[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 169 : Người Eskimo ở Paris




Không bao lâu sau bọn tôi đã đi đến doanh trướng của Kim Ngột Thuật, trên nóc lều cắm đầy nỏ tiễn của “Tượng binh mã Nhất Hào” cùng Nhị Hào (lúc trướng soái dời ra sau, phạm vi oanh kích của Tam hào còn chưa xa đến vậy), tôi làm bộ cái gì cũng không phát hiện, ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn đầu đi thẳng vào phía trong.

Khóe miệng Kim Ngột Thuật giần giật, theo tôi đi vào. Dường như muốn phân phó cấp dưới làm cái gì, cuối cùng lại nuốt vào miệng, nói: “Thật xin lỗi, vật tư tệ quân không dồi dào, không có gì có thể chiêu đãi các vị.”

Tôi thấy áy náy, khoát tay nói: “Anh có thể lý giải, chúng ta đi thẳng vào chủ đề chính đi.”

Kim Ngột Thuật lại giống như lần đầu tiên gặp tôi, đem mũ trụ ném sang một bên. Nhưng mà lần trước là khinh thường, trong mắt không thấy ai cả, lần này là suy sụp tinh thần, không nói lên lời, hắn ngồi vào trong ghế, trầm lặng nói: “Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn cái gì?”

Tôi cười khẽ một tiếng nói: “Không phải là bọn anh đã nói từ ngay từ đầu còn gì…”

Kim Ngột Thuật ảo não, đưa tay lên đỉnh đầu phe phẩy: “Đừng bảo các ngươi chỉ cần hai nữ nhân, ta cũng không phải là đồ ngốc.”

Tôi nghiêm chỉnh nói: “Có thể thế thật, nhưng thật sự bọn anh cũng chỉ muốn hai nữ nhân.”

Kim Ngột Thuật ngạc nhiên nói: “Chỉ vì đứa Tuesday của Hoàng đế ngu ngốc và nữ nhân xấu xí quái dị kia mà các ngươi tạo động tĩnh lớn như vậy sao?”

Tôi nhắc nhở hắn: “Chú đừng nói thêm từ xấu xí quái dị, thêm lần này là bốn lần nhá, may mắn cô ấy chỉ nhớ rõ có hai lần.”

Kim Ngột Thuật nhấc tay đang đặt ở đẩu gối lên nói: “Hai người kia ta thả lúc nào cũng được, nói sự tình chính đi - đến cuối cùng các ngươi thực sự muốn gì?”

Đồng Viện hết kiên nhẫn nói: “Cái người này sao trở mặt như hàng tôm hàng cá thế nhỉ, không phải nói nhiều, bọn tao chỉ cần hai bà chị kia.”

Kim Ngột Thuật chỉ tôi nói: “Để hắn nói.”

Tôi gãi đầu nói: “Cô ấy nói đúng, anh cũng lười không muốn nhắc lại lần nữa.”

Kim Ngột Thuật kinh ngạc nói: “Ta không thể hiểu được, giờ ta lập tức thả người, sau đó có thể rút lui an toàn chứ?”

Tôi gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”

Kim Ngột Thuật ôm đầu suy nghĩ nửa ngày, tựa hồ càng nghĩ càng không hiểu nổi, vừa rồi tôi đã phát hiện chân hắn bước đi run run, có thể đã rất lâu rồi chưa được ăn gì, người như vậy thường có lối suy nghĩ chậm hơn bình thường nửa nhịp. Kim Ngột Thuật buồn bực một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Làm thế nào ta có thể tin tưởng các ngươi, có thể nói cho ta biết vì cái gì sao? Vậy hai nữ nhân một người là xấu … ây dà, một người không có điều gì để nói, một người khác chỉ là xinh đẹp hơn chút ít mà thôi, nhưng mà các ngươi lại hưng sư động chúng vậy, nếu không có một lý do thuyết phục thì thật khó để ta có thể thả người.”

Tần Thủy Hoàng tức giận nói: “Mạy cọ tợ rym không? Đọi cọn cọ thệ lữa mạy à?” Mập mạp bình thường rất hòa nhã, nhưng mà cũng là kiêu hùng thống nhất Trung quốc, đối ngoại cũng rất nóng nảy nha.

