[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 168 : Sau chiến tranh hiện đại




Buổi xế chiều hôm Hồng Vũ đại pháo đến, chúng tôi cũng cảm nhận rõ ràng sĩ khí quân Kim đã có biến hóa. Trước kia mặc dù bị bao vây nhưng đội ngũ vẫn ngay ngắn rõ ràng, có điều nhìn lại hiện tại… sĩ tốt phụ trách tuần tra cũng ngồi trong công sự che chắn cẩn thận nói chuyện phiếm, bị trưởng quan tức giận mắng lớn mới lười nhác đứng dậy miễn cưỡng đi bộ.

Xuất hiện tình huống như vậy cũng là chuyện thường. Trước kia chúng tôi 300 vạn người vây bọn họ 80 vạn, đơn giản là quân số nhiều hơn gấp 3. Giống như hai người đánh nhau, một người có mét rưỡi còn người kia mét 8. Mặc dù biết rõ là rất khó đánh thắng, nhưng dù sao vẫn là nhân loại, mày đánh chết tao thì tao cũng hung hãn cắn mày vài phát. Nhưng nếu đối thủ là mấy người đám Spider Man, Bat Man, Iron Man, nhìn quanh cái cũng chả có tí khẩn trương cùng phòng bị làm cái quái gì.

Chúng tướng nhất trí đề nghị tôi tranh thủ rèn sắt khi còn đang nóng điên cuồng bắn phá Kim doanh, bị tôi phủ quyết. Bởi vì thật ra có 20 khẩu pháo cũng không thể mang đến cho bọn tôi ưu thế áp đảo tuyệt đối. Ưu thế chính thức của bọn tôi là quân Kim thiếu kiến thức, cho nên bắn pháo chỉ mang tính uy hiếp, tôi cũng không nghĩ có mỗi 20 khẩu pháo có thể đánh chết cả 80 vạn người, cẩn thận quân Kim chó cùng dứt giậu là không có kiếm lời nha.

Bất quá cũng không thể nói tôi không có biện pháp. Tôi bảo Vương Dần sao chép không ít tờ rơi, tuyên truyền liên quân chúng tôi có chủ trương nhiệt liệt yêu chuộng hòa bình, đem hình tượng Kim Ngột Thuật khắc họa thành một người cực kỳ hiếu chiến, là một thủ lĩnh bạo lực, vì chính bản thân mình không để ý sống chết của binh lính… Tờ rơi dùng “Tượng binh mã Tam Hào” Tần nỏ bắn qua. Vương Dần nhớ tới Nhị gia gia của mình lúc trước trong kháng chiến chống Pháp làm đội trưởng tuyên truyền cho Việt Minh, còn cố ý đi xin một phần bản thảo đậm chất cộng sản, tràn đầy mị hoặc, nhờ Tú Tú và Mao Toại thay đổi, hướng phía đối diện tuyên đọc.

Còn một vấn đề nữa chính là đạn pháo. Lần này số hỏa dược do Chu Nguyên Chương mang đến cũng tạm đủ, Thiết Tâm đạn cũng không ít. Bình thường chúng tôi dùng chủ yếu chính là đạn ghém. Đánh càng về sau trong doanh địa liên quân đến mấy cục đá nhỏ, khúc gỗ, đồ vật linh tinh cũng không có. Tôi linh cơ vừa động đem điều này cùng một vấn đề khác vây khốn bọn tôi rất lâu đồng loạt giải quyết: Chính là chất thải sinh hoạt.

300 vạn liên quân mỗi ngày đều phải thải ra khoảng 10 tấn chất thải sinh hoạt, chúng tôi không có nhà máy xử lý rác thải, cũng chỉ có thể tạm thời đổ đống tập tung, việc giải quyết cuộc sống khỏe mạnh của các chiến sĩ cũng mang đến tai họa ngầm không nhỏ. Tôi bảo Vương Bát Tam lấy mấy thứ rác rưởi gói làm đạn pháo, nhồi vào nòng pháo toàn bộ bắn về hướng quân Kim.

Đầu tiên Kim quân còn lơ đễnh, thậm chí còn cao hừng bừng bừng, những thứ kia gồm nhiều giấy gói màu sắc sặc sỡ cùng với túi nilon bồng bềnh bay từ trên trời rơi xuống, chẳng những xinh đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều thứ giá trị. Ở thời hiện đại in mặt nữ minh tinh trên gói mì ăn liền cũng như trên tạp chí cũng chả khác gì nhau. Nhưng mà mãi một lúc sau quân Kim mới cảm giác không đúng, đám rác rưởi kia cuồn cuộn đổ xuống. Một thời gian sau phát ra mùi hôi thối gay mũi rất khó chịu, không đến nửa ngày rất nhiều ruồi muỗi phát sinh. Cái này … đối với quân doanh được bố trí dày đặc tuyệt đối là một trường tai nạn.

