ là rất nhiều.

Suy nghĩ của Trần Tốn bay lệch đi, bỗng dưng anh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, thì ra là hình ảnh trên màn hình.

Đó là màn hình giám sát từ khu vực bên ngoài thành phố, hiện giờ toàn thành phố đã đề cao cảnh giác, toàn bộ khu vực biên giới đi vào trạng thái nguy cơ sẵn sàng chiến đấu cao nhất, hầu hết mọi người đều ở trong khu vực giám sát. Ngặt nỗi một số tu sĩ liều lĩnh không nghe theo thông báo vào trong thành sớm, họ đã bị Tia Chiếu Mặt Trời đánh trúng trong vùng bên ngoài và rồi chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, biến ngay thành than.

“Trời đất!”

“Thật kinh khủng.”

“Hình như thứ đó có cấp Vi Quang đấy.”

“Mẹ kiếp!”

(P2)

Cũng coi như trước khi mọi người trong Quân bộ với hiểu biết rộng rãi hô to, toàn thành phố đã thông báo.

Lúc đó đám người A Điêu vừa còn ở bên ngoài trời, ai nấy đang khom lưng trước A Điêu đang giả vờ này nọ.

Tia Chiếu đi thẳng qua bầu khí quyển từ bên ngoài vũ trụ.

Trước khi chúng đến, người đời nhìn thấy bầu trời chuyển sang sắc tím âm u, đầy những chấm sáng mảnh mai dày đặc, thoạt trông đẹp thì đẹp đấy nhưng áp bức mang tới lại quá khủng khiếp. Chúng chưa chạm đến mặt đất mà ai nấy đã cảm thấy như dây thần kinh trong đầu bị đốt cháy, cứ mãi nhoi nhói.

Toàn thành phố thông báo cho bọn họ biết thứ này là gì, trong phút chốc mọi người táng đởm tới mức đồng loạt trốn vào trong phòng, chỉ có một số ít còn trấn tĩnh, bởi vì thành Khí Huyết đã mở ra lớp bảo hộ khổng lồ.

Chung quy cũng là thành phố chính nơi biên giới, với lớp phòng hộ này thì có là tiểu Linh Vương cũng phải đánh một hồi.

Ba người vừa mới lao vào thành vào thời khắc cuối cùng đang táng đởm trong lòng tại lúc này. Lạc Quang ngẩng đầu nhìn lại, thấy ánh sáng rơi xuống trên bầu trời chực đạn rơi, bắn vào lồng năng lượng ầm ầm, phát ra tiếng dày đặc như hạt mưa. Chẳng qua đám Tia Chiếu này khác với công kích năng lượng bình thường khi rơi xuống rồi gặp ngăn trở bèn tiêu tán mất, chúng tiếp tục ngưng tụ bên ngoài cái lồng, sôi nổi, trèo lên và nhảy lên.

“Bọn nó không rò rỉ năng lượng, không có sự chuyển hóa.”

Suy cho cùng bọn Lạc Quang có tầm mắt, liếc mắt cái đã nhìn ra chỗ ghê gớm của Tia Chiếu Mặt Trời.

Ngư Xích Tố: “Tôi đã đọc hồ sơ tương quan về nó trước đây nhưng không có nhiều thông tin, không biết mức năng lượng của nó cao nhường này. Vậy thì cơ thể của chúng ta hoàn toàn không thể gánh nổi.”

“Có liên quan tới gen, lùi lại, cần phải họp.”

Lạc Quang nói cố gắng gửi tin nhắn cho Lộc Sơn nhưng phát hiện tin nhắn gửi đi thất bại.

“Không tốt, có vẻ trường năng lượng và từ trường bị phá hủy, tín hiệu đã mất sạch.”

“Hầu hết các đơn vị tác chiến hàng không đều mất hết hiệu lực, các khu vực khác không kịp hỗ trợ.”

Ba người mang sắc mặt rất sầu lo, Ngư Xích Tố nói ra nguy hiểm lớn nhất: “Tôi sợ là nó sẽ dẫn tới đám ma quỷ kia. Nhìn mật độ tia chiếu này, rất có thể khu vực của chúng ta sẽ hình thành Ngày Ăn Mặt Trời. Lỡ như ma quỷ ngoài biên giới tụ tập hết về phía này, chỉ e…”

(P3)

Ngư Xích Tố vừa nói xong đã thấy miệng mình nói gở vì bọn cô cùng nhìn thấy từng cái bóng đen bay tới từ phía Nam.

Là ma quỷ chim muông.

Bất thình lình có tiếng ầm rền vang, ba người sửng sốt, tình huống gì thế? Bọn chúng còn chưa bay tới thì hà cớ gì lại có hơi thở và động tĩnh ma quỷ mãnh liệt bực này, trừ phi...

Ba người không nói hai lời đã quay đầu bay ngay tới nơi có động tĩnh truyền đến tại trung tâm thành Khí Huyết. Khi nhắm ngay phương hướng này xem xét, bọn họ rõ rành nhìn thấy ma khí cuồn cuộn trung tâm quảng trường, lan rộng khắp bốn bề.

Lồng năng lượng đã mở ra, Tia Chiếu Mặt Trời không vào được, về mặt lý thuyết ma quỷ có muốn vào càng không được, trừ phi… chỉ còn lại một khả năng.

Hố đất? Động tĩnh lớn như vậy?

Một phút trước, mọi người trên quảng trường vốn định trở về nhà hàng chờ thông báo chính thức, ba người Giang Chu còn muốn lôi kéo A Điêu hỏi tình huống cụ thể, kết quả Giang Chu vừa mở mắt đã hỏi ngay: “Sao em còn không thu lại thuật pháp không gian kia? Không gian phía sau đang lêu răng rắc kia kìa.”

A Điêu: “?”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy không gian bị xé toạc.

Nó rất đáng sợ là thế mà không làm cô nhận ra, có chăng nhóm Giang Chu vừa khéo nhìn thấy bằng mắt thường, còn cô quay lưng lại nên chẳng phát hiện.

Tốc độ xé rách quá nhanh, chớp mắt đã biến ngay thành cửa hang với đường kính năm mét, bên trong là khí đen bí ẩn cuồn cuộn tuôn ra, ngay sau đó... Ầm! Đột nhiên có cái giác hút bỗng đâu bành trướng vươn ra trông hệt miệng của con bạch tuộc, bên trong là hằng hà sa số răng cưa sắc bén, thịt đỏ nhúc nhích, táp một cái đã nuốt trọn cô. Nơi trung tâm của cái giác hút này còn có một cây châm mềm mại núc ních là thế thôi chứ hết sức sắc nhọn, tốc độ cực nhanh, có thể nói là dịch chuyển tức thời, nó bắn thẳng vào gáy A Điêu.

