[Dịch] Khu Ma Nhân (18+) (Quyển 1

Chương 4 : Lần thứ hai viếng quán bar




Tiểu Hạ bừng tỉnh.

Lại là một cơn ác mộng tới hành hạ nàng !

Cả người nàng đầy mồ hôi lạnh, chỉ muốn tung chăn ra xuống giường lấy một cốc nước giải khát. Nhưng nàng không dám rời khỏi đống chăn, chí ít sự ấm áp đó còn khiến nàng cảm thấy một tia an toàn. Ánh huỳnh quang trên chiếc đồng hồ nơi đầu giường chỉ lúc này đã 2h40, ánh sáng lay lắt trên kim đồng hồ cộng thêm tiếng nước rơi nhỏ giọt khiến người ta cảm thấy dường như có gì đó đang đến gần bên giường.

Điều này càng khiến Tiểu Hạ chui sâu vào trong chăn, cuối cùng cả người đều co hẳn vào trong, ngoại trừ tiếng tim đập ra thì tiếng gì cũng đều không nghe thấy.

Nàng không nên vì tham đồ dùng tiện nghi mà thuê căn phòng nhỏ âm u này, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu được. Nếu là ngày trước thì cũng không sao cả nhưng sau khi tiếp nhận vụ án gần đây khiến nàng không cách nào ngủ ngon. Có lẽ nàng nên kết hôn hoặc tìm một bạn trai ở cùng, như thế nàng sẽ không sợ hãi nữa. Tuy chỉ là một cơn ác mộng nhưng cảm giác chân thật đó không phải loại người gan bé như nàng có thể chịu đựng được.

Bằng không tìm Vạn Lí đi? Nhưng hai người quá quen thuộc, ngẫm lại hai người cùng nằm trên một cái giường như thế, cảm thấy xấu hổ đến nỗi nổi cả da gà. Không được, không được, phải đổi người khác. Bằng không – Nguyễn Chiêm?

Cái tên Nguyễn Chiêm khiến Tiểu Hạ sợ nhảy dựng lên, thậm chí vượt qua cả kinh hãi trong cơn ác mộng.

Tại sao nghĩ đến hắn? Nàng mấy giờ trước mới gặp qua người này, hơn nữa ấn tượng cũng không quá tốt. Chẳng nhẽ vì mới gặp qua cho nên giữ lại ý thức? Nhất định là như vậy rồi!

Nhưng hắn thực sự có thể thông linh sao?

Vạn Lí sẽ không lừa nàng nhưng nàng thực sự không cảm thấy hắn có loại năng lực đó. Trực giác nàng luôn chuẩn xác, lần này cũng không có lý do để phạm sai lầm. Nhưng nếu là sai thì sao? Vạn nhất hắn thực sự có thể thông linh? Vậy hắn không phải có thể giúp nàng rồi sao!

Vì sao đã tìm đến nơi cũng không nói một câu với hắn nhỉ!

Mình luôn như vậy, gặp chuyện luôn bỏ dở giữa chừng. Nếu như nói chuyện với Nguyễn Chiêm một lần, nếu hắn có thể thông linh thì có thể giúp nàng, không thể cũng sẽ không khiến nàng tổn thất gì, dù gì thì ác mộng sau này cũng không nơi trợ giúp.

Nàng quả thật cũng không còn biện pháp, thắp nhang bái phật nàng sớm đã làm qua, nhưng Phật Tổ chắc chắn rất bận cho nên chẳng quan tâm đến nàng. Nàng phải nghĩ biện pháp khác, nếu không thần kinh nàng sẽ suy nhược, nếu không khi vụ án này kết thúc hoặc chủ nhiệm quay lại chuyển giao vụ án này, nàng rất có khả năng bị treo chức.

Hay là ngày mai tìm Vạn Lí trước, xem xem tâm lí có vấn đề hay không. Nếu không được thì lại tìm Nguyễn Chiêm thử xem. Mặc dù không tin vào mấy thứ bài bản cho lắm, nhưng tốt xấu gì – ngựa chết xem như trị ngựa sống đi!

Ngày thứ hai Tiểu Hạ không tìm được Vạn Lí. Điều này khiến nàng thậm chí cho rằng hắn đang tránh né nàng, nhưng sau đó nghĩ đến việc cứ hai tuần Vạn Lí đều phải thực hiện nghĩa vụ giáo sư khách mời nên nàng đành chuyển ca, tự mình lại đi tới quán bar ‘Dạ Quy Nhân’ một chuyến.

Lúc nàng tới mới chỉ 2h chiều, xa xa đã nhìn thấy Nguyễn Chiêm đang mở cửa quán. Da hắn có màu vàng đậm khỏe mạnh, hoàn toàn không có bệnh thái tái nhợt như kiểu động vật ẩn nấp ban đêm hay có.

“Bây giờ có thể vào không?” Tiểu Hạ đứng cách Nguyễn Chiêm ba mét hỏi.

