Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều

Chương 22: Kẻ sau màn




Phía cuối đại sảnh là một bậc thềm được chạm khắc cây sự sống với tán lá và rễ cây vòng cung tạo thành một hình tròn, xung quanh là vì sao và mặt trăng tròn chuyển dần thành bán nguyệt và lặp lại 6 lần.

Leon là Hoàng Thái Tử nên học tập khá nhiều kiến thức với đa dạng phương diện. Thay vì nói cây sự sống này nghiêng về tôn giáo thì nó lại nghiêng về tarot nhiều hơn.

Nơi này không hề tà ác như Leon tưởng tượng, ngược lại còn mang theo một cảm giác thần bí khó giải thích.

Ark tiến về trước, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người mà bước lên bục cao.

Ark nở nụ cười, nhìn quanh một vòng rồi đánh giá “Những người mà tôi gửi thư đều đi tới đông đủ nhỉ?”

Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của bức thư chính là Ark, hắn cũng chính là kẻ gieo hạt mầm ác ma xuống người của bọn họ.

Leon siết chặt nắm tay, hắn không ngờ đối phương lại là Ark.

Nếu Leon tiếp tục chấp nhận sự thật đáng buồn này thì không chỉ sức mạnh mà ngay cả địa vị cũng chẳng còn ở trên Ark nữa.

Edna Woods và Lucy Micheri cũng sốc không kém, trong học viện này bọn họ được xem như là người quen thuộc với Ark nhất. Trong mắt của bọn họ, tuy Ark kiệm lời nhưng vẫn luôn giữ thái độ chính trực và tốt bụng, còn là loại phẩm chất không giống giả bộ một chút nào.

Ark dường như đoán được tâm tư của Lucy, hắn chỉ mỉm cười lên tiếng, còn không quên liếc nhìn Bean đang đứng đằng sau Lucy “Đừng bất ngờ như thế, con người ai cũng có nhiều khía cạnh khác nhau mà.”

Lucy đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cảm giác như bản thân hoàn toàn trần trụi trước mặt đối phương. Nếu Bean cũng được gửi thư thì hẳn Ark đã biết được bí mật giữa cô và Bean.

Đường đường là một vị tiểu thư quý tộc nhà Công Tước Micheri thì dù có bị tha hoá thì Lucy vẫn cảm thấy sự sỉ nhục và chế giễu với những lời nói bình thản đó.

Bean tiến về phía trước một bước, che chắn trước mặt Lucy và nhìn về phía Ark một cách lạnh lùng.

“Đừng nghĩ chỉ bằng việc ngươi gieo xuống hạt mầm ác ma mà tỏ ra kiêu ngạo, chúng ta không phải loại người chịu sự đàn áp đâu.”

Lông mày của Ark nhướng lên, cũng không quá bất ngờ trước thái độ của nhóm người này.

Sự phân cấp này kém hơn nhiều so với chủng tộc ác ma chân chính, hiển nhiên bọn họ vẫn giữ cái tôi kiêu ngạo của nhân loại chứ không phục tùng một cách vô điều kiện. Nhưng Ark chẳng mấy bận tâm, việc hắn thu phục đám người này chỉ là vấn đề thời gian.

“Bạn học Ark, mục đích của cậu là gì?” Martha Campbell vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng nói ra nghi vấn của bản thân “Cậu có phải thuộc hạ của Ma Vương hay không?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ark, bọn họ đang chờ đợi câu trả lời của hắn.

Ark bật cười như nghe thấy một trò đùa gì đó rất hài hước, hắn đáp lại vô cùng thản nhiên.

“Đương nhiên là không phải, các người nghĩ nếu Ma Vương có thể gieo rắc hạt mầm ác ma mà không ai có thể phát hiện thì vương quốc này vẫn còn tồn tại sao?”

Tất cả mọi người đều vỡ lẻ, nếu Ma Vương thật sự là kẻ chủ mưu thì vương quốc của nhân loại sẽ không còn, con người sẽ trở thành nô lệ của Ma tộc. Giống như trong quá khứ Nhân thú trở thành nô lệ của con người vậy.

Martha Campbell cũng cảm thấy yên tâm hơn, toàn thân cũng trở nên thả lỏng. Cô nhìn Ark với ánh mắt dò xét “Tôi biết được trong trường bạn học Ark là một học sinh rất xuất sắc về mọi mặt, có lẽ đây là một nghiên cứu của cậu sao? Ngay cả máy kiểm tra đo lường cao cấp nhất cũng không thể phát hiện ra hạt mầm.”

“Cũng có thể nói là như vậy.” Ark mỉm cười.

“Đừng cảm thấy quá ác cảm với hạt mầm ác ma, dù có bị biến thành bán ma tộc thì bản ngã của con người vẫn được giữ gìn, vẫn có thể sử dụng sức mạnh các nguyên tố khác thậm chí là ánh sáng. Khuyết điểm duy nhất là một phương diện nào đó sẽ trở nên cực đoan hơn mà thôi, bởi vì hạt mầm ác ma sẽ phóng đại nguyên tội của chủ sở hữu.”

Những người có mặt đều trở nên im lặng, chính bản thân họ đều biết rõ vấn đề đang xảy ra trên cơ thể và tâm trí, nhưng giống như Ark nói, điều đó không quá mức cực đoan, thậm chí còn khiến họ thoải mái thích thú vì giải phóng bản tính thật sự của bản thân.

Nếu thước đo lý trí và cảm tính trước đây là 50/50, thì hiện tại cảm tính đã bị kích thích lên tới 80.

Ark lại nói tiếp “Cuộc chiến giữa Anh Hùng và Ma Vương đã kéo dài hàng ngàn năm mà không có hồi kết, tôi nghĩ nhân loại nên thay đổi một cách khác.”

Giọng nói của Ark như vang vọng vào tận sâu trong linh hồn của bọn họ, như quái vật từ vực thẳm u tối.

“Thống trị.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.