Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 3: Sau khi trọng sinh




Trạch An cứ như vậy sống vật vờ mà đi tới hồi kết của cuốn tiểu thuyết.

Không ngờ dự đoán, vì sự điên cuồng và độc đoán của nam chính mà bại dưới tay Ma Vương. Nói chính xác hơn, nam chính đã bị đồng hoá và trở thành một nửa ma tộc, dưới sự ảnh hưởng cấp bậc chủng tộc, nam chính Ark đã bị Ma Vương xuyên thủng trái tim một cách dễ dàng.

Trạch An dù bị giam giữ bên trong không gian ma pháp vẫn có thể cảm nhận được mọi chuyện. Trái tim của Trạch An cũng ngừng đập khi sinh mệnh của nam chính kết thúc, bởi vì nam chính đã tạo ra một khế ước cổ xưa tựa như lời nguyền khắc dấu lên linh hồn của cậu.

Thật sự bi thảm mà... cái cuộc đời xuyên không chết tiệt này...

...

Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của Trạch An, khi mở mắt một lần nữa, cậu lại bắt gặp cảnh tượng quen thuộc.

Căn phòng ký túc xá sạch sẽ, gương mặt nam chính trẻ tuổi ngây ngô đang mỉm cười hối lỗi nhìn cậu.

Suýt chút nữa cậu còn tưởng bản thân lại bị hồn ma của nam chính quấn lấy không tha ngay cả khi đã đi xuống địa ngục.

"Xin lỗi, làm cậu tỉnh giấc sao?" nam chính lại nói ra câu đầu tiên khi cậu và hắn ta gặp mặt, tựa như mọi chuyện khủng khiếp chỉ là một cơn ác mộng.

Trạch An không thể khống chế được biểu tình của mình, kích động mà mở cửa chạy ra khỏi phòng.

Bộp bộp bộp...

Tiếng giày vội vã của một mình Trạch An, đằng sau lưng cậu không hề có bước chân đuổi theo.

Nam chính không hề đuổi theo cậu!

Cái hoàn cảnh tuyệt cmn vời này!

Gương mặt của Trạch An nở nụ cười sáng lạn, cuối cùng cũng thoát được lồng giam của tên biến thái thần kinh đó. Bây giờ có cho tiền cho quyền cho tất cả thì cậu cũng không muốn ở bên cạnh hắn ta dù chỉ một giây.

Băng qua sân trường có cây cối tươi tốt, Trạch An dừng lại ổn định hơi thở gấp gáp. Cậu ngồi xuống ghế đá, nhắm mắt hưởng thụ bầu không khí trong lành.

Cậu thật sự đã trọng sinh.

Đây mới chính là cuộc sống... đm nam chính nhà mi...

Đúng là một cái hố đen đáng sợ mà...

"Được rồi." Trạch An đứng dậy, giọng điệu cực kỳ kiên quyết "Viết đơn xin nghỉ học thôi."

Trạch An không muốn có bất kỳ một mối nguy hiểm tiềm tàng nào dù chỉ một chút.

Cách tốt nhất là cách xa nam chính, xa tới mức còn chẳng phải nhân vật phụ hay nhân vật quần chúng thoáng qua cuộc đời nam chính thần kinh đó.

Giáo viên ở phòng tài vụ khi nhận được giấy xin nghỉ học khi còn chưa tới ngày nhập học, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

"Em có thể cho thầy biết lý do không?"

"Gia đình em có việc riêng ạ, em làm một công việc khác chứ không muốn làm pháp sư hay kiếm sĩ ạ." Trạch An nói ra một lý do cực kỳ thực dụng, mà thật ra nó cũng là dự định tương lai của cậu.

Chuyển trường khác cũng không ổn, bởi vì sau này sẽ có cuộc thi giao lưu giữa các trường hay một đống thứ vớ vẩn như thuyết âm mưu, tóm lại chỉ để làm màu cho nam chính mà thôi.

"Thôi được rồi, nếu em đã suy nghĩ kỹ thì tôi cũng không ngăn cản được." Giáo viên thở dài, đóng dấu chấp nhận cho Trạch An rời đi.

Trạch An canh chuẩn thời gian ăn trưa để tới ký túc xá, đảm bảo rằng sẽ không gặp mặt lại nam chính, sau đó lưu loát thu dọn hành lý của mình chạy ra bến tàu.

Mãi tới khi chiều tối Ark liền trở về ký túc xá, hôm nay hắn đã vô tình đụng phải tiểu thư nhà Công tước Micheri rồi bị hiểu lầm là ăn trộm đồ lót của đối phương, may là đã có nhiều người đứng ra giúp đỡ và tìm ra thủ phạm thật sự, tiểu thư Lucy Micheri vô cùng áy náy, nói rằng sau này nếu có gì khó khăn cứ tìm tới cô. Ark day trán, chỉ mới ngày đầu tiên tới học viện hoàng gia mà đã nhiều chuyện xảy ra như vậy. Sáng sớm thì hù bạn cùng phòng chạy mất, buổi trưa thì bị hiểu lầm là tên biến thái trộm đồ lót, trông hắn đáng sợ như vậy ư?

Khi về đến ký túc xá và nhìn thấy giường bên cạnh trống không, vẻ mặt của Ark liền trở nên trầm mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.