Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 2: Hiệu ứng cánh bướm




"Hi, bạn cùng phòng, lúc nãy tôi còn đang buồn ngủ nên chưa tỉnh táo lắm." Trạch An nhe răng tặng cho nam chính một nụ cười chói lọi "Tôi tên là Liam, hân hạnh được làm quen."

Tính cách của Trạch An hoàn toàn trái ngược với Liam, lấy một ví dụ đơn giản, bất kỳ một bữa tiệc nào thì cậu chính là người hoạt ngôn và sôi nổi nhất.

Ark hơi ngạc nhiên, sau đó cũng mỉm cười theo.

"Ừm, cậu học lớp nào? Tớ học lớp 1-A."

Trạch An đã biết trước nội dung vẫn cố diễn tỏ vẻ kinh ngạc "Thật không? Tớ cũng học lớp 1-A nè. Tốt quá, sáng mai chúng ta cùng nhau đến lớp ha?"

"Được."

Cứ như vậy, Trạch An đã cùng nam chính trải qua cuộc hành trình đi tới hồi kết của cuốn tiểu thuyết.

Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, Trạch An còn sở hữu được rất nhiều kỹ năng chiến đấu và sức mạnh phép thuật khi ở bên cạnh 'nam châm' thu hút rắc rối lẫn may mắn như nam chính. Nhưng vẫn có một điều khiến Trạch An khá nuối tiếc, đó là xung quanh cậu và nam chính không có bất kỳ cô gái nào cả.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Trạch An nhận ra nam chính khá lãnh đạm và thờ ơ trước phản ứng hoá học của các nữ chính khác. Về sau, có một vài người đã tìm thấy tình yêu mới, có một vài người vẫn cố chấp đứng bên cạnh nam chính nhưng hoàn toàn bị hắn phớt lờ.

Điều này khiến trái tim thẳng nam của Trạch An rỉ máu đầy tiếc hận, toàn là nữ chính cực phẩm khiến người khác nhìn vào thèm nhỏ dãi mà nam chính lại xem họ như ngọn cỏ ven đường, nghĩ lại mà có tức không chứ?

Vì mang thân phận bạn tốt, Trạch An chỉ ảo tưởng chứ không hề săm soi nhóm harem của nam chính. Một thời gian trôi qua và chứng kiến sự thay đổi này, Trạch An muốn nắm bắt cơ hội, cậu muốn cưa cẩm một em gái xinh đẹp để nắm tay đi vào lễ đường.

Và rồi, nam chính hắc hoá.

Không nhầm đâu, chính xác là hắc hoá.

Tên Ark đó vậy mà đã mơ tưởng đến Trạch An từ lúc nào chẳng hay.

Một ngày nọ khi tỉnh dậy, Trạch An không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời mà bị giam cầm trong không gian ma pháp do nam chính Ark tạo ra. Hắn đã chiếm đoạt mọi thứ của cậu, sự tự do và cả thân xác này.

Ark đã tỏ tình với Trạch An với đôi mắt đỏ tươi như máu, chứa đựng sự điên cuồng và cố chấp.

Trạch An đã nhìn thấy thủ cấp của nữ chính mà cậu từng theo đuổi, đôi mắt của cô ấy vẫn hiện rõ sự bàng hoàng và sợ hãi cực độ.

Toàn thân của Trạch An run rẩy, có lẽ cậu chưa từng hiểu rõ nam chính.

Hoặc có thể, nam chính vì sự xuất hiện của cậu mà biến thành tên bệnh kiều.

Ngày hôm đó, nam chính khiến Trạch An không thể xuống giường. Nơi tư mật bị xâm nhập vô số lần, toàn thân tràn ngập dấu vết mờ ám, Trạch An rơi vào vòng xoáy giữa thống khổ và khoái cảm. Mỗi một nơi trên tấc da đều lưu lại khí vị của nam chính, như thể vừa sinh ra vốn đã là như thế này.

Tâm trí của Trạch An tràn ngập sự hoang mang như đang lâm vào một giấc mộng hoang đường.

Nếu hỏi rằng Trạch An có hận nam chính hay không? Câu trả lời đương nhiên là có.

Nhưng nếu lại hỏi rằng Trạch An có muốn báo thù và giết chết nam chính hay không? Câu trả lời của cậu là không dám.

Có rất nhiều lý do, cậu rất sợ nam chính, càng lo lắng khi nam chính chết đi thì thế giới này sẽ hoàn toàn bị ma tộc do Ma Vương cai trị xâm lấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.