[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 007 : Hoạ Cầm Xuân Sang




Tần Mộ Sở nghe được, tiến lên một bước, vái chào, trả lời: "Tại hạ Tần Mộ Sở. Cô nương đã coi trọng. Tiểu sinh lại lộ cái xấu rồi." Hắn đáp lời này chẳng mạch lạc chút nào, hắn đối với ứng xử không biết phép tắc gì, có chăng chỉ là thường thức trong sách. Cảm thấy mình ra giang hồ, liền theo cách giang hồ xưng tại hạ, nhưng hắn thấy Lan Hương cô nương phong tư nhu mỳ, lại thấy không hợp, liền đổi theo cách gọi của văn nhân xưng tiểu sinh. Mọi người nghe xong đều cười.

Lan Hương cô nương cũng không ngoại lệ, cười mủm mỉm, Tần Mộ Sở vừa vặn ngẩng đầu lên, thấy được má lúm đồng tiền của Lan Hương, không khỏi ngây người. Thì ra “Nụ cười thiên kiều bá mỵ”, là như thế.

Mọi người bị nụ cười của Lan Hương cô nương mê hoặc, cũng không biết trời trăng gì nữa.

Lan Hương cô nương cười nhẹ: "Tần công tử quá khiêm nhường rồi, công tử suy nghĩ lanh lợi, tri thức uyên bác, thiếp thân bội phục." Sau đó chỉ vào bốn người khác hỏi: "Mấy vị này là……?"

Tần Mộ Sở chỉ vào Lâm Lập Thu nói: "Đây là đại ca ta mới quen biết Lâm Lập Thu."

Lâm Lập Thu ôm quyền nói: "Tại hạ ra mắt Lan Hương cô nương."

Lan Hương cô nương nghe xong, hỏi tới: "Ngươi đúng là Lâm Lập Thu?"

Lâm Lập Thu đáp: "Đúng vậy."

Lan Hương cô nương nói: "Không ngờ là người nhã nhặn như thế." Lâm Lập Thu sắc mặt bối rối. Tần Mộ Sở cảm thấy Lan Hương cô nương cũng quá vô lễ rồi, chẳng lẽ Lâm đại ca là người không có lễ nghĩa gì?

Ba người khác cũng theo thứ tự nói ra tên mình.

"Tiểu sinh Trương Tại Thần, ra mắt Lan Hương cô nương."

"Tiểu sinh Vương Văn Khánh, ra mắt Lan Hương cô nương."

"Tiểu sinh Tống Bình, ra mắt Lan Hương cô nương."

Lan Hương cô nương nghe xong, động dung, nói: "Nguyên lai là ba vị tài tử trong Giang Nam tứ đại tài tử, thiếp thân vừa rồi thất lễ rồi. Chỉ không biết Dương Vân Dương công tử vì sao không tới?"

Trương Tại Thần đáp: "Dương huynh có việc phải đi, không cách nào tới." Ngôn ngữ đối với Dương Vân rất cung kính. Tần Mộ Sở thầm nghĩ: "Dương Vân chắc là đứng đầu tứ đại tài tử rồi, ngày nào đó nhất định phải kiến thức một phen."

Lan Hương cô nương nghe xong, lộ ra chút thất vọng, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường, hướng năm người nói: "Thiếp thân có thể nhìn thấy Giang Nam tam Đại công tử và Tần công tử, cảm thấy thật vinh hạnh. A, còn có Lâm công tử nữa, mọi người mời ngồi."

Vương Văn Khánh nói tiếp: "Hôm nay nếu không phải Tần huynh chỉ điểm, chúng ta ba người chỉ sợ cũng không có duyên nhìn thấy Lan Hương cô nương. Tần công tử mời ngồi." Trương Tại Thần và Tống Bình cũng cuống quít nói phải.

