Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 196: Không xứng đáng?




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Kế hoạch của A Điêu được tổ chức theo từng bước, cô không nói với Khúc Hà Nhĩ chi tiết trước khi thực hiện các bước này, suy cho cùng mỗi bước đều cần vốn và sức lực để gây sự.

Cô tiễn Trâm Xanh đi rồi đã thẳng thừng bắt mấy chục con ma quỷ từ các tộc quần khác nhau ném vào không gian vật sống, cộng thêm một Ngải Phong đang thoi thóp, cô bắt đầu làm thí nghiệm.

Chấm Sáng Mặt Trời và Lan Linh Bóng Trăng có tác dụng với cơ thể sống, hoặc kiềm chế lẫn nhau hoặc trừ khử lẫn nhau, vậy liệu chúng có khả năng hợp nhất hay… thậm chí tìm tới giới hạn uy lực của chúng này nọ.

Phân tích, khảo sát, tính toán, thử nghiệm.

Cô phải xử lý được nó trước 24 tiếng.

Thực chất xem như hai dạng vật chất này rơi vào tay của Viện Nghiên cứu Khoa học thì họ cũng không tìm ra được cái gì. Bởi lẽ mức độ năng lượng của chúng quá cao, thiết bị khoa học và công nghệ hiện tại không thể phân tích cho được, có là tiểu Linh Vương cũng không thể giải quyết.

Có điều lợi thế của A Điêu ở chỗ cô nắm giữ hai chất cùng một lúc, chưa kể cô còn phát hiện hai thứ này xung đột và sau đó tiêu tan sức mạnh của nhau, vật liệu sau chót còn lại sẽ yên bình và khôi phục lại đúng bản chất.

Việc này hệt các vật thể hóa học phản ứng hóa học với nhau, cuối cùng phân tích lẫn nhau để tạo thành các nguyên tố hóa học thực sự.

Nhìn vào bản chất thông qua hiện tượng.

Bấy giờ, vương tộc không nhận được lời hồi âm từ đội ngũ một Linh Vương và hai đại Tông Sư là biết ngay chuyện này đã hỏng.

Mất cả chì lẫn chài.

Chẳng qua do họ biết Sơn trưởng và Trâm Xanh đều tới biên giới nên cảm thấy đám người kia không quay về được cũng là chuyện bình thường, thứ bất thường là: đến cùng Trần A Điêu đã chết vì nguyền rủa hay chưa?

“Kết quả điều tra cho thấy ba người nhà họ Trần còn đang hôn mê ngoại trừ Trần Tốn nọ thì không. Theo quan sát, hắn dùng cơ thể máy móc xử lý chuyện bên ngoài còn cơ thể chính cũng đang trong giai đoạn hôn mê.”

(P1)

“Về phần Trần A Điêu, trước mắt đã mất liên lạc.”

Vậy rốt cuộc Trần A Điêu đã chết chưa?

“Tình trạng tất cả các tài khoản liên lạc của nó thế nào rồi? Cùng mất liên lạc? Có tìm được định vị không?”

“Không có tín hiệu, người này xưa nay xảo quyệt, lúc trước còn vào vực nước U Lan có khả năng chặn tín hiệu. Giả thử nó chết ở bên trong thì cũng thường thôi, còn nó mà không chết thì chắc chắn giờ đây đã đi ra.”

Nếu như nó ra ngoài…

“Nếu như nó đi ra cam đoan nó sẽ liên lạc với Trần Tốn. Với năng lực của mình, Trần Tốn biết cách che dấu tin tức của Trần Nhiên và Trần Dương. Nhìn kỹ hơn mà xem, Trần Tốn sẽ không giấu được tình huống này quá lâu. Tìm người đi thăm hỏi Trần Nhiên, thể hiện sự quan tâm của triều đình đối với hắn đi.”

Đám lão già vương tộc này ăn cơm nhiều năm đến thế thì ắt xảo quyệt cẩn thận tợn, hơn nữa còn biết giữ bình tĩnh. Dù cho một đợt tổn hao binh tướng này mất mặt làm sao, song bọn họ vẫn ổn định, mong mỏi muốn giết A Điêu càng dữ dội hơn.

Tới cỡ này mà còn sống sót vậy về sau phải tính thế nào đây?

“Trong một thời gian ngắn vẫn sống được chứng tỏ nó đã loại bỏ huyết thống bỏ tu vi bảo vệ tính mạng, hoặc nó tìm ra cách loại bỏ huyết thống thành công và giữ lại tu vi.” Một ông lão vương tộc nhìn về phía người khác, “Tôi không hiểu cái này lắm, lão Lục, anh nghĩ sao?”

Tất cả mọi người nhìn về phía lão già tóc bạc lặng thinh ít nói. Người này nhìn lên, thản nhiên mà rằng: “Có phương pháp, hơn nữa cũng có kha khá, chung quy họ Ngư đã đi sang thật và có năng lực này, tuy nhiên tất cả mọi cách đều sẽ tổn thương căn cơ của Trần A Điêu. Nhưng mặc kệ có ra sao, người muốn tìm từ đầu tới giờ đã tìm ra, việc quan trọng nhất đã không dắt dây gì tới nó nữa rồi.”

“Tôi tìm được ở bên này bảo hình như Ngày Ăn Mặt Trời sắp xảy ra trong tương lai gần, có khả năng nằm ở biên giới, có điều động tĩnh ở các địa phương khác cũng rất rõ ràng.”

Chuyện này chẳng tốt đẹp gì cho cam.

“Để lại một số người ở bên đó, phần còn lại không liên quan điều trở về hết, chuẩn bị tạm thời bỏ biên giới, điều động đại quân lui đi…”

“Để Trần Tốn ở lại bên đó xem có dẫn được Trần A Điêu ra ngoài hay không. Tôi có linh cảm nó cũng đang chờ trả thù chúng ta.”

(P2)

Ánh mắt mấy lão đầu giao nhau, cùng nhau cười khẩy đầy khinh thường.

Chú trọng nó thì chú trọng nó thật đấy, cũng đồng ý nó là mối đe dọa, nhưng suy cho cùng đây là một đám lão già từng sống sót và giành chiến thắng từ 300 năm trước.

“Vậy thì nhìn kết quả bên Trần Nhiên.”

Một tiếng sau, người tới thăm báo cáo tin tức.

Các dấu hiệu sinh mệnh của Trần Nhiên đã được phục hồi, ảnh hưởng của nguyền rủa đang suy yếu và thậm chí là biến mất.

Phía vương tộc im lặng trước điều này.

“Thành thử là tác dụng của lời nguyền đã suy yếu?”

Những lão già này không cho rằng A Điêu, thậm chí không cho rằng Sơn trưởng, có năng lực thẳng thừng tiêu trừ nguyền rủa, chung quy nó cũng là đồ của tộc Trời...

“Chắc chắn có yếu bớt. Lúc thúc giục đâu phải anh không thấy được, nguyền rủa máu đến từ tinh thần đại Linh Vương tộc Trời chân chính có thể gi ết chết tươi đại Linh Vương trong nháy mắt. Anh nhìn lại hiệu quả lần này xem... đâu chỉ cùng lắm là yếu bớt thôi.”

