[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 170 : Người Nữ Chân cuối cùng




Tôi chạy trước một đoạn, mọi người ở phía sau còn muốn đi theo, tôi quay mặt lại bảo “Mọi người về đi.”

Từ Đắc Long nói: “Bảo bọn họ về trước đi, chú muốn làm gì, để anh đi cùng chú.”

Đám Nhị ngốc đều nói: “Còn có bọn anh.”

Tôi nói: “Không cần thiết, em đi tìm Kim Ngột Thuật nói mấy chuyện mà hắn quan tâm, khẳng định không có nguy hiểm.”

Đồng Viện nói: “Đã không có gì nguy hiểm thì mọi người cùng đi.”

Tôi thấy thái độ kiên quyết của bọn họ, đành phải bảo Lý Tĩnh Thủy che chở Bánh Bao và Lý Sư Sư về trước. Chúng tôi vừa quay đầu lại hướng đến soái trướng Kim quân, Bánh Bao thò đầu ra khỏi xe ngựa hô: “Cẩn thận một chút cho lão nương, xảy ra chuyện gì thì cẩn thận cái đầu, đừng có hy vọng lão nương tha cho …” Chữ còn chưa tuôn hết ra khỏi miệng thì đã bị Lý Sư Sư tóm về, đám mập mạp đều biết Bánh Bao chỉ được cái to mồm. Quân Kim mở to mắt nhìn nhau, khiếp sợ không nói lên lời…

Bọn tôi cưỡi ngựa phi nhanh đến trước soái trướng Kim Ngột Thuật, xuống ngựa lững thững đi vào. Kim Ngột Thuật đang chỉ huy bộ hạ thu thập vật tư chuẩn bị lui binh, thấy tôi buồn bực nói: “Ngươi thế nào lại quay lại.”

Tôi không tự nhiên nói: “Còn có một chuyện quên anh chưa nói với chú.”

Kim Ngột Thuật thấy vẻ mặt tôi phức tạp, phất tay cho bộ hạ rời khỏi nói: “Việc gì nói nhanh đi, ta một khắc cũng không muốn ở lại đây.”

Tôi chà xát tay nói: “Cái này… đúng là chuyện này, các chú tạm thời còn không thể rời đi.”

Kim Ngột Thuật sửng sốt một hồi, đổi giọng nói: “Ngươi sợ ta quay trở lại? Yên tâm, chúng ta quay về Liêu Đông săn bắn, cả đời này sẽ không xuôi nam.”

Tôi vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, các chú ở lại tiếp tục tấn công Tống triều, cái này … các chú phải ngồi lại đây vài chục năm đấy.”

Kim Ngột Thuật nói: “Có ý gì?”

Tôi nói: “Nên đi là bọn anh, các chú ở lại, Kim quốc của các chú không phải là muốn thiên hạ của Tống triều sao?”

Kim Ngột Thuật thốt lên: “Ngươi lại đùa giỡn ta sao. Đại Kim của bọn ta cho dù không địch lại cũng không thể bị các ngươi đùa giỡn, hôm nay trước khi trời tối, nếu các ngươi mở đường thì thôi, còn không 80 vạn dũng sĩ bọn ta thề cùng bọn ngươi cá chết lưới rách.”

Tôi hiểu cảm giác sợ hãi của Kim Ngột Thuật, nếu là tôi đi chăng nữa cũng thấy yêu cầu trên lúc này là một sự vũ nhục, Bắc Tống bị 80 vạn quân Kim của hắn đánh cho tơi bời, giờ chúng tôi có 300 vạn liên quân hùng mạnh, làm gì có chuyện đem khối thịt mỡ này chắp tay dâng cho người.

Tôi vung vẩy hai tay nói: “Đừng tức giận nha, có thể là do anh nói chưa rõ. Nói thật là nếu anh muốn chơi ác thì cần quái gì phải tự mình đến?”

Kim Ngột Thuật cơ hồ muốn đem bọn tôi loạn đao phân thây, nghe thấy lời tôi nói như vậy tạm thời tỉnh táo lại, xanh mặt nói: “Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”

“Đến, đến, nói ra dài dòng, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh tâm sự một chút.”

Kim Ngột Thuật miễn cưỡng ngồi xuống, dùng hết sức trừng mắt lên nhìn tôi.

