Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 11: Bước đầu tiên đến Tề Châu




Lúc này Trì Dịch đang ở trong đình viện để luyện công. 

Mùa thu sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu rọi đầy ấm áp. Thân hình thiếu niên chớp động bay nhanh, bàn tay tung ra chưởng pháp, động tác giống như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, tự nhiên thoải mái. Y phục trên người hắn chỉ độc một màu trắng, không có thêm bất kỳ trang sức nào càng tôn lên đôi môi hồng, răng trắng của thiếu niên, gương mặt đầy phong tình tuấn tú. 

Dĩnh Dung thì vẫn như trước mặc y phục màu trắng đứng cách Trì Dịch không xa, còn rất chăm chú nhìn động tác của hắn. 

Nữ hài tử này có vẻ đặc biệt thích những màu sắc tươi tắn, ra khỏi nhà chỉ cần nhìn thấy quần áo màu sắc rực rỡ như đỏ hay vàng và trang sức sẽ đứng ngây ngẩn cả người. Tuy rằng bây giờ vì phải chịu tang mà mặc một bộ y phục thuần trắng, nhưng Trì Dịch nhìn ra được, nàng thích màu đỏ. 

Đã nhiều ngày Trì Dịch đưa Dĩnh Dung xuống phố không dưới một lần, dù sao từ lúc Diệp gia bị sát hại thì bọn họ đã trốn đến tận đây. Vật dụng hàng ngày và quần áo các thứ cũng không thể mang theo, hiện giờ đã khá yên bình, Dĩnh Dung và Hắc bá đã đi mua sắm ít đồ đạc này nọ cho Trì Dịch. Nhưng y phục trên người Dĩnh Dung thì vẫn y như cũ. 

Trì Dịch thấy y phục của nàng từ trên xuống dưới đều là màu trắng, còn lộ rõ dấu vết đã được may vá chỉnh sửa nhiều lần, nên lập tức kéo nàng xuống phố mua hai bộ y phục. 

Hiện tại Dĩnh Dung mặc một bộ y phục mới màu trắng, váy áo trắng nhạt không hề có họa tiết trang trí, nhưng trái lại càng làm tôn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và béo mập của nàng, một đôi mắt sáng không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm Trì Dịch phía trước. Bộ dáng đáng yêu đến mức khiến người ta hận không thể dùng sức nhéo má của nàng một cái. 

Trì Dịch luyện đánh Âm Dương chưởng ba lần mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm, đi đến nhận lấy khăn lau mặt từ tay của Dĩnh Dung để lau mồ hôi trên trán, hỏi nàng: “Thế nào, nhìn hiểu chứ hả?”

Dĩnh Dung do dự gật đầu, đi đến phía trước bắt đầu luyện thử, Trì Dịch ở một bên quan sát, cẩn thận sửa động tác của nàng cho đúng. 

Nhưng lâu dần, Trì Dịch bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Chỉ là hai chiêu thức thôi mà, sao lại không làm được? Xem xong còn chưa hiểu hả?”

Dĩnh Dung sợ hãi cắn môi: “Nô tỳ xem thì hiểu, nhưng lại không thể sử dụng được.”

Sao lại có thể như thế, hắn luyện cực kì dễ dàng mà. Trì Dịch nhìn vẻ mặt buồn rầu của nàng, bản thân cũng cảm thấy bối rối. Có thể là do tư chất cơ thể tốt, cũng có thể do hắn đã dung hợp linh hồn đệ tử Âm Dương gia, nên hắn luyện Âm Dương chưởng cảm giác cực kỳ trôi chảy. Hầu như không gặp chướng ngại gì, nên hắn mới không thể lý giải hoang mang của Dĩnh Dung. 

Không thể như thế được, Trì Dịch cực kì khó hiểu. Dĩnh Dung tiểu muội lý giải tư chất thuật Âm Dương rất nhanh, có lẽ do nàng biết đọc biết viết, hơn nữa Trì Dịch còn giảng giải hết sức kĩ càng những quyển sách cổ cho nàng hiểu. Lúc hắn quyết định dạy tư chất thuật Âm Dương cho nàng không lâu, Dĩnh Dung đã hiểu những kiến thức này hết sức nhanh.

Nên Trì Dịch đã rất vui sướng mà bắt đầu thử dạy cho Dĩnh Dung học Âm Dương chưởng.  

Nhưng rất rõ ràng là hắn đã thất bại. 

Trì Dịch gãi gãi đầu, cảm giác có chút buồn bực. 

