Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 11: Chap (11)




Chương 11: Tỷ muội cùng hầu chung chồng, nhắc tới quả là chuyện kinh tởm

Chân trước Hồ Lĩnh mang vẻ mặt buồn rầu rời khỏi, chân sau Văn di nươngliền lên tiếngmuốnđi.

Tiết thị lạnh lùng nhìn Hồ Ngọc Tiên,nói: "Lời gì nênnói, lời gìkhôngnênnói, ta nghĩ lòng các người hiểurõ. Nếu lão gia mà biết gì đó, takhôngtìm ai cả, chỉ cần tìm Hồ Nam!"

Hồ Nam là con trai út của Văn di nương, năm nay lên tám,đãchuyển ra ngoại viện ở.

Văn di nương hiểu, dù Hồ Lĩnh có tình cảm với Tiết thị haykhôngthìcòn đệ đệ nhà mẹ đẻ Tiết thị chống lưng, đây là cơ sở để bảo vệ địa vị Tiết thịkhôngthể lay chuyển được. Nếu nàng đối nghịch với Tiết thị, chắc chắnsẽkhôngcó kết cục tốt đẹp.

“Phu nhân saonóivậy, thiếp thân đâu biết cái gì, muốnnóicũng đâu có cách nào đểnóiạ.”. Nàng cười làm lànhnói.

Lúc này Tiết thị mới mất kiên nhẫn khoát tay.

Bọn họ vừa rờiđi, mắt Hồ Ngọc Uyểnđảomộtvòng,đitới kéo Tiết thị, "Nương, người lại để chađira ngoài như thế này, lát nữa nếu ông ấy thựcsựđưa con qua Chu giathìlàm sao bây giờ? Conkhôngquan tâm, chết con cũngkhôngđi! "

Tiết thị hận chết đứa congáingu xuẩn này mà.

Bà dí tay mạnh vào trán Hồ Ngọc Uyển, lúc này mớinói: "đãdặn con rồi, cái gì cũng phải nghe nương, có nương ở đây đảm bảo cho con cầu được ước thấy! Vậy mà con đây, trước tiên suýt bị Hồ Ngọc Tiên pháthiện. Sau lại chọc cho cha con ghét, nghĩđinếu mà cha condùng đầu óc thêm chút nữathìchuyện nàykhôngkết thúc nhưhiệntại đâu! "

Hồ Ngọc Uyểnchả để ý: "Biếtthìbiết, có cữu cữu ở đây, sợ gì chứ?"

Có cữu cữu ở đây ngay cả Chu huyện lệnh cònkhôngphải sợ, cần gì sợ cha biết chứ?

Mặc dù vô cùngyêuthương đứa congáinày, nhưng thấy thái độ congáiquáthờ ơ, lại nghĩ chính mình vì chuyện này mà lo lắng sợ hãi mấy ngày liền ngủkhôngyên giấc.Trong nháy mắt bàkhôngkìm được lửa giận trong lòng, bản nănggiơ tay ra.mộtcái tát rơitrênmá Hồ Ngọc Uyển.

"Ba"mộttiếng giòn tang, Hồ Ngọc uyển choáng váng cả người.

Từnhỏđến lớn, nàng muốn cái gì đều có cái đó, đây là lần đầu tiên bị đánh! Miệng nàng vừa mở, muốn khóc la liền.

Tiết thị hạ giọng, lạnh lùngnói: "Cữu cữu ngươi, có cữu cữu ngườithìcòn có mợ của ngươi,mộtchuyện hai chuyện đều là rắc rối, số lần càng nhiều, ngươi nhìn chorõcữu cữu ngươi còn muốn giúp chúng ta nữakhông! Huống hồ chuyện lần này, ngươithậtlòng là cho đây là chuyệnnhỏsao? Chu Thừa Vũ đó mặc dù chỉ làmộthuyện lệnh nhonhỏ, nhưng ngươi có biết aiđangđứng sauhắnkhông? Lần này ta tốn nhiều tâm tư như vậy, chính là nghĩ tốt nhất làkhôngnên kinh động đến cữu cữu của ngươi. Bằngkhôngchọc giận đến Chu Thừa Vũ, ngay cả cữu cữu ngươi cũng chả cứu được chúng ta đâu! "

Nếu Hồ Ngọc Uyểnkhôngphải trước đó đòi sống đòi chết, Tiết thịsẽkhôngtạo ra sai lầm ngu xuẩn như thế. Trong mấy ngày nay, bà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ,mộtmặt sợ Chu gia bên kia cóđộng tĩnh gì,mộtmặt sợ Hồ Lĩnhsẽtìm ra manh mối gì đó.

