[Zhihu] Túc Hoà

Chương 5: Phần 6 END




19.

Ngọc Hòa ngồi trong xe ngựa, quan sát tình cảnh chiến đấu bên ngoài.

Tổng cộng có gần chín nghìn người Nam Đường rời khỏi đây.

Đoàn xe khổng lồ này chia làm ba phần, phía trước là đội tiên phong do chính Sở Ngọc Túc tự mình chỉ huy, phụ trách mở đường về cố hương.

Ở giữa là xe ngựa cho những người già yếu bệnh tật.

Sau cùng là đoàn đội phụ trách bảo vệ phía sau.

Ngọc Hòa ngồi trong xe ngựa ở giữa.

Nàng ta không nhớ rõ mình lên xe thế nào, chỉ nhớ rằng đêm qua khi cổ độc phát tác, trong lúc đau đớn thấu tim, nàng ta van cầu Mộ Dung Cẩn tới thăm mình lần cuối cùng.

Mộ Dung Cẩn thực sự tới, nhưng hắn vừa liếc thấy khuôn mặt tiều tụy trắng bệch của nàng ta thì mất hứng ngay, quay người tới chỗ trắc phi mới của mình.

Trước khi đi, có nội quan hỏi hắn:

“Thiếu chủ, người làm vậy sẽ khiến Ngọc phi đau lòng đấy. Dù gì nàng ta cũng là công chúa của Nam Đường, nếu như nàng ta chạy đến những nước khác, nói những điều không nên nói thì không tốt cho Khương Nhung chúng ta đâu.”

Mộ Dung Cẩn cười lạnh:

“Nàng ta chạy sao? Một con chó nuôi trong nhà chỉ biết ăn, ngươi nói xem nàng ta có thể chạy đi đâu được?”

Sau khi Mộ Dung Cẩn rời khỏi, chưa đầy nửa giờ sau, tiếng ch/ém gi/ết đã truyền tới từ nơi xa.

Vài nội quan và nữ nô hoảng loạn tới báo tin, ban đầu nói công chúa Mộ Dung Châu tạo phản, sau đó lại nói người Nam Đường tạo phản rồi.

Ngọc Hòa không rõ, rốt cuộc ai mới là người tạo phản.

Nàng ta đau tới mức suýt ngất, sau đó có người bước tới, dìu nàng ta lên xe ngựa.

Khi tỉnh lại, nàng ta đã cách lãnh thổ Khương Nhung chừng ba trăm dặm.

Ngọc Hòa dần hiểu ra tình hình.

Sở Ngọc Túc, tỷ tỷ của nàng ta đã giúp đỡ công chúa Khương Nhung - Mộ Dung Châu đoạt quyền.

Trong lúc nàng ta mải mê tranh đấu với các phi tử khác, nhân lúc hai huynh muội Khương Nhung đấu đá giành ngôi vị, Ngọc Túc dẫn những người Nam Đường còn sống trốn thoát.

Điều duy nhất Ngọc Hòa không hiểu được là, tại sao Ngọc Túc lại muốn đưa nàng ta theo?

Tỷ muội nàng ta nhiều thù hận biết bao, cho dù Sở Ngọc Túc tốt bụng không gi/ết nàng ta thì cũng đâu cần quan tâm gì tới sống ch/ết của nàng ta làm gì?

Xem chừng là Ngọc Túc sợ mang tiếng vứt bỏ người thân ở Khương Nhung, sau này bị miệng đời đánh giá chăng?

Tiếng ch/ém gi/ết bên ngoài xe ngựa càng lúc càng gần, âm thanh kêu la thảm thiết không ngừng truyền tới, m/á/u tươi văng tung tóe khắp nơi.

Có gián điệp đến báo tin, Mộ Dung Cẩn và Mộ Dung Châu đã đạt thành hiệp ước hòa bình ngắn hạn, nhất trí trước tiên giải quyết ngoại tộc trước.

Vì thế, bọn họ đã đuổi kịp đến đây.

Truy binh càng lúc càng đuổi sát, đội bảo vệ phía sau gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.

Tiếp theo chính là đoàn xe ngựa chở những người già yếu bệnh tật như họ.

Ngồi cùng toa xe với Ngọc Hòa là Lý cô nương, cô con gái bệnh tật ốm yếu triền miên của Lý thượng thư.

Khi còn trong chuồng ngựa, Ngọc Hòa đã đánh nàng một roi.

Lúc này, Lý cô nương rút bội kiếm ra.

