[Dịch] Khu Ma Nhân (18+) (Quyển 1

Chương 3 : Ông chủ đẹp trai có thể thông linh




Tiểu Hạ lúc tối đã tìm thấy quán bar ‘Dạ Quy Nhân’.

Kì thật nàng đối với những lời của Vạn Lí có phần nửa tin nửa ngờ, nhưng không phải không tin những thứ truyền thuyết này mà là… loại chuyện thông linh này luôn được nghe nói rất nhiều, nhưng từ trước tới giờ chưa từng chứng kiến tận mắt.

Có điều nàng xác thực có chút tò mò, hơn nữa mỗi khi nàng chỉ có một mình, trong đầu luôn hiện lên những mẩu đoạn của vụ án, bất kể thế nào cũng quẳng không ra, tựa như tâm ma của nàng vậy. Nếu lời Vạn Lí là thật nàng cũng hy vọng có người có thể giúp nàng tháo gỡ nút thắt này.

Dọc đường nàng đều suy đoán xem nam nhân tên Nguyễn Chiêm này có bộ dạng thế nào. Lúc trước Vạn Lí điều gì cũng không nói với nàng, ra vẻ thần thần bí bí, cho nên nàng tới cửa quán bar cũng không dám trực tiếp đi vào mà giống như một tên tiểu tặc rình mò từ ngoài cửa vào trong.

Mặt bằng quán bar ở trên một tòa nhà lớn, hai tầng, chỉ có điều đại khái chỉ có tầng một dùng làm mặt tiền quán. Bên trong cũng không quá lớn nhưng đơn giản cách điệu, cảm giác bài biện bố trí có phần kỳ lạ. Vào lúc lượng khách đông nhất thì nơi này cũng không hẳn nói là kín người hết chỗ nhưng cũng ngồi đầy người, hơn nữa phần lớn đều là nữ khách, các độ tuổi đều có. Quầy lễ tân gần như ngồi chật, một nam nhân cao gầy vạm vỡ đang bận rộn ngồi trong quầy lễ tân quay lưng với cửa.

Tiểu Hạ nhìn không thấy mặt hắn nhưng có thể cảm giác được hắn là nguồn sáng của quán bar này, mà những nữ nhân cạnh quầy bar không có bạn trai đều tựa như hoa hướng dương vậy. Ngoại trừ chỗ này ra, trong quán bar còn có hai thanh niên bồi bàn đang bắt chuyện với khách. Tiểu Hạ có thể nhìn thấy bọn họ. Nói đơn giản, đẹp trai.

Đây không phải là một ‘quán vịt’ bí mật chứ! Trong lòng Tiểu Hạ nổi lên ý nghĩ bậy bạ do dự có nên đi vào hay không.

“Cô rốt cục vào hay không?” Phía sau truyền đến thanh âm một phụ nữ. Do gần đây Tiểu Hạ luôn rơi vào trạng thái kinh hãi cho nên thanh âm bất thình lình như thế dọa nàng vội vàng xoay người lại.

Trước mặt là một nữ nhân hơn 30 tuổi. Xinh đẹp ưu nhã, trên khuôn mặt dường như phô bày ba chữ - nữ cường nhân ( người phụ nữ mạnh mẽ ).

“Rất xin lỗi đã hù dọa cô, nhưng cô đang chắn cửa, cô bé à.”

“Xin lỗi.” Tiểu Hạ xin lỗi. Nàng biết khuôn mặt búp bê của mình luôn khiến cho người ta lầm tuổi tác, nữ nhân trước mặt đại khái cho rằng mình là một sinh viên đại học trong đầu tràn ngập ảo tưởng tình ái đang nhìn trộm những anh chàng đẹp trai.

“Lần đầu tiên đến? Nếu đã tới thì cùng nhau vào đi thôi.” Nữ nhân bắt chuyện với Tiểu Hạ, “Bạn giới thiệu phải không?”

“Vâng – đúng vậy.” Tiểu Hạ hàm hồ trả lời rồi sau đó theo sau nữ nhân đi vào quán bar.

Lúc này vừa kịp lúc ông chủ xoay người lại, hắn nhìn ngó khách đến, khuôn mặt lạ hoắc khiến hắn hơi sửng sốt một chút rồi lập tức mỉm cười gật đầu thăm hỏi.

