Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 56: Hắc điếm (hạ)




Mặc dù phụ nhân luôn che mặt dựa vào quầy hàng kêu khóc không ngớt nhưng thật ra bà ta vẫn luôn chú ý nghe ngóng động tĩnh trong phòng, sau khi bà ta nghe thấy giọng nói của phu quân nhà mình thì liên tục nhìn về phía hắn ta.

Thế nhưng bà ta cũng không biết được dáng vẻ hiện tại của bản thân, trên gương mặt vừa mới bị tạt nước canh đã trở nên sưng đỏ, còn bắt đầu nổi lên những mụn nước nhỏ li ti, thậm chí ngay cả mí mắt cũng đều bị che kín, khiến cho khuôn mặt của bà ta trông vô cùng dữ tợn.

Bà ta khó khăn mở to mắt nhìn về phía mọi người, khuôn mặt thê thảm không nỡ nhìn kia đã được hiện ra rõ ràng ở trước mặt mọi người như vậy. Mấy người Trì Dịch liếc nhìn một cái rồi đều hướng tầm mắt ra chỗ khác, tập trung vào hán tử cường tráng đang xách đao vừa mới xuất hiện.

Hán tử vạm vỡ kia lại vô cùng quan tâm tới vợ của mình, hắn nhìn thấy khuôn mặt của bà ta bị tổn thương cũng không hề ghét bỏ chút nào mà cuống quít đi tới bên người bà ta hỏi: “Vợ ơi, nàng bị làm sao vật, có phải là do những tên mặt trắng này làm không? Nàng đừng sợ, ta sẽ trút giận thay cho nàng!” 

Nghe được lời nói của hán tử thô lỗ vạm vỡ kia, phụ nhân còn chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy tiếng cười lạnh của Trì Dịch, trong giọng nói trong sáng của người thiếu niên tràn đầy ác ý: “Ta lại không biết được súc sinh như các ngươi vậy mà cũng có tình nghĩa vợ chồng cơ đấy.”

“Tên mặt trắng nhà ngươi đang muốn chết đấy à?” Lời nói của Trì Dịch ngay lập tức làm thổi bùng lên ngọn lửa tức giận của hán tử vạm vỡ, hắn nhất thời quên mất việc hỏi vợ mình rốt cuộc là làm sao lại bị thương.   

Hắn ta tức giận mắng một tiếng rồi vung đao thép chặt xương chém về phía Trì Dịch.

Thật đúng là kích động, mới một câu nói mà đã muốn liều mạng cùng với người khác.

“Ấy, là tại hạ lỡ lời rồi, không nên nói các người là súc sinh.” Trì Dịch lẳng lặng nhìn hắn vung đao chém tới mà lại không hề tránh né, miệng vẫn như cũ không nhanh không chậm nói lời kích thích người: “Trò vui như của các người rõ ràng là không cả bằng súc sinh!”

“Aaa! Người mau chết đi cho ta!” Hán tử vạm vỡ nghe được lời nói của Trì Dịch thì quả nhiên lại càng tức giận, hai mắt hắn trừng lớn, nhìn chằm chằm người thiếu niên gương mặt trắng nõn tuấn tú ở trước mắt, đao thép chặt xương ở trong tay vung lên, dùng hết toàn bộ sức lực đi xuống, thề phải chia đôi cái khuôn mặt đáng ghét này ra mới được.

Phụ nhân ở bên kia nghe được lời nói của Trì Dịch thì cũng biết được hầu hết những tác động mà bà ta làm ở trong đồ ăn đều đã bị bọn họ thấy được. Mặc dù không biết được rốt cuộc là tại sao bọn họ lại phát hiện được, nhưng phụ nhân vẫn là cắn răng đứng thẳng người dậy, lấy ra một cái muôi múc cơm lớn từ quầy hàng, không để ý tới sự đau đớn ở trên mặt của mình mà vung chiếc muôi lớn theo sau chồng mình nhằm về phía bọn họ mà đánh tới.

Trì Dịch vặn người một cái bèn dễ dàng tránh thoát được đao thép bổ xuống của hán tử vạm vỡ, hắn vừa né tránh, đồng thời cũng ra tay nhanh như chớp, tay phải bèn tóm lấy cổ tay bên phải của hán tử vạm vỡ, ngón tay thon dài trắng nõn của người thiếu niên thoạt nhìn yếu đuối lại mảnh mai, so với cánh tay ngăm đen của hán tử vạm vỡ kia thì quả thực rất yếu đuối mỏng manh như thể chỉ cần nhẹ nhàng vặn một cái là có thể bẻ gãy được.

