Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 12: Công dụng của Liệt Vân Thiêu




Chương 12: Công dụng của Liệt Vân Thiêu

Trì Dịch cảm thấy hơi phiền muộn, là một người xuyên việt không thể nhớ công thức của xà phòng thủy tinh, làm sao hắn có thể kiếm tiền?

Hiện tại cây ăn quả ở làng này có thể mang lại thu nhập, nhưng bây giờ đã bắt đầu vào mùa đông, làm gì cũng không kịp.

Còn việc sử dụng tiền trong hệ thống thì sao?

Trì Dịch yên lặng tính toán một chút, vẫn còn vài nghìn đồng bạc và một trăm nguyên bảo trong hệ thống.

A, cảm giác có hơi ít một chút, cũng không biết ở đây có dùng được đồng bạc không? Hình như bạc cổ không có hình dạng này đúng không?

Hơn nữa, hắn vẫn có ý định phát triển thế lực của mình, không phải lúc nào cũng có thể sử dụng tiền của hệ thống, hắn phải có chút sản nghiệp của riêng mình.

Vậy nên làm cái gì? Trì Dịch chống cằm hai mắt vô thần mà phát ngốc, cảm thấy có chút buồn rầu.

Nhưng là cũng may hắn vẫn còn có Hắc bá.

Trì Dịch đưa Hắc bá dạo quanh thị trấn Vân Tú vài vòng, sau khi hiểu rõ tình hình, Hắc bá đề nghị mở một tửu lâu ở đây.

Ừ, ý kiến này không tồi.

Hắn đã dành cả ngày ở trên đường này, cũng coi như là hắn đã có một số hiểu biết về giá cả và thương nghiệp hiện tại. Số tiền trong hệ thống của hắn ở chỗ này đủ để gọi là một khoản tiền khổng lồ.

Trì Dịch gật đầu khi lắng nghe ý kiến ​​của Hắc bá, dù sao thì hiện tại hắn không thiếu tiền, mở tửu lâu gì đó, cùng lắm thì chi thêm tiền để đào tạo thêm một vài đầu bếp, sau đó chăm chỉ trang trí tửu lâu, một số thủ thuật mới tiên tiến để thu hút sự chú ý của mọi người. Công việc làm ăn của tửu lâu chắc chắn là sẽ không tệ.

Nếu đã quyết định mở cái gì, Trì Dịch cũng dừng việc lang thang trên phố, hỏi Hắc bá tìm một số nơi xem có tửu lâu thích hợp để mua không, sau đó quay trở lại thôn trang để nghỉ ngơi.

Vào sáng sớm hôm sau Hắc bá lại xuất phát, hắn chỉ ngồi trong phòng một mình, tự hỏi không biết có gì dùng được không trong tửu lâu không.

Nghĩ một chút, hắn thực sự nghĩ ra một thứ.

Liệt Vân Thiêu rơi ra lúc xông quan có thể lấy ra bán không?

Có vẻ như nó thực sự ổn! Trì Dịch đập bàn.

Dù sao thì vậy này rơi ra khi xông quan cũng có rất nhiều, mỗi tháng ít nhất cũng phải xuất ra hơn mười vò, lại luôn do hệ thống sản xuất, chất lượng chắc cũng không tệ… phải không?

Mặc kệ, chỉ cần đợi Hắc bá trở lại và cho hắn uống thử, có một người không uống rượu nói rằng hắn không thể nếm được chất lượng của rượu  ╮(╯▽╰)╭.

Đến chiều, cuối cùng Hắc bá cũng mệt mỏi trở về.

"Thiếu gia, lão nô cho rằng hai nơi này là tốt rồi. Đây là ở trong thành, vốn là tửu lâu, hơn nữa có bảng hiệu nhiều năm, nếu không phải cần tiền gấp, sẽ không bao giờ bán, thế nhưng người bán chào giá cao, nếu chúng ta mua tửu lâu này, thì tiền bạc sẽ không đủ. Ngoài ra, chỗ này tuy hơi nhỏ nhưng giá chào bán thấp..."