Ma quỷ cấp 13, xem ra cơ thể chính hẳn là ma quỷ Người Xúc Tu đặc biệt sống trong đại dương nay đổ bộ lên, hơn nữa còn là yêu vương thiện đánh lén… Tuy nhiên A Điêu đã nghiêng người, đưa tay túm lấy xúc tu này, kéo một phát lôi thân thể to lớn của nó ra khỏi cửa hang, vứt nó xuống…

Ầm!!

Vua xúc tu nặng hàng trăm tấn đập mạnh xuống đất, nện quảng trường thành cái hố sâu hoắm. Nó còn muốn nhảy lên, kết quả A Điêu đã vẫy tay tạo ra một tia chớp, bổ nổ sọ não của nó.

Khốn nỗi tại giờ phút này, tên Người Xúc Tu này chỉ là đứa đầu tiên, cửa hang phía sau mở rộng, ma quỷ ồ ạt thoát ra thành cả mảng. A Điêu thấy phía sau những ma quỷ này, cũng là sâu trong hang động kia, hình như có sinh vật đáng sợ gì đó đang phóng ra sương đen dày đặc, số lượng của nó còn nhiều hơn cả ma quỷ. Sau khi nó trào ra khỏi cửa động, tầm mắt của mọi người lập tức bị ảnh hưởng, căn cứ Quân bộ vốn ở gần đó lập tức vang lên báo động — tín hiệu khóa chặt mục tiêu bằng vũ khí nóng hiện đại mất hiệu lực.

(P4)

Đây không phải hố đất, mà là hang quỷ dẫn thẳng tới thế giới ma quỷ?

Chung quy hiện tượng Ngày Ăn Mặt Trời vốn mở ra vì cả tộc ma quỷ, nhất định sẽ có thật nhiều ma quỷ chạy tới biên giới. Thành ra tuy A Điêu đoán được nhất định bên ma quỷ sẽ làm chuyện xấu gì đó, kế hoạch dự định của cô cũng được thiết kế nhằm đúng mục đích này, song, cô nào ngờ lại có mánh khóe dạng này xuất hiện.

Kế hoạch kia sẽ có biến.

Xoạt! A Điêu quyết đoán dịch chuyển, cầm thi thể yêu vương cấp 13 và linh hạch bên dưới tới tay, kéo dài khoảng cách với hang quỷ.

“Là hang quỷ!”

“Mọi người mau lui về phía sau! Hợp nhất chặn lại bốn hướng, đừng để lộ lỗ hổng... Sương đen này là ma khí uốn sóng, hình thành hiệu ứng bóp méo bất quy tắc đối với năng lượng trong không gian, quấy nhiễu thuật Nhìn Rõ Dò Xét, phạm vi chúng ta có thể kiểm soát sẽ bị rút ngắn...”

Mấy người Đoan Mộc Biệt Tuyết đã trải qua quá nhiều chiến dịch, cũng từng thấy Tia Chiếu Mặt Trời cũng như hang quỷ, thành thử giờ đây họ nhắc nhở mọi người trước.

Khốn nỗi ma quỷ tuôn ra dũng mãnh quá nhiều, nơi này lại là lỗ hổng hang quỷ, bọn họ muốn chạy trốn chẳng qua phía sau là nơi ở của dân chúng còn sót lại của thành Khí Huyết, là nhà hàng, là bộ hậu cần, thậm chí còn một số tu sĩ các nơi chạy tới trợ giúp, tu vi không phân biệt cao thấp, đều ở trong khu sinh hoạt. Những người cấp cao như nhóm cô ta mà chạy trốn, những người phía sau không còn lớp bảo vệ tất chết là cái chắc.

“Mau mau mau!”

“Bọn chúng tới rồi! Bên mấy anh mau chóng hộ tống mấy người kia dịch chuyển đi? Mẹ nó, có ai mở được Trận Dịch Chuyển không, nhanh lên!”

Giọng nói gần như bị nuốt chửng bởi âm thanh gầm gừ của ma quỷ.

Vô tận.

Quá khủng khiếp, không có tiểu Linh Vương sẽ không thể giải quyết được.

Mỗi tội nơi này lấy đâu ra tiểu Linh Vương?

Bấy giờ, sợi tơ tinh thần của A Điêu vẫn tiến vào ma khí uốn sóng, đồng thời cô còn cố ý truyền tin cho Trần Tốn.

“Em định vị được hang quỷ và một ít yêu vương cao cấp, bên anh phóng ra Hắc Diệu.”

(P5)

Trần Tốn vừa nhìn thấy tin tức đã nheo mắt ngay — cái này khác với kế hoạch ban đầu, xem ra vì hang quỷ bùng nổ, vậy là nó gửi cho mình xem?

Không, hẳn là tiểu Linh Vương đã tới.

Tiểu Linh Vương của vương tộc tới rồi.

Bởi lẽ cho dù bên vương tộc cảm ứng Tia Chiếu Mặt Trời không chính xác bằng A Điêu, nhưng đối với hang quỷ, chung quy họ vẫn là đối thủ đánh nhau mấy ngàn năm với chúng từ đời đầu tiên, dám chắc trước tiên vương tộc đã xác định được vị trí tất cả các hang quỷ mở ra.

Cho nên nhất định bên bọn họ sẽ có tiểu Linh Vương ở đây, vậy mà đối phương không ra tay... chứng tỏ đối phương muốn xử lý A Điêu trước.

Trần Tốn lập tức trả lời — Được.

Anh xem như mình không biết cái gì cả, thậm chí còn cố tình nói với bên Thống lĩnh.

Ngay tại thời điểm này, trong căn cứ, hệ thống giám sát hội nghị thống nhất mặt trận tối cao của họ đã bị vương tộc kiểm soát với quyền hạn cao nhất từ lâu, cho nên bên vương tộc biết hết thảy.

Tiểu Linh Vương ẩn mình trong khu vực hỗn loạn lặng lẽ nhắm vào A Điêu, song hắn không nhúc nhích vì mục đích hắn tới đây là: tốt nhất là bí mật gi ết chết Trần A Điêu sao cho không bị lộ.

Đương nhiên hang quỷ mở ra ở thành Khí Huyết không phải là điều vương tộc mong muốn, nhưng chỉ cần bảo đảm thành chính không bị phá, trái lại nó chính là một cơ hội trời ban — hoàn toàn có thể lợi dụng những ma quỷ này g iết chết Trần A Điêu.

Nhưng cần một thời cơ.

Vào lúc này, hang quỷ với hàng chục ngàn ma quỷ đã tuôn ra chợt có một bộ xương trắng lộ diện. Đầu nó thật to, là một cái đầu lâu, tuy nhiên lỗ thủng trong mắt bập bùng hai ngọn lửa đen kịt, toàn thân do xương trắng tạo thành; mỗi một khối xương đều tách ra, lơ lửng thế thôi nhưng nó có thể tái tạo thành bất kỳ hình thể nào.

