Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 198: Đi thôi!




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Cần phải nói rằng bọn gã đã bị để mắt tới từ lâu.

Trước đó chỉ có mỗi Ma La Thành Quang ẩn núp muốn giết cô thôi chăng?

Hơn thế nữa, chẳng qua lúc ấy cô bùng nổ một đợt, thẳng thừng lợi dụng Hắc Diệu của căn cứ tiêu diệt Ma La Thành Quang, về sau mấy người này bèn ẩn núp. Chung quy đã là đại Tông Sư sẽ có đầu óc, không thể nào mất não làm bia đỡ đạn, không nắm chắc toàn thân đi ra được thì cũng phải ẩn núp dẫu thế thì sẽ phá game.

Thành thử bọn gã trốn đi, kế đó… tiểu Linh Vương đến, bọn gã càng không cần xen vào, thậm chí tiếp đến bọn gã còn muốn rút đi trước, tránh cho khi người Lộc Sơn đến rồi gặp chuyện không may hệt người khi trước bị Trâm Xanh bóp nát.

Có điều bọn gã còn chưa kịp chạy thì Ngày Ăn Mặt Trời đã đến.

Cho nên bọn gã mắc kẹt.

Để rồi bây giờ… bọn gã chết mất toi.

Tông Chính Duy giác ngộ hai chuyện ngay lúc chết.

1. Trần A Điêu g iết chết Ma La Thành Quang, bề ngoài nhìn như phát huy phong cách xảo quyệt lợi dụng Hắc Diệu từ căn cứ, đâm khiến người ta vẫn cảm thấy thủ đoạn của nó tài giỏi; thực chất nó ngụy trang, ẩn đi thực lực chân chính — không phải nó có thể lên kế hoạch xử lý một đại Tông Sư, mà là nó có thể cứng rắn tiêu diệt rất nhiều đại Tông Sư.

2. Với sức mạnh bùng nổ của mình bây giờ, thực chất nó hoàn toàn không cần che giấu vì bấy giờ xem ra nó đã phát hiện và có khả năng mai phục họ từ sớm, thế thì tại sao lại làm? Phải làm một màn như thế với điều kiện bọn gã không phải là mục đích thật sự của nó. Chẳng lẽ là… tiểu Linh Vương?

Gã được định trước sẽ không đạt được đáp án. Lúc chết đi, thi thể của cả bọn gã bị xúc tu trong vầng sáng dưới lòng đất cuốn đi.

Không ai sẽ gây rắc rối cho cô sau này vì bọn gã, không có chuyện mắc gì cô giết XXX, ra tay quá ác XXX, bọn họ không có thù oán gì với cô…

Bởi vì cô sẽ khiến bọn họ không còn cả hài cốt.

Trong cơn lốc, khu vực này càng bị tàn phá nặng nề hơn, tàn sát đám ma quỷ như giết sâu bọ. Tuy nhiên lũ ma quỷ nào có ngu, sau khi nhìn thấy sức sát thương của A Điêu, mấy con ma quỷ cao cấp kiểm soát thương tổn cắn trả, cùng nhau oanh tạc tập thể cơn lốc từ tầm xa.

(P1)

Công kích năng lượng cao của song phương trực tiếp làm nổ tung trường năng lượng trong thành phố, dù sao cơn lốc chỉ sử dụng một đợt làn sóng năng lượng từ trụ sở năng lượng của căn cứ, chúng không bền vững, hiện tại đã yếu đi và tán loạn rất nhiều. Tuy nhiên số lượng ma quỷ khổng lồ bị cuốn vào sẽ chết là cái chắc, thậm chí còn không tìm thấy xác, trái lại lờ mờ nhìn thấy một con rồng cuộn tròn đang ngao du trong cơn lốc.

“Tấn công con rồng kia!”

Đám yêu vương hận A Điêu thấu xương, điên cuồng công kích cô.

Các tu sĩ thấy vậy rất muốn đi ra ngoài để giúp đỡ, nhưng bên ngoài có Tia Chiếu Mặt Trời, là một tổn thương chí mạng đối với bọn họ.

Làm sao đây?

Ngay lúc này... Ông... Lồng năng lượng đột nhiên xuất hiện.

Trạm năng lượng đã được sửa chữa?!

