[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 167 : Tượng binh mã Nhất Hào




Chiến đấu được hơn nửa giờ, nhân mã của Niêm Hãn đã tổn thất hơn phất nửa, Kim quân rất nhanh đã bị chia tách thành các nhóm nhỏ, từng nhóm từng nhóm bị bao vây xung quanh. Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến giờ, Niêm Hãn đã có phán đoán đây là một trận đánh lén không có khả nắng thắng. Dưới tình hình khẩn cấp hắn đồng dạng giống như các tướng lĩnh phía dưới, đem đầu khôi bỏ xuống đất, đổi chiến bào với hộ vệ bên cạnh, hy vọng có thể đánh lừa được liên quân. Nhưng trong liên quân còn có một đội ngũ chuyên nghiệp, chịu trách nhiệm chuyên môn đả kích thủ lĩnh quân địch – hắn bị đám Từ Đắc Long đọc vị, tóm lấy ấn xuống đất.

Tôi xem thời điểm đã không sai biệt lắm, thò tay gạt một đống lớn điện thoại trên bàn, bắt lấy micro, thông qua loa hướng về đám quân Kim bị bao vây kêu gọi: “Các vị Nữ Chân, các huynh đệ. Các người đã bị bao vây. Buông vũ khí, hai tay ôm đầu, đầu hàng đi. Chúng ta luôn luôn ưu đãi tù binh, chính sách của chúng ta là ưu đãi tù binh…”

Quân Kim cũng không phải là lần đầu tiên thua trận, trong bọn họ còn có không ít binh sĩ lần trước đã tham gia đánh úp trại địch, biết liên quân không có tác phong đuổi tận giết tuyệt. Lập tức vội vàng ném vũ khí xuống, hai tay ôm đầu. Còn có người nhanh nhẩu cởi luôn dây lưng xuống ném qua một bên rồi ngồi thụp xuống trên mặt đất. 2 vạn quân Kim bị dồn lại một chỗ. Tôi cưỡi ngựa đi trước trận địa, gặp Niêm Hãn đã bị trói gô lại, cầm hai cái dép tổ ong áp lại như cái loa nhựa, hướng về phía quân Kim kêu gọi: “Trong các người ở đây, ai là người có quân hàm cao nhất?”

Quân Kim ngồi trên mặt đất, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Đang bàn luận xôn xao, một người mặt mũi khổ sở đứng lên nói: “Không phải hỏi, là ta.”

Tôi thấy hắn liền vui vẻ, đúng là người lần trước vì đánh lén Lương Sơn đại bản doanh, bị đánh trật khớp kia, xem ra vết thương cũ của hắn vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Lúc này hai tay rũ xuống đi tới trước mặt tôi.

Tôi cười nói: “Người anh em, hai ta có duyên nha.”

Vị đầu lĩnh quân Kim nét mặt khổ sở nói: “Ngươi nói đi, lần này thì muốn gì?”

Tôi nói: “Anh chẳng muốn gì khác, tẹo anh còn tha cho các chú trở về, nói với nguyên soái các chú nhanh chóng thả người của anh ra. Còn phó soái của các chú anh giữ lại mấy ngày để mở pạt ty chiêu đãi.”

Vị đầu lĩnh gật đầu, vừa định đi lập tức xoay người lại nói: “Không còn gì để làm à?” Lần trước yêu cầu bọn họ lấp hố, lần này đại khái hắn nghĩ tôi phải bảo cả đám đến giúp đỡ dập lửa cùng dọn dẹp sơ qua doanh trại.

Tôi phất tay nói: “Ngựa cùng vũ khí lưu lại, người của các chú bất kể sống chết đều mang đi hết. Còn có - anh không hy vọng gặp lại chú lần nữa, anh cũng không có kiên nhẫn như Gia Cát Lượng bảy lần bắt bảy lần tha.”

Đám quân Kim thở dài, mang theo người chết người bị thương kéo nhau về. Bộ dáng cùng bóng lưng hệt như lần trước, toàn bộ số vũ khí và ngựa quân Kim mang đến chia đều cho Liên quân. Nhìn đám chiến sĩ liên quân hồ hởi nhận chiến lợi phẩm, tôi đá một cước lên mặt đất nói: “Mọi người rốt cuộc đến đây để đánh nhau hay để kiếm lời?”

Niêm Hãn trừng mắt liếc tôi, hừ một tiếng không nói lời nào.

Tôi ngồi xổm xuống đất, cười tủm tỉm nói: “Chú nói xem anh nên đón tiếp chú bằng dầu ăn và dưa chuột …, hay anh nên kính trọng kẻ thù của mình?”

