Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 10: Chap (10)




Chương 10: Ta thích Chu đại nhân vì ngài ấy giữ mình trong sạch

Nghe Tiết thị tự xưng là phu nhân, lông mày Hồ Lĩnh nhăn lại.

Đứa trưởng nữ này thựcsựkhiến ông phát rầu, tính tình từnhỏítnóithìkhôngnói, dẫu gì Tiết thịđãlà phu nhân đương gia hơn mười năm, nhưng chỉmộttiếng mẫu thân cũngkhôngchịu gọi. Nhắc tới người vợ nguyên phối Giang thị mất sớm, sau đó Tiết thị vào cửa,khôngbiết là giống ai, biết được Tiết thịkhôngphải mẹ ruột, liền gây ra nhiều chuyện quái gở.

Nghĩ đến mười mấy năm qua Tiết thịmộtlòng vất vả, Hồ Linh sinh lòng thương tiếc.

“A Nhu, mở cửađi!” Ông vượt qua Tiết thị, gõ cửa ầm ầm, ngữ khí trầm trọng.

Song, đáp lại ông là khoảngkhôngyên lặng.

Tiếng gõ cửa liên tiếp màkhôngcó ai để ý,Hồ Lĩnh và Tiết thị nhìn nhau, trong mắt họ đều lộrõvẻ kỳ lạ.

"khôngphải con bé bệnh quá nặng chứ?" Tiết thị nhìn quanh, lo lắngnói. "Hạ nhânkhôngbiếtđiđâu hết rồi. Lão xa, phá cửađi, quay qua quay lại A Nhu có gì rồi sao!"

Hồ Lĩnh cũng gấp, phất tay cho Tiết thịđira xa, bỗng nhấc chân đá lên cửa.

Hồ gia giàu có, cánh cửa tự nhiên rắn chắc, Hồ Lĩnh đá chân liên hồi, cửa rốt cuộc cũng được đá văng ra.

Tiết thị là người đầu tiên chạy vào, nhưng khi vào tới phòn trong, bà chợt hét lên: "A …"

"Chuyện gì đó? A Nhu làm sao?" Hồ Lĩnh nghe thấy,khônglo được chân đau, vội lảo đảo chạy vào xem, thế nhưng ông nhìn thấytrêngiường trong phòng là Hồ Ngọc Uyển bị dây thừng trói, hai mắt mông lung đẫm lệ, cũng hết hồn.

"Tam tỷ!" Hồ Ngọc Tiên theo sau vàokhôngnhịn được hét to, "Hôm quakhôngphải tỷ phải gả qua Chu gia sao? Tỷ, tỷ sao có thể ở phòng đại tỷ được chứ?" Nàng nhanh chóng nhìn hết phòngmộtlượt,khôngdám tin hỏi. Đại tỷ đâu? Đại tỷđiđâu rồi? Chã lẽ đại tỷđã…?"

"A Uyển - A Uyển -" Tiết thị đột nhiên bật khóc, nhào lên cởi trói cho Hồ Ngọc Uyển.

Hồ Lĩnh tỉnh táo lại, quay qua trừng mắt cảnh cáo Hồ Ngọc Tiên, sau đó quay lại phân phó hạ nhân phía sau Đào di nương, "đi,đira ngoài canh chừng, kêu người bảo vệ tiểu việnthậtchặt, bất luận là ai cũngkhôngđược phép vào!"

Khăn trong miệng Hồ Ngọc Uyển được lấy ra, dây thừng trói nàng ta cũng được cởi bỏ, nàng ta lập tức nhào vào ngực Tiết thị khóc tức tưởi, khóc lóc sảng khoái.

Mắt Tiết thị lộ vẻkhôngđành lòng,mộtbên vỗnhẹlưng congáimộtbênnói: “A Uyển chớ khóc, chớ khóc,nóicho nương biết chuyện gì xảy ra thế này? Nương ở đây, con đừng sợ, mặc kệ chuyện gì nương đều làm chủ cho con! "

Nghe lờinóithê tử chứ đựngsựkiên quyết, lòng Hồ Lĩnh nhảy lênmộtcái,khônghiểu sao có chút chột dạ.