Đài phát thanh bật lên, thông báo giờ phút này trạm năng lượng đã được sửa chữa, ma quỷ gần đó cũng bị tiêu diệt, mời các tu sĩ còn lại ra ngoài tàn sát các ma quỷ khác... để niêm phong lỗ hổng hang quỷ.

Mọi người vui mừng, cùng nhau bay ra tham chiến.

Ngặt nỗi bọn họ còn chưa phát ra hai đợt tấn công, đột nhiên họ đã cảm ứng được một vòng năng lượng dao động còn khủng khiếp hơn.

Quay đầu lại nhìn về phía Đông Nam, có một chùm sáng phát nổ tại khu vực bên ngoài thành phố, và ý nghĩa của vụ nổ có chỗ hơi khác: còn kèm theo một loại xung kích tính linh nào đó.

Tại tích tắc này, cấp Tông Sư đều cảm ứng được.

“Có Linh Vương ngã xuống.” Một tiểu Tông Sư thì thào tự nói.

“Không thể nào, sao có thể được chứ, ngay cả ở trong Ngày Ăn Mặt Trời một hồi thì lĩnh vực của Linh Vương vẫn đủ cho họ chống cự Tia Chiếu Mặt Trời.”

“Làm sao…”

Lúc ai nấy ngẫn ngờ, có ba đòn đánh sâu liên tục từ đằng sau.

Hết thảy là bốn lần.

Lý Cảnh Huy bên cạnh không dằn lòng nổi đã hỏi: “Mấy vị tiền bối, xác định là Linh Vương ngã xuống sao?”

Một thì thôi, tận bốn người.

Bốn Linh Vương liên tục ngã xuống, thế giới này muốn hủy diệt rồi?

Một viên gạch rơi xuống g iết chết bốn con ma bài chơi mạt chược?

(P2)

Lúc này biểu hiện của ba người Đoan Mộc Biệt Tuyết cũng cổ quái, lần đầu tiên dao động trước phán đoán của mình: bọn họ biết tiểu Linh Vương ngã xuống như thế nào, cũng từng thấy qua. Song, đời thứ nhất còn có thể nhìn thấy Linh Vương liên tục ngã xuống chứ thời nay đến cả đại Linh Vương gần như không tồn tại, trung Linh Vương hầu như không còn vì năm đó ngã xuống, còn có tồn tại nào có thể một hơi tiêu diệt bốn Linh Vương?

Xong đời.

Mẹ nó, Khúc Hà Nhĩ đúng là quá dữ!

Chẳng qua Xác Sống Linh Vương không phụ oai danh hung ác trong thời kỳ đời đầu tiên, dọa chết người, nhưng... Người ta hạnh phúc quá nà.

Ha ha ha ha ha!

A Điêu hệt lão Vương hàng xóm biết người phụ nữ đã có chồng sát vách mang thai bèn mừng như điên trong lòng: Tôi làm cha rồi!!! Á, không phải, tôi không gặp chuyện gì nguy hiểm ở đây!

Tia Chiếu Mặt Trời không giết được mình, đại Tông Sư thì mình giết hết, tiểu Linh Vương lại đi bán muối, dì cả lại thích mình đến vậy.

Coi như mình nhảy disco tại chỗ thì cũng không có ai kiểm soát được mình.

A Điêu đang vui mừng, bất chợt phần tinh thần rung động.

Không đúng, cô bị khóa chặt, có người gần đây, có người đang tập trung vào cô.

Một... tiểu Linh Vương.

Vẫn còn một Tiểu Linh Vương.

Bồn Cầu: “Sao lại thế!! Mặt mũi cô cũng lớn quá, hơn nữa tiểu Linh Vương này đã từng xuất hiện trước đó. Có vẻ bọn họ không chống cự lại nổi sức hấp dẫn của việc kiểm soát vật chất Ngày Mặt Trời, thành thử...”

A Điêu: “Người này phải tới từ lúc sau, không biết thuộc về phương nào nhưng dám chắc không thuộc về Lộc Sơn, cũng không phải tới để giúp tôi.”

Nếu không khi nãy hắn đã cứu cô, hoặc hiện tại cô đang để lộ ra bên ngoài rằng mình bị thương nặng bởi Tia Chiếu Mặt Trời… vậy sao hắn còn chưa đi ra? Thậm chí còn không có ý định đi ra giải quyết những yêu vương cao cấp nọ.

Đã không giúp mình mà còn khóa chặt mình.

Fuck!

Lại đến để giết mình.