Người nói chuyện trao đổi ánh mắt với những người khác, ai nấy đều không thốt nổi thành lời.

Làm sao lần này bọn họ làm mà không muốn thăm dò xem liệu tộc Trời có hoàn toàn tuyệt diệt chưa?

“Cũng có thể nguyên nhân đến từ vực nước U Lan quỷ quái thần bí, có một số cơ hội chúng ta không biết đã giúp Trần A Điêu áp chế nguyền rủa.”

“Dù thế nào đi nữa nó vẫn còn sống mà còn sống tốt nữa kìa, bằng không sẽ không liên lạc với Trần Tốn nhờ cố tình phong tỏa những tin tức như vầy. Nó rất muốn ẩn núp trả thù chúng ta, thậm chí với tính cách của bản thân thì chắc chắn nó sẽ làm vậy.”

Vậy thì... ai nấy trao đổi ánh mắt, lão Lục của vương tộc thốt nhiên mở miệng: “Như vậy chứng minh thực lực của nó tăng vọt, đã nắm giữ một ít năng lực hoặc vốn liếng, cảm thấy có tư cách làm chúng ta bị thương nặng. Tại thời điểm này, chúng ta không nên chế giễu bật cười mà nên cảm thấy sợ hãi thì hơn.”

“Đừng chỉ coi nó là một Thủ khoa Lộc Sơn bất kỳ hệt bao đời khác.”

“Theo lịch sử, Lộc Sơn đã qua gần trăm đời chưởng môn truyền thừa, hiện tại chỉ có chưa đến mười người chưởng môn có thể vượt qua nó ở độ tuổi tương ứng. Trước đây nó toàn mượn sức dùng sức vượt cấp chiếm lợi ích. Cứ hễ nó chủ động cùng với phong thái của nó chứng tỏ ít nhất nó có thực lực đánh bại tiểu Tông Sư ở mặt ngoài, thậm chí nó có cả thực lực không sợ đại tiểu Tông Sư truy đuổi. Chẳng hạn như sấm sét, không gian và tốc độ mà nó thiện về đã đạt tới mức vô song.”

Giả dụ thật sự đến mức phái đi tiểu Linh Vương mới có thể giế t chết nó, thế thì đúng là họa lớn trong lòng, mức độ uy hiếp không thua gì những tiểu Linh Vương như Trâm Xanh, thậm chí là còn cao hơn hẳn.

Bầu không khí đột nhiên im lìm đôi phần.

Lão Lục nói nặng nề: “Cho nên dù biết nó có sắp xếp cảnh hiểm, chúng ta vẫn phải làm theo cừu hận của nó, thật sự sắp xếp cho vài người đi qua để giết nó mới tốt. Tuy nhiên người còn sống không được là nó.”

Bất thình lình No.1 mở miệng: “Có động thái khác lạ tại hang quỷ Ma Âm Môn các nơi, viện cớ hiện tượng Ngày Ăn Mặt Trời dẫn tiểu Linh Vương Lộc Sơn ra ngoài đi.”

“Trần A Điêu dựa lưng vào Lộc Sơn sẽ có một nhược điểm trí mạng, đó là mục đích hàng đầu của Lộc Sơn vĩnh viễn là bảo vệ Đường Tống.”

(P3)

.....

Mối hung hiểm biên giới đã được giải quyết, khi kẻ thù vừa được giải quyết, đó là thời gian cho tất cả mọi người thư giãn và bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.

Bầu không khí hiện tại ở thành Khí Huyết không tệ, những tu sĩ khác chạy tới trợ giúp như Giang Chu đều ở lại trong khách sạn của thành. Khốn nỗi họ nào rảnh rỗi kiểm kê chỗ tốt chính vì họ còn sầu lo trước tình huống của Trần A Điêu.

Ngày càng có nhiều người, cấp Sao Trời tụ thành cả mảng, thậm chí còn thấy được cả Tông Sư.

Ví dụ như Đoan Mộc Biệt Tuyết, cô ta vốn ngồi ăn cơm một mình, nay lại có hai Tông Sư đi tới, phỏng chừng cũng là người sống sót từ 300 năm trước.

Đường Tống quá lớn, luôn luôn có một số cao nhân với thủ đoạn đa đoan.

Khi ba người nói chuyện, đột nhiên một nhóm tu sĩ trong sảnh lớn đứng bật dậy, đồng loạt chạy về phía một người bước vào cửa, chào hỏi nồng nhiệt và thân thiện chực thấy người thân.

Nhất là Tạ Kính Dư phát hiện tới một người lạnh lùng như Đoan Mộc Biệt Tuyết cũng đứng dậy đi về phía đối phương.

Người này là ai? Có thể diện lớn ngần này.

Giang Chu liếc mắt, biểu hiện ngay đơ: Xấu đau xấu đớn, trên đời này lại có người xấu xí cỡ này, đúng là cá trê tinh bí đỏ siêu cấp.

Một người xấu xí như vậy tất có tài năng tuyệt thế, nếu không Đoan Mộc Biệt Tuyết còn lâu mới ném cho cái nhìn quan tâm.

Ngại thân phận Đoan Mộc Biệt Tuyết, những người khác chỉ ân cần đôi câu, mà Đoan Mộc Biệt Tuyết thì dẫn A Điêu đến bàn ăn bên mình giới thiệu hai người còn lại. Thái độ của hai người cũng rất nhiệt tình bởi vì biết người trước mắt là thầy làm bùa cao cấp, đoạn họ hỏi: “Tiên sinh Ngọa Long, trong khoảng thời gian này ngài đi...”

“Bị ám sát.”

Lý Ngọa Long nói: “Không phải lão, mà là em Phượng bị đuổi giết, hai chúng tôi cứ mãi chạy trốn.”

Trong khi nói chuyện, ánh mắt của A Điêu đã đảo qua toàn trường, dừng lại ở một nhóm người tại một góc làm như vô tình và rồi nhanh chóng chuyển dời tầm mắt.

Có đại Tông Sư, vương tộc.

Phái người sang hệt như dự đoán, không biết có điều tra được tới trên người mình hay không.

A Điêu lại cảm nhận được Ngày Ăn Mặt Trời, linh cảm phần tinh thần càng ngày càng mãnh liệt — chúng đang đến gần.

Nhanh hơn dự cảm 24 tiếng.

Thực chất cô có thể nhảy ra nói chuyện này, hô hào kêu tất cả mọi người trở lại phòng thủ trốn tránh, nhưng… thế thì sẽ phơi bày bản thân cô.

(P4)

Cô tính toán ưu nhược điểm, không có lợi, thành ra mới thông báo cho Trần Tốn.

Hiển nhiên Trần Tốn đã làm được, anh có mặt mũi rất cao bên quân đội thành Khí Huyết, có lẽ đã vận dụng chuyên môn kỹ thuật của mình làm người khác dao động, cho nên phần lớn tu sĩ được gọi tới.

Về phần dân chúng, họ đã được dời đi thông qua Trận Dịch Chuyển từ lúc trước cuộc chiến xảy ra.

Hiện tại đa số người trong thành Khí Huyết là quân hậu cần và một ít thương nhân, còn lại đều là tu sĩ và binh lính.

