[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 009 : Gặp nhau trên đường Phần 2




Vì vậy, hai người lại đánh.

Tần Mộ Sở dù sao vừa mới xuất đạo, kinh nghiệm đối địch của hắn quá ít, mà kiếm pháp của cô nương kia lại nhiều phần sắc bén, mấy lần ép hắn lâm vào tuyệt cảnh. Nhưng hắn luyện vô danh thần công thần bí, sử dụng vô danh thần công, làm hắn sáng suốt nhanh nhẹn hơn trong nhất thời, càng thêm nhạy cảm, từ hiểm nguy mà phục sinh, có thể sử xuất một chiêu tài tình né tránh kích trí mạng kia. Theo thời gian giao thủ kéo dài, Tần Mộ Sở đã có thể ứng phó kiếm chiêu của cô gái kia, hai người lập thành cục diện sắp hòa đến nơi.

Cô nương kia càng đánh càng kinh ngạc, bắt đầu từ mấy chiêu đều thiếu chút nữa đâm trúng hắn, lại bị hắn đột nhiên tung ra chiêu thức hoàn hảo tránh thoát, nhưng vẫn bị vây trong thế thủ. Bây giờ hắn lại có thể trong thủ mà tiến, xuất chiêu làm mình ứng phó không kịp. Nói không chừng nếu đánh tiếp, mình ngược lại bị đối phương chém thương.

Quả thật, cô gái này quá lo xa rồi. Tần Mộ Sở bởi vì sử dụng vô danh thần công, dương khí trong cơ thể lại tăng, đã khống chế không được nữa, nếu đánh tiếp, chính mình có thể chỉ còn con đường tẩu hỏa nhập ma.

Hai người đều không thể đơn phương đình chỉ trận đánh, bởi vì bọn họ đều cho rằng, đối phương bây giờ nhất định phải mày chết tao sống mới xong. Thật không biết hai tên đều muốn ngưng chiến, nhưng mà hai người đều không nói lên lời.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, âm thanh kia không nhanh không chậm. Một bạch y thư sinh trẻ tuổi, rất anh tuấn, một tay còn nắm cán quạt, hắn tựa hồ đang còn lắc đầu ngâm thơ thi làm câu đối gì đó.

Tới trước mặt hai người, thư sinh kia hoảng sợ, sau đó lại bình lại, hai tay nắm cán quạt hướng hai người chắp tay, nói: "Tiểu sinh Giang Nam Dương Vân, không biết hai vị vì sao đánh nhau ở đây? Hai vị có thể hay không dừng tay trước?"

Hai người giống như không nghe thấy, vẫn đánh nhau tiếp.

Tần Mộ Sở nghe xong trong lòng giật mình: "Chẳng lẽ hắn chính là đứng đầu tứ đại tài tử Giang Nam - Dương Vân?" Cô gái kia cũng thế, bởi vì nàng ở nhà cũng nghe nói qua tứ đại tài tử của Giang Nam. Nhưng bọn họ không dừng tay, đều đề phòng đối phương.

Thư sinh kia, A, chính là Dương Vân. Dương Vân thấy nói không được, hơi ngu dẫn ngựa đến chen giữa hai người, hai người đều không khỏi lùi về phía sau, rốt cục dừng tay.

Cô nương kia hướng về Dương Vân nói: "Ngươi thằng ngu này, không sợ kiếm chém thương hả?"

Tần Mộ Sở cũng kêu lên: "Dương huynh, ngươi ……"

Dương Vân nói: "Hai vị có thể nghe tiểu sinh một lời?" Thấy Tần Mộ Sở và cô nương kia không lên tiếng, hắn liền tiếp tục nói: "Oan gia nên giải, không nên kết, hai người từng có nghe chưa? Không bằng thẳng thắn, cần gì giết nhau?……" Dương Vân là loại người ra sao, hắn cho hai người một đường lui.

Cô kia nói: "Được rồi, được rồi, đừng lôi mấy cái văn vẻ cầu kỳ đó ra nữa, thật sự là thư sinh ngốc." Sau đó chỉ vào Tần Mộ Sở nói: "Ngươi là tên lưu manh, dâm tặc!"

