Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 57: Trở về cốc




Sau khi đoàn người Trì Dịch quay trở về Âm Dương Cốc thì cũng coi như thở phào một hơi, mặc dù khoảng thời gian mấy ngày nay đi ra ngoài có ngắn nhưng chuyện xảy ra quả thực lại khiến cho những thiếu niên mới ra trường đời cảm thấy cả người đều mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần.

“Mọi người đều đi về phòng nghỉ ngơi đi, hai người Phất Phong và Hạ Nhạc Lam giúp sắp xếp chỗ ở cho An Nhi, bình thường An Nhi cũng sẽ giao cho hai người trông chừng.” Trì Dịch nhìn vẻ mặt mệt mỏi của đám người rồi nói, sau đó lại cúi đầu xoa xoa đỉnh đầu của cô bé.

Sở An Nhi vẫn không có phản ứng gì như cũ, thế nhưng lại không biểu hiện cảm xúc chống cự đối với sự đụng chạm của Trì Dịch mà chỉ bất động để cho Trì Dịch sờ đầu.

“Cảm ơn công tử rất nhiều.” Sở Hòa nghe xong thì không khỏi cảm thấy có chút cảm kích, hắn cúi đầu cảm ơn Trì Dịch.

Dù sao thì hiện giờ bộ dạng An Nhi thế này, tuổi tác lại cũng nhỏ như vậy, nếu như không để cô bé ở Âm Dương Cốc chăm sóc thì Sở Hòa quả thực không yên tâm được. Thế nhưng An Nhi như thế này cũng không có tác dụng gì với Âm Dương Cốc, Trì Dịch lại bằng lòng nuôi dưỡng An Nhi ở Âm Dương Cốc, trong lòng Sở Hòa cảm thấy vô cùng biết ơn.

Công tử thay hắn báo thù cho cha mẹ, lại giải cứu muội muội của hắn, đồng ý cho muội muội ở lại trong sơn cốc để chăm sóc. Sở Hòa nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một dòng nước ấm, gương mặt vốn luôn bình thường chất phác cũng hiện lên một nét ửng hồng.

“Công ơn to lớn của công tử, Sở Hòa mãi mãi không quên, nguyện vì công tử làm trâu làm ngựa, máu chảy đầu rơi!” Sở Hòa lập tức quỳ xuống, kích động nói với Trì Dịch.

“Không cần phải như vậy đâu.” Trì Dịch cúi người xuống đỡ hắn rồi vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói: “Quay về thì nghỉ ngơi cho tốt đi, An Nhi ở bên cạnh Phất Phong, Tô Tuyết, để cho Tô Tuyết và cô bé cùng nhau chơi đùa, chuyện này đều tốt cho cả hai cô bé.”

“Đúng vậy.” Phất Phong cũng mỉm cười ôm An Nhi lên tiếng, nàng nhìn cô bé gầy yếu trong vòng tay của mình, vẻ mặt tràn đầy yêu thương: “Vừa hay Tuyết Nhi ở trong cốc cũng không có bạn, bây giờ có một cô tiểu muội muội có thể chơi cùng, không biết Tuyết Nhi sẽ vui đến mức nào đây.”

Sở Hòa nghe vậy thì trong lòng lại càng thêm ấm áp, hiện giờ dáng vẻ An Nhi không phản ứng, không nói một lời thế kia, liệu ai có thể cùng vui vẻ chơi đùa với cô bé đây? Phất Phong nói như vậy rõ ràng chính là để cho muội muội nàng chăm sóc cho An Nhi. 

Sau khi trò chuyện vài câu xong, Trì Dịch bèn để cho mọi người trở về, hai người hắn và Dĩnh Dung cũng trở về phòng.

Sau khi vào cửa, Dĩnh Dung thay Trì Dịch cởi quần áo trước rồi lại gọi nước nóng tới cho hắn tắm rửa, vừa làm việc, vẻ mặt của cô gái vẫn có chút sa sút.

“Sao thế? Bộ dạng muội vẫn luôn không vui.”

Trì Dịch tắm rửa xong bước ra, hắn rũ rũ mái tóc vẫn đang có nước không ngừng chảy xuống, nhìn Dĩnh Dung thay hắn sửa sang lại giường, vẻ mặt vẫn có chút lo âu, n không nhịn được mà lên tiếng hỏi nàng.

