[Zhihu] Vũ Thanh - Tiếng Mưa

Chương 4




[04]

Hôm sau, ánh nắng tươi sáng đã trở lại. Tôi mở tài khoản đã đăng kí dở lần trước, đăng lên diễn đàn một bức ảnh mặt trời mọc.

Đứng trước gương, tôi nghe thấy giọng nói của nguyên chủ.

"Cảm ơn cậu."

Tôi cười đáp: "Chỉ vừa bắt đầu mà thôi".

Vương Huy ch.ết chỉ một thời gian ngắn sau đã dấy lên một đợt sóng trong trường. Ở cầu vượt có camera ghi lại tất cả, việc rõ ràng như thế, ván đã đóng thuyền, không có ai chịu trách nhiệm cho việc này, chung quy là tự làm tự chịu.

Chỉ có thay đổi lớn nhất về quy định trên cầu: những phương tiện thô sơ bị cấm di chuyển lên cầu. Bắt được, phạt tại chỗ.

Rất nhiều thiếu niên lái xe chơi bóng từng là anh em tốt của Vương Huy đều mắng cậu đáng đời, ch.ết cũng không yên.

Về phần thủ lĩnh đám bắt nạt, Giao Như Lan, cô đi tìm một bà đồng xin một lá bùa, nói là xả xui. Ngay sau đó cô ấy liền tìm đến tôi lấy lại tư thái bề trên.

Tôi cảm thấy hối hận một chút, tuy nhiên nghĩ lại những việc kẻ bắt nạt đã làm, tôi lại trút bỏ đi lòng trắc ẩn ít ỏi đó, bởi không một lí do chính đáng nào có thể bao che và bênh vực cho lũ bạo lực người khác như vậy.

Hôm nay mặc dày một chút vậy.

...

Tôi bị 'nam vương' cùng một bạn học đưa đến sân thượng, nhìn thấy Giao Như Lan đang hút thuốc. Hai người có số ở trên đầu là "34" và "20" đã tụt xuống còn "31" và "17".

Ngọn lửa chiếc bật quẹt trên tay cô nàng phát ra màu xanh đỏ, ở dưới chân còn có một chai rượu.

Giao Như Lan bình thường khi bắt nạt người khác toàn vui vẻ cười nhẹ, nhưng hôm nay lại rất bực bội. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã trực tiếp lấy chai rượu đổ từ trên đầu tôi xuống.

Tôi chỉ thở dài, tôi còn nghĩ cô nàng sẽ đập thẳng cái chai vào đầu tôi nữa cơ.

Giao Như Lan có được một gương mặt xinh đẹp, còn có chống lưng là người dì út làm giáo viên tiếng Anh, kiêm luôn chức phó chủ nhiệm khoa. Tài sản của gia đình miễn cưỡng hơn một ngàn vạn tệ (*), cô ta cũng không dám làm tổn thương nặng đến cơ thể người khác.

(*) khoảng 34 tỉ 200 mấy triệu.

Chỉ là tại một thị trấn nhỏ, thành tựu như trên cũng đủ để cô hành xử ngông cuồng.

Giao Như Lan mở miệng: "Hôm nay tôi hơi khó chịu. Lâm Vũ Thanh, cậu uống với tôi một ly nha."

'Nam vương' đem chút ít rượu còn sót lại trong chai dốc vào miệng tôi.

Rượu mạnh 75°, tôi không thể nuốt nổi. Nhưng cuối cùng vẫn bị sặc, trên mặt bắt đầu nóng ran lên. Sau đó 'nam vương' tặc lưỡi: "Aida, lỡ tay đổ lên quần áo Lâm Vũ Thanh nữa rồi".

Dứt câu, áo tôi bị lột ra.

Tôi kịch liệt phản kháng lại, áo sơ mi rẻ tiền cũng bị đứt cúc. Giao Như Lan đột nhiên ra vẻ mắc ói, cô nhíu mày: "Má, lông nách lộ ra rồi kìa!".

"Lâm Vũ Thanh, mày kinh tởm thật chứ!".

Giao Như Lan cầm lấy bật lửa, tư thái từ trên cao nhìn xuống tôi, không hề che dấu ác ý cuồn cuộn trong mắt. Cô ấy nói: "Tao giúp mày nhổ lông nách nha, con gái con đứa sao có thể để thứ kinh tởm này tồn tại được vậy?

Nhưng mà mày biết không, thẩm mỹ có phương pháp nhổ lông bằng cách làm lạnh, nhưng mà tao..."