Tôi cười hăng hắc, sửa sang lại suy nghĩ, lúc này mới thản nhiên nói: “Nói như thế nào với chú nhỉ, anh hỏi trước chú, nếu là không có bọn anh cản chú, Kim quân của chú không phải là đã đánh hạ được giang sơn Tống triều?”

Kim Ngột Thuật hừ một tiếng: “Tám phần chắc chắn.”

Tôi vỗ tay nói: “Đúng rồi, nếu nói như thế thì, thế này nha, bọn anh không nên tồn tại nha. Kim quốc của các chú nhất định có thể chiếm được một nửa giang sơn Tống Triều - Nhan tướng quân có tin vào số mệnh của mình không?”

Kim Ngột Thuật: “…”

Tôi tiếp tục nói: “Nếu chú là người theo chủ nghĩa vô thần thì chúng ta nói theo góc độ khác, trước kia chú đã từng nghe thấy mấy trăm vạn người … bọn anh không?”

Kim Ngột Thuật suy nghĩ một chút nói: “Đích xác là không có, ta chỉ biết ngươi là cái gì Lương Sơn 109 đầu lĩnh thổ phỉ, không ngờ được rằng là một đám giặc cỏ có thể có năng lực lớn như vậy, chúng ta là người Nữ Chân, quen nói chuyện thẳng thắn, đắc tội chớ trách.”

Tôi cười nói: “Không có chuyện gì, chú nói rất đúng, hơn nữa Lương Sơn bọn anh thật ra chỉ là một bộ phận nhỏ, chú nghĩ thử xem có một ngọn núi nào có thể chứa được 300 vạn nhân mã không?”

Kim Ngột Thuật nói: “Ta cũng biết các ngươi là Liên quân, nhưng mà làm cách nào để liên kết lại thì ta lại không biết.”

“Anh đây nói cho chú biết, Liên quân bọn anh là quân đội mấy nước Tần, Sở, Đường, Tống, Nguyên, Minh tạo thành, ngoại trừ Nguyên cùng Minh, vài nước khác chú cũng nghe qua đi?”

Kim Ngột Thuật tỏ ra bối rối: “Tần là cái kia thống nhất bảy nước Tần quốc sao?”

Tôi chỉ vào mập mạp: “Không bốc phét chú, vị này chính là Tần Thủy Hoàng bệ hạ.”

Kim Ngột Thuật ho sặc sụa một hồi, che cổ, mặt đỏ đến mang tai nói: “Ngươi lại đùa ta?”

Tôi nhìn thấy hắn thật sự đã có vài phần tin tưởng, liền trầm giọng nói: “Kỳ thật có phải Tần Thủy Hoàng hay không không quan trọng, nhưng nếu không phải như vậy, hiện tại thiên hạ có nước nào có thể có nhiều tinh binh đến vậy?”

Kim Ngột Thuật liếc mắt nhìn mập mạp, có chút nao núng nói: “Hắn … vẫn sống đến bây giờ?”

Nhân dịp này tôi cẩn thận đem thân phận của mình giới thiệu cho hắn một chút, sau đó đem chuyện liên quân từ đâu đến nói cho hẳn hiểu. Cuối cùng tôi lôi cây nỏ tiễn lộ một nửa trên nóc lều rách nát ra nói: “Ây, đây là Tượng binh mã Nhị hào do Tần quân bắn ra, là vũ khí kiểu mới do Đường quân chế tạo, cái này chú nên tin nhỉ?”

Kim Ngột Thuật đứng lên, hướng Tần Thủy Hoàng gật đầu nói: “Thất kính, nói thật ta còn rất bội phục ngài.”

Mạp mạp vươn tay đè hắn xuống nói: “Hạo, bịnh thân”.

Kim Ngột Thuật lau mồ hôi nói với tôi: “Vậy ngươi nói Đường quân là Lý gia quân đội?”

“Không sai, đám người ngày ngày chặn cửa khiêu chiến các ngươi lấy binh khí là 18 hảo hán nhà Đường.”

“… Thảo nào võ nghệ cao vậy! Vậy Tống quân là chuyện gì. Quân Tống đánh với bọn ta căn bản không chịu được một kích a.”

“Đó là nhân mã ông vải bà vải nhà Tống phái tới báo thù cho con cháu của hắn, theo đó mà so sánh thì chú cũng không bằng tổ tông nhà Tống. Nhà chú mới truyền được hai đời, tài sản cũng không nhiều.”