Yêu vương cấp 18, hơn nữa còn là yêu vương Xương.

Đại Tông Sư đỉnh cao, hầu như là vô địch khi gặp đại Tông Sư nhân loại.

Lúc nó xông ra, nhóm Giang Chu chẳng kịp thốt lên đã thấy Trần A Điêu sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

(P6)

Yêu vương Xương có mắt nhìn người, nhìn ra được thịt đứa con người này thơm hơn những tên khác, cho nên nó thẳng thừng đuổi theo.

Một người một yêu vương trước sau tiến vào khu vực sương đen, người khác muốn cũng giúp không giúp được vì ma quỷ quá nhiều, chỉ riêng công kích phát ra của đôi bên đã tạo thành năng lượng hỗn loạn làm họ không cách gì khóa mục tiêu.

Ở một bên khác, con người dùng thiết bị tiên tiến nhất hiện nay vẫn không thể phá vỡ sương đen khóa chặt tình huống phía trước, khó kích hoạt vũ khí bố trí trong căn cứ cũng như không thể bắn ngay sang, ngay cả tu sĩ cũng khó lòng chung sức quét sạch.

Tuy nhiên Trần Tốn vẫn nhận được tin nhắn của A Điêu.

Hai điểm định vị.

“Anh cần phải tính toán, những đám sương đen sẽ thay đổi quỹ đạo năng lượng...”

“Chờ.”

Chỉ chốc lát sau, tia Hắc Diệu phát ra, là hai tia, chính xác phá vỡ sương đen đánh trúng lỗ hổng hang quỷ, thành công ám sát mấy con ma quỷ tuôn ra, không cho mấy con yêu vương cấp cao 17 16 ngoi lên chứ đừng nói đến ma quỷ khác.

Sức sát thương rất lớn.

Có điều mỗi lần phóng cần phải tính toán vì nồng độ sương đen một mực biến hóa, các loại thiết bị khắp mọi mặt hiện tại chỉ có thể xác định nồng độ sương đen.

Lại thêm một tia Hắc Diệu khác…

Ầm!!

Cho nổ sương đen đã hé tỏ tình hình trên bầu trời.

Bắn trúng rồi!

Chỉ thấy sau khi thân thể con yêu vương Xương khổng lồ bị bắn trúng, đôi ba cây xương trắng gãy mất, cũng đánh bay cơ thể khó khăn lắm mới đuổi kịp A Điêu của nó ra cách đó hơn 10 mét.

Từ màn hình có thể nhìn thấy Trần A Điêu tránh được một kiếp nạn, nhưng không đợi trên mặt cô tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Xương vụn bị đánh bay đột nhiên tái tổ hợp, biến thành một cây giáo xương trắng đâm xiên từ phía sau trong nháy mắt.

Keng!

Lớp giáp bóng tối trên người A Điêu bị xuyên thủng thẳng thừng.

(P7)

Ầm vang một tiếng, A Điêu bị đâm kéo tới tòa nhà cách đó 100 mét.

Nổ tung!

Khói bụi cuồn cuộn, mọi người còn muốn thấy rõ tình huống ngặt nỗi sương đen có tốc độ cực nhanh, một lần nữa bao phủ hết lại, gần như hơn non nửa thành Khí Huyết đều bị sương đen bao trùm.

“Bắn lại một lần nữa thì vẫn có thể tập trung khóa chặt không?” Thống lĩnh rất quyết đoán.

Trần Tốn lại nhíu mày: “Không thể, nó di động, con bé không gửi định vị lần thứ hai thì sẽ không có tác dụng gì. Toàn bộ tập trung vào miệng hang quỷ, không thể để ma quỷ xuất hiện nhiều hơn. Còn nữa, báo cáo xin điều chuyển cao thủ tiểu Linh Vương, nếu không thành Khí Huyết... Không tốt, bọn chúng chui xuống đất! Mau khởi động trận bảo vệ nguồn năng lượng tổng…”

Một số lượng lớn ma quỷ gào thét xui xuống đất đột kích trụ sở năng lượng của căn cứ. Tại bên khác, sau khi A Điêu bị đánh vào tòa nhà, cô chật vật hộc máu và ngay lập tức chạy trốn.

Chạy trốn thật thảm hại.

Tiểu Linh Vương vương tộc vẫn thận trọng, lạnh lùng nhìn cô bị yêu vương Xương thúc ép… đồng thời thu thập phân tích lượng máu còn sót lại của cô.

Chân thật, không phải phân thân, là cơ thể chính.

Có điều thời cơ chưa tới, phải chờ tới khi…

Bùm!! A Điêu bị yêu vương Xương vung đuôi quất trúng, bị đánh bay thẳng đi tới hơn mười con phố, đụng vào lồng năng lượng của thành Khí Huyết. Lẽ ra cô đụng trúng phải bị dội ngược, nhưng khéo làm sao cái lồng này bỗng nhiên rung động và biến mất tăm.

Trụ sở năng lượng bị tấn công, năng lượng không duy trì?

Có là gì thì A Điêu chỉ cảm thấy cái lồng chắn sau lưng đột nhiên nứt ra một lỗ hổng để cho cô vừa bị cái đuôi của yêu vương Xương này hất bay, đồng thời còn bị đánh ra khỏi ranh giới phòng hộ của thành phố.

Thẳng thừng đối mặt với Tia Chiếu Mặt Trời bên ngoài.

** má!

Đúng lúc này yêu vương Xương không sợ ngày Tia Chiếu Mặt Trời, đuổi thẳng tới bên cô, dùng đuôi quấn chặt cô, hung hăng đập xuống đất.

Ầm!

(P8)

Hố sâu nổ tung, Tia Chiếu Mặt Trời đâm xuyên phập phập.

Tiểu Linh Vương trốn trong sương đen thu hồi thủ đoạn vừa ảnh hưởng đến lồng năng lượng, ngón tay khẽ cong, nụ cười khẩy lạnh như băng.

Nó chết chắc rồi.

Khóe miệng cong cả lên với nụ cười gằn lạnh lẽo này.

Sau đó… không có sau đó, cụ cười đã cứng đờ.

Bởi vì Tia Chiếu Mặt Trời rơi vào Trần A Điêu nhưng không làm tổn thương cơ thể cô, ngược lại... nó còn bị cô hấp thụ.

Đúng vậy, hấp thụ.

Cái gì!!

Không nói tiểu Linh Vương này khiếp sợ đến đỉnh đầu còn muốn bay lên, ngay cả đám lửa đen trong lỗ thủng hốc mắt của yêu vương Xương cũng run rẩy.