Cuộc sống hàng ngày của chúng tôi cứ thế diễn ra: Buổi sáng, Tần quân dùng “Tượng binh mã Tam Hào” phóng tờ rơi, nửa giờ sau là tiết mục truyền thanh “Bắc Tống Chiêu An”, người chủ trì là Tú Tú cùng Mao Toại. Tiếp theo là quân Minh đem chất thải sinh hoạt phát sinh ngày hôm qua thông qua Hồng Vũ đại pháo bắn đến doanh trại Kim quân. Giữa trưa đám Lý Nguyên Bá, Vũ Văn Thành Đô tổ chức thành “Đội tập kích” theo thói quen đến trước doanh trại quân Kim khiêu chiến. Bọn họ chủ yếu phụ trách tìm kiếm binh khí hợp tay cho binh sĩ dưới quyền.

Buổi chiều từ 3 đến 4 giờ, chúng tôi tuân thủ nghiêm ngặt hứa hẹn ngừng chiến toàn diện, có thể nhìn thấy phía đối diện số lượng lớn binh sĩ quân Kim đi ra ngoài hít khí giời cùng biểu diễn tiết mục ném đá đập đúng chân mình. Chương trình buổi tối có đơn điệu chút, chỉ có thể là đơn phương triển khai lửa trại, ăn mì ăn liền cùng đồ hộp, chọc cho quân Kim phía đối diện bốc lên ánh mắt thèm khát – Kim quân lương thảo đại khái đã sớm giật gấu vá vai, tôi cũng thấy có không ít người nhặt lấy chất thải sinh hoạt của bọn tôi để ăn sống, sau tôi lại có biện pháp làm phong phú đời sống văn hóa nghệ thuật của quân Kim, bảo Vương Dần mang đến một đống lớn âm nhạc, có “Sonat ánh trăng”, “Thiện Ữ U hồn”, “Yên tĩnh hồn khúc”, “Khúc hát sông quê” bật lên… Dù sao những ca khúc này cũng khiến người nghe có cảm giác nhớ nhà gấp bội.

Cứ như vậy hai ngày sau, quân Kim đã hoàn toàn không giống như một đội quân. Đại bộ phận thời điểm bọn họ nấp ở trong lều ngủ, đến thời gian hít khí giời thì thong thả ra ngoài kiếm chút đồ ăn. Buổi tối tiếp tục ngẩn người ở trong lều trại nghe nhạc buồn. Nếp sinh hoạt vừa phong phú vừa rời rạc đã cải biến rất nhiều người từ quân nhân biến thành tác giả nghệ thuật cùng thi nhân.

Buổi sáng ngày thứ ba, một đội ngũ 2 vạn người xa lạ ở phía sau vị trí đóng quân của quân Đường tiến tới, thủ lĩnh bọn họ ngồi trên một chiếc xe ngựa bằng đồng xuyên qua Đường quân trực tiếp hướng tới phía trước quân Tần đang phóng ra tờ rơi. Vương Bí đang chỉ huy đám binh sĩ, vừa thấy người này đã cực kỳ sợ hãi nói: “Hoàng thượng!”

Chính béo chậm rãi đi xuống xe ngựa, khẽ gật gật đầu. Mấy vạn quân Tần thấy thế vội vàng đồng loạt phủ phục trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng!”

Tôi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, chạy ra liền thấy Tần Thủy Hoàng, gọi to: “Doanh ca, sao anh lại đến đây?”

Tần Thủy Hoàng giữ chặt tay của tôi nói: “Bạnh Bao cụng Sư Sư đã cựu ra chưa?”

Tôi nói: “Còn chưa có cứu được, em đang nghĩ biện pháp.”

Chính béo trừng mắt với Vương Bí: “Ngươi bộn sứ thệ ạ? Ta cho mi đện đây chơi nạ?”

Vương Bí kinh hoàng nói: “Hoàng thượng thứ tội.”

Tôi vội nói: “Anh đừng trách hắn. Tình huống có chút phức tạp. Chúng ta đi vào từ từ nói.”

Mập mạp đi vào hướng trướng soái, tiện tay cầm một thùng mì ăn liền cùng hai cái bánh mì, vừa gặm vừa nói: “Thực ăn không sai nạ.”

Tôi phân phó người bố trí sắp xếp cho đạo nhân mã mà mập mạp đưa đến, vừa nói: “Không có biện pháp, các anh em đều là tới hỗ trợ, không phát tiền lương thì cũng phải cho ăn no.”

