Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 23: Dị thường




Trong một quán cà phê tại trung tâm thủ đô, Trạch An đang ngồi cùng bàn với Dylan và Rebecca để bàn bạc những gì đã ghi trong tin nhắn.

“Thế nào rồi, em có tìm hiểu được gì về việc Ác Ma ô nhiễm hay không?” vẻ mặt khá là nôn nóng.

“Anh Dylan và chị Rebecca hẳn là đã nghe qua thứ gọi là hạt mầm ác ma rồi.” Trạch An sắp xếp ngôn từ rồi nói tiếp “Có ba cách cơ bản nhất để hạt mầm ác ma xuất hiện, một là tự sản sinh từ nguyên tội của chính bản thân, hai là ký khế ước với ác ma, ba là bị ác ma cấy vào. Đương nhiên vẫn còn nhiều phương pháp kỳ quái khác nhưng rất hiếm gặp. Cứ như vậy theo thứ tự mà công cụ ma thuật dò tìm sẽ càng khó phát hiện hơn.”

Trạch An hơi khó xử nói “Em có thể thử giúp anh xác nhận hạt mầm đó có tồn tại hay không, nhưng phải gặp mặt trực tiếp để thử nghiệm.”

“Việc này…” Dylan hơi đắn đo lên tiếng “Không giấu giếm em nữa, thật ra ông chủ của anh là một vị rất cao quý đang theo học ở học viện hoàng gia, đó là nơi không phải ai cũng tùy tiện vào được.”

Trái tim của Trạch An như chậm đi một nhịp.

Dù có đi bao xa thì vận mệnh của cậu vẫn luôn quay về nơi bắt đầu.

Trạch An thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu hỏi “Thế anh muốn em làm thế nào?”

“Trước tiên, hãy tới gặp một người.” Dylan lấy từ trong hồ sơ một bức ảnh.

Trên bức ảnh là một cô gái tóc hạt dẻ mặt tàn nhang mặc đồng phục học viện hoàng gia, chỉ cần nhìn vào đã cảm thấy cô gái này là một người rất siêng năng và chăm chỉ.

“Đây là một học sinh đã nghỉ học mà khi anh điều tra đã vô tình phát hiện. Cô gái này tên là Elizabeth, vì là thường dân nên Elizabeth rất chăm chỉ nỗ lực để giành được học bổng của trường. Không hiểu sao cách đây không lâu Elizabeth tự mình thôi học bất chấp sự phản đối của ba mẹ. Mọi người xung quanh đều nói rằng Elizabeth đã trở nên lười biếng, thường xuyên không nghe giảng và ngủ trong tiết học. Điều này hoàn toàn không giống tính cách trước đó của Elizabeth chút nào.”

‘Nguyên tội Lười Biếng sao?’ Trạch An nghĩ thầm.

Rebecca chỉ im lặng một bên lắng nghe từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng mở lời “Liam, nếu em thấy lo thì chị có thể tìm thêm người hỗ trợ. Chị chẳng hiểu sao tại sao Dylan lại đưa người trẻ tuổi như em vào chuyện nguy hiểm này nữa…”

“Chị Rebecca đừng lo, em nhận lời cũng vì tin tưởng vào khả năng của bản thân. Nếu ác ma thật sự xâm nhập vào vương quốc thì một công dân gương mẫu như em cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.”

Rebecca bật cười “Chà, không ngờ em lại xông pha như vậy. Ban đầu chị tưởng em là người sợ phiền phức chứ.”

Ba người nói thêm vài câu liền đi tới địa chỉ của Elizabeth, có lẽ Dylan đã liên hệ với gia đình cô ấy từ trước nên bọn họ không hề bị ngăn cản.

Lúc này, Elizabeth đang ở trong phòng ngủ say, ngay cả cánh cửa cũng lười đóng lại. Dylan lấy ra một công cụ ma thuật và kích hoạt nó ở gần Elizabeth.

Không ngoài dự đoán, công cụ ma thuật hoàn toàn yên tĩnh.

“Liam, em có cách nào không?”

Trạch An nhíu mày, lấy ra những bùa chú và công cụ mà bản thân đã chuẩn bị. Nhưng điều đáng thất vọng là không có thứ nào giúp phát hiện ra hạt mầm thành công cả.

Trạch An đứng dậy “Em sẽ lấy một ít tóc và máu của Elizabeth để thử nghiệm, khi có kết quả thì báo cho hai người.”

“Được thôi, cảm ơn Liam.” Dylan vỗ vai cậu.

Suốt buổi tối ngày hôm đó, Trạch An vùi mình trong đống chai lọ và nước thuốc.

Nếu không thể nhìn thấy bằng mắt, thì sao không sử dụng mũi để ngửi. Đây là mục tiêu thử nghiệm của Trạch An.

Công cụ ma thuật sẽ biến thành màu đen khi dò tìm được hạt mầm ác ma.

Nên Trạch An muốn thử xem có thể tìm cách ngửi được mùi hương tà ác từ hạt mầm ác ma hay không.

Kết quả cũng khá là khả quan.

Có lẽ thành phẩm sẽ có sau một hoặc hai ngày nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.