"Đó là, chuyện này nếuthậtsựthuận thuận lợi lợi mà xong, tốt, tiếp đến tất nhiên là ngươi được gả ngàn tốt vạn tốt, nhưng ngươi có nghĩ cho ta với đệ đệ ngươithìcó được gìkhông? Ta phải ở lại Hồ gia này suốt đời, đệ đệ ngươi phía sau cònmộtgã Hồ Nam nữa đấy." Bà nghĩ tới đứa congáitùy hứng làm bậy,khôngcó chút nào để ý tới bà. Đáy lòng Tiết thị cũng sinh ra mấy phần chua xót.

May mắn thay, Hồ Ngọc Nhubị bà nuôi dưỡng ra tính tình nhu nhược, bằngkhôngbàkhôngthể tưởng tượng ra những gì bàphải đối mặt sau khisựviệc bị phơi bày.

Hồ Ngọc Uyển vị đánh choáng váng, song cũng bị mắng đến ngây người.

Tiết thịkhông lòng dạ nàonóinữa, kéo nàng ấy: "Đứng dậy về phòngđi.khôngcó ta phân phó, ngươikhôngđược phépnói,khôngcho phép ngươi ra ngoài!"

Hồ Lĩnh bên nàythìkhôngđược thuận lợi.

Chuyện hậu trạch Huyện nha há có thể dễ hỏi thăm như vậy. Tới trưa, hai bữa cơm ông còn chưa ăn tới khi bụng réo vang mới lếch về nhà. Vốnkhôngmuốn tới chỗ Tiết thị, nhưng nghĩ việc nàykhôngthể để nó như vậy mà xong được, rốt cuộc vẫn là qua bên đó.

Tiết thị nhìn sắc mặt ông, biết rằng mọi chuyện chắckhôngổn, nên bàkhôngnóigì cả.

Hồ Lĩnh nghĩ tới chuyện tốt trưởng nữ làm, đối với thê tử quả thực khó ngóc đầu lên được,"Nguyệt Thu, chuyện hậu trạch huyện nha takhôngnghe được gì cả, nàngnói......nàngnóibây giờ chúng ta nên làm cái gì mới tốt đây?"

Đôi mắt Tiết thị sưng phồng như quả hạc đào, Hồ Lĩnhnóixong, bà chỉ thở dài.

"Nếu là vậy, có lẽ A Nhukhôngnóirõ chân tướng với Chu đại nhân, mà Chu

gia ban đầu chỉ có Chu lão phu nhân với nha đầu bên người gặp qua A Uyển, sợ là tới giờ còn chưa pháthiện." Bà vừanóivừa nghẹn ngào, "Là A Uyển nhà chúng takhôngcó phúc phận đó, chuyện dưới mắtđãthành kết cụcđãđịnh. Nếu là A Nhu sống tốt,thìcứ để vậyđi! ”

Hồ Lĩnh liền giật mình, "Đây, sao để vậy được?"mộtmối hôn nhân tốt, nếu cứ cho trưởng nữ dễ dàng đoạt được, ông làm cha như vậy sao có thể đối mặt với tam nữ nhi?

Tiết thị cười khổ thở dài, "Lão gia là lo lắng Chu đại nhân trách tội A Nhu sao? Ta cũng nghĩ đến, nhưng bên kia cònkhônglên tiếng, tức là A Nhu có chút bản lĩnh. Nếuđãvậy, chúng ta trước hết cũng giấuđi, tới khi A Nhu được Chu đại nhân sủng ái chúng ta mới đem chân tướngnóira. Lúc đó chắc Chu đại nhânkhôngnỡ trách tội A Nhu đâu. "

"Nguyệt Thu!" Hồ Lĩnh tiến lên hai bước, nắm chặt tay Tiết thị, nhất thời cảm độngkhôngbiếtnóigì.

Tiết thịnói: "Tađãgả cho lão gia, con của lão gia chính là con của ta, A Nhu hay A Uyển, với ta đều như nhau. Nếu nàng được hạnh phúc, ta làm mẫu thân cũng vui vẻ mấy phần."