Không thể thế được, làm sao nhân loại có thể hấp thụ Tia Chiếu Mặt Trời!

Trong tích tắc đó nó nóng nảy, nhào xuống muốn nuốt sống A Điêu.

Chắc chắn đứa nhân loại này là bảo bối siêu việt, ăn nó có thể làm cho mình bay lên mấy cấp!

Đường Tăng ơi là Đường Tăng!

Vậy mà nó đã bị một bàn tay từ ánh sáng vàng bóp nát.

Tiểu Linh Vương đi ra, hóa thành một bàn tay to bóp nát yêu vương Xương cấp 18, một bàn tay to khác bắt về hướng A Điêu.

Không phải giết mà là bắt!

Thậm chí hắn còn không xin chỉ thị từ nội bộ vương tộc. Thứ nhất là hiện tại tín hiệu bên ngoài biên giới đã bị chặn bằng sạch; thứ hai là hắn không có khả năng truyền đạt lại một bí mật đầy rúng động này.

Trần A Điêu nắm giữ bí quyết hấp thụ hiện tượng Ngày Ăn Mặt Trời!

Hoặc cơ thể nó biến dị hoặc nó biết bí mật.

Phải bắt sống!

Giả dụ mình cũng nắm giữ bí mật này, có thể cắn nuốt Tia Chiếu Mặt Trời đạt được tiến hóa gen giống như ma quỷ, vậy chuyện đột phá đại Linh Vương đã nằm trong tầm tay!

(P9)

Cả thế giới này nằm hết dưới chân mình, mình sẽ là No.1 của thế giới này!

Ha ha ha! Trần A Điêu tuyệt đối là một món bảo bối khủng!

Tiểu Linh Vương này hơi sức đâu bận tâm đ ến Lộc Sơn hay vương tộc gì, lòng tham của con người tràn ngập đầu óc hắn. Hắn dùng một tay bắt A Điêu.

Có điều A Điêu đâu có ngốc, trực tiếp khởi động dịch chuyển tức thì...

“Còn dám chạy trốn!”

Một trong những tiểu Linh Vương của vương tộc, Đàm Đài Vân, đuổi theo ngay.

Hắn là tiểu Linh Vương, con nhỏ này có tài tới đâu thì nhanh được tới cỡ nào cơ chứ…

Grừ! Người ta cố tình hóa rồng!

Đàm Đài Vân trơ mắt nhìn Trần A Điêu sợ hãi hóa rồng một lần nữa, hơn nữa nó cũng đốt cháy tài nguyên, tốc độ còn k hủng bố hơn lúc trước, vượt xa đại Tông Sư.

Nó chạy về hướng Tia Chiếu Mặt Trời lơ lửng ít nhất.

Chuyện này… không thể nào!

Lúc ấy nó bị quyền uy Trời nguyền đuổi theo đành phải hao tổn căn cơ gắng gượng chạy trốn; còn lần này lại khác, dấu vết hao tổn của nó đâu? Không thấy vảy rồng vỡ nát vì thiêu đốt máu tươi.

Cho nên chắc chắn nó nắm bắt được lợi ích từ việc hấp thụ các Tia Chiếu Mặt Trời!

Hơn nữa chỗ tốt này đáng sợ tợn, khiến một cấp Sao Trời có tốc độ vượt xa đại Tông Sư, thậm chí còn có thể chạy trốn dưới mí mắt cấp tiểu Linh Vương?

“Thể chất của nó không đúng...”

“Mẹ kiếp!”

Đàm Đài Vân nóng nảy, kích hoạt tốc độ nhanh nhất của mình. Song chính trong nháy mắt này, hắn nhận ra xung quanh còn có ba hơi thở nữa…

Không xong, có những Tiểu Linh Vương khác.

Xoát xoát xoát!

Bốn Tiểu Linh Vương từ các hướng khác nhau, hiện ra từ trong không gian bằng các phương thức khác nhau, toàn bộ bọn họ đang đuổi bắt A Điêu đã hóa rồng.

Tại sao?

Bởi vì họ một mực ẩn núp, tâm lý lúc đầu không khác với Đàm Đài Vân là bao.

Muốn giết nhưng không muốn tự mình xuống tay, nếu bất đắc dĩ tự mình xuống tay thì trước hết phải xem xem có để người khác biết hay không, lỡ như biết thật âu không thể để lại chứng cứ.

Như vậy điếm lắm, có điều ai bảo sau lưng nó còn có Lộc Sơn làm chi.

Lộc Sơn vẫn còn mặt mũi đấy.

Nhưng bây giờ đã khác.

** má! Tia Chiếu Mặt Trời đấy, Trần A Điêu ghê gớm đúng như dự đoán.

(P10)

Và tất cả mọi người cùng là tiểu Linh Vương thành ra rất nhanh đã biết thân phận của nhau.

Một người bên Ma La, một người thuộc Nam Tấn, còn một người… ** má, cùng tộc, cũng là vương tộc Đàm Đài, chỉ có điều đối phương chịu trách nhiệm làm dịch vụ hậu mãi.

Đàm Đài Vân mau chóng ý thức được trong hành động này, đối phương tới đây vì Trần A Điêu hệt bản thân mình, đúng là mấy lão già man trá phía trên, một ngoài sáng một trong tối, đáng tiếc dù có sáng hay tối thì hai người bọn họ cũng là con người, đều có tư lợi.

Trần A Điêu là thỏi vàng ròng, phải tranh!

Bốn tia sáng tiểu Linh Vương lướt qua từng vị trí không gian cực nhanh, khoảng cách với A Điêu ngày càng gần...

Có vẻ Tia Chiếu Mặt Trời ở bên này cũng ít dần, thế đã là tốt nhất, có lợi trong việc tiết kiệm sức mạnh lĩnh vực của bọn họ.

“Đi theo ta đi, Trần A Điêu!” Người mặc đồ đen nhanh nhất bất thình lình hóa thành một con Chó Ba Đầu hung ác, chân đạp không gian, bùng nổ, chớp mắt vọt tới ngay trước mặt A Điêu, một móng vuốt vồ tới.

Làm sao A Điêu hứng nổi thủ đoạn của tiểu Linh Vương, cô bị đè thẳng xuống. Tiểu Linh Vương họ Ma La này cũng nhanh nhẹn, bắt được cô đã muốn chạy, kết quả ba tiểu Linh Vương khác tấn công trực tiếp!

Lúc đánh còn không dám làm A Điêu bị thương.

Sợ gi ết chết cô.

Tránh khỏi chân chó, đánh vào đầu chó.

“Mấy người!” Tiểu Linh Vương solo nổi điên nhưng không kham nổi ba người bao vây tấn công, cuối cùng bị đánh bay, bấy giờ A Điêu bị một cái dây leo quấn đi...