Một lát sau khi mấy người đang nói chuyện giao dịch bùa chú, Trương Phượng Sồ tiến vào từ bên ngoài, bưng mâm cơm đặt lên bàn, nói với Lý Ngọa Long: “Anh Long, em lấy cho anh mấy món anh thích này, cái kia nữa…”

Lý Ngọa Long: “Tốt quá em Phượng, ngồi xuống ăn cùng nhau đi.”

Đoạn, trước mặt bọn Đoan Mộc Biệt Tuyết, hoặc là nói trước mặt tất cả mọi người, Lý Ngọa Long này cầm lấy một miếng khoai tây chiên dính sốt cà chua: “Nào, a… há miệng.”

Đoan Mộc Biệt Tuyết đang định bàn chuyện làm ăn: “?”

Cô ta nhìn thấy Trương Phượng Sồ đỏ mắt há miệng, cắn nhẹ, đỏ mặt, chậm rãi nhai nuốt, có điều vẫn bất giác véo đùi Lý Ngọa Long: “Chao ôi, anh làm gì thế, nhiều người thế này cơ mà, ghét ghê!”

Từ Đoan Mộc Biệt Tuyết + 88888888!

Toàn bộ nhà hàng đột nhiên im lặng, trong nỗi im lặng, Giang Chu lặng lẽ phun hết cà phê ra.

Tạ Kính Dư nhìn thấy một cảnh này, kế đó thấy ông ấy ói cả cà phê, cô ấy thiếu điều không giữ được cảm xúc — cô ấy vừa ăn cơm xong.

Năng lực niệm bùng nổ như sóng trào!

Moi ra danh sách tới mấy trăm trang.

Đoan Mộc Biệt Tuyết lạnh lùng như tiên đang uống trà, nay cầm tách trà nhất thời rối rắm không biết mình nên uống hay không.

Từ Tông Chính Duy + 1 sao!

Từ...

Trong không gian nín lặng như vậy, A Điêu loại bỏ được tên của một số người, cũng đại khái xác định ra thực lực của đối phương.

(P5)

Có điều người ta trốn trong sảnh nhà hàng này chắc chắn nhằm sục sạo ra vị trí của mình thông qua các nhân viên ra vào. Bây giờ làm như vậy cam đoan đối phương sẽ chú ý, thành ra tiếp theo sẽ có thật nhiều cao thủ đến đây.

Bồn Cầu: “Cũng có thể là Linh Vương đến.”

A Điêu: “Để tiểu Linh Vương đến cần phải có một lý do chính đáng, bằng không đám người này sẽ không dấm dúi thế này. Dám chắc bên vương tộc điều tra được chuyện Ngày Ăn Mặt Trời nhưng bọn họ không xác định được thời gian cho nên trước mắt sẽ không dám đến, thay vào đó còn tìm cơn cớ kiềm chế cả tiểu Linh Vương Lộc Sơn. Đoán chừng ông già Ngư trở về thủ Lộc Sơn không thoát khỏi dắt dây tới chuyện này. Vì vậy bây giờ là thời cơ tốt nhất để họ giết tôi.”

Bồn Cầu: “Cô muốn chờ bọn chúng gom góp tới bao nhiêu người?”

A Điêu mỉm cười, nhưng lại mỉm cười với đám người Đoan Mộc Biệt Tuyết. Đoạn, cô tung kỹ năng bạn trai mạnh level max, một tay nắm lấy eo Trương Phượng Sồ và kéo một phát, để y ngồi trên đùi mình; hơn nữa cô còn cầm mu bàn tay Phượng Hoàng, năm ngón tay đan nhau thật chặt, nói một câu: “Đúng vậy, chúng tôi ở cùng một chỗ.”

Cần đánh nhau đó, phải kéo được nhiều năng lực niệm thôi.

Từ Ma La Thành Quang +...

Từ...

Người của vương tộc Ma La? Xem chừng tới đây vì điều tra chuyện của Ma La Da Tát.

Trước khi tiến vào thành Khí Huyết, A Điêu đã dùng sợi tơ tinh thần quét toàn bộ thành phố một lần. Không phải quét một lần là xong, cô còn chưa ghê gớm tới mức này, thay vào đó cô tàng hình dùng hai phân thân sục sạo theo dạng trải thảm ở các khu vực khác nhau, cuối cùng xác định được nhân lực phân bố đại khái trong thành.

Có điều cô chỉ biết thực lực của những người này chứ không hay tới thân phận. Cô dự đoán người bên vương tộc sẽ đến, đồng thời vương tộc nhất định dụ dỗ người Nam Tấn đến. Chính vì người Nam Tấn vừa vào biên giới là bị vương tộc phát hiện, thành thử người ta đã chết chứng tỏ có liên quan tới cô là chắc, có khi vương tộc còn muốn mượn đao giết người.

Những gì cô cần kiểm tra là bốn nhóm người.

Đầu tiên, người của vương tộc.

Thứ hai, người nước Nam Tấn.

Thứ ba, người của vương tộc Ma La.

Thứ tư, người nước Liệt Tần.

Hiển nhiên cô ngụy trang thành Ngọa Long Phượng Hoàng có mục đích, kéo năng lực niệm điều ra thân phận và để cho đối phương nhận ra — cô đáng nghi.

“Đúng rồi, mọi người vừa nói gì đấy? Muốn mua cái gì?”

(P6)

Hai Tông Sư bên cạnh không nhớ ra được mình tới đây làm gì hồi lâu, đầu ong ong cả lên.

Tạ Kính Dư gặp trở ngại ở góc độ nhìn nhận câu hỏi bèn đau đớn tránh đi, kết quả vừa quay đầu đã bắt gặp cảnh Giang Chu uống ngược lại cà phê đã phun ra.

Hai người Tạ Triệu xưa nay tao nhã có thể xưng là couple pha kè giới nhà giàu tốt nhất Đường Tống: “...”

Thật đau đớn, tại sao Giang Nam vẫn chưa trở lại.

Trước đây ông già này có cẩu thả thế đâu.

Cũng may couple Ngọa Long Phượng Hoàng nói xong chuyện đã muốn đi. Người tên Đoan Mộc Biệt Tuyết này cũng thú vị, xem người ta hoàn toàn dựa vào sở thích cũng như nhìn vào thực lực của đối phương, không quan tâm đ ến cuộc sống riêng tư. Thành ra thấy hai người muốn đi, cô ta hỏi một câu: “Lúc này đi à?”

“Lão đâu thể ở đây hôn em ấy được chứ, ảnh hưởng xấu đến mấy cô.”

“...”

Đoan Mộc Biệt Tuyết, một cô gái hơn 300 tuổi, tỏ vẻ bình tĩnh là thế nhưng lặng lẽ đưa cho A Điêu hơn 90 triệu năng lực niệm, gần tới 1 sao.

A Điêu đoán chừng có lẽ không phải hảo cảm.

Toàn bộ nhà hàng cũng bị một đống năng lực niệm thổi bay.

Mẹ kiếp, sảng khoái quá!

A Điêu nhìn tổng giá trị năng lực niệm đã tới 20 sao khoảng thời gian này bèn vui vẻ rời đi.

