[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 8 : Chương 008 Nói chuyện đất trời




Phòng Lan Hương.

Tiểu Diệp thấy Lan Hương ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn ngơ, tiến lên hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư. Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Lan Hương trong trầm tư tỉnh lại, lắc đầu, trả lời: "Không có gì."

Tiểu Diệp hình như đã hiểu rất rõ Lan Hương, nói: "Tiểu thư lần này xuống Nam, vốn là muốn gặp người đứng đầu Giang Nam tứ đại tài tử - Dương Vân, lại không nghĩ tới hắn có việc không tới được. Tiểu thư cảm thấy thất vọng phải không? Nhưng mà, vị Tần Mộ Sở công tử kia tài hoa cũng không tồi."

Lan Hương đồng ý với Tiểu Diệp, lại nói thêm: "Tiểu Diệp, ngươi nghĩ, Tần công tử kia có phải là Dương công tử không? Theo ta biết, Giang Nam ngoại trừ tứ đại tài tử, làm gì có người cực đỉnh tài cao như thế, huống chi tuổi lại rất trẻ."

Tiểu Diệp nói tiếp: "Tiểu thư, Dương công tử nói kiểu gì cũng đứng đầu Giang Nam tứ đại tài tử, sao hắn lại lấy thân phận giả tới gặp tiểu thư được?" Dừng một chút, lại có điểm hồ nghi nói: "Nhưng vị Dương công tử thật sự cũng có lần “biến đổi khuôn mặt”, nghe nói hắn từng dùng thân phận khác tham gia hội thi Giang Nam, hai bảng đều nổi bật. Nói không chừng Tần công tử thật sự là Dương công tử giả trang."

Lan Hương lắc đầu, nói: "Tiểu Diệp, Dương công tử không “biến đổi khuôn mặt”, mà là dịch dung. Ta nghĩ Tần công tử không phải Dương công tử."

Tiểu Diệp hỏi: "Sao Tiểu thư biết?"

Lan Hương trả lời: "Ngươi không thấy hắn kết bạn với ai sao, bằng hữu của hắn là ‘Chiếc là mùa thu’* Lâm Lập Thu."

(*Nguyên văn: Nhất Diệp Tri Thu)

Tiểu Diệp "A" một tiếng: "Tần công tử giống Lâm Lập Thu?"

Lan Hương gật đầu, nói: "Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, gần mực thì đen, ngươi nói có đúng không?"

Tiểu Diệp đang muốn trả lời, nghe được có tiếng gõ cửa, nó vội vàng đi mở, thấy người đến là ai, liền kêu lên: "Thì ra là Hoàng lão bản, tiểu thư, Hoàng lão bản đến rồi!"

Lan Hương nghe xong, vội đứng dậy, hướng về Hoàng Ngọc Nương hành lễ, nói: "Hoàng lão bản, nhanh, mời ngồi. Tiểu Diệp, mau dâng trà!"

Hoàng Ngọc Nương vừa ngồi xuống, liền hỏi Lan Hương: "Chẳng biết Lan Hương cô nương ở Lưu Hoa Các có quen hay không, nếu có chỗ không hài lòng, xin cô nương cứ nói."

Lan Hương vội đáp: "Hoàng lão bản khách khí rồi, Lan Hương coi chỗ này như ở nhà, làm phiền Hoàng lão bản hao phí tâm tư rồi."

Hoàng Ngọc Nương nói: "Đâu có đâu có, nếu Lan Hương cô nương không tới Lưu Hoa Các, sinh ý bổn các sao có thể tốt như vậy?" Chính xác, đêm nay lưu lượng khách của Lưu Hoa Các gấp năm lần bình thường, đều nhờ Lan Hương.

Xem ra, “Hiệu Ứng Danh Nhân bất kể ở triều đại nào, khu vực nào, nghề nghiệp gì đều cực kỳ hữu dụng.

Hoàng Ngọc Nương là rất am hiểu đạo lý này. Nàng vừa nghe Lan Hương cô nương muốn xuống Nam, liền đi trước một bước mở đường, đưa Lan Hương đến Lưu Hoa Các nghỉ chân. Có tứ đại danh kỹ cả nước - Lan Hương tọa trấn, sinh ý không tốt mới là lạ.