Lúc này thời gian cũng không còn sớm, hắn cũng không tiếp tục dạy cho Dĩnh Dung mà kêu nàng đi chuẩn bị cơm chiều, Trì Dịch mang theo tâm tình không mấy tốt đẹp quay trở về phòng, đợi lúc vào trong phòng ngồi xuống uống một ly trà lạnh thì thật ra cũng đã bình tĩnh hơn nhiều. 

Đúng là hắn đã quá nóng vội. 

Dạo gần đây hắn đã quá mức nóng nảy, có lẽ là bệnh lý chung của những người mới xuyên sách, vừa mới xuyên sách đến thế giới mới đã nhịn không được muốn làm chút gì đó để chứng minh bản thân mình hơn người. 

Nhất định đều phải trải qua một lần thất bại ,mới có thể giống như bị dội một chậu nước lạnh mà tỉnh táo lại. 

Tại sao lại phải hấp tấp vậy chứ? Rõ ràng hắn cũng chỉ vừa mới xuyên qua, mà thân thể này của hắn vẫn còn nhỏ tuổi, tương lai của hắn còn rất dài. 

Trì Dịch cẩn thận suy nghĩ. 

Nhưng mà hắn ở trong này luôn có cảm giác không an toàn, hắn cảm thấy thế giới này và bản thân hoàn toàn không hợp nhau. Tuy rằng ban ngày mỗi ngày hắn đều ngụy trang rất tốt trước mặt Dĩnh Dung và Hắc bá, nhưng đêm xuống đợi khi đèn đã tắt, mọi thứ đều trở nên yên ắng thì đâu đó sâu trong lòng có một cảm giác cô độc sẽ bao lấy toàn thân hắn.  

Mỗi một thứ xung quanh đều khác với sở thích của hắn. Cuộc sống hoàn toàn khác biệt như thế thì trong thời khắc nào cũng đều nhắc nhở hắn, nơi này không phải là thế giới của hắn. Hắn không phải là Diệp Lăng, hắn là Trì Dịch. 

Hắn nhớ nhà, thật sự muốn đi về nhà. 

Mà muốn rời khỏi đây phải nhanh chóng nâng cao thực lực để thông qua trạm kiểm soát, mà nếu muốn nâng cao thực lực trong thế giới này cũng không thể một mình đơn thân độc mã được. Hắn cần người khác trợ giúp hắn nên phải nâng cao năng lực của người bên cạnh hắn. 

Mỗi lần hắn nghĩ đến Tiêu Bộ Thanh ở Lạc Vân Môn không ngừng tiến bộ, nhìn tình hình bên mình thì không có tiến triển gì, hắn không nhịn được mà trở nên sốt ruột, đều xuyên sách giống nhau, tại sao lại khác biệt lớn vậy chứ. 

Xuất phát từ tâm lý như thế, hắn mới không ngừng thúc ép bản thân, khiến bản thân càng ngày càng trở nên nóng nảy. 

Nhưng hiện tại Trì Dịch cũng đã hiểu ra, nóng vội cũng vô ích. Con đường này muốn đi thì phải đi từng bước từng bước một. 

Hắn hít sâu một hơi, nhắc tới thì ấm trà mà mình vừa uống cũng khiến hắn tỉnh táo lại để bắt đầu tiếp tục tự suy nghĩ về vấn đề này. 

Dĩnh Dung không có thiên phú học tư chất thuật Âm Dương. Dù sao Dĩnh Dung cũng rất thông minh, ngộ tính cũng rất cao, trong tình tiết của vở kịch thì sẽ được Trùng Minh Giáo thu nhận, luyện cùng lắm là ba bốn năm đã có thể một mình xông vào núi Lạc Vân. Có thể thấy được tư chất tập võ của nàng cũng không hề tệ. 

Vậy mà nàng vẫn học không được Âm Dương chưởng thì điều này chỉ có thể là do nàng không thích hợp luyện tư chất thuật Âm Dương. 

Hay là đổi sang võ công để nàng thử xem sao? Trì Dịch cân nhắc. 

Về phần tư chất thuật Âm Dương vậy thì đổi cho người khác học vậy. 

Nhưng hiện tại không tìm thấy ai cả, trấn Nhạc Phong mặc dù đã nằm ngoài phạm vi thế lực của Thiết Sư Tiêu Cục. Nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp bọn họ có thể tìm thấy, muốn an tâm để tìm người thì phải rời khỏi Yến Châu mới được. 

Cạnh Yến Châu là Tề Châu và Hạ Châu, kinh thành nằm ở Hạ Châu, nơi đó vàng thau lẫn lộn, không thích hợp để hắn phát triển. 