Ngay sau khi cô rời đi, rất nhanh cũng có một số người rời khỏi nhà hàng, chẳng hạn như Ma La Thành Quang, gã dẫn người theo gót.

Trong phòng ăn, một thanh niên cũng là đại Tông Sư – là Tông Chính Duy – đã gửi tin đi.

“Người của Ma La đi theo nó, xem ra Trương Phượng Sồ kia thật sự là Ma La Da Tát. Tuy nhiên tôi thấy không phải phân thân mà là thi thể Ma La Da Tát chân chính bị điều khiển. Mau tới, nó…”

Binh quý ở chỗ thần tốc.

.....

A Điêu rời khỏi nhà hàng rồi, cô và Trương Phượng Sồ cố ý công khai đi dạo một vòng quanh vùng lân cận. Do nơi này vùng trung tâm võ trang cao, bên cạnh là Bộ Quân thống, đầu óc bọn Ma La có úng nước cũng không cách gì xuống tay ở đây.

A Điêu dựa vào tính toán thời gian hiện tượng Ngày Ăn Mặt Trời giáng xuống, cố ý mãi không về khách sạn cũng như giám sát Trận Dịch Chuyển trong thành.

Mười phút sau, ba nhóm nhân viên của vương tộc đã đến thông qua Trận Dịch Chuyển phân bố theo hướng tam giác trong thành phố.

(P7)

Người Nam Tấn cũng nằm vùng gần đó, không hẹn nhưng cả hai bên đều tập trung vào hai tên ngang nhiên cho chim bồ câu ăn ở quảng trường, thân thiết và cùng nhau giả bộ làm trẻ em thổi bong bóng thật nai tơ…

Mà những cường giả giám sát hai người này đều cùng nhau nghe được đoạn đối thoại tương tự như sau:

“Anh thấy môi em có gì đấy.”

“Gì là gì?”

“Cách xa em ra chút.”

Nói xong lời này, hai người chia sẻ ly kem, bầu không khí lãng mạn nhuốm màu vàng nâu của đất, bắn tim chíu chíu!

Ọe...

Đám cao thủ thấy gớm kinh, ước gì hiện tại bùng nổ bắt luôn cái cặp này.

Có điều danh sách năng lực niệm đã làm cho A Điêu và Bồn Cầu vui vẻ tợn.

Bồn Cầu: “Cộng lại 15 đại Tông Sư, 20 Tông Sư trung và nhỏ, mặt mũi của cô lớn lắm đấy.”

A Điêu: “Có lẽ cứ mãi bị thọc trúng tổ gà hoài.”

Đụng có tí đã dẫn tới một đám già tới giết một đứa nhỏ.

Bồn Cầu: “Cô nói thử bên nào sẽ xuống tay trước?”

“Không biết, nhưng không quan trọng.”

A Điêu hối hả đưa Trương Phượng Sồ về khách sạn vì hơi thở của Ngày Ăn Mặt Trời đã ngày càng gần, cô có linh cảm nó sắp hạ xuống.

Cho nên…

Hai người lên phòng trên lầu, vị trí khách sạn này rất tốt, đối diện là tòa nhà chính quyền hành chính + quân đội, Trần Tốn ở ngay đối diện.

Hiện tại nơi này là địa phương có nhiều tu sĩ nhất.

A Điêu kéo rèm ra, vừa nhìn bầu trời phương xa vừa cảm nhận tinh thần Ma La Thành Quang đang bí ẩn quét tới.

Đại Tông Sư phách lối cỡ này cơ à, xem ra vương tộc Ma La có lòng tin rất lớn đối với thực lực của mình.

Bồn Cầu: “Cô nói thử coi bọn họ có biết cô là Trần A Điêu?”

A Điêu: “Trước đây không biết còn thì giờ đã biết là cái chắc. Song, có lẽ hai Tông Sư đều không nhìn ra hư thực của Trương Phượng Sồ.”

Giả thử cuộc khủng hoảng biên giới không được giải quyết, chưa chắc vương tộc đã ung dung để những người này tới đây gây sự. Khốn nỗi người ta đê tiện, no bụng đã nghĩ tới chuyện dâm dục, một khi không còn nguy cơ, có thể kiểm soát được nguy hiểm, âu vương tộc sẽ không chần chừ khi có thể mượn đao giết người.

(P8)

Bây giờ Ma La Thành Quang đã sẵn sàng... Thông qua bí thuật tâm linh Con Mắt Theo Dõi, gã thấy Lý Ngọa Long đứng trước cửa sổ, còn Điện hạ Da Tát, vốn là cậu nhỏ Vương tử của tộc họ, đang ôm eo tên kia từ phía sau.

Thật ra Ma La Thành Quang đã nhiều lần cảm ứng, Trương Phượng Sồ này đích thật là người của gia tộc Ma La bọn gã, huyết thống rành rành ra đó, khác biệt nằm ở chỗ liệu cậu ta là con rối hay người sống.

Ngặt nỗi với trình độ của đại Tông Sư của mình, gã không nhìn ra chuyện ẩn giấu.

Cho nên… chắc là Trần A Điêu nắm giữ một loại bí thuật mê hoặc nào rồi.

Ma La Thành Quang mắc ói tới mức sắp điên mất, lúc ấy cảm nhận của gã có biến động.

“Xuống tay!”

.....

Trong vực nước U Lan, Khúc Hà Nhĩ đã cảm ứng được hơi thở nguyên tố Ngày Mặt Trời mãnh liệt hơn A Điêu – nó đến từ bên ngoài vùng trời.

Song, trong lòng cô lại chẳng có gợn sóng, chỉ tập trung vào những điều trước mắt.

Trong trận pháp, một thân thể đã bắt đầu ngưng tụ, cô cũng lợi dụng thân thể ngưng tụ ra vật chất Ngày Mặt Trời, đưa tay nắm lấy hư không… Một số lượng lớn các Chấm Sáng Ngày Mặt Trời trong rừng rậm gầm gừ lao ra.

Nắm giữ, hấp thụ, chuyển hóa, gắn kết...

Khi thân thể Khúc Giang Nam xuất hiện hoàn toàn, Khúc Hà Nhĩ lợi dụng huyết thống và thân thể tồn tại để bắt đầu gọi hồn.

Chỉ cần hồn phách nhập cơ thể.

Thì cô sẽ có thể sử dụng vật chất Ngày Mặt Trời để cho cái xác biến dị, về phần nó biến dị thành gì, cô hy vọng là thứ có sức kiềm chế được tộc Đàm Đài.

Nghĩ đến phát hiện bên nhà họ Khúc, nét mặt Khúc Hà Nhĩ sa sầm.

Thực chất cô nhóc đó nói không sai.

Họ hoàn toàn có kẻ thù chung.

Khi tất cả hồn phách rời rạc của Khúc Giang Nam bay tới từ trong không gian, đôi mắt Khúc Hà Nhĩ tựa như viên ngọc máu, cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt v e hồn phách mà không cảm nhận được gì.

Sự tồn tại của vua xác sống là thứ vừa không có thực thể cố định lại không có hồn phách, từ đầu cô đã không cảm nhận được nhiệt độ của bất cứ ai.

Bao gồm cả em gái.