Mập mạng cầm phích nước nóng lên rót vào bát mì, cầm cái dĩa bỏ trước mặt, hỏi tôi: “Nọi chuyện chính, Bạnh Bao các nàng khọe?”

Tôi nói: “Khỏe, khỏe lắm. Chỉ là chủ tướng đối phương có chút không cấp tiến.”

Chính béo nhíu mày nói: “Cọn cần thêm ngượi không nạ. Anh lo chụ không đụ ngượi cho nên đện xem. Nệu không đụ nọi một câu, còn cọ 20 vạn quân đện?”

Tôi cảm động nói: “Người vậy là đủ rồi. Nhưng em thực sự không thể đốt xử không tốt đối với bọn họ, hao binh tổn tướng không nói, quân Kim trên người còn có nhiệm vụ.”

Lúc này rèm trướng soái lật lên, Kim Thiếu Viêm cùng Nhị ngốc bước vào, Kim Thiếu Viêm thấy Chính béo tự mình đến cảm động nức nở nói: “Doanh ca…”

Chính béo cười nói: “Chụ gậy thành cá mắm nạ.”

Nhị ngốc nhìn Chính béo cười ngây ngô. Mập mạp trừng mắt với hắn nói: “Tụi da”

Sau khi Tần Thủy Hoàng đến, rốt cuộc Kim Ngột Thuật đã thiếu kiên nhẫn. Tôi không biết tâm tính hắn đã xảy ra biến hóa như thế nào, từ lúc trước mấy chục vạn đại quân vây quanh hắn chưa từng để vào mắt, hôm nay 2 vạn người đến đã làm hắn xúc động, cái này … có thể gọi là cây rơm rạ cuối cùng đè chết lạc đà gầy - nhất là mập mạp kia … cây rơm rạ này không nhẹ nha.

Kim Ngột Thuật rất lịch sự gửi cho chúng tôi một phong thư, thái độ lạnh như băng, mời tôi đi Kim doanh một chuyến để thương thảo các chuyện liên quan đến trao đổi con tin. Mặc dù lời lẽ phong thư rất nghiêm cẩn, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, nhưng tôi có thể cảm thấy sự mất tinh thần thể hiện ở trong. Tên Hoàn Nhan tiểu tử này rốt cuộc đã khuất phục, người đưa thư tới là vị nha tướng đã được tôi hối lộ qua. Kim Ngột Thuật chả hiểu bằng cách nào biết việc của tôi và hắn, phái một người như vậy đến, hiển nhiên là có rất nhiều ý tứ.

Chúng tôi mở hội nghị đơn giản thương lượng một chút, có một nửa tướng lĩnh không đồng ý để tôi dễ dàng mạo hiểm. Còn có người nói không sao cả, bọn họ cho rằng Kim Ngột Thuật tuyệt đối không dám lấy 80 vạn tính mạng đem ra đùa. Cuối cùng tôi quyết định tự mình đi một chuyến, sự tình dù sao cũng phải cùng Kim Ngột Thuật nói rõ, hơn nữa – tôi thật sự có nhớ Bánh Bao một chút.

Còn nhất định phải có mấy người đi theo, Nhị ngốc không cần phải nói, Chính béo cũng không nên đi. Nhiều người mãnh liệt yêu cầu được đi cùng. Cuối cùng Đông Viện bởi là vì là bảo tiêu chuyên nghiệp cướp đi một danh ngạch, Kim Thiếu Viêm gắt gao lôi kéo cánh tay của tôi không rời. Tôi nói với hắn: “Anh cam đoan đem Sư Sư trở về, hơn nữa chú thật sự cũng không thể đi, vạn nhất bị bắt lại thì .. 300 vạn người muốn tiếp tục phấn khích chiến đấu còn nhờ chú nuôi sống nha.” Hắn lúc này mới thôi, hộ vệ đội đương nhiên là 300 quân, tôi có ý dặn dò thêm Từ Đắc Long không thể hành động theo cảm tính. Từ Đắc Long nói: “Chú yên tâm, bọn anh với Kim Ngột Thuật tuy nói là địch nhân, nhưng tất cả đều vì thờ chủ, muốn nói thù hận, tiểu tử Tần Cối mới đáng giận nhất.”

300 người chúng tôi xếp thành một hàng, mang theo tù binh Niêm Hãn, giữa trưa xuất phát hướng về phía đại bản doanh Kim quân.

Trên đường đi, tôi hỏi viên nha tướng đưa tin tới: “Hai vị cô nương của bọn anh bên các chú không phải chịu tội gì chứ?” Tôi đối xử với hắn thực sự khách khí, dù sao người ta cũng giúp mình không ít việc, đối xử với người ta cũng nhẹ nhàng chút.