“Ừm, thiếu gia.” Dĩnh Dung vừa nghe xong thì ngẩn ra, chần chừ một lúc vẫn lên tiếng nói: “Nô tỳ chỉ cảm thấy An Nhi thật là đáng thương, một đứa trẻ nhỏ như vậy mà đã trở thành dáng vẻ ấy, thiếu gia, người nói xem sau này An Nhi liệu có khỏe lên không?”

“Yên tâm đi, An Nhi chỉ là do nhất thời bị sợ hãi quá mức mới trở nên như vậy, chỉ cần sau này từ từ điều trị thì tình trạng của cô bé chắc chắn sẽ dần dần chuyển biến tốt hơn thôi.” Trì Dịch mặc quần áo rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa giải thích: “Chỉ có điều, dù sao thì An Nhi cũng còn quá nhỏ, việc này e rằng sẽ trở thành ám ảnh bám theo cô bé suốt đời này.”

“Thiếu gia, người không có cách nào chữa trị cho cô bé sao?” Dĩnh Dung nghe xong bèn mở to mắt, trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng.”

“Ta cũng không giúp gì được cho cô bé.” Trì Dịch cau mày lắc đầu: “Bệnh của An Nhi không phải ở thể xác mà là ở trong tim, chúng ta có làm bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ có thể giúp cô bé giảm một giảm hai mà thôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân cô bé.”

“Như thế này…” Dĩnh Dung thấp giọng lẩm bẩm nói, trong lòng nghĩ đến cô gái nhỏ có đôi mắt trống rỗng, không nói lời nào, rõ ràng là đang ở độ tuổi hoạt bát nghịch ngợm nhưng cả người lại ngơ ngác thẫn thờ đầy vẻ chết chóc.

“Nhưng mà ta có một cách, nói không chừng có thể có một chút tác dụng.” Trì Dịch đột nhiên lên tiếng, một tay hắn chống cằm, mái tóc dài vừa được sấy khô bằng nội lực tùy ý vắt trên vai. Lúc này đã gần vào đêm, sau khi tắm táp xong, Trì Dịch cũng không có ý định ra ngoài nữa, thế nên hắn chỉ khoác một bộ trường bào ở bên ngoài rồi lười biếng dựa vào trên ghế mềm rút ra một cuốn sách chuẩn bị lật xem.

“Là cách gì vậy ạ?” Dĩnh Dung dọn sẵn giường lại thấy hắn muốn đọc sách bèn quay người lại thắp lên một vài ánh nến rồi tiến đến hỏi Trì Dịch với vẻ mặt mong đợi.

“Trước đó, khi ta ôm An Nhi từ trong lồng ra ngoài thì đã từng vô tình kiểm tra thuộc tính thuật Âm Dương thì phát hiện đứa trẻ này vậy mà lại là thuộc tính Mộc hiếm thấy. Thuộc tính Mộc là ôn hòa đạm bạc nhất, nếu như cô bé kiên trì tu luyện sách công pháp Âm Dương thuộc tính Mộc thì nói không chừng có thể có tác dụng điều giải tâm trí của cô bé.”

“Ấy! Nếu đã như vậy thì thiếu gia, ngài mau nhanh thu nhận cô bé vào cửa đi.” Dĩnh Dũng nghe xong, đôi mắt bèn sáng lên.

“Ừm, nhưng trước đó ta chỉ mới quét một chút thuộc tính của cô bé, tư chất cụ thể của An Nhi như thế nào thì ra vẫn chưa xác định được, nếu như tư chất của An Nhi cao thì tu luyện nhanh chóng, tự nhiên hiệu quả sẽ tốt, thế nhưng nếu như tư chất của cô bé bình thường, tiến độ chậm rãi thì đương nhiên cũng không có bao nhiêu tác dụng.” Trì Dịch gạt tóc xuống rồi lại đổi sang một tư thế thoải mái: “Nhưng mà nói chung thì dù thế nào đi chăng nữa, để cho một cô gái nhỏ khơi thông chung sống một thời gian dài với cây cối thì hẳn là giúp đỡ phần nào cho bệnh tình của cô bé.”

“Ừm ừm.” Dĩnh Dung liên tục gật đầu.

Cùng lúc Trì Dịch và Dĩnh Dung trở về phòng thì Phất Phong cũng dẫn An Nhi tới phòng của nàng, hai người vừa mới bước vào sân thì thấy Tô Tuyết đang đứng ở cửa ra vào, cô bé trợn to hai mắt nhìn sang bên này.