“Tôi mới mở cửa, còn chưa chính thức kinh doanh – Tuy nhiên…Được rồi.” Nguyễn Chiêm làm tư thế mời, nhíu nhíu mày mấy cái gần như không thể nhìn thấy được. Hắn nhận ra cô gái này là người khách lạ đã tới tối hôm qua, nhưng nàng vì sao ngày hôm qua không nói với hắn một câu, hôm nay lại chạy đến đây sớm như vậy? Hi vọng nàng không phải đến dây dưa hoặc tìm phiền toái là được rồi.

Tiểu Hạ đi vào trong quán bar, trong quán do không có người nên hoàn toàn trống trải. Hơn nữa do thủy tinh trong quán này đều là loại thủy tinh nghệ thuật nên ánh mặt trời tàn trưa vốn không chiếu vào được trong này, cả không gian đều tối thăm thẳm, vách tường đối diện có một đồ trang sức hình bát quái cực lớn dùng ống trong suốt bày biện thành. Tối qua nàng không hề thấy cái đó, có lẽ liên quan đến ánh đèn, bây giờ tối om thế này ngược lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Nguyễn Chiêm rất lâu mới theo vào thế nhưng Tiểu Hạ cũng chẳng hề giống bình thường, một mình đứng trong không gian trống trải vắng lặng khép kín này lập tức sẽ khẩn trương, tâm lý hoảng sợ, điều này khiến nàng cảm thấy có lẽ phán đoán của mình hôm qua quá cẩu thả, người nam nhân này có phần tà môn.

“Bồi bàn của anh đâu?”

“Bọn họ là sinh viên đại học chăm học chăm làm, nếu cô tìm họ thì phải sau bốn giờ chiều.”

“Không, tôi không tìm họ. Nhưng ở đây các anh hình như nửa đêm mới đóng cửa, như thế có ảnh hưởng đến việc học tập của họ hay không – ” Tiểu Hạ đột nhiên nín miệng, “Xin lỗi, tôi hỏi đông hỏi tây là do thói quen nghề nghiệp, thực sự rất xin lỗi!” Nàng thấy Nguyễn Chiêm đã đi vào trong quầy bar, cũng đến đó tìm ghế ngồi xuống, “Tôi họ Nhạc, Nhạc Tiểu Hạ, luật sư của sở luật sư Trường Không.”

Nguyễn Chiêm sửng sốt một lát “ Tôi không gây phiền phức đấy chứ?”

“Không, không có, không phải chuyện đó.” Tiểu Hạ cuống quít lắc đầu, “Đó chỉ là nghề nghiệp của tôi, tôi hôm nay đến không liên quan đến nghề nghiệp. Tôi là… Tôi là…Tôi tìm anh, có chút việc. Có thể được không?”

“Đương nhiên có thể. Chỉ có điều cô trước tiên uống chút gì nhé, Nhạc tiểu thư?”

“Thường thường vào lúc này nên uống gì?”

“Bây giờ uống rượu sớm quá, người ta đa phần đều sẽ uống café.”

“Tôi không thích café, đắng quá! Cho tôi nước ngọt, nước cam, nếu không nước suối cũng được.”

Nguyễn Chiêm không nói gì, chỉ nở một nụ cười sau đó đưa cho nàng cốc nước cam. Cô gái này, có chút trẻ con, thực dễ đối phó.

“Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?” Hắn hỏi.

“Điều đó... anh biết Vạn Lí chứ? Anh ấy nói các anh là bạn tốt, cho nên...cho nên anh ấy bảo tôi đến tìm anh.” Tiểu Hạ ấp a ấp úng, xấu hổ đề xuất yêu cầu với một người xa lạ. Đều do Vạn Lí cổ cổ quái quái không chịu đưa nàng đến, hại nàng không thể không xấu hổ khi tự mình đối diện với người này, hiện tại nàng cũng đành dứt khoát nói thẳng. “Tôi có phiền phức, anh ấy nói anh có ‘Năng lực’ có thể giúp tôi.”

Nguyễn Chiêm lúc nghe tới cái tên Vạn Lí lập tức biết đại sự bất ổn, hắn sắp có đại phiền phức rồi!

Vạn Lí và hắn là bằng hữu nhiều năm, cũng là người duy nhất trên thế giới biết bí mất của hắn, nhưng chưa bao giờ tiết lộ chuyện này với bất cứ người nào khác. Nhưng lần này, đáng nhẽ Vạn Lí nên biết rõ hơn bất cứ ai khác hắn không thích đề cập đến ‘năng lực’ của hắn đến cỡ nào, hơn nữa càng không thích vận dụng, vả lại vì sao lại sai người tới tìm sự giúp đỡ của hắn chứ? Nữ luật sư tên Nhạc Tiểu Hạ này là người thế nào với Vạn Lí mà có thể khiến hắn phản bội lời thề? Hoặc trên người hắn phát sinh chuyện gì không thể giải quyết? Điều này cùng dương hỏa yếu ớt trên người nàng có quan hệ gì?