Tần Mộ Sở vội nói: "Đâu nào, đâu nào, ba vị huynh đài là dựa vào thực lực của mình gặp được Lan Hương cô nương, cần gì quá khiêm nhường như thế. Ba vị mời ngồi."

Lâm Lập Thu lại không nói đã sớm ngồi xuống.

Tiểu Diệp cười nói: "Bốn vị đừng nhường qua đẩy lại nữa, chẳng lẽ các ngươi còn muốn luyện công phu đứng (đường)? Mời ngồi xuống đi."

Bốn người nhìn nhau cười cười, liền cũng ngồi xuống. Tiểu Diệp dâng trà lên.

Lan Hương cô nương hướng mọi người nói: "Các vị khổ cực rồi, đến đây, mời dùng trà." Ngọc thủ khéo léo nâng chén trà lên, một tay che miệng uống trà. Mọi người thấy thế lập tức nâng chén đối ẩm. Tiểu Diệp lại rót trà cho mọi người.

Tần Mộ Sở trong lòng thắc mắc, nhịn không được, liền hỏi Lan Hương: "Tiểu sinh nghe Hoàng lão bản nói, cô nương ra ba đề, chỉ không biết đạo đề thứ ba ……"

Giang Nam tam đại tài tử trong lòng không khỏi tức giận, thông qua hai cửa đã có thể nhìn thấy cô nương, ngươi như thế nào còn không biết điều, còn để cô nương xuất đạo đề thứ ba. Có thể vượt qua kiểm tra cũng được rồi, nhưng nếu không thể vượt qua kiểm tra, chẳng phải là tự mình chuốc ngượng hay sao? Lâm Lập Thu cũng nghĩ như thế.

Lan Hương nghe xong, mỉm cười nói: "Thiếp thân ra đạo đề thứ ba chỉ là mời các vị thưởng thức tranh mà thôi, thiếp thân vốn nghỉ chốc lát rồi mới đưa ra, nếu Tần công tử nóng lòng như thế, cũng được thui, Tiểu Diệp, đưa bức họa ra đi."

Mọi người vừa nghe, nguyên lai là ngắm tranh, không khỏi thở ra một hơi dài. Tiểu Diệp đã mở tranh ra.

Lan Hương nói: "Đây là bức tranh Lạc thần phú đồ của Cố Khải Chi đời Tấn, các vị thấy thế nào?"

Mọi người vừa nghe là tác phẩm của đại họa gia đời Tấn Cố Khải Chi, bước thêm mấy bước để quan sát. Lạc Thần trong tranh đứng bên sông, xiêm y trong gió phơ phất, tựa như thần tiên trên trời. Bên dưới có đề một bài thơ. Thơ rằng: "Lăng ba vi bộ miệt sanh trần,thùy kiến đương thì yểu điệu thân,năng phú dĩ thâu tào tử kiến,thiện đồ duy sổ tích sơn nhân."

Bản 50% dịch thơ + 50% dịch nghĩa, bác nào hứng cảnh sinh tình dịch 100% thơ thì pm nhá.

Đạp trên sóng nước áo bọt nước sinh,

Bỗng thấy thân hình yểu điệu dễ thương,

Phú thì không địch nổi Tào Tử Kiến

“Đồ hoạ” chỉ tính đây người núi Tích.

Tống Bình khen: "Họa công của Cố Khải Chi thật sự là bác đại tinh thâm, Lạc Thần vẽ trông rất sống động mà!"

Trương Tại Thần cũng than thở: "Bức họa này ý cảnh thâm sâu, Lạc Thần Phú vang trời của Tào Thực cũng bất quá chỉ như thế này."

Vương Văn Khánh và Lâm Lập Thu cũng phát biểu mấy lời ca ngợi của mình với bức họa.

Lan Hương cô nương thấy Tần Mộ Sở không nói, hỏi: "Tần công tử, ngươi thấy bức họa như thế nào?"

Tần Mộ Sở nghe xong, tựa hồ có chút do dự, đáp: "Lan Hương cô nương, tiểu sinh không biết có nên nói hay không."