Tôi cười nói: “Không trách hắn được, cho dù là ai cũng phải suy nghĩ một chút, đừng nói là Hoàn tướng quân…”

Kim Ngột Thuật: “…Còn có Nhan.”

“Hảo, Nhan tướng quân…”

Kim Ngột Thuật: “…”

“Nói như vậy cho chú biết, chú không nghĩ ra tức là vẫn chưa thông. Cũng không có cách nào nghĩ thông cả, anh nói bốc phét là trên người các nàng có giấu bản đồ kho báu thì khẳng định chú cũng không thể tin, làm trận thế lớn như vậy, dù có bao nhiêu bảo tàng cũng tiêu hết sạch sẽ, nói các nàng có bí tịch tuyệt thế võ công thì chú lại càng không tin, nếu thực sự là như vậy thì cũng không đến lượt chú bắt các nàng. Cho nên, anh cũng không có cách nào giải thích cho chú, chỉ có thể nói các nàng là người thân của anh, người thân gặp nạn chú có thể bỏ mặc được không?”

Kim Ngột thuật: "Cái này......"

Tôi tiếp tục nói: “Chú muốn nói bọn anh lấy hai nữ nhân làm cớ để tìm chú gây khó dễ thì lại càng không đúng, bọn anh có 800 vạn nhân mã, lại còn có súng, có pháo, muốn tiêu diệt chú còn cần phải tìm lý do à?”

Kim Ngột Thuật chần chừ một lúc rồi nói: “Hảo, đầu tiên ta tin ngươi. Nhưng mà phải chờ ta lui lại đến địa điểm an toàn thì ta mới thả người.”

Tôi nói: “Điều này… tại sao phải vậy? Chú xem chú đánh lén anh mấy lần anh còn đem người của chú thả về. Chú xuất ra thành ý tí đê, hay chú thích câu nói trên? Bọn anh muốn thịt chú thì chú có chạy về với ông bà vải cũng bị thịt, chú nghĩ thoáng tí bọn anh còn xem xét, không phải không còn lương thực sao, lộ phí đi về anh tài trợ cho chú.”

Kim Ngột Thuật nói: “Cái đấy thì không cần, ngươi bắn tên thì cũng bỏ qua, có mỗi cái là buổi tối bảo đám thảm họa âm nhạc ngừng live steam đi là được.”

Tôi không ngờ được là Kim Ngột Thuật không sợ thương, không sợ súng lại sợ âm nhạc, tôi nhớ rõ trước kia có xem một bộ film người ngoài hành tinh xâm lược địa Địa Cầu bị âm nhạc đánh bại, chẳng lẽ Kim Ngột Thuật là người đến từ Sao Hỏa?

Tôi nói: “Mặc kệ đi, trước tiên chú để bọn anh gặp mặt hai cô nàng, anh muốn xem xem tình trạng các nàng thế nào rồi mới quyết định cho chú nhiều hay ít lương thực để về.”

Kim Ngột Thuật nói: “Cái này thì được, chờ các ngươi gặp mặt xong rồi chúng ta lại bàn cái khác.”

Vẫn là viên nha tướng kia dẫn đường, xuyên qua vài lều trại cùng một số ít binh sĩ ánh mắt ngây dại. Chúng tôi đi vào một lều trại được gia cố. Nói là gia cố, thật ra là ở phía bên ngoài có dựng lên một khung sắt, phía trên căng lên một lớp vải nỉ. Vị nha tướng nhe răng ra cười nói: “Các vị thấy đấy, chúng ta thực sự chiếu cố hai vị cô nương, làm như vậy chủ yếu là vì sợ nỏ tiễn bắn thủng lều trại, làm ngộ thương hai vị cô nương - đến nguyên soái còn không có đãi ngộ như này nha…”

Tôi lặng lẽ nói: “Là anh suy nghĩ không chu toàn, tạo thêm phiền toái cho các chú.”

Viên nha tướng đứng ở một bên ra dấu tay mời: “Các vị tùy tiện trò chuyện, có cái gì cần phân phó cứ kêu ta.”