Có điều cô vẫn mỉm cười, giả vờ đã vuốt v e được hệt như khi mình còn bé.

“Trở về rồi, thật tốt quá.”

Chỉ còn một bước cuối cùng.

(P9)

.....

Tại nhà hàng tầng một, bọn Tạ Kính Dư vẫn vừa đang uống cà phê vừa bàn luận về những nơi trong lãnh thổ Đường Tống có thể là chỗ Khúc Hà Nhĩ lựa chọn để đột phá cho Khúc Giang Nam.

Vừa nói tới.

Đột nhiên... Ầm! Có một tiếng nổ lớn phía trên đầu.

Mọi người cả kinh, ba Tông Sư Đoan Mộc Biệt Tuyết phản ứng nhanh nhất, lập tức bay ra ngoài, rất nhanh nhìn thấy tại nơi hơn 20 tầng phía trên đầu — bị nổ tung rồi?

Nói chính xác hơn là một con rắn lửa lớn phát nổ, vặn vẹo, và có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống.

Bịch!

Một thi thể rơi xuống, đánh bộp rơi xuống đất với máu thịt tung tóe.

Là Trương Phượng Sồ?

Có điều sao máu này lại có màu xanh nhạt?

Chẳng lẽ...

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, phía trên đã có một người toàn thân máu thịt mơ hồ lướt xuống, ôm lấy Trương Phượng Sồ: “Em Phượng, em Phượng, em… sao thế này!”

“Em mau trả lời anh đi, trả lời anh đi!!!”

Hắn điên cuồng lay lắc thi thể Trương Phượng Sồ, lạch cạch, lắc bay cả đầu.

Khoảnh khắc đó hắn ngây người.

Tất cả mọi người cũng...

Có điều một giây sau, ba người Đoan Mộc Biệt Tuyết nhận ra hơi thở kinh khủng nghiêm nghị.

“Đúng là dị tộc Ma La? Nhất định là mật thám ẩn mình trong thành Khí Huyết Đường Tống ta. Lý Ngọa Long, anh cấu kết với dị tộc, còn không mau chóng chịu trói!”

Người này tức giận quát từ trên cao, chẳng đợi A Điêu bắt được, gã đã ngưng tụ ra một thanh kiếm kim loại dài mười mét giáng xuống từ trên trời.

Uy lực của đại Tông Sư đây này.

Từ độ cao 20 tầng, kiếm vàng giáng xuống giết người kia không mang theo tí thì giờ hòa hoãn nào cả, nó xuất hiện và bắn xuống là chuyện ngay trong một giây.

(P10)

Tuy nhiên thủ đoạn của đại Tông Sư họ Ma La này cũng bạo, mặc dù nhìn thấu dụng ý của vương tộc nhưng lại không nắm được đằng chuôi, không cách gì uy hiếp, thế nên cũng đành phải nhìn vào lợi ích trước mắt: thực chất họ tới đây không phải chỉ vì một cậu nhóc Vương tử mà là Ma La bọn họ không muốn Thủ khoa Đường Tống sống sót.

Cái này mới là đạo làm vua.

Thành ra tiểu Linh Vương Lộc Sơn đều bị kiềm chế vững chắc lúc này à cơ hội trời ban để giết Trần A Điêu, song, họ không thể để lộ bản thân mình giết người thô bạo, tốt nhất nên có tí kỹ xảo, vì thế lợi dụng thi thể cậu Vương tử nhà mình là tốt nhất.

Cho nên hồi nãy đại Tông Sư để cho một trung Tông Sư ra tay trước, trước tiên là để thăm dò xem bên cạnh Trần A Điêu có đại Tông Sư Lộc Sơn ẩn mình hay chăng.

Nếu có, chứng minh Lộc Sơn có bố trí gì đó, bọn gã đành phải dừng cương trước bờ vực, rút lui thẳng thừng, còn không có...

Vương tử đã chết hay là con rối sẽ sáng tỏ trực tiếp ngay tại đây.

Đúng như dự đoán, Ma La Thành Quang nổi giận khi thi thể rơi xuống đất, đồng thời gã cũng lợi dụng thi thể này thẳng thừng đi trước một bước gán thân phận nội gián cho Lý Ngọa Long. Ai bảo miệng nó ghê gớm, tới phân thân mà còn dùng làm bậy, thế thì cứ để nó chịu thiệt mà thôi.

Thật cho nghĩ rằng người khác ngu à.

Một khi hiềm nghi về nội gián này vừa bị lộ ra ánh sáng, Trần A Điêu sẽ không để lộ ra thân phận thật của mình, bằng không rất dễ làm ô uế danh tiếng của Lộc Sơn.

Đương nhiên Ma La Thành Quang sẽ không cho A Điêu cơ hội giải thích, hiện tại gã đang cải trang thành cao thủ tán tu đại Tông Sư nước Đường Tống, hoàn toàn có thể tức giận gi ết chết Lý Ngọa Long bằng lý do “hợp lý” này.

Gã nào hay đây là Trần A Điêu, thậm chí Trần A Điêu này còn không cần trở mặt với Lộc Sơn.

Đây quả là một cơ hội tuyệt vời đấy.

Bàn tính của Ma La Thành Quang bày ra vang lên bùm bùm, ngay cả Tông Chính Duy đang giấu mình cũng thầm nghĩ đại Tông Sư họ Ma La này ghê gớm thật.

Chẳng qua một kiếm này có thể giết Trần A Điêu sao?

Tất cả mọi người đang dõi theo.

Lúc này, trong tòa nhà chính phủ cao tầng đối diện, đám người Trần Tốn vốn đang họp nay thoáng cái thấy ngay một màn này vì cửa sổ khổng lồ sát đất đối diện quảng trường và khách sạn. Thống lĩnh cả kinh, không cần chú ta phân phó, cao thủ Quân Phòng thủ đồng loạt bay ra, toàn bộ vũ khí căn cứ đã nhắm vào toàn bộ quảng trường. Ngặt nỗi chung quy vẫn chậm một bước, kiếm vàng kia đã rơi xuống...

(P11)

Ông!!

Một lớp mai rùa khổng lồ trong suốt run rẩy rồi ung dung ngăn chặn thanh kiếm.

Cô vừa cản vừa ói ra máu, đồng thời dùng cơ thể mình che chở cho cái xác.

Khổ quá, khổ quá, cô đau đớn lắm, một mực phun ra máu dưới áp lực nặng nề.

“Cả đời 19 tuổi của tao, cho đến bây giờ tao từng yêu tổng cộng 123456789, 9 người, mỗi người đều là tình yêu đích thực tao khó mà cắt đứt. Hôm nay mày giết em Phượng của tao là muốn cái mạng của tao mà!”

“Muốn mạng của tao thì thôi, mày còn vu khống em ấy vì gia tộc chó má đó! Sao, chẳng lẽ em Phượng của tao trông giống chó à?”

“Coi thường Lý Ngọa Long tao chỉ được tư chất tự nhiên tuyệt thế lại trẻ tuổi xinh đẹp, không giống với đám rùa già tu hành lâu như tụi bây?”

“Hôm nay tao sẽ để cho mày xem dằn mặt nghĩa là gì!”