(P3)

May mắn thay thiên phú phần tinh thần đã hoàn toàn thức tỉnh, cô có thể sức phản kích ngược lại, phát hiện sự tồn tại của tiểu Linh Vương, nếu không lần này cô chết là cái chắc.

Trong lòng A Điêu hùng hổ thế thôi chứ mặt ngoài tỉnh rụi như không có gì. Giả dụ tên này tới sau vậy chứng tỏ không biết trước đó cô đã dùng thủ đoạn gì, nên là…

A Điêu ra vẻ cứu viện, cố tình bay về phía nhóm tu sĩ tham chiến, dùng hết sức mạnh của thân thể phun ra nuốt vào một đợt âm dương sấm rền cuối cùng công kích lỗ hổng hang quỷ phía trước dưới ánh mắt của mọi người. Ngặt nỗi đông đảo yêu vương cấp 18 hận cô thấu xương, đùm túm vây hãm cô.

Phần lớn các yêu vương có cơ thể chính dũng mãnh, trong nháy mắt hình thành cảnh tượng mênh mông khi bầy yêu hung ác chiến đấu với rồng trên trời cao.

Rồng gầm lên và bị xé rách.

Bạo lực đẫm máu.

Thân rồng khổng lồ đầy máu thịt bắn tung tóe tựa hồ dính gánh nặng khó chịu nổi, tuy nhiên vô số yêu vương bị cô giế t chết, liên tục có yêu vương ngã xuống.

Cảnh tượng này cực kỳ thảm khốc.

“Đại ca!!!!”

“Anh ơi, mau xuống đây!”

“Anh ơi…”

Tất cả mọi người đều cảm động đến chết, cố gắng giết ra vòng vây từ bên ngoài. Song chung quy tu vi họ có hạn, cao nhất chỉ là tiểu Tông Sư, dẫu có nhiều người nhưng không có sức chiến đấu cao nhất tạm thời có hiệu quả oanh tạc trốn khỏi vòng vây của những yêu vương này.

Cho nên họ nào hay trong vòng vây của các yêu vương có một tiểu Linh Vương vô hình bí ẩn đến gần A Điêu.

Hắn thuộc về phe nào?

Vương tộc?

Vương tộc bên dị tộc?

Nước Liệt Tần và Nam Tấn?

Trời mới biết.

Có là gì thì vào giờ phút này, sau khi hắn khóa chặt A Điêu và dung nhập vào trong đám yêu vương đang hỗn chiến, hắn đang cố gắng tìm đúng cơ hội ngay lúc yêu vương cấp 18 lớn mạnh nhất kia tấn công A Điêu, lẫn sức mình vào các đòn công kích của các yêu vương khác, đánh xuống não bộ của cô, làm cho cô mất đi năng lực ngăn cản, kế đó…

Thời cơ, thời cơ, thời cơ hoàn mỹ.

Cuối cùng thời cơ đã đến!

(P4)

Tiểu Linh Vương đang muốn bùng nổ, bỗng đâu Ứng Long thê thảm không nỡ nhìn kia phun cái phụt ra mấy chục cân máu rồng, há miệng hoảng sợ thét chói tai: “Người nào, tiểu Linh Vương?!! Tại sao lại hại tôi! Ôi! Là anh! Là anh giết cô giáo Trâm Xanh của tôi, để cô ấy chết vì bảo vệ tôi, tôi liều mạng với anh!!!”

Khi những lời này thoát ra khỏi miệng cô, thật ra... Ù, có món gì đó khó tả ụp tới.

Tiểu Linh Vương ngớ người, đầu óc thật sự rối bời, bởi lẽ thứ bao trùm hắn là — lĩnh vực tinh thần.

** má nó!

Fuck!

Tiểu Linh Vương hoàn toàn không có thời gian phản ứng giãy giụa do cơ thể rồng đã cuộn tới đây.

Khóa chặt thật chính xác vị trí của hắn.

20 sao năng lực niệm dự trữ để bảo vệ cái mạng đã bùng nổ ở toàn bộ các khía cạnh, đây là con át chủ bài mang năng lượng bí mật nhất của cô.

Thân rồng hùng mạnh cuộn tròn như một con mãng xà hung ác.

Chung quy cũng là tiểu Linh Vương, lúc ấy hắn đã muốn cho nổ tung lĩnh vực, nhưng mà!