Hắc bá đang nói thì bị Trì Dịch cắt ngang "Giá đầu tiên là bao nhiêu?" Hắc bá sửng sốt, sau đó dừng lại và đáp: "200 lượng."

Trì Dịch nghe vậy không do dự, phất tay và lấy ra một nửa nguyên bảo từ hệ thống và đặt nó lên bàn.

Hắc bá trong nháy mắt nhìn thấy Trì Dịch vung tay về phía trước, trên mặt bàn trống rỗng hiện ra một đống nguyên bảo kim quang lấp lánh.

Không ngờ Trì Dịch nhìn thấy được khuôn mặt hóa đá của Hắc bá trong nháy mắt.

Hắc bá lặng lẽ tự hoá đá một lúc, sau đó nhìn đống vàng trên bàn sắp làm mù mắt mình. Sau này nhớ tới thiếu gia nhà mình có không gian giới tử do sư phụ thần tiên ban tặng, không ngạc nhiên khi thần tiên sư phụ chuẩn bị một ít kim nguyên bảo cho đồ đệ của mình.

"Hắc bá, ông nhìn xem, số tiền này đủ chưa?"

Tỷ lệ trao đổi vàng và bạc trên thế giới này gần như giống nhau, một lượng vàng đổi được mười lượng bạc, mà nguyên bảo Trì Dịch lấy ra là một cái một lượng, còn năm mươi cái chính là năm mươi lượng, tương đương với năm trăm lượng bạc.

Mười hai lạng bạc đủ cho một gia đình ba người sống trong một hoặc hai năm. Tính theo cách này, một trăm nguyên bảo thực sự là một khoản tiền rất lớn.

Thổ hào Trì Dịch nghĩ như vậy, mà hào phóng đưa hết tiền cho Hắc bá để hắn có thể tùy tiện sử dụng, sau đó nghĩ lại và lấy ra một quả đồng bạc hỏi Hắc bá xem hắn có thể tiêu tiền như thế này được không.

Hắc bá cầm lấy đồng bạc xem xét một hồi, sau đó lật ngược tay xuống: "Đây là bạc nguyên chất, nhưng những hoa văn bên trên và hình dáng này dường như không phải kiểu dáng của triều đình của ta."

Thế giới này cũng giống như ở Trung Quốc cổ đại, chỉ có tiền đồng mới có hình dạng như thế này, Hắc bá chưa bao giờ thấy bạc được chế thành hình dạng như vậy, Hắc bá chưa từng thấy qua, hắn nhìn đồng bạc trên tay mà cảm thấy có chút do dự.

"Hừ, ta cũng không biết, đều là do sư phụ để lại, còn để lại rất nhiều." Trì Dịch vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.

"Chắc là có thể dùng được, nhưng tốt hơn là nên chia nhỏ nó ra và tiêu xài." Hắc bá suy nghĩ một lúc, để an toàn, hắn đề nghị như vậy.

Cảm thấy phiền phức quá, vẫn là dùng nguyên bảo đi.

Tuy nhiên, tỷ lệ sử dụng nguyên bảo trong hệ thống cũng rất cao, nếu một mặt sử dụng bên ngoài thì không quá có lời, Trì Dịch nghĩ nghĩ như vậy, về sau trong tương lai nếu có cơ hội thì nên dung chảy những đồng bạc này một lần, chế tạo trông giống như thỏi bạc để sử dụng.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là hy vọng có thể kiếm tiền ở chỗ này, Trì Dịch đã cất những đồng bạc và bỏ qua chủ đề này.

"Hắc bá, ta có một loại rượu ở gọi là Liệt Vân Thiêu, ông thử xem có ngon không? Có lẽ chúng ta có thể dùng khi tửu lâu khai trương."

