[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 17 : Rò rỉ tin tức (hạ)




Rất nhanh, sau đó khoảng 10 phút, Lý Tu Xa cũng từ trong phòng luyện công bước ra. Nhìn thấy Triệu Lập, làm cho hắn có chút bất ngờ. Không ngờ được rằng vẫn còn có người còn nhanh hơn mình, việc này làm cho Lý Tu Xa hơi cau mày một chút. Cũng may, người ta cũng chỉ đả thông được một kinh mạch. Nhưng chỉ có như vậy cũng làm cho Lý Tu Xa không thể chấp nhận được.

Sau đó, ngồi nghỉ ngơi một lúc phải đến gần nửa giờ mới lại có người từ trong phòng luyện công đi ra. Đợi cho đến khi người cuối cùng bước ra khỏi phòng luyện công, thời gian cũng đã trôi qua được ba giờ.

Nghe kết quả mà mọi người báo cáo, Triệu Lập cảm thấy cái kết quả mà mình đã giảm bớt đi như thế nhưng vẫn còn rất cao. Tất cả hai mươi người, chỉ trừ có mình… và Lý Tu Xa, còn lại không ai có thể đả thông được đến một kinh mạch. Người tốt nhất cũng mới chỉ đả thông được khoảng tám phần mà thôi.

- Được rồi! Không người nào có kết quả không tốt. Lần hành công đầu tiên đã được thông qua. – Sĩ quan huấn luyện hết sức hài lòng với kết quả này. Nhất là đối với Triệu Lập, lại càng đặc biệt hài lòng.

Không biết kết quả kiểm tra toàn diện lúc ban đầu là do ai nhận xét, thật sự hết sức chuẩn xác. Nhà giam trọng phạm, có lẽ chỉ có Triệu Lập mới là nhân tài có thể đảm nhiệm.

Triệu Lập không hề biết rằng, lần này đã là lần thứ mấy, sĩ quan huấn luyện than thở về lời nhận xét chính xác trong lần kiểm tra tâm lý đầu tiên. Vui mừng vì lần luyện công đầu tiên không có gặp phải thất bại, nên huấn luyện cả ngày tinh thần vẫn hết sức hưng phấn.

Sau này, nếu bản thân hắn có đột phá gì nữa thì hoàn toàn có thể đổ cho do công pháp chiến đấu có tính chất đặc biệt. Từ giờ trở đi, không còn phải lo lắng bản thân sẽ biến thành một con chuột bạch cho những cuộc thí nghiệm bí mật nữa. Cuộc sống của hắn có thể nói là hoàn toàn được tự do.

Bước đầu tiên trong kế hoạch mà hắn vạch ra đã thành công mĩ mãn. Tiếp theo, cứ tiếp tục tận hưởng cuộc sống trong quân ngũ, cho đến khi xuất ngũ thì thôi. Cá dưới biển sâu, chim bay trên trời, cảm giác tự do thật là thoải mái.

Ngay đến đến giờ luyện công buổi tối, cảm giác hưng phấn vẫn còn làm cho hắn hết sức thoải mái. Lần đầu tiên đả thông kinh mạch mất đến sáu giờ. Có được bước khởi đầu, lần hành công tiếp theo, vận hành một chu thiên mất chưa tới một tiếng.

Thời gian còn lại, Triệu Lập vẫn tu luyện kiện thể thuật như trước. Căn cứ vào việc chân khí của mình đả thông toàn bộ kinh mạch mà xét thì kiện thể thuật hoàn toàn có lợi chứ không có chỗ nào hại.

Không biết những thiên tài khác khi tu luyện công pháp chiến đấu, tốc độ của họ sẽ như thế nào? Nhưng Triệu Lập tu luyện kiện thể thuật đã đạt được rất nhiều lợi ích, hiển nhiên hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.

Chưa cần nói đến bất cứ điều gì khác, chỉ cần nói đến việc chân khí của hắn có thể được ngưng luyện cũng đã mang lại cho Triệu Lập rất nhiều lợi ích. Nếu trong khoảng thời gian này vẫn còn tiếp tục giấu diếm nữa thì sẽ không còn cách nào có thể tu luyện được.

Công pháp chiến đấu vận hành được một vòng sinh ra lượng chân khí nhiều hơn không biết bao nhiêu lần so với kiện thể thuật. Nhưng xét về mặt chân khí được nén lại thì ở thời điểm này, công pháp chiến đấu còn lâu mới có thể so sánh với kiện thể thuật được.

Trong thời gian này chỉ có học tập công pháp chiến đấu là chính. Ngoại trừ ban đêm, sĩ quan huấn luyện theo dõi tình huống luyện công của mọi người ra, còn ban ngày tất cả vẫn tiếp tục học các vấn đề về lý thuyết. Chế độ quản lý nhà giam, cách sử dụng các hệ thống quản lý nhà giam… Ngoại trừ việc huấn luyện thể lực ra, tất cả các mặt học tập khác cũng không hề khiến mọi người phải vắt kiệt sức. Có thể nói là mọi người đều hết sức thoải mái.

Trải qua hai mươi hai ngày đầu tiên, cuối cùng thì người chậm nhất trong số bọn họ cũng đã đả thông toàn bộ kinh mạch, có thể vận công trọn vẹn một chu thiên. Đến lúc này, sĩ quan huấn luyện mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Một bộ phận cơ bản đã hoàn thành, bước tiếp theo cứ thế mà tiến hành. Đến lúc này cũng không còn cái gì quá nguy hiểm nữa.