Thứ nhất cô đánh đòn phủ đầu, trước tiên mở lĩnh vực tinh thần mà không ai ngờ tới, ngăn chặn hắn mở ra lĩnh vực năng lượng.

Thứ hai, sau khi rồng cuộn quấn lấy cơ thể của hắn thành công, trước khi hắn mở lĩnh vực, cô thả ra vật được rèn luyện từ Chấm Sáng Ngày Mặt Trời từ bên ngoài thân rồng, thẳng thừng làm tổn thương cơ thể chính của hắn.

Thứ ba...

Điểm thứ ba là: thực chất điều thứ nhất và thứ hai đều không thể tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với một tiểu Linh Vương, hiệu quả duy nhất chính là — kiểm soát!

Kiểm soát hắn trong một giây.

Và trong giây thứ hai.

Ầm!!

“Tôi muốn chết cùng với anh!”

Ứng Long cuộn một tiểu Linh Vương... cùng vọt vào… hang quỷ.

Cái gọi là chết chùm nghĩa là phía trước có hố lửa, ông đây muốn đẩy mày cùng nhau xông vào.

“Không!!” Tiểu Linh Vương này hoảng sợ hét lên, khi hét lên, hắn cảm nhận được một hơi thở.

Mẹ nó, con rồng đang cuốn hắn như đang thay đổi.

Hắn bán mạng ngăn chặn thuật pháp của cô nhưng không còn kịp, Chấm Sáng Ngày Mặt Trời nuốt sống hắn.

(P5)

Quá nhiều!

Chỉ có một tí ào ào, cả người cả rồng cùng đi vào.

Hiệu quả này giống như một người con rể nào đó mang theo bố mẹ vợ leo núi rồi đẩy một phen...

Bố mẹ đứng vững, vị trí này tốt này, phải, ngay đó đó.

Mau nào, 1, 2, 3, cười, đi luôn này!

Soạt một cái, cha mẹ vợ đều lao xuống.

Soạt một cái, tiểu Linh Vương lao xuống.

Sau đó tiểu Linh Vương bị ma quỷ rậm rạp bên trong hang quỷ cắn nuốt.

Hang quỷ, đó là hang ổ quân địch có là đại Linh Vương tại đời đầu tiên cũng không chịu tiến vào.

Ra vào có một lớp vách ngăn.

Cá nhân một mình mi khác tộc đi vào còn muốn ra?

Lỗ hổng trực tiếp đóng kín.

Mơ hồ nghe thấy ma quỷ bên trong la hô.

- Là tiểu Linh Vương tộc Người, mau giết hắn.

- Trước tiên đừng để ý bên ngoài, giết tiểu Linh Vương này đi!

- Còn có quái thai tộc Người nữa, ăn tụi nó! Đại bổ!

- Có thật nhiều Chấm Sáng Ngày Mặt Trời, mau lên, ăn đi!!

Khán giả: “!!!!”

Tất cả mọi người bên Tạ Kính Dư: “!!!!”

Tất cả mọi người trong căn cứ quân sự: “!!!”

Lông mày Trần Tốn giật dữ dội, rõ ràng là cơ thể máy móc nhưng anh vô thức ôm lấy trái tim.

Trần A Điêu và tiểu Linh Vương không rõ thân phận này cùng chết chùm?

Bất thình lình con rồng phát nổ.

Ma quỷ bên trong rống giận: “Mẹ kiếp! Là phân thân!! Phân thân tự nổ!”

Tiểu Linh Vương bị một đám ma quỷ cấp 19 nuốt chửng: “...”

(P6)

Từ Nam Cung Uông Vũ +5 sao!

A Điêu: “?”

Nam Cung? Mẹ kiếp, đây không phải họ bên nước Liệt Tần sao? Là vương tộc nước Liệt Tần đấy.

** má!

Ba vương tộc quả là không phải hạng tốt lành gì, đám già chó má!

Tuy nhiên phải giải quyết truyện này trước khi Lộc Sơn và các ông lớn khác của vương tộc tới.

A Điêu cố ý làm cơ thể chính của Ứng Long sụp đổ, toàn thân máu thịt be bét rơi xuống đất, cô vịn cột điên cuồng hộc máu. Đúng lúc này, bỗng nhiên có một cái bóng đen tập kích.

Ai!!

A Điêu vung tay đánh bay đối phương ra ngoài, đối phương rơi xuống đất hộc máu, còn muốn nhào tới, nhưng đã bị A Điêu dùng thuật pháp bắt giữ.

