[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 009 : Gặp nhau trên đường Phần 1




Ngày thứ hai, ngoại thành.

"Lão đệ, ngươi muốn đi đâu?" Lâm Lập Thu hỏi.

"Ta ư, ta đến Nam Kinh chơi." Tần Mộ Sở đáp: "Lâm đại ca, còn ngươi? Ngươi muốn đi đâu?"

Lâm Lập Thu đáp: "Ta phải về nhà một chuyến. Cũng ba năm ta không về nhà rồi."

Tần Mộ Sở và Lâm Lập Thu mặc dù chỉ gặp mặt một ngày, nhưng giống như bọn họ đã sớm biết nhau. Tần Mộ Sở nghe Lâm Lập Thu phải về nhà, ly biệt đến gần, hắn trong lòng có chút không nỡ. Vì vậy hắn làm một quả quyết định.

"Đại ca, chúng ta mặc dù vừa biết nhau một ngày, nhưng ta cảm thấy chúng ta rất có duyên, không bằng chúng ta kết bái huynh đệ đi!" Tần Mộ Sở hai mắt kiên định nhìn Lâm Lập Thu nói.

Lâm Lập Thu rất cảm động: "Ta là dâm tặc, ngươi không sợ sao? Bọn họ thấy ngươi và ta đi cùng nhau, sẽ gây bất lợi đối với ngươi."

Tần Mộ Sở bắt lấy tay Lâm Lập Thu, nói: "Lâm đại ca, ta không sợ, mà huống chi là ngươi bị người vu oan, sẽ có một ngày, sự tình nhất định sẽ rõ ràng chân tướng."

Lâm Lập Thu nghe xong, ha ha cười to vài tiếng, nói: "Được! Đã như vậy, Lâm mỗ cũng không chối từ nữa. Kết bái “văn hay máu tốt”- ta miễn, Lâm mỗ năm nay hai mươi bảy tuổi, lớn hơn gọi ngươi một tiếng nhị đệ."

Tần Mộ Sở nghe xong, vui mừng nói: "Như thế tốt quá, tiểu đệ năm nay hai mươi tuổi, từ nay về sau, chúng ta chính là huynh đệ. Thật sự là tốt quá, tiểu đệ thuở nhỏ không biết cha mẹ là ai, cô đơn một mình, hôm nay có thể có một vị huynh trưởng, ta thật sự là quá kích động."

"Đại ca!"

"Nhị đệ!"

Hai người nắm chặt tay nhau.

Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra. Lâm Lập Thu hướng Tần Mộ Sở nói: "Nhị đệ, cũng không còn sớm nữa, đại ca phải đi rồi." Sau đó hai tay hướng Tần Mộ Sở ôm quyền, nói: "Nhị đệ, giang hồ hiểm ác, ngươi phải bảo trọng!"

Tần Mộ Sở nghe xong cũng chắp tay cung kính, nói: "Đúng vậy, cũng không còn sớm nữa, đại ca, ngươi …… ngươi cũng bảo trọng." Thật ra Tần Mộ Sở hơi muốn đi theo đến nhà Lâm Lập Thu, nhưng là nếu Lâm Lập Thu không có lời, hắn cũng không muốn nói ra.

Lâm Lập Thu xoay người lên ngựa, liền thúc ngựa đi lên đường lớn. Tần Mộ Sở vẫn đưa mắt nhìn Lâm Lập Thu, đến khi Lâm Lập Thu biến mất cuối đại lộ, không thấy được gì, chỉ có đám bụi vừa bị móng ngựa tạo lên, còn đang phiêu tán trong không trung.

Tần Mộ Sở cũng lên ngựa. Chú ngựa đen này là Tần Mộ Sở mua lúc rời thành, được Lâm Lập Thu dẫn đi tìm ngựa một vòng, Tần Mộ Sở coi trọng nhất là ngựa đen có trí tuệ, mặc kệ giá cả, giao dịch rất nhanh thành công. Lâm Lập Thu thấy chỉ lắc đầu. Cũng khó trách, Tần Mộ Sở bây giờ dù là bạc, tiêu tiền thì như ném đá, mày cũng không nhíu một cái. , Lâm Lập Thu đương nhiên phải lắc đầu rồi.