Nói thật, khi một chiêu kiếm vàng giáng xuống khiến Lý Ngọa Long quỳ xuống đất hộc máu, phản ứng đầu tiên của mọi người là — ** má, là đại Tông Sư, đây là đại Tông Sư!

Phản ứng thứ hai là - ** má, Lý Ngọa Long không chết!

Phản ứng thứ ba là - ** má, Lý Ngọa Long không chỉ không chết mà hộc máu xong còn nói mẹ nó hơn một trăm từ, bày tỏ nỗi đau mất đi tình yêu chân thành thứ chín.

Phản ứng thứ tư là – hắn là? Những gì họ vừa nghe được trông như…

Tại khoảnh khắc đó, người đang quỳ đột nhiên đứng dậy, từ hai tay cầm khiên mai rùa để chống lại sức mạnh của thanh kiếm vàng đến đứng dậy một cách mạnh mẽ bằng một tay đỡ nó, hào quang thân hình mập mạp cao tới 2 mét 8.

Hăng hái, khí phách lồ lộ, ngay cả đôi mắt đậu xanh như con rùa cũng trông thật khí phách đáng gờm.

“Nhìn đi, ông đang đứng lên!”

Hắn vừa nói xong... tên Ma La cầm kiếm trong tay trên bầu trời lộ ra biểu hiện kinh ngạc và rồi sợ hãi, dường như không cam lòng, gã tăng cường đòn tấn công từ thanh kiếm vàng.

Tuy nhiên... Không gian phía sau Lý Ngọa Long đột nhiên bị xé rách, một bóng đen nhanh chóng đánh một đòn mãnh liệt.

Cũng là đại Tông Sư, cũng là Ma La Thành Quang đó, có điều đây mới là cơ thể chính, người bên trên là phân thân.

Đúng vậy, trên đời này thiếu gì người tu luyện phân thân, mà Ma La Thành Quang còn gian ngoan với kinh nghiệm nhiều hơn hẳn Ma La Da Tát, chung quy gã đã sống mấy trăm năm.

Nên là... đi chết đi!

(P12)

Dù cho gã đã sốc lắm tại cảnh khi nãy, gã vẫn nắm bắt cơ hội.

Cho mày giả vờ này nọ nè!

Thanh kiếm vàng thẳng đứng như xiềng xích trói Lý Ngọa Long, còn thanh kiếm vàng của cơ thể chính lại một nhát chém ngang trên mặt phẳng.

Ông... Kiếm chém không gian.

Một vết cắt trong không gian lóe lên, lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng qua... Thân hình của Lý Ngọa Long biến mất, hắn bị không gian cuốn đi, giây tiếp theo xuất hiện trên bầu trời cao.

Mây đen bao trùm, sấm sét đi cùng, Nguyên Trượng trên đầu ngón tay vạch một đường.

Song đan âm dương đã dung hợp. Thật chất hiện tại A Điêu đã là cấp hạ Sao Trời, theo lý thuyết dựa vào tổng năng lượng song đan hợp nhất khi trước, tối đa cô có thể đạt tới cấp trung Sao Trời.

Nhưng mà đâu chỉ thế.

Đó là song đan trước kia, hai viên linh đan hiện tại lại là hạt giống âm dương + tính linh Lang Gia tạo thành, sau đó lại trải qua nhiều lần rèn luyện kinh khủng, được vật chất Ngày Mặt Trời + Lan Linh Bóng Trăng cải tạo, cho nên bấy giờ mức năng lượng của song đan trở nên mạnh hơn quá nhiều. Hệt như chúng vẫn là động cơ hai xi lanh như trước nhưng thương hiệu thay đổi, từ mức 50W thăng hoa đến 50 triệu W.

Đó là một khoảng chênh lệch lớn khôn cùng.

Hơn nữa có gân mạch tăng cường, song đan vừa mới dung hợp đã phát ra mức năng lượng nhảy thẳng đến trình độ tiểu Tông Sư, sau đó... Ứng Long khổng lồ phía sau cô gầm thét lao ra.

Bây giờ vật tổ đã to đến mức có đường kính 500 mét, chiếm cứ không trung, rõ ràng là Ứng Long 7 vuốt. Khi Ứng Long gầm lên một đợt, toàn bộ thành Khí Huyết đều nghe thấy,

Dưới tiếng rồng gầm là đòn tấn công tinh thần bằng âm thanh.

Choáng váng!

Đại Tông Sư Ma La Thành Quang bị choáng váng trong nháy mắt, theo bản năng trong cơn hoảng sợ, soạt, gã tung ra vật tổ của mình.

Vật tổ Chó Ba Đầu.

Một rồng một chó sao?

Ngặt nỗi con Chó Ba Đầu vừa xuất hiện đã run rẩy, kêu to ư ử, đâu còn sự uy phong lẫm liệt ngày xưa, nhưng ít nhất Ma La Thành Quang đã khôi phục. Lúc gã còn đang khiếp đảm vì một cấp Sao Trời có thể làm cho một đại Tông Sư như mình mê mụi, hãy còn hãi hùng thì…

Ứng Long đã ngóc đầu rồng, theo đà A Điêu chỉ quyền trượng…

Rồng ngẩng đầu, gió mây hội tụ.

Mà đợt gió mây đó là hai loại năng lượng đen trắng hoàn toàn khác nhau, chúng điên cuồng ngưng tụ trong miệng rồng đang mở ra, đoạn…

Ông!

Rồng phun ra viên châu.

Ma La Thành Quang vừa tỉnh táo, viên đạn rồng âm dương được sự tăng cường của không gian...

Ầm!!

Nó thẳng thừng bay tới nổ tung trong ngực gã.

(P13)

Sức mạnh âm dương mạnh cỡ nào? Mức năng lượng của cấp bậc tiểu Tông Sư dưới sự tăng cường của lực lượng vật tổ Ứng Long có thể bùng nổ và làm thương tổn cấp bậc đại Tông Sư.

Tất nhiên đó là vì chúng đều là đồ có đẳng cấp cao, 1 + 1 &gs; 3.

Tâm trí Ma La Thành Quang này cũng tài giỏi lắm, đại khái vì trong tộc Ma La, tộc nhân bình thường vẫn lên ngai được chứ không nhất quyết phải là người trong vương tộc, thành ra gã cũng thiện luồn cúi một chút. Song, căn cơ gã mỏng manh, có lẽ được cho ăn tài nguyên để đi lên ở đời đầu tiên, bởi vậy gã vô cùng gà trong mắt A Điêu – cô cảm thấy so với đại Tông Sư trong Lộc Sơn và vương tộc, tên này bất tài vô cùng.

Ầm!!

Ma La Thành Quang bị đánh bay ra ngoài, áo giáp bọc thép xuất hiện, đã có vết nứt, gã táng đởm.

Những người khác cũng sợ hãi.

Có lẽ cảm xúc sợ hãi vẫn chưa chạy đến đầu dây thần kinh, Lý Ngọa Long đột nhiên giận dữ: “Mày là thằng chó, hay cho người của vương tộc Ma La! Đúng là đã ăn cướp còn la làng, không biết xấu hổ!”

“Còn dùng thủ thuật che mắt với em Phượng của tao! ** má mày thằng già!”