“Cậu là người ở đâu? Sao nhìn quen mắt tới vậy?”

Bấy giờ Giang Chu hét lớn: “Là Ngải Phong của nước Liệt Tần!!!”

Diện mạo Ngải Phong dữ tợn, cậu ta giận dữ gầm lên: “Trần A Điêu, mày giết sư phụ tao, thù này không đội trời chung!”

Không phải Ngải Phong đã tàn đời rồi à?

Thì tàn đời rồi còn đâu.

Có điều A Điêu sử dụng kỹ thuật Xác Chết Di Động của tên kia, chơi đùa với cậu ta, biến cậu ta thành một con rối mà có là đại Tông Sư cũng nhìn không thấu.

Trừ phi tiểu Linh Vương có mặt, nếu không hoàn toàn không ai nhìn ra được cậu ta là con rối người chết sống lại bị điều khiển.

Có điều danh tính của cậu ta là hàng thật, và tất cả những gì cậu ta nói tiếp cũng là thật.

Bởi lẽ tiểu Linh Vương kia đích thật là người nước Liệt Tần, mà cậu ta cũng là Ngải Phong của nước Liệt Tần, chỉ riêng hai điểm này đã đủ để A Điêu làm gì đó.

“Ai? Linh Vương vừa rồi là sư phụ của cậu? Mấy người là người nước Liệt Tần?!” A Điêu giận dữ, “Trần A Điêu tôi đây không thù không oán với mấy người, vì đâu mấy người hại tôi!”

“Đáng thương quá, mày không biết tại sao mình vị nhiều người ám sát tới cỡ đó à? Mày cho rằng mấy Linh Vương lúc trước đều tới vì hang quỷ chăng? Sai, bọn họ tới vì muốn giết mày, chẳng qua là bị Thú Ngày Mặt Trời cuốn lấy mà thôi.”

Cậu ta cười âm ngoan: “Trong đó có cả người Đường Tống tụi mày nữa.”

A Điêu ôm trái tim: “Không, tôi không tin! Cậu chỉ đang châm ngòi ly gián thôi.”

“Không tin?”

(P7)

Ngải Phong cười gằn, thẳng thừng thả ra một màn hình giữa không trung.

Mẹ nó chứ, đúng là một cái màn hình lớn.

Trên màn hình, một đám người bên Tông Chính Duy lén lút trốn trong tòa nhà. Vì tín hiệu bị chặn sạch, hơn nữa lúc ấy Trần A Điêu đã bị nhóm Linh Vương đuổi tới mức rời đi, đại khái bọn gã cảm thấy tình hình đã được định đoạt trong khi tình cảnh của cả bọn lại hung hiểm và đáng sầu lo vì không có tín hiệu, thành thử bọn gã mặc sức mà nói.

“Lần này Trần A Điêu chết chắc rồi, tiểu Linh Vương của chúng ta đã qua, không ngờ Trần A Điêu lại tài giỏi bực này.”

“Đúng vậy, cho cả đại Tông Sư Nam Tấn và Ma La còn không giết được nó, chính tôi còn nghĩ tự chúng ta phải xuống tay, như vậy rất dễ bại lộ, đến lúc đó Lộc Sơn mà điều tra thì dám chắc vương tộc sẽ đẩy chúng ta đi.”

“Nhưng bây giờ bọn họ tự xuống tay âu chắc chắn Lộc Sơn phát hiện ra rồi.”

“Chỉ cần không có chứng cứ. Hiện nay có nguy cơ quốc gia, vì không làm tổn thương quốc thể, Lộc Sơn đành phải chấp nhận, không trở mặt với vương tộc. Còn chúng ta mà ra tay thì khác, tới khi đó đoan chắc sẽ bị đẩy ra bịt đầu mối.”

“... Phải, nhưng ngay cả khi như vậy, lần này bị mắc kẹt ở đây như vầy thì chính an nguy của chúng ta cũng khó mà lường cho được.”

Đến thời khắc nguy cơ tử vong, con người hơi đâu còn để ý cấp trên công bố nhiệm vụ gì, toàn ước gì chắp cánh chạy trốn, hơn nữa đến mức như bọn gã thì sao có thể ôm tình cảm “kẽ sĩ chết vì tri kỷ” ngây thơ gì đó đối với cấp trên. Bọn họ cùng lắm chỉ là những tử sĩ được nuôi dưỡng, khi còn trẻ thì chiếm chỗ dựa, ăn tài nguyên, tu luyện cực nhanh, cảm giác thoải mái hơn hẳn đám tán tu ghê gớm nọ. Song, một khi phát triển thành công, nhược điểm đã xuất hiện.

