Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 4: Sinh con




Hôm sau Hàm Phi mua vé máy bay sang paris cô tạm dừng việc học mở một quán cafe nho nhỏ.

Hàm Phi rời khỏi thành phố A được sáu tháng cô đã không thể đi lại tự nhiên nữa trong bụng cô là hai cô nhóc nghịch ngợm suốt ngày tạo phản.Hàm Thắng qua thăm cô mấy lần cũng không hỏi về cha đứa bé anh nói cô quyết định thế nào đều ủng hộ cô.

Cô nghe chị dâu nói Tôn Thất chuẩn bị cầu hôn Hàn Như cô chỉ im lặng lắng nghe không nói.

Chiều hôm đó Hàm phi chuyển dạ hạ sinh hai nhóc con đáng yêu.

Hai ngày sau Hàm Phi nhận được tin Hàn Như mất, cô đau đớn gọi điện về muốn nhìn Hàn Như lần cuối.

Khi cô đầy tháng thì được tin Hàm Thăng bị bắt do liên quan đến tổ chức xã hội đen. Hàm phi bay về nước nhưng Hàm Thắng không gặp cô chỉ bảo cô quay lại mỹ học cho song.

Hàm Phi đau lòng đưa hai con về lại mỹ vừa đi làm vừa đi học, lại bận bịu nuôi hai con nhỏ lên việc Hàn Như không chết khi cô biết chuyện đã là nhiều tháng sau.

Vậy mà Hàm Phi đã làm mẹ được nửa năm rồi biến cô liên tiếp xảy ra làm cô cũng vững vàng hơn, Hôm nay sau khi dỗ suri và chery ngủ Hàm Phi mở tin giải trí trong nước liền thấy tin tức của Hàn Như, Tôn Lượng mở họp báo để bảo vệ cô ấy không tiếc vấy bẩn bản thân, Lương Hải cũng đã biết quý trọng cô ấy.

Hàm Phì cười chua chát nhưng thật sau nơi trái tim lại thấy mừng cho Hàn Như vì cô ấy tu thành chính quả rồi.

Hôm sau Hàm phi đi làm, cô mở một quán cafe nhỏ để tiện chăm sóc cho bọn trẻ.

“Mẹ nuôi.” Tôn Lượng không dám tin vào mắt mình đã một năm rồi cậu không được gặp mẹ nuôi.

Hàm Phi ôm lấy nhóc con, lâu không gặp lại lớn thêm nhiều rồi.

“Sao hôm nay lại qua đây, lại chốn học sao.” Tôn Lương cách chỗ Hàm Phi ở hai tiểu bang.

“Con đi theo ba đi công tác mẹ nuôi, con và ba tìm mẹ nhưng người ta bảo mẹ chuyển nhà mẹ chuyển đến đây ở sao.”

Hàm Phi gật đầu, Tôn Thất nhìn Hàm Phi hơn một năm không gặp cô thay đổi nhiều, trưởng thành hơn rồi, chỉ là anh mắt cô nhìn anh hình như khác trước rất nhiều không còn thân thiện nữa.

“Em sống ở đây à.”

Hàm Phi gật đầu, “Nhóc con có muốn vào trong ngồi một chút không mẹ nuôi mời con ăn bánh.”

Tôn Thất vào quán không gian ấm áp thoang thoảng mùi hương hoa lan, không ồn ào.

nửa năm sau

Hàm Phi xin làm việc ở một công ty nhỏ lúc đầu làm ăn suôn sẻ công việc cũng ổn không ngờ sau đó lại sáp nhập với tập đoàn Lượng.

Hàm Phi tự động viên bản thân không sao đâu chỉ là một công ty con thôi sẽ rất khó để gặp chủ tịch.

Nhưng thật không ngờ ngày hôm sau cô thật sự đã gặp phải Chủ tịch anh vẫn lạnh lùng như vậy năm tháng dường như rất ưu ái với anh, càng có tuổi lại càng quyến rũ.

“Tôn Tổng khỏe.” Hàm Phi cung kính chào Tôn Thất.

Tôn Thất vô cùng khó chịu từ bao giờ anh đã không thể nói chuyện với Hàm Phi một cách bình thường, anh tìm cô thì cô chánh mặt chỉ có Tôn Lượng có thể qua nhà cô ở một thời gian anh đến bọn họ lại tìm cớ không cho anh vào.

“Anh đến tìm Tôn lượng.”