Lan Hương có chút vui mừng, vội nói: "Tần công tử có chuyện thì cứ nói thẳng, thiếp thân rửa tai lắng nghe." Những người khác cũng muốn biết Tần Mộ Sở có cao kiến gì, cùng chăm chú lắng nghe.

Tần Mộ Sở nói: "Cô nương, tiểu sinh nhận thấy bức họa này…… chỉ e là đồ giả, cũng không phải là tác phẩm của Cố Khải Chi." Mọi người vừa nghe, trong lòng không khỏi kinh hãi, nếu có kính lúp ở đây, sợ sẽ đập nát vụn hết, đều thầm nghĩ: "Thằng nhóc này vì gây ấn tượng với Lan Hương dĩ nhiên muốn ngược đường mà đi, rõ ràng là bức họa của Cố Khải Chi, lại muốn biến thành đồ giả."

Lâm Lập Thu không nghĩ như thế, hắn từ khi Tần Mộ Sở đoán câu đố, liền biết Tần Mộ Sở tuyệt không phải loại người như trên, hắn tin tưởng Tần Mộ Sở có lý do của mình.

Lan Hương nghe xong cũng không tỏ ra ghét bỏ, vẫn dìu dàng hỏi Tần Mộ Sở: "Sao? Xin nói rõ thêm?" Tần Mộ Sở tiến tới trước bức họa, chỉ vào góc dưới bức tranh nói: "Tiểu sinh sở dĩ nói nó là đồ giả, là vì bài thơ này." Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Lời đề thơ của Ngu Tập trên tờ bức tranh này được hậu nhân ngụy tạo, bản sao chính là bài thơ mà Nghê Toản đề trên cuốn "Lạc thần phú đồ" của Vệ Cửu Đỉnh vào năm Mậu Thân, Hồng Vũ nguyên niên đời Minh. Nguyên văn bài thơ là

'Lăng Ba Vi Bộ Miệt Sanh Trần

Thùy Kiến Đương Thì Yểu Điệu Thân

Năng Phú Dĩ Thâu Tào Tử Kiến

Thiện Đồ Duy Sổ Vệ Sơn Nhân.

'Bởi Vì Cố Khải Chi là người Vô Tích, cho nên tên nhỏ làm giả đã đổi chữ ‘vệ’ trong ‘vệ sơn nhân '' thành ‘tích’ của tích sơn. Theo khảo xét Ngu Tập sinh năm thứ tám niên hiệu Hàm Thuần nhà Tống – (1272) Nhâm Thân, mất năm thứ tám niên hiệu Chí Chính nhà Nguyên – (1348) Mậu Tý, thử hỏi hắn như thế nào có thể viết ra bài thơ của Nghê Toản thời Hồng Vũ - Mậu Thân (1368) đây?"

Ba đại tài tử Giang Nam nghe xong, mới chợt hiểu ra. Bọn họ cũng không phải không thành thục thơ từ, chỉ là từ đầu nghe Lan Hương cô nương nói bức họa là tác phẩm của Cố Khải Chi, có người làm chủ, liền nhận luôn là tranh thật, huống hồ lúc ấy chỉ có ánh sáng nến. Mà Tần Mộ Sở là dạng người ở trong phòng tối vẫn nhìn rõ mọi vật. Lâm Lập Thu cũng không thể nói gì.

Lan Hương nghe xong, vội hướng Tần Mộ Sở nhún mình, nói: "Thiếp thân còn tưởng rằng bức họa này chính là hàng thật của Cố Khải Chi, không biết đó là đồ giả. Hôm nay được Tần công tử chỉ ra, thiếp thân thật sự là vạn phần cảm kích." Nàng liền chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cổ cầm. Mọi người bây giờ mới phát hiện phòng này rất rộng lớn, không những có đàn, còn có bàn viết, văn phong tứ bảo đầy đủ, bên trên còn đặt một bộ cờ vây, trên tường treo thư họa. Cả gian phòng làm cho người ta cảm thấy một khí chất thanh tĩnh đạm nhã, tràn ngập hơi thở văn hóa. Bọn họ vừa tiến đến tâm trí bị sắc đẹp của Lan Hương đoạt mất, tất nhiên là không thấy được những thứ khác.

