[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 18 : Chân khí phân tầng (thượng)




- Di chuyển từ từ, không cần phải nhanh như thế. Cố gắng trong lúc này, có được cảm giác vận công. – Giọng điệu của sĩ quan huấn luyện vẫn hết sức nghiêm khắc từ đầu đến cuối. Dù sao thì tất cả mọi người đều biết đấy là vì bọn họ nên ai cũng không nói gì hết.

Nhưng công pháp chiến đấu khác với kiện thể thuật. Để có thể vận dụng công pháp chiến đấu mà hành công trong quá trình vận động kèm theo rất nhiều cảm giác đau đớn. Chỉ có làm quen với những cảm giác đau đớn này, lúc đó kinh mạch thẳng tắp một đường thì trong quá trình vận động mà hành công, cái cảm giác đó mới biến mất được.

Trong mắt viên sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường thì Triệu Lập đúng là một kẻ thiên tài. Hắn đả thông mười lăm đường kinh mạch chỉ trong vòng có mười lăm ngày. Nếu tính trung bình thì nhanh hơn gần hai phần ba thời gian quy định. Có thể nói, Triệu Lập cực kỳ thích hợp với công pháp chiến đấu. Nhưng thực ra, ngay trong lần hành công đầu tiên, Triệu Lập đã đả thông toàn bộ kinh mạch của mình. Có nói hắn là một thiên tài thì cũng không hề có gì là quá đáng.

Mặc dù đã được tiếp xúc với công pháp chiến đấu, nhưng Triệu Lập vẫn không muốn tạo cho mọi người một cái gì mang tính bất ngờ. Cho dù là sau này, thì hắn cũng không bao giờ lộ ra bí mật của chính mình.

Công pháp tu luyện mới cũng giống hệt với lúc đầu tu luyện kiện thể thuật. Thời gian đầu cũng không thể hành công vượt quá chín chu thiên. Thậm chí trong vòng nửa năm đầu tiên, cứ tiến hành từng chu thiên một là tốt nhất. Những khó khăn này làm cho những tân binh cũng phải mất đến một năm. Cho đến khi chân chính trở thành một quân nhân chính thức thì cần phải tiến vào các binh chủng có liên quan tiến hành rèn luyện tiếp khoảng một năm nữa.

Thời gian huấn luyện một quân nhân dài như thế. Nên bình thường thời gian tại ngũ của một người lính được kéo dài từ năm đến mười năm. Sau này, Triệu Lập muốn thì vào đại học Thanh Hoa thì cũng còn phải đợt ít nhất là sáu năm nữa. Cũng may, đến thời điểm này, tuổi thọ của con người cũng dài hơn rất nhiều, thời gian giáo dục cũng dài hơn trước. Nhưng thời gian giáo dục vẫn không đáng là gì so với tuổi thọ của con người, nên cũng được coi là một sự cải tiến nho nhỏ.

Mỗi ngày, khi tiến hành tu luyện, Triệu Lập đều quy định cho bản thân: tu luyện công pháp chiến đấu vận hành hết một chu thiên lớn. Thời gian còn lại, hắn dành sức để tu luyện kiện thể thuật. Cách tu luyện như thế này hiển nhiên là rất tốt. Trong sáu lần chín chu thiên vận hành của kiện thể thuật thì chân khí trong lúc tu luyện công pháp chiến đấu sinh ra cũng bị ép lại, ngưng luyện.

Sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường không biết rằng tuy mình rất thích Triệu Lập nhưng hắn vẫn còn dấu diếm rất nhiều thứ. Mặc dù như thế thì ông cũng rất hài lòng với sự tiến bộ của Triệu Lập.

Triệu Lập cũng như những chiến sĩ khác trong nhóm, chậm rãi di chuyển thân thể. Mức độ vận động như thế này so với khi chạy bộ là không thể so sánh được. Nhưng để che dấu bí mật của mình, Triệu Lập vẫn cứ làm ra vẻ có chút khó khăn.

Cho dù vận động hết sức chậm rãi, nhưng công pháp chiến đấu trong cơ thể Triệu Lập đã vận hành hết sức trôi chảy. Có kinh nghiệm với kiện thể thuật nên hắn xử lý tình huống như thế này hết sức thoải mái. Chưa kể đến, Triệu Lập đã sớm hỏi qua kinh nghiệm của sĩ quan huấn luyện Tiêu Cường về những vấn đề này, cũng đã nhận được lời khen ngợi từ huấn luyện viên. Cho dù lúc này, đang phải đối mặt với những vấn đề như thế, nhưng Triệu Lập cũng không thèm để tâm tới chúng cho lắm.

Giả vờ đau đớn cũng là một chuyện hết sức khó khăn. Việc này cũng làm cho Triệu Lập lo lắng đến mức mà đầu toát hết cả mồ hôi. Nhưng như vậy, trong măt người khác lại giống như một người đang hết sức cố gắng luyện tập. Khiến cho trong mắt sĩ quan huấn luyện lại càng hài lòng thêm một chút.