Kim Ngột Thuật thở dài một lúc lâu, nói: “Ngươi nói đơn giản một lần đi, quân Nguyên và quân Minh thì như nào?”

Tôi do dự một chút nói: “Cái này, vốn không nên nói nhiều lời với chú, Nguyên quân là đám dũng mãnh mặc đồ rách nát ở phía Bắc của các chú …, còn gọi là người Mông Cổ. Sau này bọn họ sẽ diệt Kim quốc của các chú, còn tiêu diệt toàn bộ Tây Hạ, Nam Tống, thống nhất tất cả, thành lập một nước rất lớn, chính là nhà Nguyên. Về phần Minh triều chú không cần thiết phải biết rõ ràng, mỗi ngày tổ chức phát chẩn rác sang phía các chú là công lao của đám đó.”

Kim Ngột Thuật mặt như màu đất nói: “Nhà Nguyên sẽ đem bọn ta tiêu diệt, Đại Kim quốc của bọn ta kéo dài bao nhiêu năm?”

Tôi cũng không thể tưởng tượng được đám kiến thức lịch sử gà mờ của tôi mà cũng có cơ hội xóa nạn mù chữ nha, thuận miệng nói: “Không chỉ vài năm, dù sao trên sách sử cũng ghi lại các người bắt nạt nhà Tống, hơn nữa giang sơn Tống triều cũng không phải đều bị các chú đánh hạ, vẫn còn một nửa cổ phần ở phía Nam nha.”

Kim Ngột Thuật a a cười khổ một tiếng: “Khổ cực cả một đời làm gì? Sớm muộn đều bị đánh về Liêu Đông, chúng ta tội gì phải ở đây chịu khổ?”

Tôi nói: “Cũng không thể tiêu cực quá nha, chú mà nghĩ như vậy, cho dù không ai đánh chú thì cuối cùng chú cũng phải chết, vậy xã hội sao có thể tiến bộ được?”

Lời tôi nói làm tâm tình Kim Ngột Thuật cuộn trào như nước, vừa bình tĩnh xen lẫn chút tuyệt vọng, lại có chút đại triệt đại ngộ, nếu mà có Huyền Trang ở đây đẩy hắn một cái, có khi trực tiếp lập hạ thành Phật, hắn sửa sang khôi giáp trên người, yếu ớt nói: “Ý ta đã quyết, ta trở về Liêu Đông săn thú đào sâm, cả đời không bước vào Trung Nguyên một bước.”

Tôi vội la lên: “Anh dựa vào, anh nói nãy giờ vô ích? Anh cho chú la lối nửa ngày là để cho chú lưu lại.”

Kim Ngột Thuật gằn giọng hỏi tôi: “Tại sao phải vậy?”

Tôi đứng thẳng lên, đi đi lại lại trên đất, khoa tay múa chân nói: “Bởi vì lịch sử là lịch sử. Nó giống như là một gốc mía. Đây là khởi đầu và kết thúc. Chú nên ở lại Bắc Tống vài năm, chú mà đi chẳng phải là đem ngọn cây mía chém đứt sao? Tất cả chúng ta đều phải hoàn thành.”

Kim Ngột Thuật giận dữ nói: “Ta hiểu được. Ngươi là muốn lấy Đại Kim chúng ta để làm bàn đạp, chúng ta mặc kệ.”

Tôi chỉ vào mũi hắn nói: “Sao chú lại ích kỉ như thế? Trong lịch sử vào thời điểm thay thế triều đại, ai mà chả là bàn đạp.”

Kim Ngột Thuật giảo hoạt tựa như một nông dân bán cải trắng, lắc đầu nói: “Không làm không làm, nhất quyết không làm.”

Con mẹ nó nha, trước kia vội vàng muốn cướp giang sơn người ta, hiện tại động viên cũng không làm. Biết thế trước kia tôi để cho đám này vào làm chủ Trung Nguyên, ai không biết chuyện còn tưởng tôi ép con gái nhà lành làm kỹ nữ.

Tôi năn nỉ nói: “Chuyện gì cũng từ từ, chỉ cần đừng rời đi là được.”

Kim Ngột Thuật ánh mắt lạnh lùng: “Ta không làm thì sao.”