Ơ... màkhôngđúng.

A Nhu thích cháu trai, hai đứa từ béđãđính hôn, nhiều năm thế mà A Nhu và cháu traikhônghề xảy ra mộ chút mâu thuẫn nào. Ngay trước vài ngày biết được A Uyển phải xuất giá theo chồng, A Nhu có chútkhôngvui còn muốn gả qua Triệu gia sớm hơn dự liệu. Con bé sao có thể đoạt hônsựcủa muội muội được chứ?

Chắc chắn trong này có hiểu lầm!

Chả lẽ A Nhu lớn lơn xinh đẹp, chẳng biết huyện lệnh dịp nào gặp được, lúc này mới ra tay giở trò đoạt A Nhu?

“A Uyển ngoan, mau nín khóc, nghe lời của nương con,nóira rốt cuộc đây là chuyện gì?" ông đè xuống đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cũng đưa tay vỗ lưng Hồ Ngọc Uyển, "Conkhôngphải nên gả tới Chu gia sao, sao giờ lại ở phòng đại tỷ vậy, đại tỷ conđiđâu rồi? "

Hồ Ngọc Uyển ngẩng đầu, khuôn mặtnhỏnhắn trắng bệch, mắt khóc đỏ ửng, hoàn toàn là bộ dáng sợ hãi do bị dọa. Nàng khóc nức nở,nói: "Đại tỷ...... đại tỷ …tỷ ấy …quá đáng, trước đêm xuất giá tỷ ấy tìm con trò chuyện, thế mà lại.....tỷ ấy hạ dược con, cònnóitỷ ấy mới là đích trưởng nữ Hồ gia, mối hônsựtốt như thế muốn gảthìcũng là tỷ ấy gả, nào đến lượt con... ô, ô, cha, nương, hai người phải làm chủ cho con! ”

"khôngthể nào!" Trước khi Hồ Lĩnh mở miệng, Tiết thịđãmộtmực chắn chắn “Đại tỷ con thích Tịch Ngôn, chuyện này cả nhàtrêndưới đều biết, nàng làm sao có thể cướp chuyện chung thân con được chứ?”

Hồ Lĩnh thởnhẹra, vội gật đầu theo, "Đúng đây, đại tỷ con với biểu ca con đính hôn từ bé, lẽ nào tỷ con có thể làm ra chuyện này. A Uyển con ngoan nghĩ kĩ lại, có phải là lý do khác, đại tỷ con chắc bị người ta ép chứ? "

Nghe xong lời cha mẹ, cơ thể Hồ ngọc Uyển bắt đầu run lẩy rẩy.

"Hai người đềukhôngtin ta, đềukhôngtin ta..." Nàng đột ngột đẩy tiết thị ra, vừa khóc vừa dùng sức đập đầu vào mép giường. "Đúng, chuyện này nên trách ta! Nếu takhôngphải thấy đại tỷ suốt ngày cứ khen biểu ca, ta cũngkhôngtrước mặt tỷ ấy khen Chu đại nhân mấy lần, tỷ ấy cũngsẽkhông......khônghâm mộ ta,sẽkhôngghen tị ta, rồisẽkhônglàm ra những chuyện này. Chỉ là Chu đại nhân tốt như vậy, y thường ngàyanhtuấn hơn biểu ca, học vấn cao hơn biểu ca. Bây giờ còn làm huyện lệnh huyện Trường Châu. Chu đại nhân tốt như thế, ta khenmộtchútkhôngđược sao? ”

"Đại tỷ...... đại tỷ nàng đoạt chuyện chung thân của ta, hai ngườikhôngđau lòng cho ta chút nào,khônglàm chủ cho ta, thực tế còn...... còn giúp tỷ ấynóichuyện, các người có phảikhôngcòn muốnnóita lừa gạt? Takhôngmuốn sống nữa, cũngkhôngmuốn sống.khôngcó Chu đại nhân, ta sống còn có ý nghĩa gì... ”

Dứt lời, đầu hướng về bức tường đâm tới.