Thế nhưng hán tử vạm vỡ kia lại kinh hoàng phát hiện ra bàn tay yếu đuối mỏng manh giống như con gái kia lúc này lại giống như một cái vòng sắt mà siết chặt cổ tay của hắn, năm ngón tay nắm chặt lấy xương cổ tay của hắn khiến cho hắn đau đớn kịch liệt như thể tay sắp vỡ vụn đi.

“Leng keng!”

Lực tay của Trì Dịch càng ngày càng lớn, hán tử vạm vỡ tìm mọi cách giãy dụa đều không có ích gì, trong tay đau đớn đến mức đao chặt xương cũng không cầm được nữa, vừa tuột tay, đao đã rơi trên mặt đất.

“Ngươi…” Tại sao lại có thể có sức lực lớn như vậy? Hán tử vạm vỡ kinh hãi còn chưa cả nói xong lời buột miệng thốt ra thì cả người đã bị bay lên không trung, bị Trì Dịch đánh Chưởng Phong Phiến bay ra, đập ầm vào bên cạnh bàn ghế rồi lại không bò dậy nổi.

Cùng lúc Trì Dịch ra tay thì Dĩnh Dung ở bên đó cũng hành động. giữa đôi lông mày của em gái trước giờ vẫn luôn đáng yêu mềm mại lúc này cũng mang theo sát ý dày đặc hiếm thấy, trường kiếm trong tay của nàng xoay một cái, hai chân trên đất hơi dừng lại một chút, mũi chân đá từng mảnh bàn gỗ bị nàng chếm làm hai, ba nửa lên, xoay tròn rồi bay về phía của phụ nhân.

Phụ nhân kia nhìn dáng người cường tráng, nhưng động tác lại linh hoạt không ngờ, trong lúc chạy trốn, muôi lớn ở trong tay của bà ta lắc loạn trái vung phải chặn, ấy vậy mà cũng đẩy được sang hai bên mấy mảnh bàn gỗ đang bay tới.

“Không nhìn ra được sức lực của phụ nhân này cũng lớn phết.” Phất Phong và Hạ Nhạc Lam nhìn chăm chú về bên này, thấy vậy thì không khỏi có chút kinh ngạc.

“Chúng ta đi vào bên trong xem đi.” Sau khi Trì Dịch đánh bay hán tử vạm vỡ thì quay đầu nói với mấy người Chu Thận đang lập tức đứng dậy ở phía sau, nghe thấy Trì Dịch lên tiếng, Sở Hòa đang lòng như lửa đốt ngay lập tức bèn đáp lời và xông vào bên trong trước.

Đầu óc Sở Hòa thông minh, thế nhưng tư chất tập võ bình thường không đáng kể, hắn cũng biết khuyết điểm của mình nên đặc biệt gắng sức vào bản lĩnh bảo toàn mạng sống, đối với các thủ đoạn võ công thì hắn đều một mực không học.

Cho đến nay thì khinh công của hắn đã có thể so sánh với cả Thôi Liên Vân, kỹ năng dịch dung cũng vô cùng phi phàm, thế nhưng hắn lại không có chút kinh nghiệm nào trên phương diện chiến đấu trực diện cả.

Trông thấy Sở Hòa sốt ruột lo lắng, thậm chí còn không quan tâm tới nguy hiểm có thể có ở trong phòng mà cơ thể loáng một cái đã xông vào, Chu Thận và Thôi Liên Vân liếc nhìn nhau, đều không khỏi có chút lo lắng, hai người sau khi nói với Trì Dịch một tiếng cũng vội vàng đi vào theo.

Trì Dịch gật đầu, nhìn ba người một trước hai sau vén mành đi vào bên trong phòng, hán tử vạm vỡ đang ngã trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu ở bên kia cũng chú ý tới hành động của bọn họ, hắn há mồm dường như muốn nói điều gì, sau khi vùng vẫy một lúc cuối cùng đảo mắt bất tỉnh một trận.

Ba người vừa mới tiến vào thì những người ở bên ngoài bèn nghe được Sở Hòa thét lên một tiếng thê lương, mọi người không khỏi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Trì Dịch âm thầm thở dài một hơi ở trong lòng, linh cảm không tốt cho tới giờ đã được chứng thực.

Trước đó, khi phụ nhân mang thức ăn tới, Trì Dịch đã nhận rõ được thành phần thuốc mê ở trong đó. Những người này còn đúng thật là đủ tàn nhẫn, cho thuốc mê vào trong thức ăn vẫn còn chưa yên tâm, như sợ bọn họ không ăn được, bên trong bánh mì cũng trộn lẫn cả với thuốc mê.

Sau khi Trì Dịch nhận ra được thì bèn dùng Thiên Lại Truyền Âm nói sự việc này cho tất cả mọi người biết. Mấy ngày nay cấp bậc của hắn lên cao, nội lực cũng tăng nhanh theo, mặc dù hắn cảm thấy hơi tốn sức khi phải đồng thời nói chuyện với sáu, bảy người, thế nhưng miễn cưỡng duy trì một khoảng thời gian thì vẫn có thể làm được.

