Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 9: Chap (9)




Chương 9: "Vậy đại nhân, ngài… muốn cưới Tam muội muội sao?"

"Nàng yên tâm, mấy ngày tới tasẽkhôngchạm vào nàng."

Hồ Ngọc Nhu nghe điều này xong, thựcsựthấy như bị tạt chậu nước đá từ đầu tới chân, lạnh đến mức timcôbăng giá. Chu Thừa Vũ này,anhta thế mà phí tâm tư đưacôtrở về, còn cam đoankhôngchạm vàocô,côcó thểnóirằng, tôi có bằng lòng choanhchạm vào chắc?

Ông trời ơi,côkhôngmuốn quay về Hồ gia!

Chưa kể Triệu biểu ca đối vớicôxa lạ kia,mộtngười lạ, chỉnóiđến tiểu nguyên chủ ở Hồ gia chakhôngthương mẹ kế xấu xa,côđây ở xã hộihiệnđại lớn lên là đứa trẻ căn chính miêu hồng(21) tốt, ở đâu ra được năng lực đối phó?

(21)根正苗红: căn chính miêu hồng

[Theo cxgjdq] nó có nghĩa đen là rễ (nguồn gốc) chân chính cành lá khỏe mạnh. Nghĩa bóng: chỉ ngườiđãtừng kiên quyết/vững vàng trong chính trị. Theo nghĩa của Hồ Ngọc Nhu ở đây là: lớn lên là đứa trẻ có đạo đức tốt, lương thiện sao mà đối phó được phường gian ác như Tiết thị.

Trạch đấu, chỉ nghĩ riêng hai chữ này thôicôđãthấy lạnh run người.

côđọc tiểu thuyết và chỉyêuthích đọc ngọt sủng,côđọc tiểu thuyết nhiều năm rồi ấy vậy mà vẫnkhôngnhìn thấu được chân lý trong trạch đấu. Nếu quay về Hồ gia thiệt, tam tiểu thư đầu óc xấu xa kia cònkhôngtìm cách lấy mạng củacôchắc? Xét cho cùng,côchính làkhôngcó sở trường dùng não vào việc “trạch đấu”.

cônhìn Chu Thừa Vũ, hỏi thử: "Vậy đại nhân, ngài… muốn cưới Tam muội muội sao?"

Chu Thừa Vũ lạnh nhạt liếccômộtcái,nói: "Mấy chuyện này nàng chớ quan tâm. Nếu ta điều tra nàngnóilàthật, ta chắc chắn đưa nàng toàn thân ngọc bích trở lại.sẽkhôngđể cho thanh danh nàng hư hại dùmộtchút."

Xét cho cùng, nàng cũng chỉ làmộtcôgáiđáng thương.

Hồ Ngọc Nhu nghẹn họngkhôngnóiđược lời nào. Chu Thừa Vũ này, chỉmộtcâu đem chặn hết mọi đường lui củacôlại!

cônên làm gì đây?

Ban đầucôcòn muốn thuyết phục, ngộ nhỡanhtathậtsựmuốn đưacôtrở về Hồ gia để hoàn thành ước vọng tâm tư củacô,côsẽđem chuyện thanh danhnóira. Chu Thừa Vũ là chính nhân quân tử, lấycôrồi nên phải chịu trách nhiệm vớicôlà phải. Nhưng bây giờ... nhưng ngay cả con đường này cũng chạykhôngthông rồi.

Tên Chu Thừa Vũ này, saoanhtakhôngcó chút nào nóng nảy nhỉ?

Đây là Tiết thị và Hồ Ngọc Uyểnđangchơi xỏ vớianhđấy!

anhđường đường là huyện lệnh đại nhân, làm sao có thể để chuyện trôi quanhẹnhàng bâng quơ như vậy?anhđãkhôngthích Hồ Ngọc Uyển,đãvậythì, cưới Hồ Ngọc Nhucôđây có gìkhôngtốt đâu chứ, Hồ Ngọc Nhu này lớn lên so sánh với Hồ Ngọc Uyển kia xinh đẹp hơn nhiều!

Dù em trai của Tiết thị làm quan, nhưnganhkhôngcần phải sợ chút nào!anhlà Tam gia của Uy Viễn hầu phủ, đại ca là Uy Viễn hầu, đại tẩu là công chúa điện hạ, chống lưnganhmạnh như vậy, ai dám đối phó vớianh?