Phương Kiệt - cháu Phương Tịch hiếu kỳ nói: “Cường ca, dầu ăn và dưa chuột là gì?’

Tôi cười hiền hậu, nghiêm túc vắt vai hắn bốc phét nửa ngày. Cuối cùng tổng kết nói: “Cái này… kỳ thực chỉ là tên gọi của một loại hình phạt. So sánh với hình phạt này, còn nhiều cái độc địa hơn nữa!”

Niêm Hãn run run, ngẩng đầu kháng nghị nói: “Người không thể đối xử với ta như vậy, chúng ta không hề ngược đãi hai nữ nhân của ngươi tại doanh trại của ta!”

Tâm tình tôi chuyển biến tốt, tôi cũng tin tưởng Niêm Hãn nói thật, Kim Ngột Thuật dù sao cũng là danh tướng, hẳn là sẽ không có ý làm khó hai nữ nhân, tôi cao giọng phân phó: “Người đâu?”

Niêm Hãn tuyệt vọng nhìn tôi. Hai sĩ tốt lên tiếng đáp lại, bắt lấy bả vai của hắn giơ lên, tôi vui vẻ hớn hở nói: “Nấu cho Niêm Hãn tướng quân một bát mì Hảo Hảo, đập thêm đôi trứng. Đánh đấm cả đêm rồi chắc cũng đói bụng.”

Xa xa tại bãi đất phía trên, Kim Ngột Thuật đơn phương độc mã đứng do dự. Hắn đưa mắt nhìn dãy doanh trại liên miên dự cảm … có lẽ cả đời này chính mình cũng không chinh phục được đối thủ này. Hắn phất một góc áo choàng, tay phải nắm chuôi đao, đứng trên sườn núi bất động thật lâu. Điều này … toàn bộ đều bị tôi thông qua cặp kính viễn vọng Tân Cương nhân thủ mua cho nhìn thấy, tôi càu nhàu nói: “Con bà nó là con gấu. Còn muốn làm anh hùng thì tự mà đến đi. Còn lại là chuyện của lão tử.”

Phán đoán của tôi đúng có phân nửa, Kim Ngột Thuật rất có thể muốn làm anh hùng, nhưng mà không phải loại anh hùng hy sinh bản thân vì tập thể, mà là loại anh hùng giẫy giụa đến cùng. Tôi thấy hắn buồn bã lau mắt, dứt khoát biến mất trên sườn núi. Sau đó là một khoảng im lặng dài.

Cũng không biết Kim Ngột Thuật trở về đại doanh quân Kim làm công tác tư tưởng gì, lại có phương pháp gì khơi thông nghẹn khuất của binh sĩ, xoay chuyển tâm tình của quân Kim trở thành cừu hận chưa bao giờ có. Nhân lực, vật lực, khoa học kỹ thuật, trình độ đều xa xa rơi ở phía sau liên quân cũng không ảnh hưởng đến quân Kim sang ngày thứ 2 có rất nhiều binh lính hung hãn, không sợ chết, liều mình tấn công. Bọn họ cũng không mặc áo giáp, vũ khí cũng không mang, hai tay cầm hai tảng đá chạy đến trước doanh trại Liên quân chọi dô. Cái này … chắc hẳn tạo thành cho Liên quân tổn thất nhất định, bởi vì trước mắt năng lực vận chuyển còn chưa đủ cao, binh lính liên quân chỉ có thể đảm bảo đủ lương thực. Thức ăn phụ còn tương đối khan hiếm, nhất là hoa quả, kết quả là … một chiến sĩ Tần triều mới lấy giá cao đổi được 1 quả táo từ đồng hương cùng quê, cầm trong tay vừa muốn ăn đã bị quân Kim ném đá vỡ nát.

Cái sự kiện làm toàn quân giận dữ này phát sinh vào buổi trưa ngày thứ 2 sau khi Niêm Hãn đánh lén, lịch sử chép lại gọi là “Apple Môn”. Tướng lĩnh liên quân xúc động phẫn nộ thống nhất tổ chức hiệp thương, quyết định triển khai hình thức trả thù đối với Kim quân. Cụ thể là cho quân đội mình gấp gáp chế tạo một số lượng lớn Tần nỏ, tiến hành một lần không kích đại quy mô đối với doanh địa Kim quân, theo đó vào lúc 1h trưa nhất tề phát động chiến dịch lấy tên là “Tượng binh mã Nhất Hào”, toàn bộ Tần nỏ phô thiên cái địa không kích về phía Kim doanh, trải qua cự ly lớn phi hành, lực sát thương của mấy cái nỏ tiễn này chỉ có hạn với người. Nhưng mà đối với mấy lều trại vẫn có thể bắn thủng, hiện tại là thời điểm mùa thu, ban ngày còn có ánh mặt trời chiếu ấm áp, đến buổi tối thì Kim quân binh sĩ chỉ có thể chui vào trong lều trại tắm gió lạnh. Thời Thiên còn cầm cả kính viễn vọng của tôi leo lên cột cờ đối diện với doanh trại quân địch tiến hành trinh sát và vẽ bản đồ. Chủ yếu là để lúc không kích tận lực tránh đi một số địa điểm không có ý nghĩa lớn như chuồng ngựa cùng nhà bếp của Kim quân, tận dụng phá hư các mục tiêu quân sự.