Tiểu Diệp dâng trà cho Hoàng Ngọc Nương, nói: "Hoàng phu nhân mời dùng trà."

Hoàng Ngọc Nương tiếp trà, hỏi: "Vừa rồi ở ngoài cửa ta nghe thấy hai người các ngươi nói chuyện, có chút thần thần bí bí, nói gì vậy?”

Tiểu Diệp nói tiếp: "Chúng ta đang luận đàm về vị Tần công tử kia." Lan Hương cũng gật đầu xác nhận.

Tiểu Diệp tiếp tục: "Tần công tử thật sự là quái nhân, nghe thấy tiểu thư nhà ta đánh đàn, bỗng dưng chạy mất. Ta còn chưa có thấy vị công tử nào làm như vậy."

Hoàng Ngọc Nương nghe xong, trong lòng cười thầm, nói: "Các ngươi có biết Tần công tử bỏ đi làm gì không?"

Hai người chủ tớ Lan Hương đều lắc đầu.

Hoàng Ngọc Nương cười nói: "Hắn xuống lầu muốn ta tìm một vị cô nương. Hô hố, chắc hắn gặp Lan Hương cô nương, tình ý khó cưỡng, lại không dám đường đột mỹ nhân, đành tìm cô nương khác thôi."

Lan Hương nghe xong, trong lòng là vừa vui vừa giận, mà phần nhiều là giận. Vui là vì, long phượng trong loài người - Tần công tử, lần đầu tiên nhìn thấy mình, đã “tình ý dạt dào”. Người ta nói đây là Tâm hư vinh của con gái, từ cổ chí kim, có cô nào không muốn hấp dẫn đông đảo ánh mắt đàn ông? Mà khiến Lan Hương giận chính là, Tần công tử vô sỉ như thế, dùng loại phương pháp này “xâm phạm” nàng. Cho nên lại có người nói, nữ nhân là tập hợp của mâu thuẫn.

Tiểu Diệp nghe xong, tức giận: "Tần công tử quả nhiên là kẻ lêu lổng điển hình, tiểu thư nhà ta vì hắn gẩy đàn, hắn lại đối đãi tiểu thư như vậy. Tiểu thư, xem ra chúng ta đã nghĩ đúng."

------------------------------------

Trong một gian phòng ở khách sạn Như Ý. Ánh đèn lập lóe.

Có hai người ngồi tựa lên bàn, không hề buồn ngủ, còn đang nhớ lại những gì trải qua từ lúc gặp Lan Hương.

Trong lòng Tần Mộ Sở có nghi vấn, hai mắt hắn nhìn chằm chằm chàng trai cao lớn đối diện, thầm nghĩ: "Lâm đại ca dám chắc có chuyện gì gạt ta. Thật sự không nghĩ ra, một người khôi ngô như vậy, khinh công cũng lại cao như vậy." Có điều hắn không biết, Lâm Lập Thu sở dĩ được xưng là "Chiếc là mùa thu", chính là bởi vì hắn rất giỏi khinh công.

Tần Mộ Sở rốt cục kiềm chế không được nghi vấn trong lòng, hướng Lâm Lập Thu nói: "Lâm đại ca, có một số việc ta muốn hỏi ngươi, không biết ……"

Lâm Lập Thu nghe đến đó, cũng biết Tần Mộ Sở muốn hỏi, thở dài một hơi, nói: "Lão đệ, ta biết ngươi muốn hỏi gì, ta bây giờ thẳng thắn cho ngươi biết. Kỳ thật, trong giang hồ ta là dâm tặc bị người chửi bới."

Tần Mộ Sở nghe xong chấn động toàn thân, nghĩ: "Dâm tặc ta muốn làm là như thế này ư? Khó trách ông già kia lại sợ, Lan Hương cô nương còn nói hắn là người vô lễ, lại có người muốn giết hắn. Thì ra hắn chính là dâm tặc." Trong miệng lại "Oa" một tiếng, nói: “Thì ra là như vậy."