Tần Mộ Sở nhanh chóng đem toàn bộ sự việc dài ngắn phun ra, điểm chính ở đây là cô nàng kia ngang ngạnh không nói lý.

Cô nương kia biết hôm nay chiếm không được chỗ tốt, liền xoay người lên ngựa, hướng Dương Vân dịu dàng nói: "Em phải nói lời tạm biệt rồi, Dương công tử, sau này còn gặp lại." Tiếp theo lại lạnh như băng hướng Tần Mộ Sở nói: "Chúng ta chờ xem, dâm tặc!" Nói xong liền vỗ hồng mã ngênh ngang mà đi.

Tần Mộ Sở vẻ mặt tức giận: "Ngươi ……" sau đó hướng Dương Vân cười nói: "Khiến Dương huynh chê cười. Dương huynh đứng đầu tứ đại tài tử Giang Nam, hôm nay gặp được, thật sự là tam sanh hữu hạnh."

Dương Vân tiếp lời: "Đâu có, đâu có, là vì được học sinh Giang Nam ưu ái, huynh đài quá lời rồi. Không biết tên họ huynh đài?"

Tần Mộ Sở đáp: "Tại hạ họ Tần tên Mộ Sở, ra mắt Dương huynh."

Dương Vân nghe xong, cảm thấy ngoài ý muốn, nói: "Ngươi chính là Tần Mộ Sở? Tần Mộ Sở tại Lưu Hoa các vượt qua tam quan của Lan Hương cô nương?"

Tần Mộ Sở cười nói: "Đúng là tại hạ, lần đó là may mắn, thật không đáng nói tới. Nếu Dương huynh mà nói ……"

Dương Vân cắt đứt lời Tần Mộ Sở, nói: "Tần huynh quá khiêm nhường rồi, Trương Tại Thần bọn họ rất ít bội phục ai, sau khi gặp ta lại thường nhắc tới Tần huynh. Được rồi, nghe Tần huynh vừa nói, ngựa của Tần huynh sở dĩ như vậy, ta nghĩ có thể …… Tần huynh chính là lần đầu tiên cưỡi ngựa?"

Tần Mộ Sở: "Đúng vậy !!."

Dương vân "A" một tiếng, nói: "Khó trách, cưỡi ngựa cũng phải có kỷ xảo nhất định. Không biết Tần huynh muốn đi đâu?"

Tần Mộ Sở đáp: "Tại hạ muốn đến Nam Kinh chơi."

Dương Vân nói: "Thế thì tốt quá, tiểu sinh cũng phải đến Nam Kinh, chúng ta là bạn đồng hành. Đến đây, lên ngựa đi, tiểu sinh cùng ngươi tham thảo một chút như thế nào để cưỡi chú ngựa này."

Tần Mộ Sở vội nói: "Cảm tạ Dương huynh trước." Sau đó xoay người lên ngựa.

Dương Vân nói: "Không cần khách khí." Hắn thấy tư thế ngồi trên ngựa của Tần Mộ Sở, nói: "Tần huynh ngồi trên ngựa không nên quá cứng ngắc, phải tự nhiên một chút, đúng, nên như thế này. Còn có, lúc cưỡi ngựa chạy, một chữ chính là 'Dán', thân thể phải dán chặt trên lưng ngựa …… cuối cùng …… chỉ cần ngươi tìm được vị trí mẫn cảm nào đó trên mình ngựa, cọ vào chỗ đó, ngựa sẽ biết 'đâm đầu' mà đi. Ngươi xem, ta căn bản không cần roi, ta chỉ cần hai chân kẹp bụng ngựa, nó liền đi rồi. Người phải cùng ngựa kết nối."

Chính xác, bất kể ai trong lúc đó đều nên kết nối. Chỉ là khi, ngươi kết nối với nó cũng không nhất định là nó thật sự cùng ngươi mà thôi.

Tần Mộ Sở là người thông minh, nghe xong Dương Vân giảng giải, học một biết … ba, rất nhanh liền nắm giữ mã thuật.

Dọc theo đường hai người đi hàn huyên biển bắc trời nam, thành bằng hữu không chuyện gì không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.