Lần hành động này buộc đại doanh trung quân của Kim Ngột Thuật phải triệt thoái ra phía sau 500 thước, nhưng Kim Ngột Thuật vẫn đang dùng cái loa đất tự chế để cổ vũ sĩ khí. Không chừng chúng còn trắng trợn tuyên bố chiến thuật ném đá đã làm cho liên quân có tổn thất rất lớn. Vị chiến sĩ Tần triều bị đá ném vỡ quả táo còn thành điển hình trong quân, còn tổ chức diễn thuyết, chỉ thiếu mỗi không có truyền hình quốc gia Việt tin Vịt đến quay phóng sự rồi phát sóng tuyên truyền.

Xét thấy hiệu quả của đợt không kích, Thang Long tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo ra càng dài hơn, mạnh hơn, tầm bắn xa hơn “Tượng binh mã Nhị Hào” Tần nỏ, sắp xếp trong vòng 36 giờ bố trí cho toàn quân.

Bọn họ chơi như cứt, tôi nhẩy dựng lên. Cái quái gì vậy? Tôi gọi bọn họ đến dường như chỉ vì hai nữ nhân chứ có phải chơi đâu. Bánh Bao đã rất lâu không điện thoại cho chúng tôi, đánh nhau theo cái tốc độ này có khi súng Mauser (súng ngắn, súng lục) cũng có thể được chế tạo một cách nhanh chóng - Thang Long cũng không phải không muốn chế tạo, đã bắt đầu nghiên cứu cách chế tạo nòng súng.

Vì tỏ vẻ bên tôi có thành ý giải hòa cùng để không tạo thành nguy cơ xảy ra khủng hoảng nhân đạo. Tôi hạ lệnh Liên quân ngừng bắn một tiếng đồng hồ vào 3h đến 4h xế chiều hàng ngày, quân Kim có thể tranh thủ thời gian này ăn cơm, phơi nắng. Kết quả là thành ý của bọn tôi không có được đáp lại, Quân Kim lợi dụng lúc ngừng bắn hướng Liên quân … ném đá làm Mộc Hoa Lê mãnh liệt tức giận yêu cầu Liên quân định kỳ phát động không kích.

Cục diện bế tắc duy trì mãi cho tới lúc tạo ra “Tượng binh mã Tam Hào”, rốt cuộc bị phá vỡ vào một buổi chiều. Sự tình là như này, ai cũng không thể liệu trước được thời điểm thay đổi. Tôi vốn đang có chút thảnh thơi gác chéo chân vểnh râu hút thuốc. Bỗng có sĩ tốt chạy vào báo lại có 5000 viện binh tới, tôi mí mắt cũng không thèm chớp nói: “Đến thì cho ra thôi. Bảo cho Hồ Nhất Nhị Nhất tiếp quản, treo thêm Liên quân cờ xý.”

Sĩ tốt thám tử là người của Lương Sơn, hạ gọng nói: “109 ca. Hồ tướng quân có ý tứ là cho ca tự mình đi một chuyến…”

Tôi bỗng ý thức được điều này…. 5000 quân này có thể không phải binh chủng bình thường. Quân đội của các quốc gia tăng viện còn chưa bao giờ lấy biên chế 5000 quân đến một mình. Chu Nguyên Chương nói vũ khí bí mật đại khái chính là bọn họ!

Thần bí như vậy, chẳng lẽ là binh chủng hóa học? Quân nhà Minh luôn luôn im hơi lặng tiếng tám phần chính là vì phối hợp với … chi bộ đội này.

Tôi vội vàng phi ngựa đến doanh trại Minh quân, Hồ Nhất Nhị Nhất đã đứng ở bên đó. Đứng bên người hắn là một viên phó quan, 5000 quân Minh mới đến nhìn vô cùng bình thường, vây quanh phía bên trong có một đám thùng lớn được đặt trên xe ngựa.