“Nghe ta nói đây, nếu cứ tiếp tục thế này thì tất cả chúng ta đều sẽ ch/ết, chúng ta phải ngăn cản đội ngũ của Mộ Dung Cẩn ở đây.”

“Lát nữa chúng ta sẽ đi qua một thung lũng, lối vào thung lũng đó rất hẹp, ta sẽ dừng xe ngựa chặn ở chỗ đó, ngươi chạy về phía trước tìm công chúa Ngọc Túc và những người khác đi.”

Ngọc Hòa không thể tin được mà nhìn cô bé mười ba tuổi kia.

“Còn ngươi thì sao?”

“Phải có người ngăn cản chúng lại.”

Cô bé nói:

“Ta đã học một vài kiếm thuật từ cha ta.”

Xe ngựa dần đi đến lối vào thung lũng.

Ngọc Hòa đột nhiên bật khóc.

“Ngươi đừng khóc, không phải ta muốn bảo vệ ngươi, ta chỉ bảo vệ người nhà họ Sở thôi.”

Lý cô nương nói:

“Cha ta từng phạm tội lớn, là tổ phụ của ngươi đã cứu ông ấy.”

“Hoàng gia gia?”

“Đúng, sau đó cha ta nói với ta, chúng ta là thần dân của Nam Đường, cả đời này đều phải trung thành với Nam Đường, với hoàng thất họ Sở.”

Sở Ngọc Hòa nhìn kiếm trong tay Lý cô nương, nàng ta đột nhiên nhớ tới lời tỷ tỷ từng nói với mình.

“Công chúa hưởng lộc của vạn dân, vào lúc mấu chốt cũng phải gánh vác trách nhiệm cho xứng với cái danh công chúa chứ.”

Bây giờ, có lẽ đã quá muộn rồi.

Cả kiếp trước lẫn kiếp này, nàng ta chưa bao giờ hiểu được đạo lý ấy.

Sở Ngọc Hòa đột nhiên mở rèm ra, nhảy xuống khỏi xe ngựa.

Lý cô nương giật mình, nàng lao tới nhưng không thể túm được mép váy của Sở Ngọc Hòa.

“Đi tìm Sở Ngọc Túc đi.”

Ngọc Hòa nhẹ nhàng nói:

“Nói với tỷ ấy giúp ta, rằng ta cảm ơn, và cả…”

“Kiếp sau, xin đừng làm tỷ muội của nhau nữa.”

Chiếc xe ngựa chở Lý cô nương rời đi.

Ngọc Hòa quay người lại, từng bước một đi về phía đội quân đang đuổi tới.

Thật ra, nàng ta cũng rất muốn trở về cố hương.

Chỉ tiếc, nàng ta không về được nữa rồi.

Hai bên đường la liệt xác ch/ết, họ đều là con dân của Nam Đường, là con dân của nàng ta.

Họ giống nàng ta, đều không thể trở về nữa rồi.

Ngọc Hòa tìm một con ngựa chiến mất chủ, nhặt một cây cung lên.

Truy binh nhanh chóng đuổi tới, không biết có bao nhiêu người, nàng ta chỉ thoáng thấy những chiếc áo giáp đen kịt đang vun vút lao tới.

Rất nhiều binh sĩ nhìn thấy Ngọc Hoà, họ không hành động vội vàng bởi nhận ra nàng ta mặc đồ quý phụ của Khương Nhung.

Họ không biết nàng ta có thân phận gì, sợ gi/ết phải quý tộc nước mình.

Ngọc Hòa xoay người lên ngựa, nàng ta cầm cung tên, bắt đầu chạy như điên về phía thiên binh vạn mã.

Nàng ta có thể cưỡi ngựa, có thể bắn cung.

Nàng ta là công chúa được sủng ái nhất Nam Đường, sư phụ của nàng ta đều là những người giỏi nhất.

Thế nhưng, trước đây nàng ta chỉ sử dụng những kỹ năng đấy để đánh mã cầu, săn thỏ, tìm thú vui cho bản thân, chưa từng làm chuyện gì thật sự có ích cho đất nước.

Đây là cơ hội cuối cùng để nàng ta có thể chứng minh, rằng Ngọc Hoà đây là một công chúa thực thụ.

Mộ Dung Cẩn đứng trước đội ngũ, từ xa hắn đã thấy Ngọc Hòa đang cưỡi ngựa lao về phía này.

Hắn mỉm cười nói:

“Quả nhiên, nàng ta vẫn quay về, hẳn là người Nam Đường không tha thứ cho nàng ta rồi.”