- Hắc! Lần này, chúng ta hết sức may mắn. Tất cả hai mươi người đều vượt qua kiểm tra. – Trong lúc đang huấn luyện, Kỳ Trấn làm ra vẻ hết sức bí mật, lộ ra một chút với mọi người:

- Ta nghe nói, khi tu luyện công pháp chiến đấu, tỉ lệ đào thải là hai mươi phần trăm.

- Ngươi làm sao mà biết được? – Dương Trạch đứng ở bên cạnh hết sức tò mò:

- Cho tới bây giờ tất cả mọi người vẫn hoàn toàn không biết gì hết. Vậy ngươi lấy tin tức này ở đâu ra?

- Ngươi không cần phải biết! – Kỳ Trấn vẫn giữ nguyên bí mật của mình.

- Dù sao, ngay từ đầu khi bước chân vào quân đội, mọi người đều biết rằng chúng ta sẽ luôn phải đối mặt với những cuộc kiểm tra. Nếu kiểm tra tâm lý không đạt sẽ bị trả về. Huấn luyện cơ bản không đạt tiêu chuẩn, bị trả về. Tâm tính không ổn định cũng bị trả về. Động cơ không trong sạch cũng bị trả về. Tóm lại, cho đến khi mọi người có thể tiếp xúc được với công pháp chiến đấu, cũng chứng minh mỗi người có đủ tư cách trở thành một quân nhân. Ta nghe nói, kiểm tra trở thành một sĩ quan chuyên nghiệp còn kỹ hơn chúng ta rất nhiều, trong đó có những bài kiểm tra hết sức rắc rối.

- Có thật không đấy? – Mọi người nghe đến đây vẫn có điểm không tin lắm. Tham gia quân đội cũng không cần phải chọn những con người ưu tú vậy thì cần gì phải đặt ra nhiều loại kiểm tra đến như vậy chứ?

- Thật chứ! Không tin thì thôi. – Kỳ Trấn vênh mặt lên nói:

- Đừng có nói với tôi rằng các người sau khi giai đoạn huấn luyện thứ nhất hoàn thành mà không bị phân tổ lại nhé. Các người không biết rằng trong tất cả các nhóm đó, sẽ có vài nhóm bị loại bỏ. Những người đó được yêu cầu ký kết một loạt các thỏa thuận và cam đoan, sau đó mới rời khỏi quân đội. Các người cho rằng quân đội bây giờ giống như là cái chợ, ai muốn vào thì vào hay sao?

Những chuyện này tất cả mọi người đều đã trải qua, nghĩ đến một số việc lúc trước cũng cảm thấy lời Kỳ Trấn nói có phần đúng. Nhưng cũng chẳng có ai biết thế nào là thật, thế nào là giả, nên tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nghi hoặc ra mà nhìn Kỳ Trấn.

- Thật mà! Ta không có lừa các ngươi đâu. Nếu ta mà lừa mọi người sẽ bị thiên lôi đánh chết. – Kỳ Trấn mở miệng ra thề, cuối cùng cũng làm cho mọi người tin hơn một chút.

Tuy nhiên, đến sáng hôm sau, sĩ quan huấn luyện ra lệnh cho tất cả mọi người tập trung. Có một điều rất lạ đó là ở trên sân tập xuất hiện một chiếc phi thuyền, ngoài ra còn có hai viên sĩ quan đeo quân hàm trung úy.

- Kỳ Trấn! Ra khỏi hàng. – Giọng viên sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường hết sức tức giận, trừng mắt nhìn mọi người, làm cho tất cả những người ở đó đều hết sức lo sợ.

Kỳ Trấn lo sợ bước ra khỏi hàng. Sĩ quan huấn luyện đứng trước mặt hắn, trừng mắt nhìn hắn một lúc, sau đó mới xoay người tránh sang một bên:

- Kỳ Trấn! Theo hai sĩ quan đến Sở nội vụ.

Hai viên trung úy, mặt không có chút thay đổi, tiến lên, kẹp Kỳ Trấn vào giữa. Bị như vậy, Kỳ Trấn hết sức sợ hãi, không biết làm thế nào bây giờ. Hai viên trung úy liếc mắt nhìn nhau, rồi mỗi người nắm một cánh tay hắn, tiến vào phi thuyền.

Nhìn cho đến khi phi thuyền cất cánh bay đi rồi, sĩ quan huấn luyện mới đưa mắt nhìn tất cả mọi người:

- Ngày hôm qua, những gì mà Kỳ Trấn nói, mọi người đều phải “quên hết”, đem nó giấu kín vào trong bụng. Rõ chưa? Từ nay về sau, những đề tài như thế này tôi hy vọng sẽ không nghe thấy bất kỳ ai nhắc đến nữa.

Có thể thấy rõ ràng, những gì Kỳ Trấn nói hôm qua đều là sự thật. Không cần biết hắn lấy được thông tin từ chỗ nào, nhưng hắn nói cho mọi người chính là đã tiết lộ bí mật. Tất cả mọi người đều biết rằng, Kỳ Trấn không còn có khả năng bước chân vào quân đội nữa. Tất cả cũng chỉ vì hắn không biết giữ mồm, giữ miệng.

Một bằng chứng sờ sờ xuất hiện ngay trước mặt, làm cho tất cả mọi người đều tự rút ra cho mình một bài học. Đây là quân đội chứ không phải là một công ty không có kỷ luật. Kỳ Trấn nói rất đúng, bắt đầu ngay từ ngày đầu tiên cho đến bây giờ luôn luôn có những cuộc kiểm tra, đánh giá. Cho dù may mắn được tiếp xúc với công pháp chiến đấu trong quân đội nhưng cũng không có nghĩa là người đó có đủ tư cách trở thành một quân nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.