Viên phó quan tự dưng là Vương Bát Tam. Bởi vì để dễ xưng hô cho nên trong quân thường gọi là Vương Bát tướng quân hoặc gọi là Bát Tam tướng quân. Vương Bát Tam vừa thấy tồi liền quỳ xuống đất gọi: “Tiêu thái sư!” Hồ Nhất Nhị Nhất nhỏ giọng nói: “Gọi là nguyên soái là được rồi.”

Tôi đem Vương Bát Tam kéo đến một bên nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng nói vũ khí bí mật chính là các ngươi?”

Vương Bát Tam hiểu được gật gật đầu, bảo thủ hạ mở thùng, tôi tâm lý khẩn trương vô cùng. Hai mắt nhìn chằm chặp vào những thứ trong hòm, mở ra bên trong thấy một tấm vải đỏ phủ lên, dài khoảng 20 thước, 20 sĩ tốt đứng ở phía trước mặt, theo lệnh của Vương Bát Tam đồng loạt nhấc lên tấm vải đỏ, tôi không khỏi thấp giọng kêu lên một tiếng: “Âu mai gốt!”

Tấm vải đỏ nâng lên, lộ ra bên trong là 20 khẩu pháo màu đen! Minh triều có đại pháo tôi biết, Trịnh Hòa hạ Tây Dương đã thấy loại vũ khí này, nhưng mà thời Chu Nguyên Chương đã có?

Vương Bát Tam sùng kính vô hạn nói: “Bẩm nguyên soái, bọn thuộc hạ là đích thân hoàng thượng xếp đặt, hoàng thượng thật sự là anh minh thần võ, kỳ tài ngút trời!”

Tôi có chút minh bạch, thứ này chính xác nguyên lai xuất hiện sớm. Đó là bởi vì Chu Nguyên Chương khôi phục trí nhớ làm ra, loại đại pháo đơn thể này nguyên lý là đơn giản nhất, thật ra chỉ là một cái pháo hoa lớn, chỉ cần chất lượng tài liệu đáp ứng được, việc đúc kim loại cũng không quá phức tạp.

Tôi nói: “Mấy cái này gọi là cái gì?”

Vương Bát Tam đáp: “Các đại thần trong triều mới chỉ nghĩ gọi nó là Hồng Vũ đại pháo, nhưng hoàng thượng dường như còn không hài lòng. Hoàng thượng còn đang nghiên cứu đại pháo có thể bắn xa hơn.”

Tôi gật đầu nói: “Kỳ thật tên Hồng Vũ đại pháo không sao, về sau phát minh ra đại pháo mới cũng có thể gọi như vậy. Ví dụ như kiểu này gọi là Hồng Vũ đại pháo mô đeo tám mươi ba, sau này gọi là mô đeo tám mươi bốn, tám lươi lăm”

Vương Bát Tam cả kinh nói: “Mạt tướng không có … phúc phận này.” Tôi hiện tại cũng nghĩ là không thể thực hiện được. 70 vạn quân Minh sau khi trở về khẩu hiệu là một hai một, đại pháo mà mô đeo tám mươi ba. Chu Nguyên Chương còn không tức điên lên?

“Thứ này uy lực ra sao?” Tôi hỏi.

Vương Bát Tam khôi phục lại tự tin nói: “Đây là vũ khí có uy lực lớn nhất mạt tướng từng chứng kiến qua, trong vòng 30 trượng đạn pháo rơi xuống quỷ thần cũng không thể sống!”

Tôi chậc lưỡi nói: “Tầm bắn gần quá.”

Vương Bát Tam nói: “Nếu dùng Thiết Tam đạn bắn thì có thể bắn xa ngoài 2 dặm.”

Tôi nói: “Trước tiên thử xem đã.”

Vương Bát Tam ra lệnh cho thủ hạ nạp đạn, 5000 người hầu hạ 20 khẩu pháo, ngoại trừ đại đa số người là vận chuyển pháo cùng hỏa được, còn lại đều là người thuần thục công tác. Nạp đạn pháo chỉ dùng không đến một phút. Vương Bát Tam tay cầm cây đuốc, cầm sợi dây dẫn pháo dưới đất lên hỏi tôi: “Nguyên soái, bắn vào hướng kia?”

Tôi chỉ tay vào Kim doanh nói: “Nói linh tinh, bắn vào bên kia.”