“Hôm nay một đám chó tụi mày ở lại đây hết cho ông!”

Bạn nói xem, làm sao mới có thể ở vừa treo đối phương lên đánh vừa nhục mạ đối phương trong lúc đánh nhau mà không trì hoãn công chuyện?

Tất nhiên cần làm đồng bộ rồi, tuyệt đối không thể chửi người ta trước mới đánh, như vậy là ngu lắm.

Phải đồng bộ hóa, thậm chí phải đánh xong rồi mắng tiếp.

Suy cho cùng A Điêu sảng khoái cực, mắng vương tộc Ma La như chó, đồng thời ra tay rất nhanh, cơ bản là làm trong nháy mắt.

Đầu tiên, một làn sóng tấn công tinh thần lao tới làm tổn thương não của một số người, khi họ yếu đuối...

“Biến heo!”

“Quỳ xuống!

“Xin chào đồ quỷ.”

Một cú nhấp chuột ra ba dịch vụ một con rồng liên tiếp.

Đoan Mộc Biệt Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt mình là từng đợt bóng bóng phấn hường nổi lên bụp bụp, mấy người trong nhà hàng cùng với một số người xung quanh, đại khái cộng lại có tổng cộng mười mấy hai mươi người, đã biến thành heo bị dỡ giáp bằng sạch, tiếp đó toàn bộ móng heo mềm nhũn, heo béo dập đầu!

Vừa dập đầu xong, thân thể bỗng đâu bốc lên ngọn lửa hừng hực. Một khi ngọn lửa này đốt lên, nó sẽ đốt luôn cả vật tổ cơ thể chính dẫu bọn họ có là Sao Trời hay tiểu Tông Sư.

Một vùng Chó Ba Đầu.

Quả nhiên là một bầy chó.

“Mẹ kiếp, nội gián dị tộc!”

“Thì ra là nội gián.”

(P14)

Ba người Giang Chu: “!!!”

Không nói đến bọn họ, trên đời này người quen biết Trần A Điêu không chỉ có bọn họ, giờ phút này thậm chí có khá nhiều tu sĩ la to: “Mẹ kiếp, anh Triệu!”

“Đại ca ơi!”

“Là đại ca! ** má ** má ** má!”

Trong tiếng thốt lên vì ngạc nhiên của mọi người, Ma La Thành Quang tự biết không thể cứu vãn nhưng vẫn không quên công kích A Điêu: “Trần A Điêu, mày và cậu Vương tử Ma La Da Tát của tộc ta ở cùng nhau dấm dúi cấu kết chung một chỗ, ta tới đây vì cậu Vương tử tộc mình, còn giờ mày lại…”

A Điêu lười nghe gã nói nhảm, ngón tay kéo một đường.

Xác chết trên mặt đất đã thay đổi, biến thành một phân thân.

A Điêu mỉm cười: “Tôi có bạn cùng nhà là Thiếu quân Thiên Linh, người đứng đầu tộc Thiên Linh tương lai. Đầu tôi úng nước nên không chọn anh ấy, trái lại đi chọn một cậu Vương tử óc chó bị anh trai đuổi đánh của tộc Ma La mấy người à? Phượng Hoàng Băng đẹp hơn Chó Ba Đầu nhiều lắm.”

Nhục nhã, một sự nhục nhã cực hạn.

Một cấp Sao Trời lại công khai làm nhục một đại Tông Sư, công khai chà đạp lên một vương tộc dị tộc.

Ma La Thành Quang vốn cũng xem như tĩnh trí, ngặt nỗi giờ đây lại vô thức bị lộ. Thế là bất thình lình cơ thể chính dung hợp vật tổ, gã hóa thành một con Chó Ba Đầu ác độc, gầm gừ vọt về phía A Điêu.

A Điêu vừa tránh là nó đã nhao tới, ầm!

Cô đã mở tất cả các lớp phòng thủ, cứng rắn chống lại một vuốt này

Không gian ngột ngạt mang leo nỗi bất an đè nén lòng người.

Mai rùa vỡ vụn, cô lùi lại, nửa quỳ trong hư không, mặt phẳng hư không gợn ra một vòng gợn sóng không gian.

Đối với người hiểu rõ không gian như cô mà nói, không gian như mặt đất bằng, khi ngẩng đầu lên, lớp ngụy trang cơ thể sụp đổ bởi tác động mạnh mẽ, khó duy trì. Vì vậy hiệu ứng ngụy trang biến mất, cơ thể phị mỡ bị nghiền nát, chiếc áo choàng chật chội trở nên lỏng lẻo, đôi giày không còn mang vừa, tóc dài tung bay, khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục trông hãy còn mờ ảo hệt một người bị tô mờ. Đoạn, người ta thấy những ngón tay của cô chỉ vào trước mặt Ma La Thành Quan.

Không gian ràng buộc.

Chung quy cũng là đại Tông Sư, gã chỉ có thể bị kiềm chế trong một giây. Hình như lực sát thương của cô không đủ, không thể làm tổn thương đối phương mới đành đánh giáp gây ra một ít thương tổn. Thế nên cô sỉ nhục Ma La Thành Quang như vậy là chuyện không khôn ngoan tột cùng. Nhưng mà!

Một tia sáng đen b ắn ra từ phía căn cứ đối diện.

Vũ khí nóng mạnh nhất bảo vệ thành phố của thành Khí Huyết chính – tia sáng Hắc Diệu.

Ầm!!

(P15)

Khi Ma La Thành Quang bị nó bắn xuyên qua đầu, toàn bộ là một sự phối hợp.

Sự phối hợp hoàn hảo.

Đoan Mộc Biệt Tuyết cúi đầu thầm nghĩ: Đối phương còn quấy nhiễu thêm cảm xúc của đại Tông Sư kia, bằng không gã sẽ không dễ dàng nổi đóa chỉ vì vài câu nói, người này có phần tinh thần cực kỳ kh ủng bố.

Tất cả mọi người giữ im lặng.

Ngoại trừ Trần A Điêu.

Sức sát thương với nguồn năng lượng kh ủng bố của Hắc Diệu khiến không khí trong thành phố thêm đôi phần nóng rực, may mà bọn họ là tu sĩ nên còn chịu nổi, tuy nhiên lời nói của Trần A Điêu lại là băng tuyết mùa đông.

Cô bảo: “Dị tộc Ma La tộc lẻn vào mang lòng muốn hãm hại Thiếu phó tôi, vẫn chưa biết chúng muốn thông qua tôi làm hại Thái tử Điện hạ, dao động căn cơ Đường Tống; hay muốn thông qua tôi dao động Lộc Sơn, hủy hoại căn cơ tu luyện Đường Tống chúng ta. Nhưng dù có là loại nào, những người này vẫn đáng chết, hôm nay tôi lấy thân thể tôn quý của mình tự mạo hiểm, dụ dỗ những nội gián này bại lộ, công lao to lớn, xúc động lòng người, dốc hết tâm huyết.”

“Mà mấy người… gặp tôi rồi mà sao không bái chào?”

Mấy câu trước vinh quang chính trực bao nhiêu mấy câu sau lại trâng tráo và phù phiếm bấy nhiêu.