Nhìn vẻ mặt của Hồ Ngọc Nhu đổi màu liên tục, lòng Chu Thừa Vũ sinh ra nghi ngờ. Chẳng lẽ lời Hồ đại tiểu thư này cóthậtcó giả?

Nếu vậy, phải cho người đều tra thêm rồi.

Y đứng lên muốnđi. "Ta còn có việc xử lý. Nàng tạm thờikhôngthích hợp lộ mặt. Nếu nàng thấy nhàm chán,thìgọi Tú Vân Tú Hương tớinóichuyện."

Lần nàyanhtađi, tra ra chuyện nào chuẩn* chuyện ấy,côthậtsựphảiđirồi sao?

*ở đây là đúng ấy

Còn Tú vân Tú Hương,côcó biết họ là ai đâu,thìlấy đâu ra chuyện để tám với họ chứ.

Mắt thấy Chu Thừa Vũđãđến cửa, Hồ Ngọc Nhu thốt rakhôngcần nghĩ: "Đợiđã!"

Chu Thừa Vũ dừng chân nhưng đầukhôngquay lại.

"Còn gì nữa?" Y nghiêng người hỏi.

Hồ Ngọc Nhu dấy lên can đảm, dứt khoát da mặt cũngkhôngcần, "Còn!"

mộttiếng có vang dội, làm Chu Thừa Vũ nghe được, lông màykhôngkiềm chế nhảy lên.

Vị Hồ đại tiểu thư này,thậtđúng là.. thực là khác người.

“Chuyện gì?” Y quay đầu lại nhìn.

Hồ Ngọc Nhu ngênh đón,nói: "Tối hôm qua huynh trở lại phòng ngủ."

thìsao?

Chu Thừa Vũkhôngtiếp lời.

Hồ Ngọc Nhu tiếp tục: "Huynh còn lên giường."

Sắc mặt Chu Thừa Vũ hơi đổi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, y nghĩ tới nhiều khả năng, nhưng y hoàn toànkhôngngờ tới Hồ gia gan to bằng trời, dám thay đổi tân nương. Vì thế, nếuđãlà thê tử của y, cớ sao ykhôngthể lên giường để ngủ?

Hồ Ngọc Nhu bỏ qua, lạinóinữa: "Còn có sáng nay, huynh ôm tôi, huynh còn... còn..."côcố ýkhôngnóira, cúi đầu nhìn xuống ngực mình.

Chu Thừa Vũ chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ “ầm”mộttiếng, ttiếp đó mặt ykhôngkìm được mà nóng rang lên, nhưng ykhôngcách nào phủ nhận được, chính chính xác xác là y có nhìn.

Hồ Ngọc Nhu lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Chu Thừa Vũ tránh ánh mắt củacô, trong lòng rốt cuộc cũng thở phàonhẹnhõm, may màcôthông minh. Nghĩ nghĩ,côthẳng thắn chăm thêm mồi lửa nữa. "Còn có, lúc xuất giá huynh cõng tôi, huynh... ăn đậu hũ của tôi!"

Chu Thừa Vũ y thấy mình nghekhôngnổi nữa rồi, nghe tiếp, y trong miệng Hồ đại tiểu thư này thành tên đăng đồ tử (22). Thời niên thiếu là lúc y mới biết tuổi trẻyêuthích sắc đẹp y chưa hề bị ai mắng là đăng đồ tử, giờ y sắp đến tuổi gây dựngsựnghiệp (nhi lập chi niên), lại bị người ta mắng là tên đăng đồ tử... y biếtđiđâu để đòi lý lẽ cho mình đây?

(22)Đăng đồ tử:yêurâu xanh, đồ dê xòm

Y cau mày, giọngnóibình tĩnh, trả lời: “Ta lúc nàothìăn đậu hủ nàng rồi, nàngkhôngcó ca ca, đệ đệ cònnhỏ, ta cho rằng nàng là thê tử xuất giá của ta, cõng nàng ra ngoài chả phải là lẽ thường tình sao?"

Thường tình chỗ nào,anhcòn sờ đùi tôi nữa nhá!

Mặc dù giờ nghĩ lại hình như y lúc đó rất chính quân nhân tử vìkhôngcó ai nên ra tay cõngcôđi, nhưng vậythìsao chứ,côcũng đâu phải là thê tử củaanh. Nếu quân tửanhđãkhôngcần tay,thìchính làđãăn hậu hủcôrồi, ăn đậu hủ nàng rồi, rồithìphải phụ trách!