Lúc này vừa quá 4h chiều, đúng là thời điểm quân Kim mạnh mẽ ném đá. Nói là ném đá, kỳ thật chỉ là thị uy, bọn họ đã không dám đi ra ngoài doanh trại, cũng chỉ là nhặt vài tảng đá hướng bên này ném tượng trưng cho xong chuyện. Cái này … mấy cháu trai Kim quân còn đang bận ném đá đến nỗi còn không thấy từ trong doanh trại chúng tôi đẩy ra 20 cục sắt hướng về phía bạn họ. Vương Bát Tam không khỏi buồn bực, vung tay lên, 20 khẩu Hồng Vũ đại pháo mô đeo 83 (tạm thời gọi như vậy) được sĩ tốt châm lửa dây dẫn. Trong khoảnh khắc liền phát ra tiếng động đinh tai nhức óc rung chuyển mặt đất. Những viên đạn to cỡ hai nắm đấm lớn theo mấy tiếng động này bay qua đỉnh đầu quân Kim, đập vào doanh trướng ở sâu phía sau trong Kim doanh, không bao lâu sau chợt nghe tiếng kêu cha gọi mẹ từ rất xa truyền đến.

Tôi vừa lòng gật gật đầu, cùng Vương Bát Tam nói: “Đổi thành đạn ghém thử xem.”

Đạn ghém là là miếng sắt, quả tạ, tảng đá các thứ bỏ vào trong nòng pháo, cuối cùng dựa vào hỏa dược nổ mạnh đè ép lực bắn bọn nó văng ra ngoài, Minh quân đem nòng pháo hạ thấp nhắm vào đám sĩ tốt Kim doanh ngay cửa doanh trại, sau đó điểm hỏa. Mấy sĩ tốt quân Kim cũng khôn ra, chẳng biết ai hô một tiếng xoay người bỏ chạy. “Oanh long long”, 20 khẩu pháo vang lên, hàng rào gỗ trước cửa doanh trại Kim doanh bị oanh tạc thành đống mảnh nhỏ bụi phấn. Bụi đất cùng khói thuốc súng thật lâu không tiêu tan, quân kỳ nghiêm chỉnh của Kim quân lần này rõ ràng không có một ai dám tiến lên phía trước kiểm tra. Tôi lấy kính viễn vọng nhìn xa xa thấy Kim Ngột Thuật đến cả khôi giáp cũng không kịp mặc, thần tình rung động theo doanh trướng chạy đến bên hướng này nhìn xem. Không riêng gì bọn họ, Liên quân cũng bị tiếng pháo làm kinh động, đều chạy tới nhìn. Khi cả đám biết được đây là vũ khí kiểu mới của quân đội đồng minh đại phát thần uy lại bộc phát một trận hoan hô ủng hộ.

Tôi mỉm cười nói: “Uy lực cũng khá. Đáng tiếc là số lượng quá ít, Hoàng thượng cũng bủn xỉn quá.”

Vương Bát Tam nói: “Nguyên soái đã trách sai hoàng thượng rồi, cả nước cũng bất quá mới chỉ có 40 khẩu Hồng Vũ đại pháo a.”

Mặc kệ nói gì thì nói, vũ khí của Chu Nguyên Chương mang đến rốt cuộc cũng tạo cho bọn tôi cục diện mới. Kim quân sĩ khí hạ thấp chưa từng có, mấy sĩ tốt bị bắt buộc đi ra đầu tiên ném đá mặt mũi phờ phạc, quăng ném đồ vật này nọ thường xuyên đập vỡ mặt chính mình.

Tôi thấy thời cơ rốt cuộc chín muồi, viết một phong thư tuyên chiến sục sôi ý chí chiến đấu gửi qua. Trên thư nói, Liên quân chúng ta đã nắm giữ vũ khí có uy lực kinh người, quy mô sát thương lớn, hiện đại hơn hẳn vũ khí thông thường. Hiện bắt buộc các ngươi tuân theo 2 điều như sau: Thứ nhất – lập tức đình chỉ ném đá cùng hứa hẹn vĩnh viễn không lặp lại hành vi không hữu hảo trên. Thứ hai – lập tức phóng thích hai vị tiểu thư tôn quý Hạng, Lý, cũng hướng đến hai vị tiểu thư này xin lỗi, nếu không chúng ta sẽ kiên quyết sử dụng và đơn phương sử dụng đại sát khí hướng tới các ngươi tiêu diệt.

Điều kiện phụ: Nếu song phương chính thức khai chiến, chúng ta không hứa hẹn sẽ không sử dụng vũ khí hủy diệt - Kim Thiếu Viêm trải qua nhiều phương thức liên lạc, đã tìm được một thương nhân người Ý chuyên buôn bán vũ khí, nghe nói nhà hắn có thể làm được cả vũ khí hạt nhân.

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.