Cuối cùng cô còn làm tổng giám đốc mê người, nhếch môi nhướng mày: “Bổn Thiếu phó không xứng sao?”

Nhưng không thể không nói, cô quá đẹp, quá mạnh, quá… rung động lòng người.

Sao Trời xử đại Tông Sư, cho dù lợi dụng đòn sát thủ của căn cứ quân đội đánh chết đại Tông Sư, song nó vẫn chính là bản lĩnh của cô đấy.

Có ai trong lịch sử nước Đường Tống đã từng làm chuyện thế này?

Có, người đầu tiên sáng lập vương tộc Đàm Đài và người sáng lập Lộc Sơn trong đời đầu tiên, họ còn khủ ng bố hơn, giế t chết tươi người ta, không cần sự giúp đỡ của lực lượng bên ngoài.

Có điều họ là ai?

Trần A Điêu là ai?

Tại sao trong tiềm thức họ lại có chờ mong và so sánh cô với những cường giả thống trị đời đầu tiên?

Khoảnh khắc ấy, mấy người Đoan Mộc Biệt Tuyết, những người từ đời đầu tiên, trái lại đã là người trước tiên chắp hai tay và khom người.

Bởi vì họ đến từ đời đầu tiên, quá hiểu rằng giả dụ một ngày có một đứa con cưng của trời đi ngược lại số đông quật khởi, đừng bao giờ chống đối lại người ta. Bởi lẽ thây kệ người này có ngã xuống hay không, bạn chỉ là một viên đá đệm trong cuộc hành trình của người ta; nếu làm bậy thì đừng mong biến được thành viên đá, chỉ đành biến thành một ngọn cỏ mọc trên ngôi mộ.

Cho nên bọn họ khom lưng cực nhanh.

Hoàn toàn không có khí phách gì cả.

(P16)

Ngay cả Đoan Mộc Biệt Tuyết cũng vậy. Là người hiện đại với ba trăm năm lịch sử đã trôi qua, chịu sự soi sáng của hiện đại, mọi người khó có thể thay một cô gái 19 tuổi vào một thân phận và địa vị mạnh mẽ bực này.

Tuy nhiên… nhìn thi thể không đầu của đại Tông Sư họ Ma La trên mặt đất.

Làm người mà, không đánh lại thì cúi đầu, không khó coi.

Cho nên bọn họ cúi đầu khom lưng chắp tay.

“Xin chào Thiếu phó đại nhân.”

Tại tích tắc ấy, A Điêu chỉ cảm thấy... Tên chức quan này có phần khó nghe.

Cái đồ chó Đàm Đài này, quá hẹp hòi keo kiệt!

Cô ham hư vinh sao? Nếu không phải vì cho nổ năng lực niệm, cô mong mấy người này bái mình chắc?

Ngoài miệng nói như vậy chứ Bồn Cầu vẫn cảm thấy bên trong cô có một con rồng nhỏ đang múa váy cỏ.

Ừ... Cô là một người yêu quyền lực, yêu sự mạnh mẽ đứng ở trên cao không cần cúi đầu.

Trong phòng họp, nhiều người đang nhìn Trần Tốn.

Mẹ nó, cái nhà này toàn là ba cái thứ quái thai gì không.

Họ thấy tên robot này đang cười.

Là một nụ cười rất cưng chiều.

Nhưng bọn họ ganh tị lắm.

Chó Trần Nhiên, chết đi!!

Thống lĩnh chợt hỏi: “Em gái của cậu có người thương rồi?”

Ngay một giây, chú ấy thấy siêu nhân mà mình từng viết mấy bản xin điều chuyển công tác mất đi nụ cười trong nháy mắt, nhìn chằm chằm vào mình hệt mang theo một nỗi oán giận ngút trời.

Thống lĩnh run rẩy trong lòng: “...”

Tôi hỏi tí thôi mà.

.....

Bấy giờ, Tông Chính Duy ẩn núp chờ đợi gần đó cũng mang theo tâm trạng sụp đổ, sao có chuyện này được!

Tông Chính Duy lập tức truyền tin về vương tộc.

(P17)

Tại thời điểm này, ông già bên phía vương tộc nhìn thấy thông tin mà biến sắc.

Cấp hạ Sao Trời chọi cứng đại Tông Sư?

Đùa tôi đấy à?

Mặc dù Ma La Thành Quang không thuộc vương tộc Ma La, chất lượng bên trong của đại Tông Sư không cao tới thế, nhưng gã cũng là cao thủ thược được bồi dưỡng ra còn được ban cho họ của vương tộc, sống sót qua 300 năm. Gã vẫn có trình độ, không thể nào thẳng thừng bị...

Sau khi nhìn thấy chi tiết và thậm chí cả cảnh đánh nhau.

Lão Lục của vương tộc là người làm về mảng kỹ thuật, ông ta đưa ra phán đoán.

“Không tính là sai lệch hoàn toàn khỏi dự đoán trước đây của chúng ta. Từ đầu nó đã có vốn liếng thật lớn, giờ đây thoát khỏi áp chế của huyết thống, chỉ sợ tố chất chân chính toàn phương diện đã bùng nổ. Thấy được không, nó có thể làm mê mụi một đại Tông Sư cấp tốc chứng tỏ phần tinh thần của nó đã vượt qua cực hạn Tông Sư, có khả năng chạm tới cấp Linh Vương. Mà với tố chất của nó, khi đột phá cơ thể Sao Trời, thể chất đã đủ đạt tới mức siêu phàm, tính ra sẽ có được thể chất mang cường độ cơ thể Sao Trời siêu phàm. Kế tiếp đại khái nó chỉ cần hai tháng là tới được cấp Sao Trời đỉnh cao, trở thành kẻ vô địch trong cấp đại Tông Sư.”

“Tố chất phần tinh thần cao như vậy hiển nhiên nó sẽ đột phá được đến Linh Vương… Chờ nó đột phá, lấy tiến bộ khủ ng bố của mình, tự nó sẽ đạt được số vận thêm vào người.”

“Mấy anh đã biết hậu quả rồi đấy. Năm đó một người sáng lập Lộc Sơn thôi đã mang lại cho vương tộc chúng ta phiền phức cỡ nào? Bây giờ còn muốn ngồi ngang hàng với chúng ta kia kìa.”

“Không thể trì hoãn nữa.”

Cho dù đã lo lắng tới việc trở mặt với Lộc Sơn sau khi bại lộ, vẫn phải bóp ch ết Trần A Điêu!

Nó quá kinh khủng.

Tuy nhiên ngay khi họ đưa ra quyết định, bất thình lình! Ầm!

Không gian bí mật của họ chợt rung chuyển.

Chuyện gì đang xảy ra?

Cùng một lúc, một lực mạnh mẽ tới độ khiến bọn họ cảm thấy áp lực không thể chống cự từ không gian bên trên. Tất cả các năng lượng đều bị đàn áp, hơi thở trở nên gieo neo, không khí ngột ngạt, tất cả các sinh vật bất an trong tiềm thức, cỏ cây cũng ủ rũ mấy phần.

Đây là… tất cả các dòng cảnh báo hàng không và vũ trụ đều sáng đèn đỏ.

Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!

Tia Chiếu ngoài vũ trụ đã giáng xuống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.