“Hi, A Chiêm.” Nữ nhân vui vẻ chào hỏi, hiển nhiên là khách quen ở nơi này. Nàng nhìn thấy quầy lễ tân đã không còn chỗ liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Tiểu Hạ máy móc đi theo, toàn thân trên dưới lại đều quan sát nam nhân tên Nguyễn Chiêm kia.

Nguyễn Chiêm cảm giác được một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.

Bị nữ nhân nhìn chằm chằm hắn đã thấy quen nhưng ánh mắt vị khách lạ này lại tràn ngập sự tò mò và một tia không tin tưởng, điều này ngược lại rất đặc biệt. Trạng thái lúc nàng bước vào khiến hắn có chút giật mình, chỉ mong sao hắn đã nhìn nhầm.

Tuy nên, bỏ qua bất cứ chuyện dỗi hơi nào là tiêu chuẩn làm nguời đầu tiên của hắn, cho nên hắn lập tức trấn tỉnh đầu óc, tiếp tục xoay người sang chỗ khác rót rượu.

“Ông chủ ở đây đối với nữ nhân rất có mị lực thông sát, có điều nhóc cũng không cần nhìn tới mức phải rơi cả tròng mắt kính chứ?” Nữ nhân trêu chọc Tiểu Hạ.

“Hả? Tôi biểu hiện rõ ràng như thế cơ à?”

“Hết sức lộ liễu.”

“Vậy tôi thu liễm một chút.”

Tên Nguyễn Chiêm gì đó cùng với tưởng tưởng của nàng một chút cũng không giống.

Trong mắt nàng kẻ thông linh đều là vẻ mặt tái nhợt, thoạt nhìn phải có chút đầu óc triết học, hơn nữa còn hơi mang theo một chút dở hơi, ít nhất cũng phải khiến người ta sinh ra chút kính sợ.Mặc dù khuôn mặt có thể khác chút nhưng nàng tin rằng đó là đặc trưng của kẻ thông linh – nếu không phải hết sức mẫn cảm thì làm sao có thể ngang dọc giữa các chủng loại khác nhau được chứ?!

Nhưng nam nhân trước mắt này, cảm giác tạo cho người ta lại là sáng suốt trầm ổn, tao nhã lịch sự. Trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một cặp kính không tròng, mơ hồ ẩn hiện sự thâm thúy giữa hai hàng lông mày, mái tóc nửa dài cắt theo kiểu mốt tùy ý, áo sơ mi trắng không thắt lưng hiện lên cả người sạch sẽ nhẹ nhàng, nghĩa là kiên định nhưng lại không ẻo lả, lại kết hợp thêm nụ cười mỉm ôn hòa nhã nhẵn, nếu nói tranh cử chức ‘nam nhân đã tuyệt chủng’ thì còn được nhưng nếu nói là ‘kẻ thông linh’ thì quá bình thường.

Các cô gái trong cả căn phòng khả năng đều có chút mộng tưởng với ông chủ quán bar nhưng trong lòng nàng lại tràn ngập thất vọng. Xem ra người tinh minh như Vạn Lí cũng bị lừa rồi, chí ít là khoe khoang quá lời khiến cho nàng đi một chuyến trắng tay. Có điều vẫn cứ bỏ qua cho hắn đi, nam nhân mà, ít nhiều cũng có chút ngây thơ.

Nàng đứng dậy muốn đi nhưng cô gái kia lại ngăn nàng lại, “Vừa đến đã muốn đi? Gặp nhau lần đầu thì cứ ngồi xuống một lúc đi. Cô không phải thích ông chủ sao?”

“Tôi thích ông chủ?”

“Không phải sao? Nếu không cô vì sao vừa vào lại nhìn chằm chằm người ta? Không cần xấu hổ, người tới đây đa phần là khách quen, đều công tác ở Tả Tự Lâu ngay gần đây, hơn nữa đều là vì say mê ông chủ mới tới đó.”

“Xem ra hắn quả thật biết kinh doanh.” Tiểu Hạ nhìn Nguyễn Nhiêm cùng đám khách đan thành một đống, cay nghiệt nói.