Hồ Ngọc Nhu cúi đầu, lông mi dài hơi run rẩy, cơ thể phối hợp nội tâm tố cáo lờinóicủa Chu Thừa Vũ làmcôđau lòng nhường nào,khônghiểu sao nhưng vẫn cho mìnhthậtsựuất ức:"Từ bé tới giờ, còn chưa có người đàn ông nào cõng tôi như vậy cả, cũngkhôngcó người đàn ông nào ngủ chung giường với tôi, càngkhôngcó người đàn ông nào ôm tôi, tôi... trong sạch của tôikhôngcòn nữa rồi... "

thậtrathìcôcũng vô cùng tủi thân, dù saothìhơn hai mươi hai năm quacôchưa từng đượcnóichuyệnnóiyêuđương,nóimãi đến lời hếtthìtrong sạchcôcũng biến mất luôn. Hồ Ngọc Nhu kìmkhôngđược muốn cười rồi. Nếu đây là thờihiệnđại, mặc dùcôchưa cóyêuqua, nhưngcômặc bikiniđibơi, vì thế chuyện này sao lại tính là mất trong sạch được.

Gương mặt trắng nõn, hai vai gầy yếu mảnh mai, đầu cúi xuống thân hìnhnhẹnhàng run rẩy, lông mi dài giống như cánh bướm muốn vỗ cánh mà bay, như thể chẳng mấy chốc chúngsẽbị nước mắt làm ướt.

Chu Thừa Vũ nhìn thấy, bỗng cảm thấy dường như ythậtsựđãgây ra tội lớn tài trờikhôngthể tha được.

Y bất lực đưa tay vuốt vuốt mi tâm, hỏi: "Vậy nàng muốn sao đây?"

Hồ Ngọc Nhu cũngđangnghĩ, nếu lúc nàycôđem mọi chuyệnnóira liệu có tốtkhông?

Dĩ nhiên làkhôngtốt, nếu giờ mà bắtanhta chịu trách nhiệm, có vẻ như có phần háo hức quá vậy. Vết đỏtrêncổcôcòn chưa có biến mất, lòng dạ củamộtngười bình thườngthìkhôngthể nào thay xoành xoạch như thế.

Nghĩ nghĩ, Hồ Ngọc Nhu dứt khoát giơ tay lên bụm mặt, quay người chạy vào phòng bên trong.

Chu Thừa Vũ sững sờ nhìn theo, ngược lại bị hành động liên tiếp làm cho mờ mịt. Nhưng khi y theo vào, bên trong truyền ra tiếng nức nở khe khẽ, cuối cùng y cũng hiểu. Vị Hồ đại tiểu thư này thựcsựrất thích biểu ca thanh mai trúc mã, lần này bởi vì chính nàng, nàng cảm thấy mình mấtđitrong sạch,khôngcòn xứng với biểu ca kia nữa.

Chu Thừa Vũ trong lòng thở dài, đối với Hồ Ngọc Nhu sinh ra hai phần thương tiếc. Đồng thời, y tăng thêm hai phần chán ghét cho Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển. Xem ra, nếu tra ra những gì Hồ Ngọc Nhunóilàsựthật, y phải tự mìnhđitìm vị hôn phu kia của nàng, đem chuyện này giải thíchrõràng mới phải.

Chu Thừa Vũkhôngkhỏi vì mình cười khổ,rõràng mình là người bị hại vậy mà phải vì người khác suy tính nhiều như vậy. Y chắc sắp bị điên luôn rồi, làm huyệ lệnh chín năm có hơn, chỉ thấy rằng mình thân là huyện lệnh huyện Trường Châu, cho nên y phải che chở cho người người trong huyện.

Bước ra phân phó cho hạ nhân đưa điểm tâm vào phòngtrên, Chu Thừa Vũ vội vã tiến về phía trước.

Mà Hồ gia ở phía bên kia cũngđangdùng điểm tâm vào lúc này. Bởi vì Tiết thị gả nữ nhiyêuthương nhất, Hồ Lĩnh sợ bà đau buồn, nên ôngkhôngđiđến phòng thiếp thất khác, vẫn ở lại chính phòng. Vì vậy, điểm tâm này tự nhiên ăn ở đây, đến giờ cơm, Tào di nương và Văn di nương dẫn thứ nữ Tứ tiểu thư Hồ Ngọc Tiên và thứ tử Nhị thiếu gia Hồ Nam cùng đến.

Hồ Phỉ, trưởng tử Tiết thị sinh ra, cũng ở đây.