Nam Tấn tới, còn phóng mẹ cả độc.

Hai người Đàm Đài thấy thế bèn lập tức chung tay.

Dẫu có bất hòa ra sao, nói thế nào cũng là người một nhà.

Đánh đánh đánh!

(P11)

A Điêu dè dặt tránh khỏi cuộc chém giết giữa cấp Linh Vương khủng khiếp này; đúng rồi, trên người cô còn bị đặt bốn lĩnh vực nhỏ để bảo vệ, sợ cô ngỏm mất vì tay bay vạ gió.

Hỏi làm cách gì mới sống sót dưới tay F4 tiểu Linh Vương vốn muốn xử lý mình?

Đáp án rất đơn giản – để mình biến thành món bảo bối cực to siêu việt.

Bồn Cầu: “...”

Mặc dù trước đây xem không hiểu nhưng giờ nó đã sốc lắm.

Là bản chất con người đấy.

.....

Bốn tiểu Linh Vương đánh đến mức trời đất mù mịt, quỷ khóc sói gào; lĩnh vực của mình bị Tia Chiếu Mặt Trời nện trúng ầm ầm vang dội; A Điêu bị cướp tới cướp lui chực mỹ nhân Ngu Cơ.

Động tĩnh lớn nhường này làm mọi người trong thành Khí Huyết đều cảm ứng được.

Bởi vì khối năng lượng quá lớn đâm ra khiến đám ma quỷ rậm rạp từ khắp nơi bên ngoài sợ tới mức chạy trốn, hoàn toàn không dám tiếp cận khu vực kia.

“Là tiểu Linh Vương?”

“Tất nhiên là cao thủ Đường Tống chúng ta tới rồi.”

“Triều đình ra sức thật kìa, cho nhiều người tới cỡ đó.”

“Các anh em, kiên trì! Thắng lợi ở ngay trước mắt!”

Cho dù đó là quân đội hay nhóm tu sĩ, hầu hết mọi người rất phấn khích, chỉ có một vài người nhạy cảm không nói gì.

Quên đi, không nói, vực đậy được tinh thần cũng tốt lắm rồi.

Nhưng mà...

Ầm!!!

Khi lồng năng lượng run rẩy lần thứ hai, cuối cùng trụ sở năng lượng đã bị phá vỡ.

Lồng năng lượng hoàn toàn biến mất.

Tia Chiếu Mặt Trời thẳng thừng giáng xuống thành Khí Huyết, chúng tu sĩ hoảng sợ không thể không trốn vào trong các kiến trúc; chung quy Tia Chiếu Mặt Trời nhằm thẳng vào sinh mệnh, chỉ cần không tiếp xúc là được. Song, ma quỷ không ngốc, thấy tu sĩ tránh né bèn lập tức điên cuồng đánh nổ những kiến trúc này. Mấy tu sĩ đành vừa làm pháp phòng ngự thụ động vừa gián tiếp công kích.

Trận chiến này thật khó nhằn.

Và nếu trụ sở năng lượng không được sửa chữa, sớm hay muộn gì họ cũng chết sạch ở đây.

(P12)

Tuy nhiên chẳng được bao lâu, họ nhận thấy sự thay đổi của Tia Chiếu Mặt Trời.

Chúng hoạt động sôi nổi, đang tụ tập lại.

“Cậu nhìn đi, bọn chúng biến thành chấm sáng, tập hợp lại với nhau thành từng cụm từng cụm. Sau khi chúng trở thành một khối, ma quỷ bắt đầu đuổi theo chúng.”

Có lẽ tại thời điểm này họ phát hiện ra ma quỷ thấy Chấm Sáng Ngày Mặt Trời hệt F4 tiểu Linh Vương nhìn thấy A Điêu.

Ai nấy đều bị hấp dẫn bởi lợi ích lớn hơn.

Đúng như dự đoán, mọi người vốn tưởng bên mình táng thân là cái chắc, nào ngờ tình thế xoay chuyển.

“Bây giờ chúng nó có tính là hình thành bộ phận Ngày Mặt Trời không?”

“Chắc là có, chùm sáng tụ tập lại với nhau sẽ biến thành bộ phận, kế đó tiếp tục tụ tập sẽ thành Thú Ngày Mặt Trời càng lớn hơn.”

“Thú Ngày Mặt Trời mới thật sự đáng sợ. Tôi từng đọc trong sách nói Thú Ngày Mặt Trời có thể cứng rắn chống lại tiểu Linh Vương trong mấy lần Ngày Ăn Mặt Trời giáng lâm đời thứ nhất, thậm chí còn ăn luôn tiểu Linh Vương. Hơn nữa nó còn có trí tuệ, biết chủ động ẩn nấp, tàng hình, thậm chí chủ động đi săn cường giả nhân loại để cắn nuốt hết bởi vì một phần hình thành nên nó có liên quan đến tính linh của thế giới chúng ta.”

“Cái gì! Thật hay giả.”

Mọi người trốn cùng một nhà với Ngư Xích Tố khiếp sợ, nhưng điều Đoan Mộc Biệt Tuyết nói là thật.

“Tại đời đầu tiên có những điều như vậy, cho nên trong trường hợp bình thường nếu có Thú Ngày Mặt Trời xuất hiện, khu vực Ngày Mặt Trời là nơi mà cả tiểu Linh Vương còn không muốn ra vào, vì vào là chết.”

Vừa nói xong câu này, trong lòng ai nấy nặng nề hẳn. Đã như vậy, bọn họ đành phải dựa vào chính mình vượt qua thời kỳ hàng lâm này, bằng không sẽ chả có ai tới cứu họ.

“Nhưng bên ngoài có tiểu Linh Vương đó!” Có người còn ngây thơ bảo.

Giang Chu cười gằn, tiểu Linh Vương?

Chỉ sợ là chạy tới Trần A Điêu trước.

Không phải nói Đàm Đài cứ mổ gà lấy trứng, bỏ qua nguy cơ thành Khí Huyết, chẳng qua đối với bọn họ mà nói, tạm thời xử lý Trần A Điêu quan trọng hơn thành Khí Huyết mà thôi.

(P13)

Bọn họ tiếp cận A Điêu chỉ làm chết một số người, tổn thương căn cơ Đường Tống; còn để Trần A Điêu sống sót, lợi ích của vương tộc Đàm Đài thật sự sẽ bị uy hiếp trong tương lai.

Đặt chuyện thế này tại bất kỳ một vương tộc nào, hơn non nửa số người cũng sẽ chọn thủ đoạn giống như họ Đàm Đài.

Bởi vì đây chính là vương quyền.

.....

Bấy giờ, A Điêu bị Đàm Đài Vân bắt được.