Lâm Lập Thu lại càng kỳ quái, bình thường người khác vừa nghe được danh tiếng mình, đều sợ đến lập tức trốn mất tăm, hoặc bị dọa đến biến đổi sắc mặt, nhưng nhìn như thế nào, Tần Mộ Sở vẫn như thường, không có một chút bối rối. Vì vậy hắn hỏi Tần Mộ Sở: "Ngươi bây giờ biết thân phận của ta, sao ngươi không sợ?"

Tần Mộ Sở cười nói: "Ta tại sao phải sợ?" Sau đó lại thấp giọng nói với Lâm Lập Thu” "Lâm đại ca, cho ngươi biết, ta còn muốn làm dâm tặc nừa là."

Lâm Lập Thu thầm nghĩ: "Ta bây giờ muốn tránh không được, ngươi còn muốn tự hủy thân phận sao?" liền hỏi Tần Mộ Sở: "Câu này là sao?"

Vì vậy Tần Mộ Sở đem mình luyện công như thế nào, xuất hiện vấn đề gì nói cho Lâm Lập Thu nghe, Lâm Lập Thu mới hiểu ra, nói: "Như vậy, nếu ngươi không tìm được thần y, vậy phải tìm nữ nhân?"

Tần Mộ Sở nói: "Không sai."

Hai người đều im lặng.

Vẫn là Tần Mộ Sở nói trước, hắn hỏi Lâm Lập Thu: "Lâm đại ca, trong tửu lâu buổi trưa hai sư huynh muốn giết ngươi lai lịch ra sao? Võ công hình như rất cao cường. Sư muội trong miệng bọn họ, chẳng lẽ ……"

Lâm Lập Thu suy nghĩ một chút, nói: "Hai người kia, sư huynh Phan Phi Hổ, sư đệ Lữ Gia Minh, là đệ tử phái Hoa Sơn, sư muội bọn họ gọi là Tạ Tiểu Mẫn." Lâm Lập Thu dừng lại hồi tưởng một chút, rồi tiếp tục nói: "Ba năm trước đây, ta mới xuất đạo không lâu. Một ngày kia, trên đường đi qua chân núi Hoa Sơn, bởi vì hơi mệt, ta định nghỉ ngơi một chút, đang muốn ngồi xuống, nghe thấy tiếng hô gọi của con gái ở mảnh rừng bên cạnh, ta liền chạy đến, thấy một thân ảnh màu xám bật nhảy, lao về phía xa. Âm thanh chính từ miệng cô gái bị bóng xám ôm truyền đến. Ta liền đuổi theo, bóng xám kia hình như cực quen thuộc phiến rừng này, tam phen tứ phen tí nữa thì chạy mất, ta ở trong rừng vòng vo vài vòng mới đuổi theo đúng đường. Chạy hơn mười dặm đường, ta thấy phía trước có một gian miếu đổ nát, đoán người nọ có thể ở bên trong, liền ở xa ngừng khinh công, ke khẽ tiếp cận cửa miếu. Liền thấy người áo xám đang quay lưng về phía này, trên mặt đất là cô gái đã bị điểm huyệt mà hôn mê. Cô kia tuổi khoảng hai mươi chín, trông rất thanh tú, đang bất tỉnh nhân sự. Xiêm y nàng đã cởi, lộ hết cả da thịt. Ta vừa nhìn đã biết người áo xám kia muốn làm gì. Ta liền muốn rút đao đi cứu cô gái kia, nhưng tiếng rút đao làm kinh động người áo xám, hắn lập tức đứng lên xoay người lại.

Ta nhìn,

hắn còn che mặt,

thấy ta,

hắn hừ lạnh một tiếng, nói: 'Xen vào việc của người khác. ' Sau đó xông đến phía ta. Ta cũng vung đao nhằm về phía hắn, hai người đánh chém một trận."

Tần Mộ Sở hỏi: "Võ công các ngươi ai cao ai thấp?"

Lâm Lập Thu trả lời: "Hắn võ công hẳn giỏi hơn ta, nhưng hắn không am hiểu đấm đá, lại không có vũ khí, mà ta ỷ vào thanh đao trong tay, cùng hắn càng đấu càng khó phân thắng bại. Một lát sau, người áo xám kia không biết thế nào, tung một hư chưởng, sau đó một chưởng bổ tới cô gái.