Lan Hương nói: "Xin cho thiếp thân gẩy một khúc đàn, để cám ơn Tần công tử chỉ điểm." Cũng không chờ mọi người đáp lời, lập tức gảy dây đàn. Tiếng đàn du dương, như tiếng châu ngọc rơi, làm cho trong đầu người ta mất hết thanh tỉnh, quên mất tất cả. Bọn họ cảm thấy thân mình đang ở trong một u cốc, trong cốc có chim hót, suối chảy róc rách, có từng đợt hương thơm hoa lan thấm vào phế phủ con người, khiến mỗi người trong đầu đều sinh ra ý niệm muốn sống ở trong u cốc này mãi mãi.

Cầm khúc đã tấu xong, dư âm vẫn còn quanh quẩn trong phòng, bao lấy tâm trí mọi người. Bọn họ đang chìm đắm trong cầm khúc. Cho đến khi Lan Hương gọi, bọn họ mới từ trong cầm khúc tỉnh lại.

Trương Tại Thần thở dài nói: "Khúc này chỉ có trên trời, cô nương đánh đàn thật sự là quá tuyệt vời! Cô nương không nên gọi chúng ta tỉnh quá sớm." Mọi người cũng đều tán đồng quan điểm của hắn.

Tần Mộ Sở nghe xong, đồng dạng cảm nhận được tiếng đàn tuyệt vời. Nhưng thân thể hắn có thay đổi, hắn phát giác ngọc kiếm ở hạ thân vô ý bắt đầu cao ngất, muốn thể hiện hùng phong của mình! Đây cũng không phải hắn phản ứng vì nhìn thấy Lan Hương, mà do dương khí trong cơ thể hắn.

Buổi sáng sau khi từ Lục Liễu trang xuất môn, hắn quyết định tận lực giảm đi thải hoa, bởi vì một tiểu tử mới sơ nhập giang hồ như hắn, nói không chừng hoa không thải được, mệnh lại bị người khác thải đi. Quả thật, với võ công của hắn bây giờ, chỉ cần không gặp cao thủ đứng đầu, đánh không thắng năng lực chạy trốn vẫn còn, chỉ là hắn không rõ ràng lắm thôi. Mà hắn lúc ấy cảm thấy, phải thải hoa ít đi, tức giảm bớt vận công, đợi tìm được thần y chữa trị xong mới …… nhưng là giữa trưa trong tửu lâu cùng Lâm Lập Thu chưa biết đầu cua tai nheo gì đánh một trận cùng hai người, vô danh thần công tất nhiên bị vận dụng, vì vậy sinh ra nhiệt khí.

Tới Lưu Hoa Các, thấy Lan Hương cô nương, không có chuyện gì, làm hắn gặp chuyện rủi chính là bởi cầm khúc mà Lan Hương đàn. Chỉ cần là âm nhạc, đều có tác dụng nhiễu động lòng người, nhưng có khi khiến tinh thần phấn chấn, có khi lại làm tinh thần điên dại. Lan Hương đàn khúc này vốn là khiến lòng người thanh thản dễ chịu, mà Tần Mộ Sở vừa mới bắt đầu nghe cũng đúng là như thế. Nhưng khi một người nội tâm cao hứng, cơ năng cũng vận chuyển nhanh hơn, cho nên, đồng thời với tinh thần Tần Mộ Sở phấn chấn, dương khí của hắn cũng nhảy lên, chạy tới chạy lui trong cơ thể, vì thế khiến cho ngọc kiếm của hắn không đứng lên vào lúc chẳng thích hợp.