Bốn người F4, cô “bị bắt”, mỗi người luân phiên tóm một lần.

Không ai thất bại.

Cũng là lần lượt hưởng ân huệ của người ta.

Có điều F4 tiểu Linh Vương đang chém giết bỗng cảm giác được chỗ nào đó không đúng.

Ầm!!

Khi Đàm Đài Vân bị một xúc tu đâm vào cơ thể, con ngươi hắn mở to, tiểu Linh Vương còn lại cũng tê dại cả da đầu.

“Đáng chết, là Thú Ngày Mặt Trời!!”

“Không thể nào!”

Hiện tại Tia Chiếu Mặt Trời chiếu xuống chưa được bao lâu, làm sao có thể hình thành Thú Ngày Mặt Trời?!!

Tuy nhiên họ lại sốc lần nữa khi nó không chỉ tồn tại mà còn có nhiều hơn một con.

Khi con Thú Ngày Mặt Trời thứ 2 thoát sự kìm kẹp chạy ra bao vây tấn công bốn người, Đàm Đài Vân bị thương muốn chạy trốn, ngặt nỗi phía trước có một con Thú Ngày Mặt Trời to lớn chui ra, một chưởng đánh xuống.

Lần này, Đàm Đài Vân bị chụp trúng, lún xuống đất thẳng thừng, bụi bặm bay lên. Hắn không quên nắm chặt người trong tay, thế nhưng đúng vào lúc này.

Bỗng dưng hắn cảm thấy một sự dao động, không tốt!

Hắn cố sức bóp vỡ đan điền của A Điêu trước, song cơ thể bị bắt lấy của A Điêu đã được thay thế.

Thuật phân thân thay thế chủ thể.

Không phải học được mà chính cô tự sáng tạo ra.

Đạo bia nhiều thế này mà không tiến bộ thì đúng là hết nói nổi.

Bên cạnh đó cũng do lúc trước họ tranh giành tới mức anh chết mới thôi, hoàn toàn không bận tâm tới cô, cho nên lúc này càng không để ý tới cô vì ba con Thú Ngày Mặt Trời.

Cho nên cô bỏ chạy.

Không, mày!

Bốn tiểu Linh Vương không phải kẻ ngốc, lập tức nhận ra mình đã bị lừa, cảm thấy bị nhục nhã trong cơn giận dữ — bọn họ là Linh Vương đấy, vậy mà để một Sao Trời tính kế!

Quá... Quá nhục nhã.

Có điều nó không chỉ nắm giữ bí pháp hấp thu Thú Ngày Mặt Trời, dám chắc trước đó còn nắm giữ phương pháp làm những Tia Chiếu Mặt Trời sớm chuyển hóa thành Thú Ngày Mặt Trời.

Ba con thú này hoàn toàn là do nó làm ra vì để giết bọn họ!

Thảo nào bên này lại ít Chấm Sáng sót lại đến vậy. Bọn họ còn tưởng bởi Tia Chiếu giáng xuống đã ít, thành ra lúc trước nó chạy tới bên này cũng là chuyện thường, chung quy đâu thể nào chọn chạy tới chỗ hung hiểm cho được, hiển nhiên bọn họ đã bị nó dẫn tới.

Đáng sợ, thật đáng sợ.

Sau lòng nhục nhã là nỗi hãi hùng.

Sự táng đởm thật sự đến từ sâu trong lòng.

Trốn!!

Họ ôm lòng chạy trốn.

Có điều bây giờ...

(P14)

Cách họ khoảng 500 mét trong không gian vật sống, A Điêu cau mày.

Bồn Cầu: “Những Chấm Sáng Ngày Mặt Trời và Lan Linh Bóng Trăng cô thu thập tạm thời chỉ nuôi ra được bốn con Thú Ngày Mặt Trời. Bao vây mấy người bọn họ không khó nhưng chỉ sợ không cách gì giết được vì họ sẽ hợp tác dưới cơn khủng hoảng. Cô nhìn đi, bọn họ đã hợp tác rồi.”

Sau khi nghiên cứu, A Điêu phát hiện khi các chấm sáng và Lan Linh Bóng Trăng hòa tan với nhau, vật liệu còn lại là vật liệu biến dị chân chính, có thể gọi là vàng 24K nguyên chất; không chỉ có cô hấp thụ được, thật ra bất kỳ sinh linh nào cũng làm được. Có điều mức hòa tan của nó rất đặc biệt, cô phải nắm vững nó tại một thời điểm cực đoan, cũng cần sự phối hợp đo lường lẫn nhau, nếu không hai thứ sẽ triệt tiêu lẫn nhau, hóa thành hư không.

Và sau khi vật liệu này được giữ lại, nó làm cho Chấm Sáng Ngày Mặt Trời điên cuồng, chạy theo như vịt, hơn nữa còn tự động tạo nhóm tổ hợp... A Điêu có ý tưởng, cô có thể lợi dụng việc này để đẩy nhanh sự hình thành của Thú Ngày Mặt Trời!

Sau đó dùng nó giết tiểu Linh Vương.

Có điều thời gian cho cô quá ít…

“Trừ phi Khúc Hà Nhĩ đến.”

“Nhưng bây giờ thời gian Ngày Ăn Mặt Trời tới sớm như vậy, chỉ e rất khó để cô ấy tới.”

(P15)

“Nhưng một khi để cho bọn họ chạy trốn, bí mật của cô và Ngày Ăn Mặt Trời lộ ngay, tai họa tiềm ẩn quá lớn, chỉ sợ người nhìn chằm chằm vào cô ở Lộc Sơn cũng không ít đâu.”

Tất nhiên A Điêu biết kế hoạch có chuyện ngoài ý muốn, rất khó để theo kế hoạch ban đầu, theo lý thuyết bây giờ cô có thể thẳng thừng chọn phương án thứ hai.

Có điều giả mà không giết 4 người này, cái được không đủ bù nổi cái mất.

Trong khi A Điêu cau mày, đột nhiên, lông mày của cô giãn ra.

Khúc Hà Nhĩ tới.

Tới nơi bọn họ đã hẹn nhau cẩn thận từ lúc trước, đây cũng là nơi cô sớm đặt vật chất biến dị tạo ra Thú Ngày Mặt Trời.

Vừa đối mặt, Khúc Hà Nhĩ liếc mắt nhìn bố trí ở đó, trong mắt tỏ vẻ khác lạ. Cô ấy chẳng nói chẳng rằng, vừa muốn đi ra ngoài dạy bảo 4 tiểu Linh Vương bên ngoài.

Bốn người bị mắc kẹt, cô ấy có thể đánh giết.

“Chờ đã dì cả, cái này cho dì, có thứ này thì tụi nó sẽ vô thức né tránh dì… Bằng cách này, dì có thể ăn một bữa thật ngon đó.”