Cô ấy nhìn tôi run rẩy dưới thời tiết lạnh lẽo –

"Trời lạnh như này, làm vậy Vũ Thanh của chúng ta sẽ cảm mất ~".

Trong tay cô ấy là cái bật lửa phát ra màu xanh đỏ u ám.

"Vũ Thanh có biết không, trước khi ăn thịt heo là phải làm sạch lông của chúng đấy. Tôi sẽ giúp cậu nha, nhẹ nhàng thôi, một lần là được đó mà ~ nhanh lắm đó."

Tôi càng dãy dụa kịch liệt hơn.

Lũ khốn này, chúng mày có nhân tính không? Quần áo sẽ cháy! Tôi sẽ bị bỏng nặng!

Nhưng hai thiếu niên khỏe mạnh giữ tôi lại, tôi không thể thoát. Tôi nhìn Giao Như Lan nở nụ cười cùng với cái bật lửa đang bật từng bước đi về phía tôi, mới quyết định nhắm mắt lại và –

Phun ra ngụm rượu tôi đã ngậm trong miệng từ nãy giờ.

...

Nếu lúc này có người đứng ở xa nhìn lại, chắc tưởng ở sân thượng có biểu diễn tiết mục múa lửa.

Khi ở ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, Giao Như Lan đã kịp hét lên một tiếng và lấy tay che mặt. Tay áo của áo khoác cô bị cháy sạch, mắt thường có thể thấy mu bàn tay nhanh chóng đỏ lên. Tóc mái cũng bị dính chưởng, cháy thành một đống quăn queo.

Thì ra lông heo khi đốt cũng sẽ bị cuốn lại.

Giao Như Lan ném bật lửa đi, vừa hét vừa khóc chạy đi. Cũng cùng lúc đó, tôi nhìn thấy tuổi thọ của họ nhanh chóng giảm đi một khoảng lớn. Cho nên nếu vừa rồi tôi không phản kháng lại, tôi thật sự sẽ ch.ết.

Ở tại phiên tòa xét xử, chắc phán tội ngộ sát.

Nam vương ra lệnh cho thằng đệ đi cùng: "Mày đi xin phép giáo viên cho Như Lan nghỉ hôm nay đi".

Bạn nam đi rồi, nam vương mới nhặt lên chiếc áo ban nãy, dịu dàng phủ lên người tôi. Nhưng tôi lại cảm thấy không rét mà run.

Cậu ôm lấy tôi, cằm đặt ở vai, nhẹ nhàng nói: "Lâm Vũ Thanh, chỉ cần nghe lời tôi, cậu sẽ không bao giờ bị bọn họ bắt nạt nữa."

Tôi muốn đẩy cậu ra, nhưng chỉ cần dùng một chút lực, cậu đã khiến tôi không thể động đậy. tôi lại càng dãy dụa, nhìn lên đỉnh đầu cậu ta thì con số đã biến thành màu đỏ.

Cậu tát tôi một cái, rồi hôn lấy cổ tôi, tuổi thọ của cậu tiếp tục giảm dần tới một số gần như đụng số 0. Tôi sờ soạng nền đất, lấy được bật lửa lúc nãy Giao Như Lan vứt lại, dộng nó vào miệng cậu ta.

Tiếng hét thảm thiết lập tức vang cả một góc nhà, nam vương trường học nhặt lên dây lưng chạy về hướng giống Giao Như Lan lúc nãy.

Thật là một cặp trời sinh, nồi nào úp vung nấy.

Tôi chậm rãi mặc lại quần áo, cũng may là hôm nay không có tiết Anh. Dù tôi ở trong cơ thể nguyên chủ, nhưng cũng không phải chỉ mình tôi hoàn toàn sở hữu cơ thể này, lúc này tim nguyên chủ đập rất nhanh, còn nhanh hơn lúc bị đánh đập tàn bạo.

"Vừa rồi, chỉ xíu nữa là tôi bị cưỡng hiếp".

Ta vừa đóng cúc vừa nói: "Không có việc gì không phải sao".

Cảm xúc của nguyên chủ giống như có chút kích động: "Nhưng mà bật lửa trong tay... Hiển nhiên cậu có thể phản kháng lại".

Có một vũng nước trên mặt đất, là rượu hồi nãy, tôi nhìn nó như thể một tấm gương soi. "Không muốn thằng đó nhanh ch.ết hả?!. Truyện Teen Hay

Nó sống không qua đêm nay đâu."

Nguyên chủ không nói gì nữa.

Tôi tính nói tiếp, nhưng lại im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.