“Tôi rất cao hứng nếu có thể giúp đỡ Nhạc tiểu thư, chỉ tiếc ta có tâm nhưng không có lực.” Trong lòng Nguyễn Chiêm xoay chuyển vô số ý nghĩ, nhưng trên mặt lại vẫn lộ ra vẻ tươi cười vô hại, “Không bằng cô trước tiên nói xem có phiền toái gì, xem tôi có thể giúp cô không.”

Tiểu Hạ do dự một lát sau đó nói cho Nguyễn Chiêm những cơn ác mộng không thể hiểu nổi, cảm giác và ảo giác quái dị phát sinh từ sau vụ án tự nàng tiếp tay đó. Nàng coi vẻ mặt hắn, kì vọng thu được một tia tin tức nhưng mặt hắn căn bản lại không chút biểu tình, đôi mắt tựa như hố đen sâu thẳm, phảng phất như cho dù bạn ném cái gì vào trong đó đều lập tức sẽ biến mất không chút tung tích, không hề giữ lại một điểm dấu vết nào.

“Tôi có phải đang gặp ma hay không?”

“Gặp ma?” Nguyễn Chiêm tựa như không tin, mỉm cười, “Nhạc tiểu thư là luật sư, chắc hẳn rất tĩnh táo, rất lô gic, sẽ không tin những lời vô căn cứ này chứ? Theo tôi thấy khả năng là do áp lực quá lớn, hơn nữa tiếp nhân một vài ám hiệu tâm lý bị động nào đó. Tôi không giống bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp Vạn Lí kia, nhưng tôi nghĩ cô không nên suy nghĩ quá nhiều, rời xa chuyện này, thả lỏng một chút thì sẽ ổn thôi.”

“Nếu có thể thì đã ổn quá rồi, đáng tiếc tôi bây giờ còn chưa thể buông tay.”

“Vậy thì….Tôi e rằng đành bó tay thôi.” Nguyễn Chiêm giọng điệu mang theo tiếc nuối nói, “Cô là bạn của Nguyễn Chiêm thì cũng chính là bạn của tôi, thực hy vọng có thể bỏ chút sức lực, đáng tiếc tôi không thể.”

“Anh không muốn giúp tôi thôi!” Tiểu Hạ buột miệng nói.

“Không, không, tôi rất muốn, tôi chỉ mong có thể được nhưng….tôi không biết Vạn Lí đã nói thế nào với cô, rất có thể nó đã quá khoa trương. Tôi bình thường chẳng qua chỉ đọc chút sách phong thủy, chu dịch gì đó thôi, đơn thuần chỉ là sở thích nghiệp dư, vốn không có năng lực đặc thù gì, cô đừng nghe nó nói linh tinh nhé.”

“Thật sự không thể giúp sao?”

“Tôi rất xin lỗi!”

“Xin anh giúp tôi đi!” Tiểu Hạ khẩn cầu. Kì thật với tính tình vội vàng của nàng, sớm đã muốn quay đầu đi. Hà huống chi càng nói chuyện với hắn thì trực giác của nàng càng cảm thấy lời Vạn Lí nói không hề sai, hắn chắc chắn có biện pháp, chỉ là không chịu giúp mà thôi. Nàng không nên cùng cái loại người vô tâm nói thêm một câu nào nữa, nhưng cái gọi là ‘Tình thế kéo theo cố chấp’, nàng không thể không thấp giọng khép nép được.

“Xin lỗi.”

Thấy hắn vẫn giả vờ với bộ dáng vô tội, Tiểu Hạ biết nói gì cũng vô dụng.

“Vậy được rồi, xem như tôi chưa nói gì. Hẹn gặp lại.” Nàng tức giận đi ra ngoài, cố ý không trả tiền nước ngọt cho Nguyễn Chiêm. Thầm nghĩ sớm biết thế đã uống bình rượu đắt tiền nhất cho rồi, tốt xấu gì tổn thất tinh thần cũng có tổn thất vật chất bồi thường. Loại người không tha một giọt máu thế này, ngẫm lại đúng thật không cam tâm.

Nguyễn Chiêm đưa mắt nhìn Tiểu Hạ rời đi, nội tâm không hề có bất cứ sự áy náy nào. Vị tiểu thư này trêu chọc vào thứ tà uế, phá được hay không đều là vận số của nàng, có quan hệ gì với hắn chứ? Tiêu chuẩn làm người đầu tiên của hắn chính là quyết không lo đến chuyện dỗi hơi của bất cứ ai, an an tĩnh tĩnh lo thân mình là được rồi.

Còn về thằng bạn khốn nạn Vạn Lí, hắn cũng không cần để ý. Tin rằng hắn sẽ tự mình viếng thăm để giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.