Hồ Lĩnh hài lòng nhìn con cáitrênbàn, nhưng khi ông lướt vào hai chỗ trống sắc mặt hơi dừng lại, tam nữ nhi xuất giá ngày hôm qua, trốngmộtchỗ là đúng. Còn trưởng nữ Hồ Ngọc Nhu thế nào mà lạikhôngđến dùng bữa?

Hôm qua giở tính trẻ conthìcũng thôiđi. Hôm nay còn muốn đùa giỡn cái gì nữa?

Ôngkhôngvui quay qua hỏi Tiết thị: "Sao thế này, A Nhu bên kia lại kêu nha đầu sang tìm cớ gì nữa?"

Tim Tiết thị nhảymộtcái, nhưng khi ngẩng đầu sắc mặt bình tĩnh nhìnkhôngra cái gì cả, "Cũngkhôngcó, chẳng lẽtrênngười vẫn cònkhôngthoải mái à?" Bà vẫy Lí ma ma lại, "Lí ma ma,khôngthìbà tự mình qua đómộtchuyến xem thử. Này, nếu Đại tiểu thưtrênngườikhôngkhỏe, trước hếtkhôngcần phải vội qua đây báo lại ta, phải mời đại phu tới trước. "

Lí ma ma vâng lời, gấp gápđi.

Hồ Lĩnh lạikhôngnặngkhôngnhẹđập xuống bàn,nói: "khôngcần! Con nha đầu này, thựcsựcàng lớn lên ngày càng tùy hứng! Nókhôngmuốn ănthìchúng ta cũngkhôngcần quan tâm đến nó, chính mình tự ăn càng tốt!"

Lí ma makhôngdám trả lời, chỉ nhìn Tiết thị.

Tiết thị đưa taynhẹnhàng bóp vai Hồ Lĩnh, ôn nhunói: "Lão gia, ông giận dỗi con trẻ làm gì. A Nhu nàngkhôngphải là đứa trẻ hồ đồ, ta nghĩ sợ là nàng thựcsựkhôngthoải mái, nếukhôngthìthế nàyđi, ta tự mình qua xemmộtchút. "

Nghe xong lời này, sắc mặt Hồ Lĩnh còn khó coi thêm hai phần, ném đũa xuống, cơm ông cũngkhôngăn.

“điđi, tađivới nàng, trái lại ta muốn nhìn con nha đầu nàyđanglàm cái gì!” Lờinóichưa dứtđãđứng dậy, bước vài bước ra khỏi chính phòng.

Tiết thị thấy thế vội vàng đứng lên bắt kịp. Đào di nương, Văn di nương cùng Hồ Ngọc Tiên cũng theo sau, trái lại hai vị thiếu gia và Lí ma ma lưu lại.

Dọc theo lối vàođitới tiểu viện của Hồ Ngọc Nhu ở, thấy chỉ cómộtbà tửđangngáp ở cửa, trong viện vô cùng yên tĩnh, trong lòng Hồ Lĩnh có hơi bất mãn. Đây là trưởng nữ của ông, là Hồ đại tiểu thư con dòng chính, cho dù tính tình nàng có chút hồ đồ, nhưng Tiết thị là đương gia phu nhân, cũngkhôngđược để nàng tùy hứng thế này, trong viện cũng nên sắp xếp nhiều hạ nhân mới phải.

"A Nhu ở đây, lát nữa trở về nàng điều thêm hai người qua đây." Ông nghĩ xong, ngay lập tức phân phó cho Tiết thị, "Nếu nó từ chối,thìnóilà ta phân phó, đường đường là đại tiểu thư, chỉ cómộtma ma vớimộtcon nha đầuthìsao đủ?"

Ông còn chưa biết chuyện Quản ma ma.

Tiết thị có chút khó khăn gật đầu “được”.

Môi Hồ Lĩnh giật giật, nghĩ cho cùng là do tính tình trưởng nữ quá mức, ngược lạikhôngtiện trách cứ lên người thê tử, cho nên ôngkhôngnóigì cả, quăng tay áo rồi bước vội vào phòng.

Cửa chính phòng bị đóng chặt, Hồ Lĩnh làm cha đương nhiênkhôngthể xông xáo vào, liếc Tiết thị ra hiệu tiến lên gõ cửa.

Tiết thị tiến lên, cong ngón tay gõ cửa. "A Nhu, chưa dậy sao? Ta là phu nhân đây, ta và cha con cùng nhau đến thăm con đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.