Trì Dịch lật tay lấy ra một vò  Liệt Vân Thiêu đưa cho Hắc bá, Hắc bá cầm lấy vò rượu mở nắp, ngay khi mở nắp ra, lập tức có một mùi thơm nồng của rượu bay ra, Hắc bá hít một hơi thật sâu mùi thơm của rượu, ánh mắt lập tức sáng lên: "Đúng là rượu ngon!"

"Phải không? Ông mau nếm thử thử xem." Trì Dịch chờ mong mà nhìn hắn.

"Lão nô chưa từng thấy loại rượu chất lượng tốt như vậy." Hắc bá rót một bát rượu ra, kinh ngạc nhìn chất lỏng trong suốt như nước suối trong bát, không khỏi cảm thán.

Sau đó thử nhấp một ngụm, một luồng nhiệt mạnh mẽ từ cổ họng truyền xuống, giống như nuốt một ngụm lửa, toàn bộ cổ họng nóng bừng và đau. Không ngờ, toàn bộ khuôn mặt của Hắc bá đỏ bừng ngay lập tức.

Hắc bá khó khăn nuốt xuống rượu trong miệng, sau khi bình tĩnh lại rất cao hứng: "Thiếu gia tìm rượu ngon ở đâu vậy, còn có nữa không?"

"Đây là rượu mà sư phụ để lại cho ta. Rượu này không dễ làm, mỗi tháng ta chỉ có thể lấy được hơn mười vò."

Nhắc đến sư phụ, Hắc bá hiểu rằng chỉ có thần tiên mới có thể làm ra loại rượu như vậy và không biết dùng tiên thuật nào để làm được. Hắn là người phàm may mắn có thể uống loại rượu đó, chuyện của tiên gia một người phàm tục như hắn không cần quản nhiều. Nghĩ tới đây, hắn cũng không hỏi nhiều, vì thiếu gia nói có thể bán được nên hắn cứ việc mang đi bán.

"Bây giờ ta chỉ có sáu vò, nhưng ta vẫn có thể lấy được một ít trong vài ngày tới. Khi tửu lâu khai trương, chúng ta sẽ chỉ bán mười vò mỗi tháng." Trì Dịch tính toán tỉ lệ giảm giá trong lòng, hắn có thể giảm nhiều hơn mười vò trong một tháng, thực ra muốn bán nhiều hơn cũng có thể tìm ở trong Thương Thành, nhưng trong Thương Thành là hai mươi nguyên bảo một vò, thực tế hai mươi nguyên bảo trị giá hai trăm lượng, thật sự là không có lợi.

Tất nhiên Hắc bá không biết nguyên nhân chỉ bán mười vò, nhưng hắn cũng đồng ý với quyết định của Trì Dịch. Những thứ quý hiếm và đắt tiền, một khi những thứ tốt nhất trở nên tràn lan thì chúng sẽ không được nâng niu, ngược lại, nếu thứ không dễ kiếm được, dù chất lượng không tốt lắm thì giá trị của nó cũng sẽ tăng lên gấp bội.

Huống chi bản thân chất lượng của Liệt Vân Thiêu cũng không tệ, thời xưa không có loại rượu nào có độ cao và trong như nước như vậy, ngoài ra mỗi tháng chỉ bán được mười vò. Chỉ cần lăng xê thích đáng thì giá trị của Liệt Vân Thiêu sẽ sớm tăng lên.

Sau khi thỏa thuận xong, họ bắt tay vào chuẩn bị một số việc liên quan đến việc mở tửu lâu. Trước đây vì tiền bạc eo hẹp nên họ phải còng lưng làm mọi việc, nay với tiền mặt năm mươi lượng vàng, họ bỗng chốc trở nên dư dả. Hắc bá mua tửu lâu đầu tiên đã nói trước đây, thuê một vài đầu bếp nổi tiếng và thêm một vài tiểu nhị nữa cho tửu lâu. Dù sao thì Hắc bá cũng không phải là một chưởng quầy chuyên nghiệp, mặc dù Trì Dịch để lại cho Hắc bá hỗ trợ quản lý chuyện trong tửu lâu, nhưng hắn vẫn nhờ người giới thiệu một vị chưởng quầy.