Tôi rốt cuộc không nhịn được, gương nanh múa vuốt nói: “Không làm cũng phải làm! Đại pháo quân Minh lợi hại không? Anh nói cho chú biết anh còn có cái lợi hại hơn ngàn lần vạn lần đó, tại thời đại của anh có thứ chỉ lớn bằng cánh tay tùy ý ném một cái là 80 vạn đại quân của chú ra đi. Chú nghe nói về bom nguyên tử chưa?”

Kim Ngột Thuật sửng sốt một chút, lập tức bắt chéo chân cười lạnh nói: “Ngươi nói ta cũng tin, nhưng mà ngươi còn nói nếu không có chúng ta thì ngươi cũng xong đời, chiến đê, ngươi đem cái đó đến đi, giết hết chúng ta đê xem ngươi bị làm sao giờ?”

“Ơ…” Tôi kinh ngạc nhìn Kim Ngột Thuật, bật cười nói: “Không nghĩ tới hôm nay đụng phải dân vô liêm sỉ nha”.

Kim Ngột Thuật dương dương đắc ý, rung rung chân cười nhẹ không nói.

Đồng Viện thầm thì: “Đức mẹ…”

Tôi đảo tròng mắt, nảy ra ý hay. Kéo Đồng Viện một cái, nói với Kim Ngột Thuật: “Tiểu tử chú đừng đắc ý vội, thấy vị muội tử này không. Nói đúng ra nói cô ấy cũng là người Nữ Chân, anh đã nói lúc nãy là người Nữ Chân diệt Bắc Tống, cũng không nói là bao nhiêu người. Chú mà tái phạm thêm lần nữa thì anh thật sự sẽ thịt chú, xong rồi để … em gái anh một mình thay thế Tống Vi Tông, cuối cùng bọn anh vẫn còn một người Nữ Chân nhá.”

Kim Ngột Thuật nghe thế, nhảy dựng lên giống như bị dí đầu thuốc lá vào người, bất đắc dĩ tức giận nói: “Trên đời này thế nào lại có loại người hèn hạ như ngươi?”

Tôi cười ha ha nói: “Những lời này của chú, giống hệt những lời Tống Vi Tông nói với anh.”

Tôi thấy Kim Ngột Thuật đã mềm nhũn ra, vỗ vỗ vào bả vai hắn hòa nhã nói: “Chú đừng như vậy. Cũng không phải bảo chú chạy qua cửa cười một tiếng, hơn nữa chú vẫn còn nợ anh một chút nhá, chú quên rồi sao?”

Kim Ngột Thuật nói: “Ta thiếu nợ ngươi?”

Tôi chỉ vào mũi hắn: “Chú gọi vợ anh là xấu xí quái dị?”

Kim Ngột Thuật lập tức ỉu xìu xuống, nói yếu ớt: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Tôi nói: “Tống Vi Tông đang ở trong thành Thái Nguyên, ngày mai ba bên chúng ta cùng vào thành làm một nghi thức. Sau đó phía bắc Tống triều liền thuộc về chú, rồi chú đem bố con Tống Vi Tông đến Ngũ Quốc thành của các chú chơi một chuyến, thế thôi là xong.”

Kim Ngột Thuật cúi đầu nói: “Sau đó thì sao, chờ người Mông Cổ đến đánh bọn ta?”

Tôi mỉm cười nói: “Tầm mắt chú hạn hẹp thế, đánh đấm cái qué gì, khi người Mông Cổ đến thì các chú bỏ đi là xong. Tất cả đều hòa hợp, một xã hội hài hòa.”

Kim Ngột Thuật than thở nói: “Chỉ có thể như vậy.”

Tôi đem hai tay hào hùng hoác lên vai hắn, vỗ vỗ vài cái rồi sau đó ra vẻ già dặn nói: “Tiểu tử chú đừng có như thế, bi kịch thì mới có sức cuốn hút, chú không phải là muốn làm anh hùng sao? Tộc nhân của chú sẽ vĩnh viễn nhớ đến những điều tốt chú mang lại.”

Kim Ngột Thuật lẩm bẩm: “Ta càng muốn người khác bị ghi nhớ.”

Tôi cười a a nói: “Được rồi, đến đây thôi. Một lúc nữa chú phái người đến lấy lương thực tiếp tế xuyên đêm luôn. Chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa.”