Người trên đời đều suy nghĩ giống nhau, kiếm tiền không biết có bao nhiêu khó khăn, tiêu tiền lại như nước chảy.

Tần Mộ Sở cỡi ngựa chậm rãi phi về hướng bắc. Song Tần Mộ Sở vẫn là bình sinh lần đầu tiên cỡi ngựa, hắn sợ mình ngã trên lưng ngựa xuống, vì vậy vừa lên ngựa, hai tay gắt gao nắm chặt dây cương, hai chân khẩn trương kẹp vào bụng ngựa. Vung roi ngựa lên, ngựa liền chạy như điên, có khi ngựa lại đi chậm rãi, có khi ngựa lại đảo quanh tại chỗ, trêu Tần Mộ Sở trong lòng hận không được chém nó. Người đi đường thấy, ai cũng phải tránh, nếu không, vận xui có thể chính là mình.

Cứ như vậy đi hơn mười dặm đường, Ngựa Đen lại không đi nữa, giữa đại lộ quay vòng. Tần Mộ Sở vừa nóng vừa tức, vừa dùng roi ngựa đánh vừa lớn tiếng mắng: "Đi, con ngựa chết tiệt! Đi mau! Đi ……" Lúc này phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Tần Mộ Sở tập trung nhìn vào, là một cô gái mặc quần áo xanh biếc cưỡ trên một con hồng mã chạy nhanh tới. Nữ tử kia hiển nhiên đang vội, thúc ngựa chạy như điên. Nàng chợt thấy một người một ngựa ở giữa đường, vội lớn tiếng kêu lên: "Mau tránh ra! Người phía trước có nghe hay không, MAU – TRÁNH – RA!" Thanh âm trong trẻo dễ nghe!

Tần Mộ Sở thấy cô kia cưỡi ngựa phóng đến, trong lòng hoảng, roi ngựa quất càng mạnh. Nhưng Ngựa đen của hắn lúc này tâm như sắt thép, muốn dông dài hắn, móng ngựa không chịu dời nửa bước. Đúng lúc này, con hồng mã kia đã vọt lên, Tần Mộ Sở là muốn chạy cũng còn không kịp, hai chân hắn còn đạp trên ngựa. Trong mắt móng ngựa của hồng mã phóng lớn, Tần Mộ Sở lại không năng cũng chẳng có lực.

Cũng là hắn kinh nghiệm không đủ. Người giang hồ bình thường gặp loại tình huống này, đều có thể rời đi trước một bước, nhưng Tần Mộ Sở không quen, mặc dù hắn có óc sáng tạo cùng nhanh nhẹn, bây giờ cũng chỉ còn trừng mắt nhìn.

Lúc này lại hiện ra cô gái màu xanh kia, chỉ thấy nàng nắm dây cương, kéo mạnh, hồng mã hí dài một tiếng, hai vó sau đứng thẳng lên, hai vó trước nhấc lên cao. Nữ tử lại kéo dây cương một lần nữa, hồng mã rốt cục dừng lại.

Hai con ngựa gần trong gang tấc, hai người cũng nhìn về phía đối phương.

Tần Mộ Sở nhìn thấy cô gái này là một cô nương trẻ tuổi, toàn thân trang phục màu xanh biếc, mắt to mà đen láy, mũi nhỏ mà cao, cả khuôn mặt giống như băng ngọc điêu khắc thành, thoạt nhìn, so với Lan Hương còn đẹp hơn.

Nàng là ai? Tần Mộ Sở không khỏi phát ngốc.