Cảm độngđiqua Hồ Lĩnh tỉnh táo lại, lắc đầu vànói:"khôngđược, nếu chúng takhôngnói, chuyện này tương đương với gạt hôn. Ngày sau Chu đại nhân biết chân tướng, thậm chíđãyêuthích A Nhu, nhưng đối với chúngthìthìsẽnổi giận gấp đôi. "

Hơn nữa, trưởng nữ xem tam nữ nhi là kẻ thù, ghét Tiết thị, ông sợ lúc đó trưởng nữ bịa lung tung. Chưa kể nàngkhôngnóicướp hônsựnày, mà là người khác tính kế, vậy coi như nguy. Những lời nàykhôngthểnóithẳng cho Tiết thị, nhưng nếu trưởng nữ làm thế, vậythìđâu thể chuyện gì tốt đều để cho nàng, tránh cho nàng tham lam vô độ,mộttấc lạimộtthướckhôngbiết sợ trời cao đất rộng là gì.

Tiết thị thuận theo hỏi: "Làm thế nào mới phải đây?"

Hồ Lĩnhnói: "Chúng ta trước cứ giả như chưa biết chuyện gì. Chờ ba ngày lại mặt mới thấy sai người, liềnnóithẳng với Chu đại nhân!"

Ngược lại Tiết thị lo lắng, "vậy vạn nhất... Chu đại nhân với A Uyển..."

Tỷ muội cùng hầu chung chồng, nhắc tới quả là chuyện khiến người ta kinh tởm. Tam nữ nhi coi như bị thiệt thòi lớn, ngàn vạnkhôngthể để nàng bị người ta phỉ nhổ. Còn như trưởng nữ ở đó, cho dùnàng làm sai cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương từnhỏkhôngcó mẹ, làm cha chỉ có thể tha thứ cho nàngmộtlần. Cho nênkhôngthể để nàng về, ngày sau ở Chu gia khổ sở mà sống.

Hồ Lĩnh nhân tiệnnói: “Tasẽkhôngđáp ứng chuyện này, takhôngthể để cả hai đứa congáiđều đưa qua Chu gia. Chu đại nhân nếu có thể hiểu được, tasẽcho của hồi môn A Nhu thêm ba phần. Nếu ngài ấykhôngthông, vậythìđưa A Nhu về, sau này kiếm cho nàngmộtgia đình gảđilà tốt rồi. Còn A Uyển, tathậtlòngkhôngnỡ.”

Chính Chu đại nhân có thể ngậm bồ hòn(23) nuốt trôi được,thìsao màkhôngbiết xấu hổ nhận thêm ba phần hồi môn. Còn nếuhắnngậm bồ hòn nàykhôngvô,sựtrong sạch Hồ Ngọc Nhukhôngcòn, danh tiếng bị phá hư, Triệu gia đương nhiênkhôngthèm đứa con dâu như vậy, vừa vặn muốn gảđiđâuthìgả.

(23) Ngậm bồ hòn: phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng (tựa như phải ngậm bồ hòn), mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.

Ngược lại ăn khớp với dự định của Tiết thị trước đó.

Trong lòng bà hài lòng,trênmặt lại giống như vừa nhớ tới. "Chuyệnđãvậy rồi. Triệu gia bên kia, dù sao chúng ta cũng nên cho muội muộimộtlời giải thích mới phải."

Triệu gia! Haiz, trưởng nữ đúng là đứa phiền phức,rõlà bản thân mìnhđirồi, nhưng để lạimộtmớ chuyệnphiền lòng cho người khác!

"Để sau ba ngày lại mặt rồi tính, chỉ có thểnóiriêng với muội muội thôi. Mắt thấy Tịch Nghiêm sắp tới thi hương rồi, ngoài miệng đừngnóigì để thằng bé phân tâm.". Nhớ tới cháu trai và muội muội, trong lòng Hồ Lĩnh áy náy cực kì.

Trưởng nữkhôngthể gả rồi, Tịch Nghiêm bên đó làm sao bây giờ?

Tam nữ nhi... sau lưng Tam nữ nhi có cậu em vợ, gả cho Tịch Nghiêmthìgả quá thấp,khôngkhỏi quá uất ức.

Mặt trờiđãxuống núi, những chiếc đèn lồng đỏ trong tiểu viện dần dần sáng lên.