Trì Dịch có thể phát hiện ra thuốc mê ở trong thức ăn thì đương nhiên Hắc bá và Hạ Nhạc Lam cũng phát hiện ra. Không chỉ có vậy, Hắc bá còn đưa ra một nghi vấn mới, ông cảm thấy mùi vị của thức ăn này có chút không đúng lắm.

Hắc bá vừa nói vậy thì tự nhiên liên tưởng tới hắc điếm và bánh bao nhân thịt người, trong lòng Trì Dịch hơi động, hắn bèn để cho Hắc bá cẩn thận kiểm tra đồ ăn, kết quả chẳng ngờ là những thứ được gọi là cải trắng hầm thịt và thịt lợn rừng muối vậy mà lại thật sự là thịt người. 

Thiên Lại Truyền Âm của Trì Dịch vẫn luôn kết nối với tinh thần của tất cả mọi người, những lời mà Hắc bá nói thì tất cả mọi người đều nghe thấy.

Lời nói của ông còn chưa xong thì Trì Dịch đã nhìn thấy sắc mặt của mấy cô gái đột nhiên thay đổi, Dĩnh Dung thì suýt chút nữa là nhảy dựng lên. Trong lòng Trì Dịch thầm nói không tốt, vốn là hắn còn muốn tìm hiểu một chút tin tức, bây giờ sắc mặt của mấy cô gái đã thay đổi lớn, phụ nhân nhìn thấy thì nhất định sẽ nghi ngờ.

Đã như vậy thì đơn giản trực tiếp ra tay là được.

Trì Dịch suy nghĩ nhanh như chớp rồi đưa ra quyết định, không đợi phụ nhân kia phản ứng lại, hắn đã trực tiếp chụp một nồi cải trắng hầm thịt lên trên mặt của bà ta. 

Nếu bên trong đồ ăn này có trộn lẫn với thịt người thì kết cục của người nhà họ Sở đã mất tích gần hai ngày nay đã có thể tưởng tượng được rồi.

Lúc này, phụ nhân cũng đã bị Dĩnh Dung đánh ngã xuống đất, Trì Dịch ngăn lại động tác muốn cùng đi vào bên trong của mấy cô gái, chỉ để cho bọn họ ở bên người trông chừng đôi vợ chồng ngã xuống không dậy nổi kia, còn hắn thì xoay người đi vào bên trong phòng.

Bên trong bức mành là một căn bếp bình thường, Trì Dịch quét mắt nhìn đều là nồi và bát nấu ăn bình thường, thế nhưng ở trên tường của mặt bên phòng bếp còn mở ra một cánh cửa nhỏ, thoạt nhìn giống dáng vẻ của một nhà kho, một luồng mùi máu tanh hôi truyền ra từ bên trong, Trì Dịch còn nghe được tiếng khóc đầy kiềm chế của Sở Hòa.

Còn chưa đợi Trì Dịch bước vào thì đã thấy Sở Hòa hai mắt đỏ như máu vọt ra từ bên trong như một cơn gió, trên tay còn cầm theo một cây dao chặt xương đầy cặn máu thịt, trông hắn như một kẻ điên, Chu Thận và Thôi Liên Vân cùng đi ra với vẻ mặt tái nhợt, họ đều không chú ý nói chuyện với Trì Dịch mà đi theo Sở Hòa ra ngoài.

Trì Dịch chỉ có thể vội vàng nhìn lướt qua vào trong cửa, trong nháy mắt bèn thấy khắp nơi đầy máu tanh, mấy thi thể người không hoàn chỉnh chẳng còn nhìn ra hình người nữa đang bị vứt tùy ý ngổn ngang ở trên mặt đất, trên chiếc thớt dựa vào tường còn đặt một thi thể nửa thân trên của một hán tử.

Mặc dù Trì Dịch đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh trước mắt, hắn vẫn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, cảm thấy dạ dày như cuộc trào, hắn nhíu mày, âm thầm dùng nội lực áp chế sự khó chịu của dạ dày. Sợ là Sở Hòa kích động làm ra chuyện gì, hắn cũng không dám chậm trễ mà xoay người đi theo ra ngoài.

Đợi sau khi hắn đi ra ngoài thì nhìn thấy Sở Hòa giống như là bị điên mà cầm đao chém lên trên người đôi vợ chồng kia, Chu Thận và Chu Liên Vân chỉ im lặng đứng ở bên cạnh hắn, để mặc cho hắn trút giận, mấy người con gái mặc dù không hiểu chuyện gì, thế nhưng nhìn vẻ mặt điên cuồng của hắn cũng không dám khuyên can gì.