Cô nương kia nhìn thấy chính là một thanh niên diện mạo không tồi, mặc một kiện áo bào màu xanh da trời, lúc này ánh mắt đang nhìn chăm chăm mình, toát ra một tia tà khí. Nàng trong lòng tức giận, không chỉ thế, nghĩ thầm: "Làm gì có kẻ nào nhìn con gái như thế, hắn nhất định là bại hoại. Hừm, nếu không giáo huấn thật tốt, khó tiêu tức trong lòng ta." Vì vậy nàng nổi giận mắng: "Thằng nhóc thối, đầu ngươi không có mắt sao? Nói! Tại sao muốn ngăn đường đi của bổn cô nương?" Thấy thanh niên kia không phản ứng, vẫn nhìn mìm chằm chặm, cô nương này không khách khí nữa, nàng dùng roi ngựa “Soạt" một tiếng, quất trên người Tần Mộ Sở.

Tần Mộ Sở đau quá từ trong ảo tưởng tỉnh lại, hắn đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, liền vội khoát tay nói: "Cô nương, hiểu lầm, là hiểu lầm! Chỉ vì ngựa của ta…… Oái ! Ngươi tại sao đánh ta?"

Cô nương kia không để Tần Mộ Sở nói xong, lại là vung một roi trước, mắng: "Thằng nhóc chết tiệt, thằng nhóc hôi hám, hiểu lầm? Rõ ràng là ngươi cố ý! Ngươi còn dám nói bậy!"

Tần Mộ Sở hiện tại cảm thấy cô nương kia một chút cũng không đẹp, dữ tợn nóng nảy. Nghe được nàng chửi mình là "Thằng nhóc hôi hám", sắc mặt Tần Mộ Sở biến đổi, hắn dường như nhớ tới ngày gió tuyết kia, tiểu cô nương kia cưỡi trên lưng hắn hát ca dao "Xú khất cái, không nhân ái ……".

Tần Mộ Sở mặt phát lạnh, trầm giọng nói: "Cô nương, ngươi đừng mắng chửi người lung tung, ta đều nói là hiểu lầm, là bởi vì ngựa của ta……"

Tần Mộ Sở còn chưa nói xong, cô nương lại mắng nói: "Ta chửi ngươi thì làm sao? Ngươi chính là bại hoại! Thằng nhóc thối! Ta chửi ngươi thì sao? Ta còn đánh ngươi."

Nàng nói xong, lại vung một roi. Một roi này lại không đánh trúng trên người Tần Mộ Sở, thì ra bị Tần Mộ Sở lấy tay bắt được. Cô nương kia thấy thế, vội vàng kéo lại, muốn rút roi ngựa về, roi ngựa không nhúc nhích.

Nàng lại kéo, vẫn bất động.

Cô nương trong lòng hận, nàng thề lần này nhất định phải đem roi ngựa đoạt lại, vì vậy nàng dùng lực thật mạnh,

dùng sức kéo,

roi ngựa động đậy rồi,

lại có điểm không đúng, hình như không phải vì kéo, nguyên lai là Tần Mộ Sở buông tay. Cô nàng kia không chút chuẩn bị, cả người rơi khỏi ngựa, cũng may công phu của nàng quả thật rất cao, xoay người một vòng, vững vàng đứng trên mặt đất.

Tần Mộ Sở nhìn thấy cô nương kia thiếu chút nữa ngã xuống ngựa, trong lòng cười thầm, lạnh như băng hướng cô nương kia nói: "Đó là giá ngươi chửi ta!"

Cô ta thẹn quá thành giận, "Keng" một tiếng bạt kiếm, kiếm chỉ Tần Mộ Sở, hét lớn: "Thằng nhóc hôi thối, ngươi hạ thấp ta, rút kiếm của ngươi ra! Bổn cô nương không giết kẻ tay không tấc sắt!"

Tần Mộ Sở chỉ đành xuống ngựa, hắn dù sao đã trưởng thành, một chiêu vừa rồi, hắn đã hết giận, liền hướng cô kia cười nói: "Vị cô nương này, tại hạ vừa rồi thật sự là mạo phạm, lúc trước ngựa của ta cản đường là hiểu lầm, là bởi vì ngựa của ta đứng ở giữa đường không chịu đi, ta cũng không có biện pháp. Xin cô nương bỏ qua!"