Tôi vẫn áy náy không yên tâm, sờ soạng trên người vài cái. Cái gì cũng không thấy, Tần Thủy Hoàng lấy tay đưa nửa khối bánh mì cho viên nha tướng nói: “Sau nạy chụ có thệ lậy cại nạy đội thạnh vàng cọ cụng kích cợ.”

Viên nha tướng cầm lấy cái bánh mì nghe nghe, nhét luôn một phát vào đầy mồm. Đứng một bên càu nhàu nói: “Ta thấy rồi, vàng dù có tốt hơn nữa cũng không thể ăn, không thể mặc, có thể nhét được vào trong bụng mới là bảo bối.”

Tôi trước tiên đi vào trong lều, liếc mắt liền thấy Bánh Bao đang buồn chán nghiêng người tựa trên giường, Lý Sư Sư lấy tay chống cằm, ngồi trên ghế ngây ngốc im lặng không nói gì.

Bánh Bao liếc mắt thấy tôi, nhảy xuống giường nói: “Nha, không phải nằm mơ hử, bọn anh làm sao vào được?”

Lý Sư Sư mặt không thay đổi, liếc mắt nhìn tôi, yếu ớt thở dài nói: “Đương nhiên là mơ, không phải mỗi ngày chúng ta đều mơ như vậy sao?”

Tôi ôm lấy bả vai của Bánh Bao, cười nhìn Lý Sư Sư nói: “Nằm mơ mà phải cần đến hai người cơ à?”

Lý Sư Sư nghe thấy tôi nói chuyện cùng nàng, mãnh liệt ngẩng đầu lên, tiếp theo nhìn thấy Tần Thủy Hoàng, Nhị ngốc, Đồng Viện từng người đi vào, kinh ngạc nói: “Mọi người … là thật à?”

Tần Thủy Hoàng nghiêm túc gật gật đầu, gương mắt chăm chú nhìn cô.

Lý Sư Sư vẫn như ở trong mơ, hoảng hốt đứng lên, chậm rãi đem đầu tựa vào vai Chính béo. Bờ vai mập mạp vừa mềm vừa ấm làm cô thức tỉnh, cô nàng véo vào đùi một cái, khóc nói: “Thắng đại ca, thực sự là anh à?”

Chính béo cười tủm tỉm, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô nói: “A a, tội cô bẹ .”

Lý Sư Sư vừa khóc vừa cười, xoay mặt ra lại thấy Nhị ngốc, mở cánh tay muốn ôm, Nhị ngốc vội vàng xoay người, ngu ngốc nói: “Không ôm, trên người em có mùi…”

Lý Sư Sư e thẹn nói: “Em … thời gian qua không có tắm rửa.”

Nhị ngốc dí mũi vào trước trán Lý Sư Sư, hít hít mấy cái nói: “Ây, quả nhiên không có mùi vị khó ngửi như trước kia, vậy ôm cái đi.”

Chúng tôi cùng thấp giọng nói: “Thật đúng là thằng ngu.” Lý Sư Sư cười khanh khách dúi dầu vào ngực Nhị ngốc.

Lúc này Đồng Viện nói: “Sư Sư tỷ, chị mặc đồ gì thế? Hợp thời trang nha.”

Chúng tôi nhìn vào mới phát hiện ra Lý Sư Sư đang mặc đồ da, khoác một chiếc áo choàng lớn, đeo thắt lưng. Còn có một đống lớn da thuộc rườm rà màu mè lòe xòe dưới đất, trông vừa cổ kính vừa thời trang. Nó kết hợp hoàn hảo quần áo Victoria cùng thời trang Gothic, giống như một người Eskimo sống mười mấy năm ở Paris hiện đại.

Bánh bao nói: “Đừng nói nữa, em vừa mới gặp đã thấy cô ấy như vậy, đem mấy thứ gỡ ra được ở lều trại vá hết lên trên người.”

Chúng tôi nhìn Lý Sư Sư, trong lòng cũng hiểu nàng làm như vậy hẳn cũng rất khổ tâm, là một cô gái xinh đẹp, lại ở trong hang sói, không có một chút cảm giác an toàn nào, chỉ có thể dựa vào biện pháp ngu ngốc này bảo vệ chính mình. Trên người Lý Sư Sư ít nhất có khoảng năm, sáu cân da trâu, loan đao của người Mông Cổ có khi chém còn không đứt.