Đến khi mọi người ra khỏi quán rượu thì tay phải của Phất Phong đã dắt theo một cô bé, tất cả mọi người im lặng nhìn ngọn lửa hừng hực của quán rượu vọt lên, thật lâu sau, Trì Dịch mới dẫn đầu đoàn người quay đầu rời đi.

“Chưởng giáo, An Nhi vẫn không khóc không quấy, cứ tiếp tục thế này thì cũng không có cách nào cả.” Phất Phong lo lắng nói với Trì Dịch rồi cúi người ôm lấy bé gái ở bên cạnh. Đứa trẻ này bộ dáng năm, sáu tuổi, sinh ra cũng là có mi thanh mục tú, tương đối đáng yêu, thế nhưng đôi mắt to vốn nên sáng sủa linh động lại trống rỗng, cả người ngơ ngác đờ đẫn.

“An Nhi.” Sở Hòa nhanh chóng bước tới hai bước đến trước mặt cô bé, nét mặt hắn tràn đầy vẻ lo lắng và đau khổ, hắn dịu dàng gọi tên của cô bé, duỗi tay cẩn thận từng li từng tí muốn chạm vào cô bé, thế nhưng An Nhi đột nhiên rụt về phía sau một chút, bên trong mắt toàn bộ đều là sợ hãi.

“An Nhi, thật xin lỗi…” Sở Hòa nhìn phản ứng này của An Nhi, hai mắt nhất thời đỏ bừng lên, gần như muốn khóc ra thành tiếng, hắn nghẹn ngào nói xin lỗi cô bé: “Xin lỗi An Nhi, tất cả là lỗi của ta, đều là lỗi của ca ca hết, nếu như ta tới sớm hơn mấy ngày, không, cho dù là tới sớm hơn một ngày thì cũng sẽ không thế…”

“Ài.” Trì Dịch nghe vậy thì không khỏi thở dài, hắn nhẹ nhàng vỗ vai của Sở Hòa, nhất thời cũng không biết phải an ủi bọn họ thế nào mới được.

Trước đó Sở Hòa giống như là bị điên mà chém từng đao lên người hai vợ chồng chủ hắc điếm, cho dù hai người họ lăn lộn quay cuồng dưới đất kêu rên thoi thóp cũng không chịu dừng tay, cuối cùng vẫn là Trì Dịch không nhìn được nữa bèn khuyên nhủ hắn, thế nhưng lúc đó thi thế của hai người ở trên đất cũng đã không nhìn ra được hình người nữa rồi.

Sau đó, Trì Dịch và Sở Hòa lại cùng đi vào phòng trong để lấy xương cốt của cha mẹ nuôi của Sở Hòa mang ra ngoài, kết quả là không ngờ tìm thấy được Sở An Nhi đang bị nhốt trong lồng ở trong góc phòng.

Sở Hòa mừng rỡ như điên mà đem Sở An Nhi ra ngoài, thế nhưng sau đó lại phát hiện ra An Nhi dường như đã bị dọa cho thành ngốc rồi.

Cho dù là mọi người có an ủi cô bé như thế nào thì cô bé cũng không hề có chút phản ứng nào, thậm chí còn không cả khóc một giọt nước mắt, không cả nhận ra anh trai của mình, lại tỏ vẻ vô cùng kháng cự lại với hắn.

Không phải, có lẽ là ngoại trừ Phất Phong và Trì Dịch ra thì cô bé đều chống cứ lại với tất cả mọi người.

An Nhi gần gũi thân thiết với Trì Dịch có lẽ là bởi vì Trì Dịch chính là người đã mở lồng sắt và bế cô bé ra ngoài.

Thế nhưng cô gái nhỏ lại thân thiết với Phất Phong khiến cho mọi người không hiểu được, thế nhưng đây cũng là điều tốt, Phất Phong đã quen mang theo em gái nhà mình, nàng ấy cũng vô cùng thương tiếc An Nhi bé nhỏ như em gái nhà mình, sau khi thấy An Nhi không kháng cự lại mình thì bèn chủ động tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc cô bé.

Trì Dịch nhìn cô bé ngây ngốc đờ đẫn trước mắt, cũng không biết phải làm như thế nào mới tốt, hắn chỉ có thể thở dài một hơi, khua khua tay.

“Cho dù là có làm gì thì trở về trước hẵng rồi nói sau.”

Cũng chỉ có thể về trước rồi lại nói sau, Phất Phong bất đắc dĩ liếc nhìn Sở Hòa đang hồn vía trên mây rồi vỗ vỗ cô bé trong lòng, mọi người cùng tìm một địa điểm để chôn thi thể của cha mẹ nhà họ Sở rồi sau đó mới lên đường đi.

Cuối cùng vào lúc chạng vạng, một nhóm người về được đến Âm Dương Cốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.