Chưởng quầy này họ Tống, Tống chưởng quầy cũng là một người có nhiều năm kinh nghiệm làm chưởng quầy tửu lâu, chỉ là sau khi ông chủ cũ qua đời, quản lý kém cỏi của ông chủ trẻ đã làm đóng cửa tiệm để hắn không còn nơi để đi. Hiện giờ biết Trì Dịch muốn tìm một chưởng quầy, người khác đã được giới thiệu hắn tới.

Trì Dịch và Hắc bá mời Tống chưởng quầy đến trò chuyện một lúc và hắn đã đưa ra quyết định ngay lập tức. Với sự giúp đỡ của một người chuyên nghiệp như Tống chưởng quầy, các quy trình khai trương khác nhau của tửu lâu thoáng cái đã được cải thiện.

Trì Dịch đã rất bận rộn trong nhiều ngày, thậm chí còn có chút trì hoãn trong việc luyện tập. Bây giờ mọi việc trong tửu lâu đang diễn ra tốt đẹp, cuối cùng hắn cũng yên tâm. Hắn không quan tâm đến nó nữa, yêu cầu Hắc bá tiếp tục theo dõi và quay về trong trang ngủ một giấc thật đẹp, một giấc ngủ đến rạng sáng, ăn một bữa sáng đặc biệt khác do Dĩnh Dung phát minh, chào Chu Thận đang luyện võ trước cửa, một mình bước ra ngoài.

Bây giờ Chu Thận đã thay đổi rất nhiều, đứa nhỏ mười bốn tuổi ăn ngon ngủ ngon, bổ sung đủ dinh dưỡng, vóc người nhanh chóng tăng lên. Chỉ trong hai tháng, làn da của Chu Thận đã trở nên trắng mịn hơn rất nhiều, gương mặt cũng có thịt. Hắn mặc một chiếc áo màu xanh nước biển, tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng cũng là một đứa trẻ tuấn tú và đáng yêu.

Sau khi Trì Dịch dọn đến đây, hắn đã kiểm tra tư chất của Chu Thận, rất ngạc nhiên khi thấy rằng Chu Thận thực sự rất thích hợp để tu luyện thuật Âm Dương, thông hiểu thuật pháp âm dương nhanh hơn Dĩnh Dung, nhưng hắn không quan tâm nhiều đến bùa chú, mà thích võ thuật hơn.

Nhìn đến biểu hiện Chu Thận như vậy, trước tiên Trì Dịch nghĩ tới Tinh Hồn, Tinh Hồn là một thiên tài kết hợp thuật pháp Âm Dương và võ thuật. Tư chất của Chu Thận cực tốt, ngang bằng với Ngũ Linh Huyền ở Âm Dương gia, có thể chuyện Tinh Hồn làm được nói không chừng Chu Thận cũng có thể.

Nghĩ như vậy, Trì Dịch không có ý kiến ngăn cản Chu Thận.

Sau khi Trì Dịch đi ra ngoài, hắn đi thẳng đến Liên Thanh Sơn, xác minh một chút, Trì Dịch cảm thấy mình thực sự có tư chất thuộc tính mộc, khả năng còn có thuộc tính thủy, nhưng hắn vẫn không biết làm thế nào để phát hiện chủng loại thuộc tính và hắn không biết tư chất cụ thể của mình. Nhưng hiện tại hắn đang luyện tập đều là thuật Âm Dương cơ bản. Chỉ ở cấp độ 20, hắn cần chọn các thuật pháp âm dương khác nhau dựa trên thuộc tính của mình.

Trì Dịch không còn quan tâm đến chuyện này nữa, hắn chỉ cần biết rằng ở trên núi trong rừng cây, hắn có thể luyện thuật âm dương nhanh hơn rất nhiều.