Cùng là đại Tông Sư, tán tu muốn làm cái gì là làm cái nấy, bọn họ thì không được vì là tử sĩ không để người khác nhận ra. Người ta muốn bạn đi chịu chết mà bạn không chịu, vậy thì bạn sẽ chết ngay.

Chẳng qua đây cũng là vấn đề có qua có lại, ăn cơm cửa người ta thì cũng phải giúp rửa chén.

Mỗi tội lại không biết giữ mồm giữ miệng.

Một phen chửi bới, mang một vẻ “con người sắp chết có lời tốt lành” rõ ràng.

Nhưng những người khác thấy được, thành ra bầu không khí đã im lìm như tờ.

Té ra Linh Vương tới đúng như dự đoán, không phải tới vì bọn họ mà để giết Trần A Điêu.

“Tôi đã bảo tại sao tới mà cứ hệt không tới.”

“Đúng vậy, hèn gì tôi cảm thấy cô ấy như thọc trúng ổ gà, tự dưng có đại Tông Sư nhìn chằm chằm cô ấy. Lúc đó tôi còn thấy người này thảm quá, vừa lên Sao Trời đã trêu chọc đại Tông Sư, hiện tại xem ra là do tầm nhìn tôi quá hạn hẹp.”

“Hẹp, thật sự quá hẹp.”

(P8)

Một nhóm người thấy tê tái cõi lòng, vì Trần A Điêu, cũng vì chính mình và cho chính đất nước này.

Có điều họ tin ngay trong một giây, còn Trần A Điêu...

Ầm!

A Điêu tức điên lên, một bàn tay tát tới làm mặt Ngải Phong sưng vù, cô lạnh lùng bảo: “Quả nhiên là châm ngòi ly gián, Trần A Điêu tôi dốc hết tâm huyết vì Đường Tống, vì sao vương tộc muốn giết tôi? Chẳng lẽ chỉ vì tôi thắng được hoàng tử của bọn họ? Hà cớ gì tầm nhìn vương tộc hạn hẹp tới vậy.”

“Tôi vì Đường Tống, Đường Tống lại là vương tộc, mặc kệ nghĩ như thế nào, bọn họ không nên hại tôi mới đúng.”

Cô chém đinh chặt sắt cỡ này, tin tưởng không nghi ngờ, trái lại những người khác lại bày ra biểu cảm chống đối...

Tất nhiên đây không phải lần đầu tiên Đoan Mộc Biệt Tuyết nghe nói đến cái tên Trần A Điêu.

Nếu là Lý Ngọa Long, cô ta sẽ đối xử với người ta như một nhân tài cao cấp nắm vững kỹ thuật bùa chú.

Có điều bây giờ người đó là Trần A Điêu.

Trần A Điêu là ai?

Triệu Nhật Thiên, nó là Triệu Nhật Thiên, là người được nội bộ Quân bộ ca ngợi là bậc thầy của trường phái chiến thuật mưu ma chước quỷ sau đời đầu tiên, cũng là đứa cặn bã bị người lớn trong nhà mình thường xuyên nhắc tới và dấm dẳn.

Thành thử Đoan Mộc Biệt Tuyết đã nhìn ra; nhóm Giang Chu quen thuộc với A Điêu khôn khéo thì càng không cần đề cập tới; không chỉ nhìn ra, họ còn phối hợp.

“Đúng vậy, những mật thám nước ngoài này đang châm ngòi ly gián, làm sao vương tộc có thể trơ tráo đến vậy!”

“Còn phái tiểu Linh Vương giết A Điêu nhà chúng ta, không phải đâu!”

“Ngu mới tin, đúng không các bạn!”

Giang Chu nói nghiêm trang, mọi người cười gượng.

Còn Ngải Phong tiếp tục cười khẩy: “Thật là ngu, mày cho rằng tao không có chứng cứ chắc. Khi nãy sư phụ Nam Cung của tao đã giao cho tao cảnh quay lại. Ông ấy là tiểu Linh Vương, cho dù tín hiệu bị kiểm soát, không cách nào phát cảnh quay đi, nhưng phần tinh thần của ông ấy lớn mạnh tới cỡ nào! Mày xem đi!”