A Điêu đưa cho cô ấy hạt châu dịch thể bóng trăng chứa linh tinh khiết mình tạo ra.

Nghe lời mềm mại, chính là nguồn năng lượng cho người khác.

“Dì ơi, cố lên! Điêu Điêu vĩnh viễn ủng hộ dì! Muah muah.”

Còn ra vẻ đáng yêu giơ nắm tay nhỏ nhỏ lên làm một cử chỉ cổ vũ, sau đó còn bắn tim chíu chíu.

Bồn Cầu cảm thấy dạ dày hơi tê dại – đó là nếu nó có dạ dày.

Nhưng không thể không nói có thể làm cho một Bồn Cầu mắc mửa thì cục vàng siêu việt này quả là tài giỏi.

Hên sao người trước mắt chỉ là cái xác.

Khúc Hà Nhĩ nín lặng, đưa tay nhận lấy, đoạn, cô ấy hòa mình vào không gian, chính thức bước vào trạng thái ẩn núp săn lùng.

Còn A Điêu thì thu lại biểu cảm đáng yêu, khóe miệng nhếch lên, bày bộ dáng “bà đây chả yêu ai sất”, trực tiếp xé rách không gian.

Đã xong việc tiểu Linh Vương bên này, đi được rồi… Chính thức mở cửa khu săn bắn của cô.

(P16)

.....

Trong thành Khí Huyết, một lượng lớn ma quỷ hấp thu hiện tượng Ngày Ăn Mặt Trời, bắt chụp bọn chúng khắp nơi, nghiễm nhiên tiến vào giai đoạn tiến hóa. Còn dù cho hang quỷ hứng đòn công kích nhưng nó vẫn có ma quỷ túa ra không ngừng, huống chi ma quỷ xung quanh cũng cuồn cuộn ùa tới khu vực thành Khí Huyết không dứt.

Chẳng nơi nào còn có Trận Dịch Chuyển, sau khi hộ tống một đợt dân chúng rời đi trong hiểm trở, người ta còn muốn vận chuyển đợt dân chúng thứ hai thì Trận Dịch Chuyển này đã bị đánh nổ.

“Còn một Trận Dịch Chuyển chính, bên đó có trận phòng ngự, có lẽ còn chưa bị đánh nổ…”

“Không được, bên có ba con yêu vương cấp 18, cường giả vô số.”

“Làm sao bây giờ? Không có đại Tông Sư sao?”

“Có nhưng ở bên Quân bộ canh giữ trạm năng lượng của căn cứ, bên đó mà không giữ được thì mấy vũ khí như Hắc Diệu đều hỏng hết, một khi mất hiệu lực, không có gì kiềm chế hang quỷ thì chúng ta không có năng lực thẳng thừng đánh nổ hoặc đóng kín hang quỷ này, cần ít nhất cũng phải là 5 tiểu Linh Vương...”

“Nhưng hiển nhiên trong nước Đường Tống cũng có lực lượng có thể giúp ta cơ mà?”

“Có, nhưng... e rằng chúng ta không phải là nơi duy nhất trong nước bị ảnh hưởng.”

Đoan Mộc Biệt Tuyết cau mày, nhẹ nhàng nói: “Nó là kiếp nạn của tộc Người.”

Tuy nhiên cô ấy còn chưa nói một điều: dựa theo vị trí biên giới của thành Khí Huyết, dù thế nào cũng nên ưu tiên viện trợ nơi này, vương tộc không cách gì không có sắp xếp, còn không nữa thì cũng có người bên Lộc Sơn tới.

Cho nên tiểu Linh Vương bên ngoài đã đi làm gì?

Tới mà chả khác nào không tới?

Đoan Mộc Biệt Tuyết cau mày, không hiểu sao sinh ra vài phần buồn đau đối với quốc gia này.

Quá trần ai.

Tất cả mọi người gần như tuyệt vọng, rất nhiều người dân than khóc, nhiều người trong số họ là bên hậu cần ở lại gấp rút viện trợ quân đội và tu sĩ.

“Những ma quỷ bên ngoài đang đột phá sao?”

“Hình như vậy.”

“Lỡ như đột phá...”

Thành Khí Huyết sẽ bị hủy diệt?

Cảnh hoang tàn nơi nơi, tứ cố vô thân, lâm vào đường cùng.

Song ngay lúc này... bỗng đâu Giang Chu nhận được truyền âm của A Điêu.

“Quay video cho em, nhanh lên!”

Giang Chu: “?”

Đôi mắt của ông lóe lên, tức thì lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và miệng hét lên: “Tất cả mọi người mau nhìn bên kia kìa!”

(P17)

Giọng điệu làm bộ, cử chỉ ngây thơ, nhưng hiệu quả lắm.

Đúng như dự đoán... Ngay giây tiếp theo, rồng gầm phá trời cao!!!

Lỗ tai ai nấy đều tê rần, họ ngẩng đầu nhìn tới.

Một con rồng bảy vuốt từ trời cao rong chơi đi sang, mang theo một thân vảy rồng ánh ra màu bạc chói lọi phá không, chân đạp sấm chớp, thẳng thừng bay tới để thân mình hứng chịu đòn công kích của Tia Chiếu Mặt Trời đáng sợ.

Vừa bay vừa tróc cả vảy và máu thịt rồng vì Tia Chiếu Mặt Trời làm tổn thương.

Cô đến, dù cả người tổn thương vẫn muốn đến.

Hệt Chí Tô Bảo đạp lên mây bảy màu lao đến vì muốn cứu Tử Hà.

*Chí Tôn Bảo và Tử Hà: Chí Tôn Bảo là kiếp sau của Tôn Ngộ Không. Tử Hà tiên tử, một tiên nữ vi phạm phép tắc trên thiên giới nên bị đày xuống trần, cô có lời thề là bất cứ ai rút được thanh kiếm của mình thì sẽ trở thành chồng của cô.

Mà những nơi cô đi qua… có mây đen cuồn cuộn, sấm sét đi theo.

Sau đó cô giết vào đám ma quỷ chim muông bay nghìn nghịt trên bầu trời.

Những nơi cô đi qua, thây kệ chúng có cấp nào, từ cấp 18 trở xuống, toàn bộ đều bị ba lớp tấn công từ vuốt rồng, tiếng rồng gầm và sấm chớp trực tiếp oanh tạc trên diện rộng.

Xuyên thấu.

Một tộc đàn chim muông đã bị diệt như vậy.

Thi thể bị quét sạch sành sanh.

Bọn họ thấy hơn một ngàn con ma quỷ chim muông cứ vậy biến mất, tiếp đó nhìn cô cuộn mình vòng quanh trên trời cao rồi đối diện với bọn họ — là đối diện với Trận Dịch Chuyển kia.