Đồng Viện ôm lấy Lý Sư Sư, đau lòng nói: “Tỷ tỷ chịu khổ rồi.”

Tôi xoay người Bánh Bao ra trước mặt mình dò xét một chút rồi nói: “Còn em, có hay không làm thằng ku của lão tử bị đói?” Cái này, vừa nhìn thấy tôi đã phát hiện cái bụng của Bánh Bao đã nhô lên không ít, tục ngữ nói giấu năm không giấu sáu, Bánh Bao ở Kim doanh hơn nửa tháng rốt cuộc trông cũng giống phụ nữ mang thai.

Bánh bao tùy ý nói: “Đói thì không đói, thứ gì Sư Sư không ăn được thì em ăn hết.”

Tôi nắm tay nàng nói: “Được rồi, chúng ta hiện tại về nhà đã, có cái gì về rồi nói.”

Lý Sư Sư che miệng nói: “Chúng ta có thể đi rồi?”

Tôi nói: “Vậy em nghĩ bọn anh đến làm gì, em cũng muốn làm Helen à?” (Ngựa gỗ thành Troy)

Tần Thủy Hoàng nói: “Hệ len lạ ai thệ?”

Lý Sư Sư lau nước mắt cười nói: “Là một mỹ nhân, vì nàng mà làm cho quân đội hai nước đánh nhau mười năm.”

Bánh Bao kéo tay Lý Sư Sư nói: “Hê hê, hai chị em mình cũng thế mà, mặc dù không đến 10 năm, nhưng mà cũng có mấy trăm vạn người vì thế mà bận rộn hơn nửa tháng.”

Lý Sư Sư bật cười, liếc mắt nhìn tôi nói: “Em là ăn theo tỷ tỷ, chứ không phải là Đại Tư Mã nước Tần, cũng không phải là vợ của người xưng huynh gọi đệ với hoàng đế nước Tần.”

Tôi khoát tay nói: “Em đừng nói như vậy, nếu không có bạn trai của em, mấy trăm vạn người bọn anh đều chết đói hết rồi, thằng ku đó giờ là Bộ trưởng Hậu cần, cho nên chúng ta nhanh nhanh trở về, theo anh được biết trên thế giới còn không có tỷ phú nào có cơ hội lấy danh nghĩa cá nhân nuôi dưỡng mấy trăm vạn quân đội, qua vài ngày nữa ku Kim có khi thành giai cấp tư sản dân tộc cấp tiến ý chứ.”

Đoàn người bọn tôi lại một lần nữa đi vào soái trướng Kim Ngột Thuật, tôi nói: “Hoàn tướng quân (Kim Ngột Thuật đã không còn cố ý sửa lại), nghĩ thông chưa? Bọn anh có thể đi được chứ?”

Kim Ngột Thuật đã mặc lại khôi giáp chỉnh tề, phi thường trịnh trọng nói: “Các người đi rồi sau đó chúng ta cũng có thể rời đi sao?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, dùng giọng điệu vừa hùng hậu vừa thong thả nói: “Đương nhiên.”

Kim Ngột Thuật trực tiếp tiến tới trước mặt Lý Sư Sư và Bánh Bao, hơi gật đầu nói: “Các người có thể đi rồi, đây cũng không phải ý định ban đầu của ta, thời gian vừa qua thật sự bất tiện cho hai người…”

Kim Ngột Thuật đang nói chuyện, Bánh Bao bỗng nhiên nâng tay tát “bốp” hai phát vào mặt hắn. Kim Ngột Thuật ngẩn người, sau đó tức giận nói: “Ngươi…”, tay hắn nắm chặt chuôi đao, do dự một hồi nhưng cuối cùng cũng không rút đao ra.

Đồng Viện cùng Nhị ngốc vọt tới chắn trước người Bánh Bao. Cũng giống như lúc trước, Bánh Bao chỉ vào mũi Kim Ngột Thuật nói: “Còn nhớ rõ nợ nần của tao không? Tao nói là mày bảo tao xấu xí quái dị một tiếng tao liền tát mày một cái! Lão nương trước khi đi liền thanh toán khoản nợ này.”