“Người này không phải tiểu Linh Vương của dòng chính Đàm Đài tụi mày thì là ai!”

Hiển nhiên những gì hiện ra trong não cậu ta là do A Điêu tạo dựng, nhưng không sao cả, cậu ta bảo sư phụ Nam Cung Uông Vũ gửi cho mình thì chính là gã ta gửi.

(P9)

Góc nhìn từ chỗ ẩn mình, góc độ này đã ghi lại rõ hình ảnh 4 tiểu Linh Vương giành nhau bắt cô.

Mẹ nó, cái này đúng là…

Hai người bên vương tộc, một người Nam Tấn, một người Ma La, cộng thêm Nam Cung Uông Vũ của nước Liệt Tần, có tới 5 người.

Bằng chứng sừng sững như núi.

Ai nấy: “...”

“Không, không, không!!!!” A Điêu vào vai “diễn Viên Hoa” ôm lấy ngực, “Tôi không tin! Không ngờ…”

Phụt…. Một búm máu phun ra hệt đài phun, nó bay ra xa 3 mét.

Đôi mắt cô đỏ lên, lệ rơi đầy mặt, đau lòng khôn nguôi, bi thương tới nỗi trái tim đã chết... Cuối cùng, bốp một tiếng, cô vỗ một chưởng tát vỡ đầu Ngải Phong.

Đánh chết cậu ta.

Bọn Giang Chu giật mình, nhưng chỉ vài giây mà thôi thì không gian bị xé toạc.

Xoát xoát xoát, mấy bóng người xuất hiện, vài bóng người, khí thế mông mênh.

Hình như năm tiểu Linh Vương?

Đến rồi!

Năm người đến, hai trong số đó là người Lộc Sơn – Sơn trưởng và một ông già, ba người còn lại là bên vương tộc.

Năm người này đến đóng cửa hang quỷ, thấy A Điêu đẩy một tiểu Linh Vương tiến hang quỷ qua bí thuật không gian theo dõi trên đường họ vừa mới xé rách không gian dịch chuyển, kế đó thấy cả cơ thể phân thân cô đổi thành…

Hành động thật trơn tru.

Dữ dằng plus.

Lúc ấy 5 Linh Vương cùng hãi hùng, ngay cả tâm trạng của Sơn trưởng cũng tê dại, có lẽ là bị ảnh hưởng; có điều liền kề họ thấy ngay… chuyện của Ngải Phong.

Sắc mặt của hai vương tộc thật khó coi.

Soạt, năm người vừa đến, hai vương tộc trước hết đi kiểm tra thi thể Ngải Phong, muốn bắt được thứ này làm bằng chứng cho việc nó bị A Điêu điều khiển, mỗi tội không thể.

Não xác chết sống lại vừa vỡ là không có tí sơ hở gì.

(P10)

Ở một bên khác, Sơn trưởng ngay lập tức dịch chuyển tức thời tới đỡ A Điêu.

Có điều sự giúp đỡ này…

“Ôi sư phụ! Sư phụ, rốt cuộc người cũng tới rồi!”

“Đáng sợ quá, trên đời này lại có tiểu Linh Vương bỉ ổi thâm độc trơ tráo như vậy, cứ thế muốn ám sát con! Gã ta suýt nữa là thành công rồi! Ộc~~~ là gã, chính là gã, gã đã giết cô Trâm Xanh... Con chưa từng biết cô Trâm Xanh yêu mình đến vậy, bỏ mạng vì muốn cứu con.”

“Con... Cho dù liều chết cũng phải báo thù cho cô Trâm Xanh! Bằng không uổng công con làm người rồi!”

“Ộc~~~”

Hốc mắt Sơn trưởng cũng đỏ lên, trấn an cô: “Không chết không chết, cô Trâm Xanh của con được ta cứu, chưa có chết.”

“Thật sao? Con còn nhỏ, ngây thơ lắm, người đừng có lừa con.”

“Không, sư phụ không bao giờ lừa dối con.”

“Vậy sư phụ nói xem vì đâu nhiều người muốn giết con tới vậy? Con đã làm gì sai? Chẳng lẽ con không xứng làm một người Đường Tống sao?”

Hai người vương tộc bị nhắc tới.