Dương khí xoay chuyển càng lúc càng nhanh, thân thể Tần Mộ Sở cũng càng ngày càng nóng, hắn biết nếu không nghĩ ra biện pháp, nói không chừng sẽ tẩu hỏa nhập ma, làm hắn đau không muốn sống, mà bây giờ biện pháp duy nhất chính là giao hợp cùng nữ nhân. Chẳng lẽ tìm Lan Hương? Đây là vạn vạn không thể, đừng nói lúc này có người khác ở bên cạnh, kể cả chỉ có hai người bọn họ, hắn cũng không dám dùng sức mạnh. Nghe xong Lâm Lập Thu nói, biết địa vị tứ đại danh kỹ, sao dám làm đây. Vì vậy hắn quyết định đi tìm người khác, dù sao bây giờ cần chính là phụ nữ.

Lan Hương nghe được mọi người xưng tán cầm nghệ của nàng, liền nói: "Như vậy, thiếp thân liền vì các vị mà gảy một khúc nữa." Ánh mắt lại nhìn phía Tần Mộ Sở, bởi vì Tần Mộ Sở lúc này vẻ mặt có chút kỳ quái.

Lâm Lập Thu cũng phát hiện ra, hắn vừa định hỏi Tần Mộ Sở. Tần Mộ Sở tự mình đứng lên, ôm quyền cúi đầu, nói: "Lan Hương cô nương, các vị huynh đài, thứ tiểu sinh tạm hành cáo lui, đợi trở lại."

Nói xong cũng không đợi mọi người trả lời, liền xoay người chạy ra vội vàng. Lâm Lập Thu vốn muốn đuổi theo, nhưng lại không nỡ cầm nghệ Lan Hương, huống chi Tần Mộ Sở nói sẽ quay lại. Ba vị tài tử đương nhiên không có ý kiến gì, đến hay đi cùng bọn họ không quan hệ. Lan hương lại cảm thấy có điểm bất ngờ, chưa bao giờ có thằng nào khi mình đánh đàn lại muốn rời đi. Nhưng tinh thần nàng rất nhanh phục hồi. Tiếng đàn lại vút lên trong phòng ……

Tần Mộ Sở đi xuống lầu, tìm được Hoàng Ngọc Nương đang ngồi nghỉ, tiến lên chắp tay, nói: "Hoàng lão bản, tại hạ hữu lễ rồi, chẳng biết có thể không …… có thể không ……"

Hắn dù sao vẫn là người mới đến giang hồ, mặc dù trong nhà vui đùa cùng Liễu Nguyệt, nhưng đến kỹ viện thấy phụ nữ chính là không hẹn mà gặp, cho nên nói ấp a ấp úng.

Hoàng Ngọc Nương loại nhân vật ra sao, nàng liếc mắt chỉ thấy Tần Mộ Sở mắt lộ màu đỏ, trán chảy ra mồ hôi, càng rõ ràng ngọc kiếm đang dựng đứng phía dưới thân thể. Nàng thấy Tần Mộ Sở như thế, cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Ôi, Tần công tử, không biết thiếp thân có gì có thể giúp ngươi?"

Tần Mộ Sở thầm nghĩ: "Tìm ngươi còn có thể có chuyện gì." Trong miệng lại nói: "Hoàng lão bản, có thể không, có thể không giúp tại hạ tìm cô nương?"

Vẻ mặt Hoàng ngọc nương hiện lên bộ dạng ‘quả nhiên không ngoài sở liệu’, nghĩ thầm: "Vị Tần công tử này chắc là thấy Lan Hương cô nương, lòng phàm khó cưỡng, rồi lại không cách nào động đến nàng, không còn cách gì hơn là tìm cô nương khác." Sau đó nói: "A, công tử muốn cô nương phải không? Cô nương Lưu Hoa Các chúng ta chính là tốt nhất. Người đâu, đưa vị Tần công tử này dẫn đến nơi Thủy Liên cô nương." Lập tức liền có người đến dẫn đường.