Tú Vân nhanh chóngđiđến cửa phòng,nhẹgiọngnói: "Phu nhân,đãtới giờ cơm tối, người muốn ăn gì ạ, nô tỳ đến phòng bếp bưng lên."

Hồ Ngọc Nhu ngây ngốcmộtngày cũng hoàn hồn lại, trong bụng hơi nghi ngờ, tân nương cửa mới vào cửamộtngày, chả lẽmộtbữa cơm cũng chả ăn cùng được sao? Hoặc lànói, đây là do Chu Thừa Vũ căn dặn, bởi vì sớm hay muộn cũng đưacôđi, nên bớt tiếp xúc lúc nàothìbớt lúc ấy à?.

Nghĩ nghĩ, Hồ Ngọc Nhukhôngthèm ăn chút nào.

A Quỳnh thấy vậy, đành phảiđiranóivới Tú Vân:"Tú Vân tỷ nhìn xem có gì, tùy ý mang đến hai món chay, với thêm bát cháo là đủ rồi"

Tú Vân cười trả lời: "Tốt, vậy tađitrước."

Quay vào phòng, A Quỳnh khuyên Hồ Ngọc Nhu, "Tiểu thư, dù lòng người khó chịu, cũng nên ăn gì đó, nếukhôngthân thể khôngchịu được."

A Quỳnh đâu biết tâm tư Hồ Ngọc Nhu, chỉ cho rằngcôcòn lấn cấn về Triệu Tịch Nghiêm.

Hồ Ngọc Nhu cũngkhôngmuốnnóivớicôấy,lòng dạ thay đổi quá nhanh,nóira mọi ngườisẽchỉ nghi ngờ. Đặc biệt, A Quỳnh, người luôn luôn ở cạnh tiểu nguyên chủ,hiểurõtiểu nguyên chủ nhất.côhiệntại chỉ có thể cố gắng thểhiệnra vẻ đau buồn, tránhnóichuyện, sợ rằng lộ ra sai sót bất cứ lúc nào.

May làlúc nàycôthựcsựđangbị nghẹn trong lòng,khôngcần phải giả bộ.

Đầu gậtnhẹ,cônói: "Tađãbiết, em theo tôi cảmộtngày,đixuốngđi. Lát nữa tôi ăn cơm, em qua dọn dẹp là được."

Đuổi A Quỳnhđirồi, Hồ Ngọc nhuthừa dịp trời tốiđilên phòngtrên.

Vừa những chiếc đèn lồng đỏ treotrêntrong tiểu việnvừaâmthầm suy nghĩ, buổi trưa Chu Thừa Vũ cũngkhôngquay lại, đêm nay sợ cũngkhôngtrở về rồi.anhta nghĩ trả mình về dĩ nhiênsẽkhôngmuốn tiếp xúc với mình, cũngkhôngbiết biểuhiệnsáng nay của mình có hữu dụng haykhông, nếu vô dụng…khôngbiết có nên cầu xinanhtakhôngnhỉ.

Mặc kệ thế nàocôcũngkhôngmuốn về Hồ gia.côcó thể cầu xinanhta làm chỗ dựa cho mình, để mang A Quỳnh và Quản ma ma ra ngoài sốngkhôngnhỉ? Nếu muốn ở lại huyện Trường Châu mànói, có chỗ dựa là quan phụ mẫumộthuyện, hẳn làkhôngai dám bắt nạtcôấy chứ.

Suy nghĩ miên man,côcứ vậyđãở ngoài cửa tiểu viện.

Đúng lúc này truyền ra giọng Tú Vân: "Phu nhân hai bữa đềukhôngăn, buổi tối chỉ muốn ăn đồ thanh đạm với cháo, nô tỳ xem phu nhân có vẻkhôngđược vui."

Tiếp đến, làâmthanh Chu Thừa Vũ thở dàinói, "Biết rồi, đưađi"

P/S: chưa thấy ông cha nào mà khốn kiếp vậy luôn (╬ ̄皿  ̄). tên của nam phụ hồi đầu là Triệu Tịch Nghiêm, sau lại thấy là Triệu Tịch Ngôn, gần cuối chính văn là Triệu Tịch Nghiêm, ra phiên ngoại lại là Triệu Tịch Ngôn. Nhức đầu quớ, mình chỉnh lại cho nó hòa hợp từ đầu tới cuối là Triệu Tịch Nghiêm nhé, đừng ai bắt lỗi cả 囧 囧


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.