“Tỷ tỷ!”

Nhìn thấy Phất Phong bước vào cười nhìn cô bé, Tô Tuyết ngay lập tức bèn vui vẻ chạy tới, cả thân hình nhỏ bé đều vùi vào trong vòng tay của tỷ tỷ.

“Tuyết Nhi có nhớ tỷ tỷ không vậy?” Phất Phong ôm lấy thân hình nhỏ bé ở trong tay, nàng vươn tay sờ sờ vào bím tóc mềm mại của muội muội, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Đương nhiên là có rồi ạ, ngày nào Tuyết Nhi cũng đều nhớ tỷ tỷ.” Tô Tuyết nũng nịu nói xong thì ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của chị gái không buông tay, một đôi mắt to xanh biếc lại không nhịn được mà quay đầu lại nhìn về phía cô bé vẫn đứng yên không nhúc nhích.

“Tuyết Nhi, đây là Sở An Nhi, muội muội của Sở Hòa ca ca, An Nhi còn nhỏ hơn rất nhiều so với Tuyết Nhi đó, Tuyết Nhi phải chăm sóc thật tốt cho muội muội đó.” Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của muội muội, Phất Phong bèn ngồi xổm xuống kéo Sở An nhi đến rồi nhẹ giọng giải thích với Tô Tuyết.

“Chào An Nhi muội muội, tỷ tên là Tô Tuyết.” Tiểu loli Tô Tuyết nghe lời tỷ tỷ, sau đó ngoan ngoãn gật đầu rồi nghiêm túc giới thiệu bản thân với Sở An Nhi. Sở An Nhi nghe xong thì cũng không đáp lời, chỉ chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm cô bé, im lặng không lên tiếng.

“?” Tô Tuyết không nhận được câu trả lời thì đột nhiên có chút hoang mang luống cuống nhìn về phía Phất Phong.

“Tuyết Nhi ngoan, muội muội vẫn còn nhỏ, muội ấy mới vào Cốc nên cảm thấy ngại ngùng, thế nên mới không thích nói chuyện.” Phất Phong thấy thế thì xoa đầu hai cô bé: “Tuyết Nhi lúc mới tới không phải cũng rất ngại ngùng sao, sau này muội ra ngoài đều dẫn theo muội muội, các muội cùng nhau chơi có được không?”

“Vâng ạ.” Tô Tuyết nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu.

Phất Phong sờ sờ khuôn mặt nhỏ của muội muội nhà mình, trong lòng cảm thấy có chút được an ủi.

Tô Tuyết không có tư chất thuật Âm Dương, nền móng võ học cũng không được tốt, vậy nên bình thường Tô Tuyết không có cách nào cùng luyện công với các đệ tử trong Âm Dương Cốc, Phất Phong thì lại bận rộn luyện công, không có thời gian chăm sóc muội muội, Tô Tuyết chỉ có thể ở trong phòng tự mình chơi đùa nhảy múa. 

May mắn thay, sau khi Trì Dịch biết Tô Tuyết không thể theo kịp tiến độ luyện tập của mọi người mà lại chỉ thích nhảy múa thì cũng không ép buộc cô gái nhỏ phải tu luyện với mọi người nữa mà cổ vũ cô bé luyện múa, có sự ủng hộ của Trì Dịch, cô gái nhỏ ở trong Âm Dương Cốc cũng không tính là xấu hổ, lúng túng.

Thế nhưng Phất Phong vẫn có thể cảm nhận được muội muội nhà mình vẫn vô cùng cô đơn, hiện giờ có An Nhi đi cùng, chắc hẳn là Tuyết Nhi có thể vui vẻ hơn một chút.

Phất Phong nhìn dáng vẻ Tô Tuyết có chút tung tăng nhảy nhót, vừa bước vào phòng vừa không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Sở An Nhi, nàng không khỏi thả lỏng người.

Đợi đến ngày hôm sau, lúc Trì Dịch đến tìm An Nhi để kiểm tra tư chất thì thấy được Tô Tuyết đang nhảy múa ở trong sân.