"A Uyển -" Tiết thị vội lao tới chặn, nhưng bị đầu của Hồ Ngọc Uyển đập vào ngực, đâm vào khiến bà nhất thời thởkhôngnổi, đau tới nỗi mặt mũi trắng bệch.

Hồ Lĩnh căng thẳng bước tới,mộttay kéo Tiết thị,mộttay giữ Hồ Ngọc Uyển. "Cha tin con, cha tin con! Con đừng làm rộn nữa, xem mẹ con bị con đụng thành dạng gì rồi!"

Hồ Ngọc Uyển quay qua coi Tiết thị, bị dọa hết hồn: "Nương ơi, nương sao rồi?"

Tiết thị lắc đầu, khó khănnói: "Nươngkhôngsao hết. A Uyên chớ sợ. Chuyện này nương nhất định làm làm chủ cho con!"

Làkhôngmuốn tin cũngkhôngtinkhôngđược.

Nhưng dù tin, vậy trước mắt nên làm sao mới được?

Hồ Lĩnh nhìn mặt quyết liệt của thê tử, nhìn mặt tam nữ nhi nước mắt giàn giụa, trong lòng vô cùng loạn.

Hôm nayđãlà ngày thứ hai xuất giá rồi. Trưởng nữ gả qua bên kiakhôngcó tin tức gì, e rằngđãkhôngcòn trong trắng. Cho dù hai nữ nhi đổi lại, sợ là muội muội cũngkhôngchịu để trưởng nữ làm con dâu mình. Chả lẽ bắt ông đưa cả hai đứa con chính thất qua hết Chu gia à?

Vậy bản thân ông là dạng người gì, bán congáicầu vinh à?

"Tam tỷ, trong phòng chỉ có mình tỷ, đại tỷ trói tỷ như thế nào sau đó lạiđira ngoài ra sao, làm sao có thể khóa cửa ngược?" Hồ Ngọc Tiên im lặng quan sátđãlâu, lúc này đôt ngột lên tiếng.

Lời này vừanóira, Hồ Ngọc Uyển sợ đến mức người run lẩy rẩy.

Sắc mặt Tiết thị cũng hơi đổi.

Hồ Lĩnh cũng buông thê tử ra, sau đó liếc nhìn tứ nữ nhi rồiđikiểm tra cửa ra vào, tra xét xong lạiđithăm dò cửa sổ. Lúc này, Tiết thị thậm chí tức giận đếnkhôngthể thở được, bà sao có thể sinh đứa congáingu ngốc như vậy, tự dưng khóa cửa lại làm gìkhôngbiết!

Bà nhéo Hồ Ngọc Uyểnmộtcái, lạnh lùng nhìn Văn di nương và Hồ Ngọc Tiên. Sau đóđitới cửa sau phòng trong. Hồ Lĩnh còn ở bên ngoài, vì vậy bà kéo ra chốt cửa phòng trong trước mặt hai mẹ con này, đẩy cửa sau ramộtchút.

Vừa lúc Hồ Lĩnh suy ngẫm cẩn thẩn hiểu ra, giận dữ vào phòng, Tiết thị liền đẩy cửa sau ra.

"Lão gia!" Bà chỉ cửa sổ, gần như gấp gáp phân bua: "Lão gia, người đến đây xem này, cửa sau này mở.. có lẽ sau khi A Nhuđi, e là nha đầu của nàng đến làm!"đangnói, nước mắt bà ta càng rơi càng nhanh. "Lão gia, người phải vì hai mẹ con ta làm chủ mới được, A Nhu đoạt mối hônsựcủa muội muội cònkhôngtính, còn muốn ép A Uyển chết đói đây mà."

Nữ nhi xuất giá ba ngày mới về lại mặt, nếu trong ba ngày màkhôngpháthiện, tam nữ nhi e là bị bỏ đói ba ngày.