Một ông lão nói nặng nề: “Trần Thiếu phó yên tâm, cô là tài năng trụ cột Đường Tống chúng ta, vương tộc Đàm Đài ta tuyệt đối sẽ không hãm hại cô. Hiện tại dám chắc kẻ này bày chuyện nói xấu, gây tổn hại quốc thể, còn hy vọng các vị... cẩn thận lời nói và hành động của mình.”

Mấy lời này đúng là cẩn thận ghê.

Có điều vừa thốt xong những lời này, thi thể Ngải Phong đã tự động chiếu ra một cảnh.

“Óc chó, đồ óc chó thối tha, cho rằng ông đây tới chịu chết? Không giết được Trần A Điêu thì cũng phải nói cả thế giới tỏ tường bộ mặt vương tộc rác rưởi của Đường Tống tụi bây.”

“Không ngờ tới đúng không, ông đây lưu trữ hết thảy những cảnh vừa rồi trên người một ít con rối ma quỷ bị tao kiểm soát, hiện tại chúng nó đã chạy ra khỏi khu chặn tín hiệu, truyền hết tin tức ra mạng quốc tế Tam Quốc bên ngoài. Hiện tại toàn thế giới đều biết Đường Tống tụi bây nội chiến, vương tộc giết Thủ khoa Lộc Sơn, vương tộc và Lộc Sơn bất hòa, nhất định hai nước khác sẽ hợp tác sau này. Chờ quốc gia loạn lạc đi, ha ha ha!!!”

Giọng nói này thật đê tiện.

(P11)

Đây là hành động phát rồ gì?

Ba Linh Vương vương tộc ong ong cả đầu, như thể nhìn thấy hình ảnh vương tộc Đàm Đài trở thành trò cười quốc tế Tam Quốc, danh dự vương tộc mất hết trong một buổi — ám sát thì thôi, còn chưa thành công đã lỗ luôn hai tiểu Linh Vương và một đống đại Tông Sư.

Là một thảm họa cực lớn đối với tình hình quốc tế và nội bộ, nghiêm trọng hơn nhiều so với cái chết của năm Tiểu Linh Vương.

Ầm!

Lão Lục của vương tộc, chính ông già này tức điên tung một chưởng biến thi thể Ngải Phong thành bột mịn. Nhưng khi đối diện với khuôn mặt không chút thay đổi của Sơn trưởng, trong lòng ông ta thót một cái, cuối cùng vẫn dùng giọng điệu mềm mại, lộ ra biểu hiện dịu dàng hiền lành.

“Yên tâm đi đại nhân Sơn trưởng, Đường Tống tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Trần A Điêu, tôi lấy nhân cách ra thề.”

Bấy giờ bầu không khí hai bên đã đông đặc, 2 tiểu Linh Vương còn lại đã khống chế xong hang quỷ và nhìn qua khi nghe được như thế.

Giằng co à?

Giương cung bạt kiếm.

Muốn vạch mặt?

Ông già Ngư nhìn A Điêu hộc máu, hai thầy trò giao tiếp bằng ánh mắt trong thời gian ngắn ngủi.

Ông già Ngư: Con thiết kế.

A Điêu: Đúng vậy, là con, nhưng người phải che chở con, vương tộc không cho người mặt mũi mà người vẫn nhịn nổi?

Ông già Ngư: Đây không phải là chuyện có nhịn nổi hay không.

Vậy là chuyện gì?

Suy nghĩ trong nội tâm chủ yếu trong lòng ông già Ngư là: Lĩnh vực tinh thần, nó có lĩnh vực tinh thần, cấp hạ Sao Trời đã có lĩnh vực tinh thần. Có thế hệ nào trong lịch sử Lộc Sơn lại có người giỏi như mình, lại có người giỏi như đồ nhi mình. Nó là đồ nhi của mình, chỉ có thể là đồ nhi của mình… Đồ nhi của mình là để ai muốn giết là giết chắc? Nó chính là truyền nhân kế thừa tài nghệ của mình! Có thể sánh bằng cả người sáng lập!!

** má! Đồ chó vương tộc! Thiếu chút nữa hủy hoại tương lai Lộc Sơn của mình!

Ông già Ngư liếc qua.

Ầm!!

Lĩnh vực tinh thần khổng lồ trong nháy mắt bao phủ lấy ba tiểu Linh Vương vương tộc.

“Chuyện hôm nay dù có anh nói gì cũng không tính.”

“Rốt cuộc anh chả là cái thá gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.