Đột nhiên trong cơ thể rồng phóng ra một trận pháp.

Trận pháp khổng lồ do cơ thể chính cúng tế, rõ ràng trận bàn lấy song đan âm dương của cô làm chủ nhưng lại chẳng có ai hay nội dung trận bàn là gì. Chỉ biết nó phóng ra hơi thở quái lạ, sau khi khuếch trương đã bao trùm toàn bộ thành Khí Huyết. Khi đám khí này khuếch tán ở trong thành, chúng đâm khiến đám ma quỷ đang cắn nuốt Chấm Sáng Ngày Mặt Trời và ở trạng thái tiến hóa đều run rẩy theo bản năng.

Đây là... Độc tố được được phát triển dựa trên trình tự tiến hóa của chuỗi gen được tạo ra từ vật chất biến dị.

Cũng giống như chất kịch độc Thất Tuyệt Tán trong tiểu thuyết võ hiệp, 81 loại thảo dược có độc được chế theo một thứ tự nhất định tạo ra hỗn hợp độc tố Thất Tuyệt Tán có thể giết người, nhưng đảo ngược trình tự chế tạo thì không tạo ra Thất Tuyệt Tán mà là thuốc giải của Thất Tuyệt Tán.

Tất nhiên nghiên cứu này của A Điêu không phải hạng xoàng như vậy, có điều cũng không phức tạp cho lắm. Chính vì cô không phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần sử dụng vật liệu biến dị trên cơ thể ma quỷ làm thí nghiệm, quan sát trình tự biến dị tiến hóa của nó, tiếp đó nắm bắt một trong những nút thắt này, dùng một ít hỗn hợp Lan Linh Bóng Trăng với các vật liệu luyện chế khác - đánh bại một nút thắt ngay trong trình tự này là được.

Tiến hóa đó, cô quen lắm, hơn nữa mấy trận pháp cô tạo ra đều có liên quan đến chuyện này, đến gen, đến huyết thống. Cô chuyên nghiệp dữ dội.

Thế là… Trận lớn đánh lén tiến hóa đến rồi!

Giải phóng độc tố mà thôi.

(P18)

Chả là nếu không phải vì chế tác trận lớn này, trên lý thuyết vật chất biến dị cô làm ra vẫn có thể được dùng để nuôi dưỡng ra tới mười mấy con Thú Ngày Mặt Trời. Song, đợt này cô không xử tiểu Linh Vương mà là những thứ khác.

Trọng điểm vẫn là sự việc ngay lúc này.

Cho nên Lan Linh Bóng Trăng dưới lòng hồ chủ yếu được sử dụng trong trận bàn ấy.

Đúng như dự đoán, đám ma quỷ đang tiến hóa này đã không ổn, một khi quá trình tiến hóa bị đánh lén, mẹ đó, đó là khi chúng bị cắn trả!

Xong đời!

Đám ma quỷ bị cắn trả hứng lấy tổn thương nặng nề, mấy tên gà yếu thì chết bất đắc kỳ tử, còn lại dẫu có mạnh mẽ thì vẫn đang chống lại tác dụng của cắn trả.

Bấy giờ thấy trận pháp có hiệu quả, cô xoay vòng.

Nếu một con rồng bay vòng quanh bầu trời thì phải có mục đích.

Hô phong hoán vũ?

Hay...

Ầm ầm.

Họ đã thấy một cơn lốc.

Lúc đầu chẳng đáng sợ gì lắm, chung quy Trần A Điêu có mạnh đến đâu thì cơ sở năng lượng trong cơ thể chính cô có hạn. Tuy nhiên ngay hiện tại khi cơn bão vừa đến, năng lượng tiết ra trong trạm năng lượng bị đánh nổ bị cuốn lên.

Bởi vì trong cơn lốc có hơn 20 đạo bia, bởi vì phần tinh thần của cô đã k hủng bố đến mức có thể xâm nhập vào trong năng lượng, điều khiển chúng g iết chết tươi đại Tông Sư, thậm chí tổng năng lượng có thể sánh với nguồn năng lượng cốt lõi của mấy tiểu Linh Vương.

Điều khiển tất cả là chuyện không thể, nhưng dưới Tinh Thần Nhập, cô vẫn có thể mượn một phần năng lượng.

Vậy thì... Cơn lốc mở rộng vô hạn. Do tốc độ khuếch trương quá nhanh, thậm chí nó còn phát ra âm thanh đáng sợ và uy nghiêm hệt quỷ thần gầm gừ.

Gió cuốn mây tan, sương mù ma quái đều bị cuốn đi.

Một số người ẩn náu trong mấy tòa nhà, chẳng hạn như đám Tống Chính Duy, không biết nên phản ứng ra làm sao tại thời điểm này. Bọn gã bồn chồn và lại bồn chồn, nhưng lại nào hay tiếp theo cần làm gì.

Bởi vì họ cũng bị mắc kẹt ở đây, bên ngoài toàn là Tia Chiếu Mặt Trời, toàn là ma quỷ.

Người duy nhất dám bay trên trời cao chỉ có nó, con rồng đó.

Mà con rồng này... cuốn theo gió lốc sấm chớp khổng lồ, những ma quỷ nọ đều bị sức hút đáng sợ cuốn vào, không một con nào dưới cấp 15 may mắn thoát khỏi.

Trên cấp 15 thì sợ hãi, thậm chí cấp 18 còn hãi hùng.

Bởi vì giờ phút này bọn chúng mới cảm nhận được hơi thở phả ra trên người con rồng kia...

Tụi nó muốn chạy trốn.

Ngặt nỗi tâm bão bên trên đã mở rộng đến đường kính 300 mét, đoạn…

Nó nổ tung bên trong!

Vô số sấm sét dày đặc chực tơ vàng trong một số tảng đá kỳ lạ, ngay lập tức phân bố giao thoa và tạo điện giật, toàn bộ cơn lốc đều phóng ra ánh sáng chói lòa.

Ánh sáng vầng dương chói lọi, trải dài ngàn dặm.

Thậm chí còn có hơn trăm tia sấm sét dư thừa chạy ra.

Ầm ầm ầm!

Bọn chúng đâm xuyên gi ết chết một vài ma quỷ cấp 15 trở lên… bất cẩn làm nổ tung một số tòa nhà.

Khi đám người Tông Chính Duy nhìn thấy sấm chớp kéo tới, phản ứng đầu tiên là — nó cố tình!

Trốn!

Gã là đại Tông Sư, lúc ấy muốn chạy trốn nhưng da dầu gã lại tê liệt – vì có một một sợi tơ tinh thần đâm vào.

Gã đã bị theo dõi từ lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.