Nghe thấy sự khinh miệt cùng ý tứ sâu xa trong giọng điệu nàng, cô gái vội vàng nói : “Cô đang nghĩ xấu hay là đang đố kị? Bạn bè giới thiệu cô đến đây không nói cho cô sao? Ở đây không phải là cái ‘chỗ đó đó’, chúng tôi đến đây cũng không phải tìm loại người đó, tuy nhiên nói ông chủ và bồi bàn ở đây đều rất đẹp trai thì quả thực không sai.”

“Xin lỗi, ý của tôi không phải ý đó.”

“Không sao cả. Quả thật cũng không thể bỏ qua việc có người muốn đến đây cưa trai, nhưng tôi nghĩ đa phần người tới đây chỉ muốn tâm sự uống chút rượu thôi. Hô đánh hô giết ở bên ngoài cả ngày trời có nơi không tệ như thế này buông lỏng một chút đương nhiên ổn rồi.”

“Nơi này không tệ, âm nhạc cũng hay.”

“Chủ yếu là người.” Cô gái nhìn qua chỗ ông chủ rồi mỉm cười vẫy tai, “Nhưng cô nếu muốn theo đuổi ông chủ có thể khiến cho nhiều người tức giận đấy, hắn đúng là tình nhân của tất cả đám nữ khách, mặc kệ có bạn trai hay không, đều mến hắn. Cũng khó trách, hắn đại khái đã nằm vào mặt hàng hiếm có trên thế giới này – khéo hiểu lòng người, nhã nhặn lịch sự, rất thân thiện, đối với mỗi người đều tốt như vậy đó.”

Hắn thật tốt như vậy sao? Tiểu Hạ rất hoài nghi. Nàng ngày thường mặc dù hồ đồ nhưng duy độc chỉ có nhìn người là rất chuẩn, thường thường trong nháy mắt liền có thể phán đoán chính xác, đại khái là trực giác khá tốt thôi. Từ nàng thấy, Nguyễn Chiêm này bản chất tuyệt không phải như bộ dáng hắn hiện tại đang biểu hiện, vì sao những cô gái này lại nhìn không ra nhỉ? Hơn nữa nàng cũng chẳng hiểu được vì sao cô gái không quen biết này nhìn thì khôn khéo thế mà lại lắm lời như vậy, có lẽ là khẩn trương cả ngày nên muốn thả lỏng, hoặc là bởi vì xa lạ nên mới tự nhiên vậy thôi.

Tiểu Hạ thuận miệng phụ họa theo lời cô gái, nhưng đôi mắt lại không chút kiêng kị quan sát nam nhân trong quầy lễ tân.

Khéo hiểu lòng người? Có lẽ vậy. Nhưng ánh mắt hắn dường như có thể nhìn thấu lòng người, sẽ khiến người ta bất an; nhã nhặn lịch sự? Quả là như vậy! Thế nhưng thực chất vô hình trung luôn duy trì quan hệ lãnh đạm với người khác, cự tuyệt bất cứ sự tiếp cận nào của người ta; thân thiện phong độ? Cũng không sai! Có điều nhìn thế nào cũng thấy như là cự tuyệt người ngoài cả nghìn dặm vậy; đối xử với mọi người đều tốt? Có thể, tuy nhiên điều này cũng có nghĩa là hắn đối xử với mỗi người đều như nhau, đều sẽ không quá tốt, không có ai quan trọng với hắn, còn có thứ gì càng lãnh khốc vô tình hơn nó sao?

Nam nhân này ngoài mặt xem ra thì quan tâm, hòa nhã nhưng kì thực thì lạnh lùng xa cách, khí chất rất thận trọng nội liễm. Đừng nói hắn căn bản không biết có năng lực thông linh gì không, có dù có đại khái cũng sẽ không dễ dàng giúp người. Đã như vậy nên nàng mới không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này. Không bằng về nhà sớm chút, ngâm mình trong bồn nước nóng, nói không chừng hôm nay có thể ngủ ngon.

May mà đồng sự Tiểu Vương gọi điện thoại hỏi nàng chuyện vụ án khiến nàng có thể thoát khỏi sự lải nhải cà ràm của nữ nhân kia, rời khỏi ‘Dạ Quy Nhân’.