Tần Mộ Sở tươi cười ôn văn nho nhã, trong mắt cô nương kia lại thành nụ cười trào phúng nàng, hắn nói gì cũng nghe không lọt. Nàng lúc này cực kỳ giận dữ, cũng mặc kệ Tần Mộ Sở có rút kiếm hay không, kiếm vẽ một vòng hướng Tần Mộ Sở chém tới.

"Cô nương!" Tần Mộ Sở thấy cô nương kia nâng kiếm hướng mình đâm tới, lấy làm kinh hãi, vội vàng thi triển khinh công, dời sang bên cạnh, trong miệng hét lớn: "Tại hạ đã xin lỗi cũng đã nói rõ nguyên nhân rồi, ngươi ……" Hắn lại nhanh chóng tránh một kiếm nữa, tiếp tục nói: "Ngươi còn muốn như thế nào?"

Nhưng kiếm pháp của cô nương kia lại không đơn giản, nàng một lời không nói, nghiến răng nghiến lợi, một kiếm tiếp một kiếm. Tần Mộ Sở cũng vô pháp tránh né nữa, không thể làm gì khác hơn là tay phải rút kiếm nghênh chiến. Hắn thấy cô nương kia đâm tới một kiếm, vội vàng lấy một chiêu “Liễu múa trong gió” (Kình phong vũ liễu) nghênh tiếp, danh như ý nghĩa, chiêu này chính là lấy lực giảm lực.

Hai kiếm một chiêu, Tần Mộ Sở đem kiếm của cô nương kia xẻ sang một bên, sau đó tay trái phất “Gió nhẹ dập liễu” (Khinh phong bãi liễu), từ khe hở của song kiếm hướng cô nương kia vỗ tới. Kiếm chiêu của cô nương kia vừa bị dẫn sang một bên, chiêu thức vừa hết, cả người như là giống như dính chưởng. Tần Mộ Sở tay trái đẩy, lại chạm lên cái gì đó mềm mại như bông gòn, hắn lập tức hiểu được là chỗ nào, sợ đến nỗi nhanh chóng thu chiêu, cả người lui về phía sau.

Đây là Tần Mộ Sở mới ra giang hồ, kinh nghiệm giao thủ không đủ. Trong chốn giang hồ, bất kể là ai, chỉ cần khác giới đối chiến, có vài vị trí là không thể “công”, tựa như chỗ vừa rồi Tần Mộ Sở đánh được. Trừ phi là có mục đích đặc biệt, ví dụ như thải hoa tặc, vì đùa giỡn nữ tử mới trong giao chiến cố ý công vị trí này.

Cô nương kia cảm giác được ngực mình bị tay trái Tần Mộ Sở chạm một chút, cũng khiến cho nàng mẫn cảm lui về phía sau. Đứng vững xong, nàng mặt hơi đỏ lên, lại càng thêm tức giận, kiếm lại là chỉ, mắng: "Ngươi …… ngươi tên lưu manh này! Dâm tặc! Ngươi dám …… dám …… ta quyết không tha cho ngươi!"

Tần Mộ Sở đứng vững xong, hắn cũng ý thức được làm như vậy tựa hồ không ổn, vì vậy vội vàng hai tay ôm quyền, nắm chuôi kiếm hướng xuống nói: "Cô nương, tại hạ không phải cố ý, xin đừng để ý."

Viết là tách ra để viết, quả thật bọn họ hai người đứng vững xong, đồng thời hướng đối phương lên tiếng. Cho nên thật ra hai người chưa từng nghe thấy đối phương nói gì.

Tần Mộ Sở vừa nói xong, lại thấy kiếm cô nương kia đâm tới, kiếm lúc này chỉ muốn hại hắn. Xem ra nàng là muốn báo mối hận nhục nhã. Trong lòng Tần Mộ Sở cũng sinh tức giận, nghĩ: "Một cô nương độc đoán thật hay a, ta ba lần bốn lượt hướng ngươi giải thích, ngươi đều không nghe, bây giờ thậm chí còn muốn giết ta. Hừ, ta cũng không phải dễ chọc vào." Hắn nhất thời cảm thấy mình không cần xin lỗi cô nương kia, liền cũng vung kiếm đánh trả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.