Tần Mộ Sở đi theo người nọ lên lầu, lại hướng bên kia bước đi, đi ngang qua mấy gian trong phòng đều truyền ra âm thanh rên rỉ làm người ta nhiệt huyết sôi trào. Tới trước một gian phòng, người nọ gõ cửa, nói: "Thủy Liên cô nương, có khách tới." Lại hướng Tần Mộ Sở nói: "Công tử, mời vào." Tần Mộ Sở tiến vào, người nọ đóng cửa rồi rời đi.

Tần Mộ Sở vào trong, thấy gian phòng này cùng với gian phòng của Lan Hương cô nương cũng kém một chút. Có một cô gái môi hồng áo mỏng ngồi ở trước bàn đang trang điểm, trong miệng nói: "Công tử mời ngồi, Thủy Liên sẽ đến. Tần Mộ Sở ngồi xuống, người con gái này gọi là Thủy Liên cũng chỉnh trang xong đi tới.

Thủy Liên vừa thấy, kêu lên yêu kiều: "Aa, đẹp trai quá." Tần Mộ Sở cũng nhìn phía Thủy Liên, tư sắc cùng Liễu Nguyệt không kém bao nhiêu, so với Liễu Nguyệt còn hơn vài phần phong vận, hắn nhớ tới Liễu Nguyệt, dục hỏa trong lòng thiêu đốt, hắn cũng biết bên trong dương khí càng lúc càng rối loạn, không đáp lời, đứng dậy ôm lấy Thủy Liên đi đến phía giường.

Thủy Liên cũng là người có vài phần tư sắc. Quả thật, cô nương Lưu Hoa Các mà ở Hàng Châu mà nói, đều là số một số hai. Nữ tử ở kỹ viện khác có thể tới Lưu Hoa Các đều rất vinh dự. Đừng nói các nàng đê tiện, nói thật ra, chỉ cần có người, xã hội tồn tại một ngày, chức nghiệp kỹ nữ sẽ tồn tại một ngày, mặc kệ là giai cấp nào, quốc gia nào. Đặc biệt là cổ đại, thời kì mà chức nghiệp kỹ viện cũng là hợp pháp.

Thủy Liên tiếp nhận rất nhiều khách, chưa có vị nào vào cửa không nói một tiếng, đã ôm nàng lên giường. Nàng trong lòng kích thích gấp bội, hướng Tần Mộ Sở đang ôm nàng nũng nịu: "Không nghĩ tới công tử nho nhã lịch thiệp, làm việc lại nóng vội như thế, chỉ sợ công tử không thể kiên trì, có tình nhưng vô lực thôi."

Tần Mộ Sở đặt Thủy Liên ở trên giường, liền cởi quần áo của mình. Thủy Liên thấy vậy, cũng hiểu ý cởi bỏ xiêm y, lộ ra thân thể đầy đặn trắng như tuyết. Khi nàng nhìn thấy ngọc kiếm của Tần Mộ Sở, không khỏi kinh hô: "Trời ạ, to quá, nghĩ không ra người tế nhị như vậy, lại có thứ cực hung như thế này!"

Tần Mộ Sở vẫn không đáp lời, thân thể hắn đã bị dục hỏa thiêu đốt, đến mức muốn nổ tung rồi. Hắn không kịp cùng Thủy Liên đùa vui một chút, liền nâng ngọc kiếm lên trực tiếp hướng ngọc môn Thủy Liên, không ngần ngại tiến vào ngay.

Thủy Liên còn chưa thấy qua người nào dám đối xử với nàng như thế, trong ngọc môn một chút sương cũng không có, đã bị ngọc kiếm nhét đầy rồi, làm nàng cảm thấy rất đau đớn. Nhưng mà, lại có một loại kích thích chưa bao giờ từng có, làm nàng cũng cảm thấy rất hưng phấn.