Ta chém,

người nọ cũng vội nhảy tránh về phía cửa, rồi mất tăm mất tích luôn. Ta thấy cô kia bị một chưởng, sợ nàng có chuyện, cũng không để ý tới nàng đang lõa thân, nên xem xét kĩ thân thể nàng, sau đó giúp nàng giải huyệt đạo.

Huyệt đạo khó giải,

khi ta giải đến còn có một huyệt vị nữa thôi thì, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ta vội giúp cô gái kia mặc xiêm y, một đám người liền vọt vào. Cầm đầu là hai sư huynh hôm nay muốn giết ta. Phan Phi Hổ vừa thấy cô gái trên mặt đất, liền hô một tiếng 'Sư muội! ' Những người khác cũng gọi 'Sư muội 'hoặc 'Sư tỷ '. Ta vừa nghe, rất vui mừng, hướng Phan Phi Hổ nói: 'Ngươi tới vừa đúng lúc, nàng ……'

Ta nói còn chưa xong, nghe thấy Lữ Gia Minh hét lớn, tức giận nói: Tên dâm tặc ngươi giỏi lắm, lăng nhục người lăng nhục cả Hoa Sơn! 'Phan Phi Hổ cũng rất giận: 'Dâm tặc, ngươi hại sư muội ta, ta phải giết ngươi! 'Vừa mới dứt lời, liền nâng kiếm công tới. Ta vừa đỡ vừa giải thích: 'Các ngươi hiểu lầm rồi, ta vừa đuổi dâm tặc đi, ta cứu ……' Lữ Gia Minh mắng: 'Tên dâm tặc, nơi này đồng không mông quạnh, chúng ta chỉ gặp một mình ngươi, không phải ngươi thì là ai? Ngươi còn muốn nói bậy? Các sư đệ, cùng tiến lên, nhất định phải bắt hắn!' Vì vậy bọn hắn cùng xông lên, ta vừa mới chiến với người áo xám, lại giải vài đạo huyệt cho cô kia, còn đâu sức cùng bọn họ đấu? Hơn nữa bọn họ lại không nghe giải thích, chỉ còn vung đao phá vòng vây mà chạy."

Tần Mộ Sở nói: "Thì ra Lâm đại ca là bị người vu oan thành dâm tặc. Sau đó thì sao?"

Lâm Lập Thu nói: "Sau đó, ta từng lên Hoa Sơn giải thích, đáng tiếc không ai tin, vì Tạ Tiểu Mẫn lúc ấy hôn mê, cũng không rõ là ai. Bởi vậy sau này, Hoa Sơn lại phái người đến truy giết ta. Trong giang hồ Phái Hoa Sơn, đã là môn phái yếu ớt rồi, cho nên võ công bọn họ ta thừa sức ứng phó. Ta cũng không giết bọn hắn, chỉ là đả thương liền dừng tay."

Tần Mộ Sở lại hỏi: "Môn phái khác thì sao? Bọn họ không ra tay bắt ngươi ư?"

Lâm Lập Thu lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, có lẽ là bọn họ cũng cho rằng trong đó có chút khập khiễng, hoặc bọn họ không quan hệ cùng bổn môn phái, nên khoanh tay đứng nhìn."

Tần Mộ Sở vỗ bàn, nói: "Danh môn chánh phái cũng quá …… Oái, Lâm đại ca, ta không phải nói muốn bọn họ bắt được ngươi, he he, ý tứ của ta là ……"

Lâm Lập Thu nói: "Ta biết lão đệ muốn nói gì, cho nên ta không trách ngươi. Kỳ thật, ngươi không biết tình thế giang hồ bây giờ, hiện tại bẩy đại môn phái sớm đã xem như không tồn tại rồi, phần nhiều dựng lên đều là một ít môn phái mới hưng thịnh. Được rồi, trong giang hồ có hai câu thơ, không biết ngươi nghe có qua chưa?"

Tần Mộ Sở nói: "Lâm đại ca xin giảng giải."