Giống như một con chó tức giận bỏ nhà ra đi, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn quay về vậy.

Ngọc Hòa tới gần.

Váy áo nàng ta bay bay trong gió, khuôn mặt dính m/á/u vô cùng xinh đẹp.

Sau đó, nàng nhanh như cắt giương cung lên, cài tên vào.

Mộ Dung Cẩn sửng sốt.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, dường như mũi tên kia đang nhắm vào chính bản thân mình!

Trước khi tất cả binh lính của Khương Nhung kịp phản ứng lại, mũi tên kia đã bay đi, nhắm thẳng vào hốc mắt của Mộ Dung Cẩn.

Ngọc Hòa cười lớn, nàng ta xé toang bộ đồ quý phụ của Khương Nhung mà mình đang mặc, khoác lên thân mình một lá cờ chiến rách nát của Nam Đường.

“Ta là công chúa Nam Đường, Sở Ngọc Hoà.”

Nàng ta mỉm cười, hô to trước mặt ngàn quân vạn mã.

Mộ Dung Cẩn ôm lấy hốc mắt, đau đớn hét to:

“Gi/ết ch/ết ả!”

Hàng ngàn mũi tên lao tới, trút xuống người Ngọc Hòa.

Ngọc Hòa ngẩng đầu lên, thản nhiên đón nhận.

Nàng ta chẳng thấy gì cả, trước mắt chỉ hiện ra khung cảnh trong hoàng cung Nam Đường.

Khi đó, nàng ta vẫn còn rất nhỏ, khi đang chơi trong ngự hoa viên, nàng ta gặp một cô bé rất xinh đẹp, cô bé đó đưa cho nàng ta một miếng bánh củ sen.

Ngọc Hòa hỏi:

“Ngươi là ai?”

Cô bé đó nói:

“Ta là tỷ tỷ của muội.”

Tỷ tỷ à, ta không hề kém thua kém tỷ đâu.

Các binh lính Khương Nhung kinh ngạc nhìn bóng người trước mặt.

Nàng bị hàng vạn mũi tên sắc nhọn xuyên thủng, thế nhưng nàng công chúa mất nước kia dù ch/ết thì vẫn ch/ết một cách hiên ngang.

Sở Ngọc Hòa, con gái của hoàng đế Nam Đường và hoàng hậu Tống thị, thân phận cao quý, sống trong nhung lụa, được yêu thương chiều chuộng mà lớn lên.

Nàng ích kỷ, nàng ngu ngốc, như thể một con sâu cả đời đều nằm trong vựa lúa vậy.

Chỉ khi ch/ết đi, nàng mới trở thành một vị công chúa thực thụ, một người một ngựa bắn đả thương chủ soái của Khương Nhung, sau đó bỏ mạng trong trận chiến loạn năm mười sáu tuổi.

“Ta là công chúa Nam Đường, Sở Ngọc Hoà.”

20.

Lý cô nương báo tin Ngọc Hòa đã qua đời cho ta.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ đứng yên hồi lâu.

Rất lâu sau, phó tướng mới đến bẩm báo với ta:

“Công chúa, Mộ Dung Cẩn trọng thương, tinh thần của toàn quân Khương Nhung sa sút nghiêm trọng, không còn đuổi theo nữa, nhưng…”

“Một trăm dặm phía trước có binh thiết kỵ chặn đường.”

Ta lập tức hiểu ra.

Là Mộ Dung Châu.

Sắc mặt của Lý cô nương rất khó coi.

Nàng lên tiếng nói:

“Quân đội của Mộ Dung Châu tinh ranh và nhạy bén hơn Mộ Dung Cẩn, chúng ta mất gần nửa quân số rồi, nếu như phải đối đầu với binh thiết kỵ…”

Ta biết nàng muốn nói gì.

Mọi người xung quanh lần lượt đứng dậy.

“Công chúa, chúng ta không sợ đâu.”

“Chúng ta không hối hận khi rời đi cùng công chúa.”

“Cho dù chúng ta có ch/ết gần hết, vẫn phải còn một người được trở về cố hương chứ!”

Đêm cuối cùng, chúng ta đốt lửa, tất cả quây quần xung quanh, hát những khúc ca của Nam Đường, nhảy những điệu dân ca Nam Đường.

Mọi người cùng trao đổi tín vật, thống nhất với nhau rằng người có thể quay về sẽ đặt tín vật của những người kia lên phần mộ của gia đình họ.

Có người đến thông báo cho ta:

“Công chúa, Mộ Dung Châu đến rồi.”

21.