Kim Ngột Thuật sắc mặt từ hồng biến thành tím tái, thở hồng hộc như trâu, tôi thấy không biết sẽ biến thành cái gì, vội vàng đi lên trước trấn an hắn: “Tỉnh táo, tỉnh táo, nam nhân không chấp nữ nhân. Bọn anh hứa đi ra ngoài sẽ không nói lung tung.”

Kim Ngột Thuật là người thế nào, nếu lúc này tôi lại lấy mấy trăm vạn liên quân uy hiếp hắn không chừng hắn sẽ phát điên, dù sao hắn cũng là nguyên soái của 80 vạn quân, bị mất thể diện sau này lăn lộn thế nào, tôi cam đoan với hắn không đem chuyện này tuyên truyền ra ngoài còn tốt hơn việc uy hiếp hắn. Chỉ cần chuyện này không bị người bên mình biết là ổn. Đánh thì cũng đánh rồi, 80 vạn tính mạng còn quan trọng hơn việc so đo với một nữ nhân.

Kim Ngột Thuật hừ một tiếng bước qua người tôi, tôi nhanh nhẩu kéo Bánh Bao và Lý Sư Sư đi ra ngoài, 300 chiến sĩ đã dựng sẵn xe đợi ở bên ngoài. Tôi đẩy hai cô nàng lên xe nói: “Hai người lên trước đi.”

Bánh Bao lúng ta lúng túng nói: “Vừa rồi có phải thiếu chút nữa em gây ra rắc rối? Thật sự em tát nó hai cái là vì Sư Sư cùng với thằng ku của chúng ta thôi. Em chỉ tức giận một chút thôi.”

Tôi an ủi Bánh Bao nói: “Không có chuyện gì.”

Bánh Bao nghe tôi nói vậy, lại ghé lên trên cửa sổ xe ngựa thấp giọng nói: “Em mà sớm biết là không có chuyện gì thì lẽ ra phải tát nó thêm vài cái.”

Tôi: “…”

Quân Kim đã được lệnh cho nên không có người nào ngăn trở bọn tôi, bởi vì bọn tôi đến nên Liên quân đã ngừng chiến. Đám người này cũng tranh thủ nhanh chóng nhặt thức ăn, dọc theo đường đi thấy bọn tôi cũng chả buồn để ý, đều cúi đầu bận việc. Từ tư thế của bọn họ có thể nhìn thấy vài điều, có một vài người sợ người khách nhanh tay nhanh chân đoạt trước mình, tay chân luống cuống, nhưng mà những thứ ăn được thì ít đến đáng thương, lại chằm chằm nhìn vào tay người khác. Tôi chắp tay sau lưng lững thững đi vào trong bãi rác, thi thoảng lấy thanh sắt cầm trong tay moi móc kéo lên vài mẩu thức ăn thừa tương đối hoàn chỉnh, trông vô cùng sinh động. Ý tưởng vô cùng khéo léo và hiện đại, cái này gọi là người thợ muốn hoàn thành tốt công việc trước tiên phải mài sắc công cụ của mình. Thông qua liên quân chúng tôi đã dạy cho quân Kim biết thế nào là phương pháp: “Lấy tĩnh để tu thân, tiết kiệm để dưỡng đức.” Nhiều người trong phía họ đi trên đường còn cầm theo thanh sắt để tìm kiếm, thấy món gì lồi lồi trên đất còn giả bộ đạp chân lên, như vậy có thể tiết kiệm không gian - ngoại trừ bàng quang của động vật.

Đi đến cửa Kim doanh, Bánh Bao liếc mắt nhìn doanh trại của Liên quân, thư thái nói: “Rốt cuộc có thể về nhà rồi.”

Từ Đắc Long suy nghĩ một chút nói: “Kim Ngột Thuật nếu như đi lúc này, Nhạc nguyên soái bọn anh thì như nào?”

Tôi nghe anh ấy nói xong những lời này, vỗ mạnh vào trán nói: “Hỏng rồi, em quên một chuyện quan trọng!” Nói rồi quay ngựa lại, mọi người ở đằng sau kêu lên: “Chú đi đâu đấy?”

Tôi lớn tiếng nói: “Mọi người nhanh nhanh đưa vợ em và Lý Sư Sư về đi, em còn có chuyện phải tìm Nhan tiểu tử.”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.