Lâm Lập Thu nói: "Hai câu thơ là

'Xích Chanh Hoàng Lục Thanh Lam Tử,

Thải Hồng Ánh Nhật Tuyết Hoa Bạch'

, mà nói đến trụ cột trong giang hồ. Ngươi biết là ai không?"

Tần Mộ Sở từ khi lưu lãng bên ngoài và lớn lên ở Lục Liễu trang, cũng không có tiếp xúc chuyện giang hồ, Hà Phong Dương cũng vì mất hết võ công nên cũng không động đến. Vì thế, Tần Mộ Sở đối với tình thế giang hồ một điểm cũng không biết. Hắn liền hướng Lâm Lập Thu lắc đầu.

Lâm Lập Thu tiếp tục nói: "' Xích chanh hoàng lục thanh lam tử ',

' Xích ' chính Là Xích Diễm trang, trang chủ Phiền Thiên Chánh, Xích Diễm thần công độc bộ võ lâm;

'Chanh' kỳ thật là đại biểu Thiếu Lâm tự, trong chùa có một đường viện mới xây dựng, tên là Chanh Tâm đường;

'Hoàng' chỉ Hoàng Hà bang, bang chủ Phương Đại Hải, công phu trên nước rất cao;

'Lục' chỉ Bích Sa đảo, đảo chủ Hạ Bình Trạch;

'Thanh' đại biểu chính là Võ Đang, trong đó có một điện phủ mới dựng, tên là Thanh Tùng điện;

'Lam' chỉ Lam Gia Bảo, bảo chủ Triệu Quy Tiến;

'Tử' nói chính là Tử Kiếm Các, các chủ Cơ Vô Kiếm.

Bảy cỗ thế lực này phân bố khắp nơi giang hồ, người của bọn họ cũng dễ dàng phân biệt, bọn họ đều lấy màu sắc của mình làm dấu hiệu, người Xích Diễm trang bình thường mặc quần áo màu đỏ, người Bích Sa đảo mặc quần áo màu xanh biếc, cũng cùng đạo lý này. Đương nhiên, cũng không phải tuyệt đối, nói cách khác mặc màu đỏ cũng không nhất định chính là người của Xích Diễm trang."

Tần Mộ Sở nghe xong, nói: "Người khác ta có thể giải thích, chỉ là đối với Chanh Tâm đường Thiếu Lâm và Thanh Tùng điện Võ Đang, ta có điểm không rõ, bọn họ vì sao lập một đường một điện? Một đường một điện này có thể đại biểu bọn họ sao?"

Lâm Lập Thu cười nói: "Lão đệ, ngươi có điều không biết rồi. Thiếu Lâm Võ Đang dù sao cũng là Thái Sơn Bắc Đẩu trong chốn võ lâm, bọn họ phát hiện bẩy đại môn phái bắt đầu xuống cấp, liền cải cách môn phái mình, dựng lên một con đường mới, tên Chanh Tâm đường. Chanh Tâm đường có thể nói là đại biểu võ công cao nhất Thiếu Lâm, người tiến vào Chanh Tâm đường phải qua chọn lựa của phương trượng chủ trì cùng mấy đại đường chủ mới có thể tiến vào, hơn nữa không phân biệt tuổi tác, thân phận, chỉ cần đủ tư cách, đều có thể tiến vào Chanh Tâm đường tu luyện võ công cao thâm Thiếu Lâm. Hơn nữa một khi tiến vào Chanh Tâm đường, liền phong làm Chanh Tự Bối đệ tử, cùng bậc với phương trượng. Thanh Tùng điện Võ Đang cũng như thế. Ta đoán đó có thể là kết quả hai phái bọn họ cùng nhau thảo luận. Song cho dù tới bây giờ, danh tiếng Thiếu Lâm Võ Đang trong chốn giang hồ vẫn vang vọng như trước kia."

Tần Mộ Sở nghe xong nói: "Vậy câu thơ sau nói về bang phái nào?"

Lâm Lập Thu nói: "' Thải hồng ánh nhật tuyết hoa bạch ', nói chính là Thải Hồng cung, Ánh Nhật môn, Tuyết Hoa cốc, Bạch …… Bạch Hùng thế gia."