Ta đã gặp Mộ Dung Châu.

Chưa từng có tiền lệ chủ soái đích thân tới làm sứ giả khi hai quân giao chiến.

Nhưng Mộ Dung Châu cứ vậy mà tới.

Ta và nàng ấy đứng trên núi cao, nhìn xuống đám người cả trai lẫn gái đang ca hát nhảy múa phía dưới.

Mộ Dung Châu nói:

“Đây là những người cuối cùng của Nam Đường sao?”

“Đúng vậy.”

“Ít quá.”

Mộ Dung Châu nhẹ nhàng nói.

“Đúng là rất ít.”

Ta nói:

“Thiết kỵ binh của công chúa có thể dễ dàng nuốt chửng tất cả chúng ta.”

“Nhưng chỉ cần có một người Nam Đường còn sống, Nam Đường sẽ không diệt vong.”

Mộ Dung Châu nở nụ cười.

Nàng ấy nói:

“Sở Ngọc Túc, ngươi cho rằng ta đi suốt tám trăm dặm đường đến, chỉ để tiêu diệt các ngươi sao?”

“Không, ta chỉ muốn gặp lại ngươi thôi.”

Ta ngước mắt lên nhìn nàng ấy.

Mộ Dung Châu cong môi cười.

“Ca ca ta vẫn chưa ch/ết, mặc dù chỉ còn một mắt nhưng trong tay hắn vẫn còn tám bộ lạc ở Tây Vực, chưa tới vài chục năm nữa, ta và hắn sẽ phải chiến đấu.”

“Ta vẫn còn có rất nhiều điều muốn xin lời khuyên của ngươi. Bàn về tác chiến, ngươi không bằng ta. Thế nhưng về trị quốc thì ta thua xa ngươi.”

“Hơn nữa, ta đã nói rồi mà, ta và ca ca là hai vị quân chủ khác nhau. Thay vì mạnh mẽ cưỡng ép thu nạp Nam Đường rồi biến nơi đó thành một mảnh đất hoang không có sự sống, ta hy vọng có một nơi trên thiên hạ này có dòng nước chảy qua những cây cầu nhỏ, có những miếng bánh ngọt và điểm tâm, có cả đàn cổ chơi những khúc nhạc và thi từ văn vẻ nữa.”

Mộ Dung Châu cười, vỗ lên vai ta.

“Sở Ngọc Túc, như lời ta từng nói.”

“Đừng làm ta thất vọng.”

22.

Khương Nhung rút quân.

Vị công chúa yêu thích mặc y phục đỏ tươi rời đi rất nhanh, hệt như lúc nàng đến.

Nàng vội vàng phi ngựa, chạy một mạch về Khương Nhung, mang theo di chiếu của tiên hoàng và quẻ tượng của quốc sư, trở thành vị nữ đế đầu tiên của Khương Nhung lên ngôi.

Ca ca của nàng, Mộ Dung Cẩn cũng xưng đế, huynh muội hai người phân chia Tây Vực thành Nam Khương Nhung và Bắc Khương Nhung.

Hai năm sau, vết thương ở mắt của Mộ Dung Cẩn tái phát, vô phương cứu chữa, hắn qua đời vì bệnh tật.

Mộ Dung Châu nhân cơ hội tiếp quản thế lực trong tay ca ca mình, thống nhất mười sáu bộ tộc ở Tây Vực.

Mùa xuân năm đó, công chúa Sở Ngọc Túc chính thức lên ngôi sau ba năm nhiếp chính, dẫn dắt con dân hồi phục Nam Đường.

Nàng trở thành vị nữ đế đầu tiên của Nam Đường.

Sau khi đăng cơ, nàng phong Lý Thi Quân làm Thượng thư, Thẩm Trường Ninh làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, Tạ Minh Nguyệt làm Thái úy, Phó Như Anh làm đô đốc của cửu quân bộ binh và Cảnh Yến Yến làm thống lĩnh của đoàn Tiên phong.

Sở Ngọc Hòa được truy phong danh hiệu công chúa hộ quốc, chôn cất y phục và di vật.

Từ đó đến trăm năm sau, hai vị nữ đế của Nam Đường và Khương Nhung không gặp lại nhau nữa.

Hai bên mở con đường giao thương và trao đổi những kỹ thuật công nghệ tiên tiến, Khương Nhung bán ngựa, dê bò cho Nam Đường, Nam Đường bán trà, tơ lụa cho Tây Vực.

Từ đó, đời sống của nhân dân hai nước bình an, trời yên biển lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.