Ba ngày màkhôngănkhônguống, sợ rằng phải chết đóithật.

sựtức giậntrênmặt Hồ Lĩnh phút chốc hóa đá.

Muốn nhấc chân lên đểđikiểm tra cẩn thận, nhưng nhìn bộ dáng kia của Tiết thị, chân nhấc cỡ nào cũng nhấckhônglên.

Hồ Ngọc Tiên cònđangkinh ngạc bởi Tiết thị lại có thể mở mắtnóidốimộtcách đường hoàng như vậy,thìVăn di nương vội cầm chắc tay congái, bỗng lên tiếng: “Lão gia à, chuyện này thiếp thân vốnkhôngnên xen vào, nhưng phu nhân là người lương thiện, đối xử với đại tiểu thư như con ruột. Chuyện đại tiểu thư hôm nay làm ra quả là có chút quá phận, nếukhôngcho phu nhân và tam tiểu thưmộtlời giải thích,thìthậtkhôngkhỏi...khôngkhỏi khiến người ta lạnh tâm! ”

Hồ Ngọc Tiên kinh hoàng, sao di nương có thể mở mắtnóidối như thế?

Văn di nương nắm lấy tay nàng,trênmặt là vẻ cầu xin, cầu nàng vạn lần đừng mở miệng

Hồ Lĩnh quay đầu nhìn qua, Hồ ngọc Tiên cuối cùng cũng cúi đầu xuống.

Hồ Ngọc Uyển khóc to lên, "Cha à người sao có thể bất công đến vậy, ngày xưathìcũng thôiđi, vậy mà hôm nay xảy ra chuyện này, người lại còn muốn tiếp tục thiên vị đại tỷ. Người nếu còn thiên vị đại tỷ nữa, ta liền chết cho người xem... "

Mọi người đềunóinhư vậy, Hồ Lĩnh nào có tâm tưđikiểm tra.

Mỗi bước chân ông tựa như rót chì vào*, từ từ bước đến giường, lướt mắt khắp mọi người trong phòng vài lần, cuối cùng rơitrênngười Tiết thị. "Tathậtkhôngngờ a Nhu nó..." Nókhôngchỉ tính tìnhkhôngtốt, mà ngay cả tâm địa cũng xấu xa. "Chuyệnđãtới nước này, nàng là nương A Uyển. Nàngnóixem làm sao bây giờ? Là đem hai đứa đó đổi lại? Hay là đưa A Uyển qua bên đó, xong để cho A Nhu ở đó làm thiếp à? "

*tựa như rót chì vào: kiểu như nặng ngàn cân ý

khôngmuốn đâu!

Hồ Ngọc Uyển ngưng khóc, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Tiết thị lắc lắc đầu.

Tiết thị dường như choáng váng chốc lát, sau đónói: "Nhưng nếu là thế, có nghĩa là cả hai đứa đều đưa qua Chu gia hết sao? Còn nữa, Chu đây nhân bên đó,khôngbiết có thái độ gì,khôngphải chúng ta nên tới cửanóichuyện chorõràng, nhìn ý ngài ấy sao?"

Đề cập đến chuyện này mày ông càng cau chặt lại, Chu đại nhân là quan phụ mẫu củamộthuyện, congáimình gây ra chuyện thế này, nếu Chu đại nhân trách tội xuống, người đầu tiên muốn trách là trách đến đầu ông đâu.

"Tađira ngoài hỏi thăm chút tin tức". Ông thở dài.

Hồ Ngọc Uyển nhịn rồi nhịnkhôngđược, lớn tiếngnói: "Đại tỷ hôm quađãgả đến Chu, giờ phút này cũng chả có tin gì truyền đến, sợ rằngđãsớm động phòng với Chu đại nhân rồi." Dừngmộtchút, nàng có chút suy sụpnói, "Ta thích Chu đại nhân vì ngài ấy giữ mình trong sạch, bên người chưa bao giờ dính nữ nhânkhôngđàng hoàng. Nhưng nếu ngài ấyđãcùng đại tỷ...thìta thà chết, cũngkhônggả!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.