Kim Ngột Thuật ngơ ngác tiễn chúng tôi ra ngoài trướng. Chúng tôi vừa mới lên ngựa hắn bỗng nhiễn như có vấn đề gì trọng đại không nghĩ ra túm lấy dây cương ngựa tôi nói: “Ôi chao không đúng, thế là thế nào, ngươi tìm mấy trăm vạn quân đến vây ta, nếu mà không động đến ta thì ta đã sớm bắt lấy tên Triệu tiểu tử kia rồi còn gì?”

Tôi cũng hồ đồ theo hắn một lúc rồi mới quát: “Ai bảo chú bắt vợ anh và em gái anh không chịu thả?”

Vẻ mặt Kim Ngột Thuật giống như bị sét đánh cứng ngắc, người xụi lơ ảo não lẩm bẩm: “Ta khờ thật, thật sự. Ta không thể tưởng tượng được trận chiến tranh này quả thật chỉ vì hai nữ nhân.”

Tôi nói: “Cũng không hẳn, cứ như vậy không phải là chết ít người hơn còn gì?”

Kim Ngột Thuật nước mắt nước mũi chảy dài: “Nhưng mà bọn ta bị chết không ít nha?”

Tôi cười hăng hắc: “Làm gì có chuyện chiến tranh mà không chết người? Mai gặp chú!”

Lúc chúng tôi quay lại doanh trại liên quân, nơi này đã thành một đám hỗn loạn. Đám binh lính biết cố gắng của mình đã đạt được thắng lợi có tính chất quyết định, phấn khích gấp đôi. Bánh Bao được các hảo hán Lương Sơn bao quanh, đang hứng thú chém gió về tình cảnh nửa tháng bị bắt vừa qua… còn nói là đã cố gắng đào một đường hầm chạy trốn, còn nói vì che giấy nên đã lấy một cái bàn để lên trên, nhân lúc đám binh lính ra ngoài hít khí giời đem đất cát đổ ra ngoài, đáng tiếc là đào không được 2cm đã bỏ cuộc, lý do là do lo lắng cái bụng của mình sẽ càng lúc càng lớn, qua mấy tháng nữa sợ chui không vừa.

Tôi chen vào nói: “Em đừng có dọa, cho dù eo em có bé bằng con kiến, em tính thử xem là đường hầm như thế ai nghĩ ra là có thể đào được à?” Từ chỗ của Bánh Bao và Lý Sư Sư đến doanh trại của Liên quân phải cách nhau vài dặm, nếu đào thành công thì sau này đường tàu điện ngầm trực tiếp bảo Bánh Bao đi đào là được rồi, tôi lại hỏi: “Sư Sư đâu?”

Bánh Bao chỉ vào một doanh trướng, ám muội nói: “Đang bày tỏ đáy lòng a.”

Tôi đi qua áp tai vào nghe ngóng. Bên trong không có động tĩnh gì dị thường mới đi vào, vừa vào thấy quả nhiên… hai người đang ôm nhau một cục vừa khóc vừa cười. Kim Thiếu Viêm cầm trong tay một thanh đao, đang cắt từng mảnh da trâu trên người Lý Sư Sư xuống. Hai người thấy là tôi đến, tạm thời dừng lại, tôi vội vàng nói: “Hai đứa bận rộn nhỉ, Thiếu Viêm, cắt xong đám da trâu đi rồi động não tí đi nhá, chỗ quần áo bên trong đừng có dùng dao, Liên quân không có quần áo nữ.” Lý Sư Sư thẹn thùng lùi lại sau một bước.”

Thời gian cũng đã muộn, Liên quân đã thắp lên vô số ngọn lửa, chuẩn bị tổ chức hoạt động ăn mừng lần đầu tiên. Kim Ngột Thuật phái đến một đội ngũ nhỏ, cả đám mặt mày xấu hổ theo chúng tôi đi lĩnh cứu tế. Mọi người cũng đã có ý tứ giải hòa, cấp đủ khẩu phần lương thực của 80 vạn quân. Tôi khăng khăng bảo chỉ cấp 30 vạn khẩu phần, sau đó giải thích: “Vẫn chưa xong việc, không thể cho đám Kim Ngột Thuật ăn no bò cưỡi được.” Tất cả mọi người cười: “Tiểu Cường bẩn tính.”

Đương nhiên, chuyện gì cũng có người vui người buồn. Thang Long nghe nói là không đánh nữa liền phi thường buồn chán – anh ấy đã nghiên cứu ra model mới của Tần nỏ có thể công kích đến giữa doanh trại Kim quân: “Tượng binh mã Lục hào.”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.