Tần Mộ Sở đợi một lát, không thấy Lâm Lập Thu nói xong, liền nói: "Hết rồi?"

Lâm Lập Thu nói tiếp: "Hết rồi."

Tần Mộ Sở nói: "Cung chủ, môn chủ bọn họ là ai? Võ công như thế nào?"

Lâm Lập Thu nói: "Tứ gia môn phái này tối thần bí, không ai biết chưởng môn bọn họ là ai, võ công thế nào, bọn họ tọa lạc ở nơi nào đều không ai biết."

Tần Mộ Sở hỏi: "Nếu không ai biết, câu thơ này sao mà có được?"

Lâm Lập Thu nói: "Đây là câu thơ đã sớm truyền xướng trong giang hồ, cũng không biết là ai truyền ra."

Hai người lại không nói gì.

Lần này là Lâm Lập Thu nói trước, hắn nói: "Ngươi cũng biết trong giang hồ còn có thập đại tân tú chứ?"

Tần Mộ Sở nghe xong, lại lên tinh thần, hỏi: "Thập đại tân tú?"

Lâm Lập Thu gật đầu nói: "Thập đại tân tú là những cao thủ trẻ tuổi quật khởi trong chốn giang hồ."

Tần Mộ Sở hỏi tới: "Là mười vị tân tú nào?"

Lâm Lập Thu liệt ra đầy đủ cho Tần Mộ Sở: "Chanh Duyên của Thiếu Lâm, Thanh Trần của Võ Đang, Phiền Ly của Xích Diễm trang, Phương Đăng Hà của Hoàng Hà bang, Hạ Ngữ Băng của Bích Sa đảo, Triệu Nhất Tường của Lam Gia bảo, Cơ Nguyệt Mi của Tử Kiếm các, còn có Phương Đông Minh, Diệp Tinh Vũ, Quân Lâm Phong."

Tần Mộ Sở nghe xong, nói: "Bảy người phía trước ta biết chút ít, nhưng ba người sau từ đâu tới?"

Lâm Lập Thu hai tay mở ra, nói: "Ta cũng không biết, có lẽ là của môn phái khác. Phải biết rằng, sâu bọ mất trăm chân mà còn không ngã, huống chi môn phái có mấy trăm mấy ngàn năm?"

Tần Mộ Sở "À" một tiếng, hỏi: "Võ công bọn họ thế nào?"

Lâm Lập Thu lắc đầu đáp: "Không ai biết, bởi vì bọn họ cũng không giao thủ với nhau. Thập đại tân tú này tránh những chỗ đông người." Sau đó hắn làm ra bộ dạng thần bí, hướng Tần Mộ Sở nói: "Trong chốn giang hồ còn có thất đại mỹ nữ. Ngươi muốn biết không?"

Tần Mộ Sở vừa nghe, hai mắt sáng ngời, nói: “Cái lòng yêu mến sắc đẹp, ai ai cũng phải có. (Mạnh Tử). Lâm đại ca, nói mau nghe một chút."

Lâm Lập Thu bấm đầu ngón tay đếm cho Tần Mộ Sở, nói: "Hạ Ngữ Băng của Bích Sa đảo, Cơ Nguyệt Mi của Tử Kiếm các, Triệu Phương Tâm của Lam Gia bảo, Phiền Hỏa Phượng của Xích Diễm trang, Diệp Tinh Vũ, Đinh Ngư, Cố Ảnh."

Tần Mộ Sở thở dài nói: "Đáng tiếc thất đại mỹ nữ này ta một người cũng chưa thấy qua, cũng không biết có cơ hội gặp mặt không."

Lâm Lập Thu nói: "Giang hồ đao quang kiếm ảnh, ngươi ngu ta trá, lãng mạn kích thích, thê thảm bi tráng, ngươi phải chính thức hòa nhập vào mới có thể hiểu rõ người giang hồ, chuyện giang hồ. Lão đệ, ngươi nhập giang hồ sao?"

Tần Mộ Sở đáp: "Ta không có. Nhưng ta phải."

Ngọn đèn chập chờn.

Hai người lại im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.