- Tốt lắm. Di chuyển từ từ thôi. – Thanh âm của sĩ quan huấn luyện vang lên bên tai.

- Đừng có quên hành công! Ngươi… có chuyện gì thế? Chẳng lẽ cứ có người đứng bên cạnh là không thể hành công nữa hay sao? Chẳng lẽ ngươi hy vọng sau này khi tham chiến thì tất cả những người bên cạnh ngươi đều phải khóa kín miệng như một đứa trẻ con chưa biết nói hay sao?

Một câu nói đùa khiến cho toàn sân vang lên tiếng cười. Nhất thời, tất cả mọi người đều không thể hành công được nữa, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lên người bạn đáng thương. Huấn luyện viên cũng không thể nhịn được cười, không còn giữ nguyên được vẻ nghiêm khắc nữa, đành phải bảo mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Nhưng từ đó về sao, cái nickname Bảo Bảo đã gắn liền với người đồng đội đó trong suốt thời gian quân ngũ.

- Triệu Lập! Tới đây. – Gần như cứ mỗi một giai đoạn, huấn luyện viên đều gọi Triệu Lập đến, kiểm tra hết sức cẩn thận mới được. Cho dù Triệu Lập đã dấu diếm rất nhiều, nhưng trong mắt của huấn luyện viên thì hắn vẫn là một thiên tài.

- Rõ thưa chỉ huy! – Triệu Lập không bao giờ quên mất câu trả lời này. Hắn đi tới trước mặt huấn luyện viên, làm một vài động tác, đương nhiên hắn cũng không quên vận công, khiến cho thiết bị kiểm tra trên tay có thể hiển thị rõ ràng hắn đang vận công.

- Tốt lắm. – Huấn luyện viên Tiêu Cường càng ngày càng có ấn tượng rất tốt đối với Triệu Lập. Ít nhất thì cái tên đệ tử này, ngay từ ngày đầu tiên đã để lại cho hắn một cái ấn tượng rất sâu. Chẳng trách mà có bao nhiêu người như vậy, nhưng chỉ có Triệu Lập là được sĩ quan hướng dẫn trực tiếp chỉ cho phương hướng.

Nếu tất cả mọi người đều có được tốc độ giống như Triệu Lập, thì chỉ sợ rằng vào lúc chấm dứt huấn luyện công pháp, tất cả mọi người ở đây sẽ vượt qua cách cửa lục cấp mất. Đương nhiên đó cũng chỉ là một điều tưởng tượng. Đến lúc đó, ai có thể trở thành cao thủ vỗ cánh bay lên thì còn phải xem người đó có đủ may mắn hay không đã.

Lý Tu Xa đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy biểu hiện của Triệu Lập như vậy, trong mắt hắn liền lộ ra một chút ghen ghét. Có lẽ, thành tích của Triệu Lập biểu hiện quá rõ ràng, khiến cho hắn cảm thấy địa vị của mình cũng chẳng có gì to tát.

Tu hành với tốc độ nhanh chóng nhưng cũng chưa chắc có thể vượt qua được chướng ngại của công pháp cao cấp. Huấn luyện viên Tiêu Cường đã gặp rất nhiều ví dụ điển hình. Trước mắt thì tốc độ của Triệu Lập hết sức nhanh, nhưng trước khi đến thời điểm kiểm tra cuối cùng cũng không có một ai dám khẳng định cuối cùng sẽ đạt được cấp độ nào. Cũng như Triệu Lập, tất cả những thiên tài ở ngay trước mắt mà lại đạt được cấp độ thấp thì hiển nhiên huấn luyện viên cũng không thể nào chấp nhận được.

Thời gian mọi người thích nghi với sự đau đớn đã nhanh chóng đi qua. Sau mười ngày, cuối cùng thì tất cả mọi người đều nắm được cảm giác hành công trong lúc vận động, không còn cảm giác đau đớn như trước nữa. Sau khi Kỳ Trấn đi khỏi, nhóm còn lại mười chín người. Không có một ai do không thích ứng được với việc luyện công mà bị loại hết.

- Tốt lắm! Giai đoạn kế tiếp chính là giai đoạn huấn luyện củng cố thành quả của các ngươi trong thời gian này. Nó cho các ngươi đem cách hành công của công pháp chiến đấu trở thành bản năng chiến đấu của chính mình.

Giai đoạn vất vả đã qua. Qua được giai đoạn này, tất cả các giai đoạn tiếp theo lại hết sức bằng phẳng.

Đây thực ra là một giai đoạn hoàn toàn tùy ý, huấn luyện viên cũng không có ép mọi người làm những động tác gì bắt buộc. Cứ để tùy ý mọi người thích thực hiện động tác nào thì làm. Không phải thực hiện những bài tập bắt buộc, tất cả mọi người giống hệt như những con ngựa tháo cương, thực hiện tất cả những động tác có thể.

Tuy nhiên cũng có người đem một số động tác phức tạp ra thực hiện hết một lần, khiến cho tất cả mọi người lại được một trận cười vỡ bụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.