Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 5: Gặp Lại




Thời gian qua nhanh thật vậy mà suri và cherry đã tròn một tuổi chuẩn bị cho hai đứa một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ, người nhà cô trong nước cũng sang Hàn Như nhìn thấy Hàm Phi thì òa khóc.

Hàm Phi cười cười an ủi cô bạn thân sắp làm mẹ.

“Nào nhìn xem hai đứa bé đáng yêu không.”

“Phi cậu nhận nuôi thật à sao mình thấy giống cậu vậy.” Hàn Phi nức nở hỏi.

Hàm Thắng ôm lấy Lương Yên im lặng không nói chỉ cười cười cho qua, Lương Yên vuốt mà suri trong lòng có chút tiếc nuối cho Hàm Phi một cô gái hồn nhiên như vậy đã phải chịu bao cực khổ chư.

Nhân dịp mọi người sang đông đủ Hàm Phi quyết định chụp một tấm ảnh gia đình, địa điểm chụp ảnh là ngoại ô của mỹ nơi có những cánh đồng hoa oải hương tím ngát.

Suri và Cherry như những con chuột nhỏ tung tăng khắp nơi chụp ảnh xong lại lăn ra ngủ cái miệng chúm chím thi thoảng lại chóp chép.

Người ta nói duyên phận dễ tránh nghiệt duyên tránh cũng không dễ Hàm Phi không ngờ hôm nay Tôn Thất cũng đưa Tôn Lượng và Minh Cảnh đến đây chơi.

Minh Cảnh từ lúc xuất hiện vẫn ái ngại nhìn Hàm Phi, có lẽ hôm đó lời ông nói làm cô tổn thương ông cũng đã suy nghĩ rất nhiều không phải Hàm Phi không tốt chỉ là trong lòng ông đứa cháu dâu mà ông kỳ vọng đột nhiên lấy chồng làm ông có chút không thỏa mái.

Hàn Như vui vẻ muốn bọn họ chụp chung một tấm ảnh, Hàm Phi lại nói muốn làm phó nháy giúp mọi người Hàn Như muốn nói thêm gì Hàm Phi đã dục cô đứng vào, Tôn Thất vẫn luôn để ý Hàm Phi thái độ của cô đối với anh lạnh nhạt xa cách.

“Nào anh lại bế suri với cherry lại đây đi.” Hàn Như nói với Lương Hải.

Hàm Phi xua tay cười cười nói.

“Đừng bọn nhỏ mới ngủ dậy mọi người chụp đi lát nữa bọn chúng chụp sau.” Nói xong cô đưa cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một bình sữa.

Chụp hình xong trời cũng tối Hàm Phi mang hai con nhóc chơi cả ngày về phòng tắm rửa xong đi hâm nóng đồ ăn cho bọn nhỏ.

“ Suri không được bắt nạt chị, con đừng có dành đồ ăn với chị nữa.”

Hàm Phi bắt lấy con lợn nhỏ tham ăn cho chúng vào xe đẩy cầm theo bát cháo ra mở cửa phong ra sân ngồi.

Tôn Thất vừa tắm xong muốn mở cửa ra ngoài hút thuốc không ngờ lại thấy Hàm phi đang đút cho hai đứa ăn.

“Bọn con là heo sao cho cái gì cũng ăn vậy.” vừa nói vừa đút một thìa cháo vào miệng cherry.

“Đang cho bọn nhỏ ăn sao.” Tôn Thất không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô.

Hàm Phi chỉ cười cười lấy lệ để bát cháo lại bàn.

“Tôn tổng khỏe.”

Tôn Thất không rõ thái độ chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, hôm đó đích thực ông nói hơi quá nhưng ông ngoại là trưởng bối cô có nhất thiết phải chấp nhất thế không.

Hai đứa bé ăn cháo miệng như con mèo nhỏ, bàn tay trắng nõn đang cố với chén nước trên tay Hàm phi, Hàm Phi thấy bọn chúng đáng yêu cô tính trêu để chén nước lên cao.

Không với tới Suri oà lên khóc, cherry mếu máo.

Thấy thế Hàm Phi mới cho cho hai đứa uống nước, suri vẫn khóc nức nở Tôn Thất đau lòng muốn bế Suri Hàm Phi liền kéo lấy tay anh.

"Tôn tổng cảm ơn anh nhưng tôi đang dạy con mình."

Nói rồi đẩy xe vào trong phòng mặc kệ Tôn Thất đứng nhìn theo.

Đêm về khuya ngoại ô có chút lạnh Cả nhóm ngồi uống rượu, Hàn Như và Hàm Phi đều không tham gia.

Lương Yên có điện thoại nghe xong nói gì đó với Hàm Thắng rồi đi.

"Sao vậy sao lại tắc sữa." Lương Yên lo lắng sờ trán Hàn Phi.

Hàm phi khổ sở đang cố nặn sữa.

"Em không biết nữa suri không ti sẽ không chịu ngủ."

"Em đợi chị một lát chị đi hỏi xem khách sạn có máy hút sữa không"

Lương Yên đi được một lúc Suri gắt ngủ khóc đinh tai nhức óc, Hàm Phi vừa bế con bé vừa cho ngậm ti nhưng không có sữa suri lại càng khóc to hơn.

Tôn Thất muốn về phòng đi qua phòng của Hàm Phi lại thấy tiếng khóc trẻ con, sốt ruột đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt anh là Hàm Phi đang quay lưng áo ngủ vén lên lộ cả một mảng lưng trắng, miệng không ngừng dỗ dành.

"Con đó nhìn chị xem không ti vẫn ngủ ngoan còn con tiểu ranh ma, về lần này mẹ sẽ cai sữa cho con xem con có ngoan không."

Tôn Thất sững sờ lần này anh nhất định phải làm rõ.

Từ từ bước vào Hàm Phi tưởng Lương Yên đến cũng không quay đầu lại chỉ tập chung lau mồ hôi cho suri.

"Chị suri bú một hồi sữa lại về rồi không cần máy hút nữa đâu."

Hàm Phi nói đến đây thì sững sờ bởi người trước mặt cô không phải Lương Yên mà là Tôn Thất.

"anh…anh sao lại vào đây."

Cả người Hàm Phi cứng đờ không kịp phản ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.