Viên nha tướng cười làm lành nói: “Không có, không có, ta cam đoan. Lúc đầu ta còn len lén mang đồ ăn ngon đến, về sau nguyên soái biết cũng ngắm một mắt mở một mắt. Theo con mắt của ta nhìn thì kỳ thực nguyên soái cũng đã có ý muốn sớm hòa đàm, ai cũng có mặt mũi, nhất là mấy hôm gần đây, chúng ta còn chưa từng ăn nhưng đối với hai vị tiểu thư vẫn không dám bạc đãi.”

Kim doanh đã mở ra, trước cửa có mấy binh lính đứng hoan nghênh tượng trưng, vừa tiến tới tôi vỗ nhẹ lưng Niêm Hãn một cái nói: “Chú đi đi, chú tự do.”

Niêm Hãn ngoài ý muốn nói: “Ngươi cứ như vậy thả ta?”

Tôi nói: “Vậy chú muốn thế nào, tổ chức pạt ty tiễn chân chú?”

Niêm Hãn nói: “Không phải nói là trao đổi con tin sao, ngươi yên tâm thả ta ra trước?”

Tôi cười lạnh nói: “Ai nói anh đồng ý đâu? Đúng chú là con tin, chỉ có điều là bị bọn anh phóng thích, còn người của bọn anh, cho dù không có trao đổi con tin bọn anh cũng phải đón các nàng trở về.”

Đông Viện vỗ tay nói: “Great!”

Ta cười hắc hắc: “Chuẩn man nha? Em thấy anh thông minh không, dù sao bên mình 300 người vào doanh trại 80 vạn địch nhân cũng đừng nghĩ đến chuyện đem hắn mang về. Anh thử làm anh hùng rởm một lần cho đã nghiền.”

Đông Viện xì cười một cái khinh miệt .

Kỳ thật tôi còn một câu chưa nói, dù sao ở bên ngoài chúng tôi còn 300 vạn người, Kim Ngột Thuật cũng đừng hòng nghĩ chuyện đem chúng tôi lưu lại, muốn vậy phải kề đao vào cổ chúng tôi bắt lại, điều đó có vẻ thiếu khí độ.

Đi về phía trước một đoạn, Kim Ngột Thuật đã chờ ở đây, hắn thấy chúng tôi đến, còn muốn giả bộ tiến tới đón tiếp, tôi vung tay lên nói: “Vội vàng vậy sao, tìm địa điểm nói chuyện đi, tranh thủ trước lúc trời tối hoàn thiện thủ tục trao đổi...”

Kim Ngột Thuật đen mặt, nghiêm nghị cùng chúng tôi đi tới lều lớn trung quân. Dọc theo đường đi tôi mới chính thức nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại của Kim quân. Chỉ thấy trên đỉnh mỗi một lều trại cắm ngổn ngang mấy cây Tần nỏ, trên mặt đất cùng góc lều rơi vãi đủ mọi loại màu sắc giấy gói cùng túi nilon. Có cả cái hố chứa đầy vật gì không rõ, bốc mùi hôi thối. Người và ngựa bước lên phát ra tiếng ộp oạp. Kim quân binh sĩ hai mắt dại ra, tinh thần hoảng hốt. Có điều còn tương đối tỉnh táo thấy Kim Ngột Thuật đến còn biết hành lễ. Không ít người xa xa thấy chúng ta chỉ biết khúc khích cười, hồn nhiên vô hại…

Cái này không phải là một doanh trại quân đội nha. Vũ khí lạnh và rác rưởi hiện đại tạo thành một bối cảnh trừu tượng như do một dạo diễn thiên tài bố trí ra, nó kỳ lạ và đầy màu sắc, có thể cho người bị bệnh động kinh phát bệnh từ cái nhìn đầu tiên, có thể làm cho nhà thơ vừa thấy cái là văn thơ lai láng chảy tồ tồ. Nó thực sự là đỉnh cao của phong cách sau hiện đại, là sản phẩm của sự hòa hợp giữa thiên thần và ác quỷ, đó là một lời tiên tri cho sự phát triển không kiểm soát của con người trên trái đất và khai phá tiềm năng vô hạn của bản thân. Cái này… con mẹ nó… đúng là nghệ thuật!

Kim Ngột Thuật càng đi càng trầm lặng. Cuối cùng thật sự không nhịn được, hung hăng trừng mắt với tôi nói: “Đây đều là chuyện tốt của ngươi.”

Tôi cũng biết tôi không đúng, cũng không nói chuyện, trong lòng lại nghĩ: Trên góc độ nghệ thuật mà nói, nếu nóc lều có thêm mấy cái bao cao su đã qua sử dụng thì thật sự còn tuyệt vời hơn nữa!

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.