Và không chỉ là về tốc độ tu luyện, việc luyện tập trên núi của hắn cũng đã tăng tốc độ nâng cấp Âm Dương chưởng của hắn. Âm Dương chưởng là võ công cơ bản nhất của Âm Dương gia, Trì Dịch cũng rất coi trọng, không ngừng luyện tập mỗi ngày, ngoài trình độ do hệ thống mang lại, âm dương chưởng của hắn đã đạt đến cấp ba trong hai tháng.

Hiện tại thuộc tính của hắn là:

Cấp bậc: 8

Kinh nghiệm: 175/370

Máu: 590 (nhẫn đồng 260)

Phòng thủ: 137 (y phục dạ hành thêm 48 phòng thủ)

Tấn công: 201 (ngọc tiêu thêm 106 tấn công)

Tốc độ: 410

Kỹ năng: Âm Dương chưởng cấp 3

Bây giờ tốc độ nâng cấp của hắn đã chậm hơn rất nhiều, khi cấp độ tăng lên, độ khó của cấp độ cũng tăng lên, số lần bị thương cũng tăng lên, Trì Dịch cũng dần trở nên thận trọng hơn. Ở mỗi cấp độ, hắn đều dùng giả thuyết cơ thể rèn luyện về sau mới dùng thân thể thực của mình, muốn biết rõ cơ thể bị thương nhưng là chấn thương thực sự. Hiện tại hắn không có kỹ năng chữa trị và chấn thương rất phiền phức.

Tuy nhiên, không lấy thân thể thật xông quan thì sao hắn có thể lấy vật phẩm rơi xuống chứ? Trì Dịch thở dài, nhìn số lượng nguyên bảo đáng thương của mình, nghiến răng mua hai lá Hồi Xuân Phù để đắp lên người.

Hồi Xuân Phù ban đầu là một trang bị dùng để phục hồi máu, giờ đây hệ thống đã thu nhận và có thể sử dụng cho bất kỳ ai. Theo lượng máu hiện tại của Trì Dịch, một lá bùa là có thể dễ dàng được nạp đầy.

Nhưng giá cả của Hồi Xuân Phù, cũng giống như Liệt Vân Thiêu, hai mươi nguyên bảo một tờ, Trì Dịch làm việc chăm chỉ mấy ngày, trong hệ thống chỉ một trăm nguyên bảo chỉ thừa mười cái.

Thật nghèo, Trì Dịch nhìn con số mười nguyên bảo phía dưới giao diện thuộc tính, lại cảm thấy chán nản.

Trì Dịch chán nản bước ra khỏi hệ thống và vẫn bắt đầu luyện Âm Dương chưởng tại nơi mà hắn đã luyện tập trước đó.

Nhưng khi hắn vừa mới đánh chưởng pháp một lần tại chỗ chuẩn bị thu công, đột nhiên nghe được cành cây phía sau chuyển động nhẹ, hắn hiện giờ đã luyện lâu rồi, tai và mắt đều rõ ràng những chuyển động như vậy cũng khiến hắn ngay lập tức cảnh giác, hắn cảm thấy dường như có một chuyển động. Có ai đó đang theo dõi mình, hắn đột ngột xoay người và nhìn lại.

Cấp bậc ngày càng được cải thiện, giờ đây Trì Dịch có thể cảm nhận được một luồng khí ấm bằng độ dày của ngón tay không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, chỉ cần một vận lực có thể nhìn thấy ánh sáng trắng mờ ảo bao phủ trên tay mình, hắn hơi thở gấp và nhảy về phía nơi phát ra âm thanh.

Dựa vào thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hiện tại của mình, Trì Dịch một cái bay vọt ngã xuống cái cây, nhưng nhìn thấy một nam tử lạ mặt đang đứng sau thân cây, nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là hắn đang trộm nhìn mình luyện công.

Ánh mắt Trì Dịch lạnh lùng, cho dù hắn đang ở thế giới nào, nhìn trộm người luyện võ cũng nên coi là điều cấm kỵ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.