Dần dần, trong ngọc môn đã có chút gió nước, khiến đại não Thủy Liên trải nghiệm từng đợt khoái cảm. Tần Mộ Sở cũng xáp lấy, từ từ trở thành sướng quá chẳng còn trở ngại gì. (sướng thông vô trở)

Rất lâu rồi cuộc sống Thủy Liên không thư thái như vậy, nàng đã quên thân thể mình thì ra còn có thể vui sướng như thế, càng thêm hưng phấn, càng thêm động tình. Nàng rốt cục nhịn không được, khoái lạc đạt tới đính điểm, nàng quát to một tiếng, thân thể run lên mạnh mẽ, một cổ nguyên âm thoát ra, bị ngọc kiếm Tần Mộ Sở hấp thụ, trung hòa dương khí trong cơ thể. Ngọc kiếm của hắn vẫn như cũ đứng ngạo nghễ ở trong ngọc môn Thủy Liên.

Tần Mộ Sở ôm Thủy Liên xoay người, biến thành mình ở phía dưới, Thủy Liên nằm ở trên người hắn. Động tác này, ngọc kiếm ở trong ngọc môn Thủy Liên mà động đậy, khoái cảm tiếp tục. Tần Mộ Sở lúc này lên tiếng: "Thế nào, Thủy Liên cô nương, tại hạ có đúng hay không có tình vô lực?" T

hủy Liên thở hổn hển trả lời: "Công tử, ngươi thật lợi hại, cũng không có ra. Ai yêu …… công tử không nên cử động, làm ta ra hết mất." Tần Mộ Sở ngừng lại, hai tay giữ ở trên hai tòa cao phong của Thủy Liên, nói: "Được, ta không động, bây giờ tới phiên nàng động rồi."

Thủy Liên bị khiêu khích đến dục hỏa phục sinh, liền tự mình nhấc động phong đồn ……

Thủy Liên cũng không biết là hoa mai nở bao nhiêu lần, đến khi nàng cũng không còn chút sức lực nhúc nhích, Tần Mộ Sở mới đem nhiệt khí nóng bỏng trút ra, dương khí trong cơ thể cũng không chạy loạn nữa.

Tần Mộ Sở trở lại phòng Lan Hương, Lan Hương đang cùng người khác nói chuyện phiếm.

Hắn vừa vào, Tiểu Diệp liền hô: "Tần công tử rốt cục đã trở về rồi, công tử mời ngồi, chúng ta vừa nhắc đến ngươi." Vốn nha hoàn không có tư cách như vậy, nhưng nghĩ đến Lan Hương chắc là rất tốt với Tiểu Diệp, cho nên Tiểu Diệp mới dám làm càn như thế.

Tần Mộ Sở nghe xong, ngạc nhiên nói: "Hả, nói về ta?"

Lan Hương nói tiếp: "Chúng ta nói ngươi vì sao tài hoa hơn người, lại nói ngươi đi lâu như vậy làm gì."

Tần Mộ Sở nghe xong, trong lòng có chút bối rối, liền ấp a ấp úng. Mọi người đều cười.

Lúc này, Trương Tại Thần nói: "Ái chà chà, cũng không còn sớm nữa, chúng ta cần phải trở về." Trong lời nói tràn ngập tiếc nuối. Mọi người nghe xong, cũng một trận buồn bả, sau đó liền đứng dậy hướng Lan Hoa cáo từ.

Lan Hoa đưa bọn họ đến cửa, còn nói: "Hoan nghênh các vị lần sau trở lại." Mọi người đều hồi lễ, Tống Bình nói: "Lan Hương cô nương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ trở lại."

Rời Lưu Hoa Các, ba vị Giang Nam tài tử đều về nhà. Tần Mộ Sở cùng Lâm Lập Thu hai người không biết đi đâu về đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.