Cô gái có đôi mắt màu xanh lam và làn da trắng như tuyết mặc một chiếc váy màu xanh lam, váy áo của ngày đông nặng nề trên người cô gái cũng không hề ảnh hưởng chút nào tới sự linh hoạt và mềm mại ở trong bước nhảy của cô bé, quả cầu lông nhung mà Phất Phong mang về từ bên ngoài đã được đeo lên tóc của cô bé, chuỗi tua rua dây ngọc dài theo từng chuyển động của cô bé mà phát ra những âm thanh giòn giã.

Sở An Nhi đã thay quần áo, váy nhung kẹp rộng và áo choàng dài tầng tầng lớp lớp quấn quanh người cô bé, khiến cho thân hình gầy yếu của cô bé trở nên tròn trịa hơn mấy phần. Lúc này, cô bé đang không nói tiếng nào mà ngồi ở cửa ra vào, đôi mắt mở to nhìn theo động tác của Tô Tuyết, dáng vẻ yên tĩnh làm cho người khác phải đau lòng.

“An Nhi, có đẹp hay không?”

Tô Tuyết lại không hề chú ý tới sự xuất hiện của Trì Dịch, sau khi múa xong một khúc thì bèn chạy tới bên người An Nhi, trong đôi mắt xanh nước sáng rực tràn đầy sự vui sướng: “An Nhi, bình thường muội thích làm gì? Tỷ tỷ nói lúc không vui thì hãy làm những chuyện mà mình thích, như thế thì sẽ vui vẻ trở lại, tỷ thích nhất là nhảy múa, còn muội thì sao?”

Sở An Nhi nghe vậy thì quay đầu nhìn cô bé nhưng vẫn chẳng nói lời nào.

“Tô Tuyết Nhi.” Trì Dịch thấy vậy thì bước tới và gọi Tô Tuyết một tiếng.

“Chào chưởng giáo ạ.” Tô Tuyết quay đầu nhìn thấy hắn bèn ngay lập tức tươi cười chào hỏi hắn.

“Tuyết Nhi nhảy đúng là càng ngày càng đẹp đó.” Trì Dịch chân thành khen ngợi cô bé, nhìn cô bé có đôi mắt màu xanh lam, da trắng như tuyết dịu dàng đứng ở trước mắt mình, trong đầu hắn không nhịn được mà hiện ra bóng dáng một người con gái mặc váy màu xanh lam xinh đẹp thánh thiện khác.

“Tuyết Nhi thật sự thích nhảy múa sao?” Trì Dịch nghĩ tới đây bèn đột nhiên lên tiếng hỏi cô bé. 

“Vâng ạ, Tuyết Nhi thích nhất là nhảy múa ạ.” Mặc dù Tô Tuyết không hiểu tại sao Trì Dịch lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô bé vẫn nghiêm túc gật đầu trả lời.

“Vậy thì tốt, Tuyết Nhi có muốn học một điệu múa vô cùng lợi hại hay không?” Trì Dịch mỉm cười nhìn cô bé.

“Điệu múa vô cùng lợi hại ư?” Tô Tuyết hơi nghi hoặc mà nhìn hắn, cô bé không hiểu được lợi hại được nói đến có nghĩa là gì.

“Đúng vậy, vô cùng lợi hại, nó được gọi là Lăng Ba Phi Yến.” Trì Dịch có chút dụ dỗ mà nói.

“Lăng Ba Phi Yến, có thể lợi hại đến mức nào vậy ạ?” Tô Tuyết nghiêng đầu nhìn Trì Dịch.

“Nếu như Tuyết Nhi học tốt thì sau này có thể đi cùng với tỷ tỷ của muội ra ngoài chiến đấu đó.”

“Nhảy múa còn có thể chiến đấu ư?” Tô Tuyết lập tức mở to hai mắt.

“Đương nhiên rồi, điệu nhảy này có thể làm được.” Trì Dịch mỉm cười nói rồi nhìn cô bé mặc váy màu lam trong mắt tràn đầy mong đợi ở trước mặt.

“Vậy thì đương nhiên là ta muốn học rồi!” Tô Tuyết trở nên vui vẻ.

“Được, vậy thì Tuyết Nhi phải nỗ lực luyện múa, Lăng Ba Phi Yến rất là khó học đó.” Trì Dịch cổ vũ cô bé.

“Tuyết Nhi không sợ đâu!” Đôi mắt của Tô Tuyết hoàn toàn phát sáng: “Tuyết Nhi muốn giúp tỷ tỷ, ta muốn đi cùng tỷ tỷ ra khỏi Âm Dương Cốc!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.