“Được em về đưa Tôn Lượng qua.” Hàm Phi nhàn nhạt nói.

“Không cần ông ngoại qua nhà em rồi.” Hàm Phi nghe vậy vội vàng bỏ chạy vừa đi vừa gọi cho Tôn Lượng.

Đáng tiếc là Tôn lượng không nghe máy vì Tôn Lượng sang lên cô cho hai nhóc con nghỉ ở nhà chơi với cậu.

Về đến nhà trong nhà đã có tiếng cười nói của ba đứa trẻ cùng Minh cảnh ông ngoại Tôn Thất.

“Ông mới sang ạ.”

“Hàm Phi cháu kết hôn bao giờ sinh con cũng không nói một tiếng hai đứa nhóc đang yêu quá.”

Tôn Thất đuổi theo đến cửa hai bé gái đang ngạc nhiên nhìn anh đôi mắt tròn xoe đáng yêu vô cùng.

Nghiến răng giọng nói như phát ra từ kẽ răng.

“Hàm Phi em dám lừa tôi.”

Hàm Phi giật mình quay đầu lại thì Tôn thất đã đứng trước cửa, nhìn chằm chằm bọn nhỏ, anh dám chắc bọn nhỏ là của anh bọn chúng giống hệt Tôn Lượng lúc nhỏ.

Tôn Thất kéo tay Hàm Phi lên xe một đường lái xe đến công ty, đẩy cửa phòng bước vào.

“Nói đi vì sao em giấu tôi sinh bọn nhỏ.”

“Bọn chúng không liên quan đến anh.”

Tôn Thất nắm lấy cằm Hàm Phi bắt cô phải đối diện với anh anh mắt tôn thất đáng sợ nhìn về phía Hàn Như.

“Hàm Phi là em chưa thấy mặt đen tối của tôi lên em mới khiêu khích tôi.”

Hàm Phi bình tĩnh nhìn Tôn Thất gạt tay anh đứng dậy, cô muốn dấu bọn nhỏ nhưng nếu anh phát hiện thì cô cũng đã chuẩn bị từ trước rồi.

“Bọn chúng là con nuôi của em mẹ là người châu á mất vì khó sinh.”

Tôn Thất không tin nhìn cô bừng bừng lửa giận cả người tỏa khí lạnh đến gần Hàm Phi.

“Vậy giấy tờ của bọn chúng đâu tôi muốn xem một chút.”

Hàm Phi thở một hơi nhẹ nhõm cùng anh về nhà, đưa cho anh xem mẹ bọn trẻ quả thật không phải cô sinh, giấy tờ là tên của một người anh chưa từng quen biết.

Tôn Thất cả người ỉu xìu nhìn bọn trẻ chạy nhảy những đứa trẻ đang yêu này một chút quan hệ với anh cũng không có, cảm giác anh rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.

Minh Cảnh ngồi chính giữa nghiêm khắc nhìn Hàm Phi, giọng nói lạnh đến cực điểm.

“Hàm Phi là vì cháu Hàn Như mới từ chối Tôn Lượng phải không, vì hai đứa qua lại Hàn Như mới rời đi phải không.”

Hàm Phi đau đớn đôi mắt nhòe đi im lặng không nói cô đang đợi xem anh có vì cô mà lên tiếng không, thời gian từng giây trôi qua lấy hết đi dũng khí của cô tự cười bản thân mình quá ngây thơ rồi.

“Ngài Minh, chuyện cháu và Tôn Tổng đây là chuyện hiểu lầm ngài yên tâm cháu chưa từng nói chuyện này với ai, huống hồ bọn cháu không để lại hậu quả xin ngài yên tâm cháu xin thề từ giờ sẽ không còn bất kỳ liên quan nào đến Tôn tổng nữa đâu ạ.”

Minh Cảnh có hơi đuối lý đứa trẻ ấy dùng kính ngữ với ông là muốn phân chia ranh rới với bọn họ.

Ông là trưởng bối không thể mở lời xin lỗi hậu bối đứng dậy ra xe coi như đã hiểu những lời cô nói.

Tôn Thất nhìn cô muốn nói gì đó nhưng Hàm Phi hoàn toàn không muốn nghe.

“Tôn tông xin anh đi cho từ giờ hãy coi tôi như người lạ cảm ơn.”

Nói xong ôm lấy hai bảo bối của cô vào lòng giống như biết cô đang buồn bọn chúng ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.