[Zhihu] Vũ Thanh - Tiếng Mưa

Chương 3




[03]

Hôm sau là thứ bảy.

Tôi biết rằng miễn là trời không mưa vào cuối tuần, đám nam sinh sẽ đến công viên đối diện con hào chơi bóng. Bọn họ đều thích vi phạm luật giao thông, như điên như cuồng lái xe chạy lên cầu vượt.

Tôi bôi một lớp son đỏ, đứng đợi nửa tiếng ở ngoài cổng nhà của Vương Huy.

Cậu mặc một cây đồ trắng đi từ trong ra ngoài, nhìn thấy tôi thì hoảng sợ. Thẹn quá thành giận, cậu tát tôi một cái:

"Tao đ...?! Gì vậy?. Cái đồ xui xẻo này, mày tới đây làm gì?".

Tôi khẽ lắc mái tóc vừa bị tát đến xả bung ra, cười vui vẻ với cậu: "Tôi tới tiễn đưa cậu đó mà~".

Vừa nói tôi vừa vén một lọn tóc ra sau vành tai, giọng điệu trêu chọc: "Vương Huy, hôm nay hãy sống hết mình nha, phải quý trọng thời gian đó.

Cậu sẽ nhớ ánh mặt trời chứ hả?".

Tôi không hỏi cậu ấy có hối hận vì những việc đã làm với tôi, bởi thứ súc vật như cậu ta, làm gì biết hối hận?!

Tôi còn sợ cậu sẽ hối hận đây này.

Vương Huy hẳn là bị hành động của tôi làm cho sợ hãi, một lần nữa thẹn quá hóa giận, cậu nắm lấy tóc tôi giữ đấy, tiếp đến là một đốn đánh, chân cậu liên tục đạp xuống cơ thể tôi. Tay cậu làm như vô tình đụng đến ngực tôi.

Tôi giơ lên đầu gối, đối với phía dưới của cậu đạp một cái.

Chỉ một cú đạp, cậu như mất hết sức lực ngồi thụp xuống mặt đất cả buổi, ngay cả sức đánh chửi nãy giờ cũng tiêu tan biến mất.

Tôi cười như bị điên, vừa cười vừa chỉ vào cậu ta, người tôi vì cười cứ rung lên từng đợt.

Bởi vì tuổi thọ của Vương Huy, chỉ còn có vài phút thôi –

Hàng xóm của cậu đứng gần đấy bị chúng tôi dọa sợ, liền tản ra thật xa.

Một lúc lâu sau, Vương Huy đã có thể đứng dậy, cậu run rẩy chỉ thẳng vào mặt tôi: "Lâm Vũ Thanh, đừng có mà gặp lại tao một lần nào nữa.

Tao sẽ cho mày sống không bằng ch.ết".

Ta ngưng cười lập tức, yên lặng nhìn chòng chọc vào cậu trai lảo đảo đang dần lái xe rời đi. Mỗi một người thanh niên trẻ khỏe đột nhiên ch.ết đi, đều đáng giá đổi lấy vài giây nghiêm túc tiễn đưa, không phải sao?

...

Vương Huy lái xe, như cũ cậu lái lên cầu vượt, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cho đến khi –

Cậu thanh niên mất lái, đâm thẳng vào lan can bảo hộ với tốc độ cao.

Lan can không cao, nhưng chỗ ngồi của xe máy Vương Huy rất cao. Cả người cậu rơi khỏi chiếc xe, bị hất tung lên cao, rồi đập mạnh xuống, vắt vẻo trên thành cầu.

Âm thanh của xe cộ trên đường quá ồn, không một ai biết được đó có phải là thiết hét thảm thiết cuối cùng của cậu trai hay không.

Chỉ có thể thấy mắt cậu ta mở lớn, trợn trừng, so với bất cứ lần nào đánh người đều có vẻ cuồng dại đến điên khùng chỉ hơn chứ không kém.

Má.u tưới từ một chỗ chậm rãi chảy ra, khuếch tán thành một vòng tròn loang lổ.

Dùng màu trắng của quần làm nền, bức tranh bình minh tiếp theo, cậu sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy ánh nắng của mặt trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.