Mà Nguyễn Chiêm lại chú ý đến sự rời đi của nàng. Hắn rất kì quái cách nhìn trực tiếp và soi mói lúc nàng nhìn hắn, cũng rất kì quái nàng trước sau không hề bắt chuyện với hắn. Đối với tình trạng của nàng, hắn không hề nhìn sai – dương hỏa trên đỉnh đầu nàng rất yếu mà nguy hiểm chính là nó lại bị bao phủ bởi một đoàn hắc khí, nhưng nàng chắc chắn có phúc duyên gì đó, điều đó đã bảo vệ nàng không bị xâm hại, khiến dương hỏa nàng yếu ớt mà không thể tắt. Chỉ cần nàng không tiếp tục tiếp cận đến thứ sắp thương hại nàng, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Sở luật sư chuyển đến địa điểm làm việc mới.

Tại một khu biệt thự mới xây dựng, phong cảnh tươi đẹp, không khí trong lành. Nhưng khu biệt thự đó vẫn chưa có ai dời đến đó, hoàn toàn vắng vẻ, sở luật sư của bọn họ tính ra là nhóm đầu tiên ở lại.

Tiểu Hạ vì ngủ nướng đến muộn nên lúc đến biệt thự đám đồng sự đều dọn dẹp được xấp xỉ rồi chạy đi ăn cơm trưa hết rồi. Chủ nhiệm nói cho nàng biết, biệt thự đủ lớn, nàng không cần xài chung phòng làm việc với ba nhân viên thực tập nữa. Chỉ có điều phòng làm việc phân cho nàng nhỏ đi chút xíu, hơn nữa vị trí không quá đẹp, nằm ở một phía râm mát trên gác xép.

Tiểu Hạ có phần không muốn đi nhưng với địa vị của nàng thì vốn không có chọn lựa, vì thế đành ôm đồ của mình lên trên tầng. Kì quái chính là, tòa nhà này cùng vẻ ngoài của nó có khác biệt rất lớn. Vốn tưởng rằng bên trong không lớn, nhưng nàng lại đi rất lâu, lượn đi lượn lại vài vòng, trèo cầu thang hơn nửa ngày mới tìm được căn phòng vừa nhỏ vừa âm u đó.

Trong biệt thự lúc này cũng chỉ còn lại mỗi mình Tiểu Hạ, tĩnh đến mức ngay cả giẫm lên tấm thảm lông cũng có thể nghe được tiếng bước chân.

Sàn sạt....Sàn sạt...Sàn sạt....

Tiểu Hạ đột nhiên sinh lòng sợ hãi đối với mọi thứ xung quanh. Nàng rất muốn lập tức rời khỏi nhưng nàng bắt buộc phải đặt những đồ dùng này vào trong phòng. Nàng thấp thỏm lo âu mở cửa, phát hiện căn phòng này thực sự quá nhỏ, đập vào mắt toàn là tường, ngay cả một song cửa sổ cũng không có. Trong phòng đặt một hòm tư liệu tràn ngập đồ tạm bợ, một cái bàn giấy nhỏ và chiếc ghế gỗ, trên ghế gỗ đặt một cái hộp hình vuông, hình như là một món quà.

Nàng tùy tiện đặt đồ dùng xuống, không nhịn được muốn xem món quà kia, bèn mở hộp ra.

Trong hộp là một cái đầu người !

Đầu của Lý Cảnh Minh. Khuôn mặt be bét máu của hắn trừng mắt nhìn nàng, con ngươi không ngừng đảo loạn. Sau đó đột nhiên cười rộ lên.Một điệu cười âm u tà ác !

Tiểu Hạ hoảng sợ vứt cái hộp đi, bỗng chốc nhảy đến bên cửa. Nhưng cửa đã không còn nữa, nàng chỉ có thể dựa sát vào tường.

Đầu Lý Cảnh Minh lăn lông lốc trên mặt đất, cuối cùng dừng cạnh chân nàng. Cái đầu bị chặt ra sức nhìn nàng, đảo cặp mắt trắng dã, cái mồm đầy máu tựa như một hang sâu không đáy vậy. Hắn đang cười, còn đang cười sằng sặc không ngừng rồi chầm chậm di chuyển đến chỗ nàng !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.