Tề Châu thì bao quanh bởi núi, buôn bán phồn vinh, bang phái san sát nhau nhưng không có thế lực giang hồ cao nhất chiếm cứ, tương đối thích hợp cho cuộc sống của hắn. 

Đợi đến khi Hắc bá xử lý xong việc thì bọn họ có thể đi đến Tề Châu. Trong lòng Trì Dịch hạ quyết tâm. 

“Thiếu gia, mời dùng bữa.” Lúc này Dĩnh Dung nhẹ nhàng đi đến gõ cửa, đem đồ ăn từng đĩa một bày trên bàn cho Trì Dịch. Sau đó áy náy nhìn hắn, cúi đầu đầy bất an miết vạt áo của mình đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi thiếu gia, nô tỳ thật sự quá ngu ngốc. Ngay cả chỉ mới là chưởng pháp nhập môn mà cũng học không được.”

Nói xong thì nước mắt thi nhau rơi xuống. 

Dĩnh Dung thật sự rất khổ sở, thiếu gia nguyện ý dạy công pháp của tiên nhân cho nàng. Đây là kỳ ngộ và tín nhiệm khó có thể nào có được. Kết quả là nàng xem thì hiểu, mà lại không thể luyện được!

Nàng cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra, chiêu thức giống nhau nhưng thiếu gia luyện thì rất tốt, mà đến phiên nàng thì lại không có loại cảm giác này. Thiếu gia có tâm truyền thụ tâm pháp mà nàng lại không luyện được. 

Nàng thật sự ngốc chết đi được. 

Trong lòng Dĩnh Dung tràn ngập khổ sở không thôi. 

“Đừng nói như vậy, Dĩnh Dung thông minh nhất. Đọc nhiều sách như thế, người khác muốn học cũng phải học trong ba tháng vậy mà muội có thể học xong chưa đầy một tháng, còn không phải do muội thông minh sao?” Trì Dịch cũng biết trong khoảng thời gian này hắn khá nóng vội, chỉ sợ đã gây ra áp lực rất lớn với nàng, nhìn đến bộ dáng của Dĩnh Dung như thế vội vàng an ủi nàng. 

“Có thể là do công pháp không thích hợp với muội, ta sẽ tìm một người khác, đổi lại sẽ dạy võ công cho muội.”

“Cảm ơn thiếu gia.” Dĩnh Dung nghe vậy nhất thời trong lòng tràn đầy sự cảm động. Ồ, sao thiếu gia nhà mình sao có thể lại lương thiện, dịu dàng như thế. Một nô tỳ như mình thì ngay cả nền tảng công pháp cũng không luyện cho tốt, thiếu gia không những không trách mình, không vứt bỏ mình mà còn đổi sang dạy cho võ công cho mình nữa! 

Thiếu gia đối với mình tốt như vậy, mình nhất định không thể phụ lòng kỳ vọng của thiếu gia. Sau này nhất định học cho tốt! Dĩnh Dung nắm chặt bàn tay. 

Nếu để Trì Dịch biết hắn tùy tiện an ủi một câu có thể khích lệ Dĩnh Dung nhiều như thế hắn nhất định sẽ cảm thấy dở khóc dở cười. 

Thật ra hắn chỉ đơn thuần là tin tưởng Dĩnh Dung sẽ giống như nội dung của truyện mà bộc phát thiên phú thôi, không nghĩ tới nàng lại có suy nghĩ như thế       ╮(╯▽╰)╭.

Đợi đến lúc Trì Dịch đã cơm nước xong xuôi, trời cũng đã sập tối, Hắc bá mới từ bên ngoài trở về, còn mang về một thiếu niên. 

“Hắc bá đã về rồi.” Trì Dịch cười chào hỏi Hắc bá đồng thời thay đổi ánh nhìn, dừng ở thiếu niên đứng phía sau Hắc bá, cẩn thận đánh giá hắn. 

Thiếu niên này thoạt nhìn chỉ mới mười một, mười hai tuổi, cũng không sai biệt lắm so với Trì Dịch. Nhưng thân hình xanh xao vàng vọt thật sự rất nhỏ gầy, quần áo rách nát miễn cưỡng che đậy cơ thể, động tác khó khăn, trên người toàn vết bầm xanh tím có thể thấy rõ. 

Thật sự rất đáng thương, trong lòng Trì Dịch không khỏi có chút cảm thông. 

Hắc bá thấy Trì Dịch chú ý đến đứa nhỏ sau lưng mình, thì đưa tay kéo hắn đến trước mắt Trì Dịch: “Đứa nhỏ này là lão nô vừa mới mua về, cha mẹ của nó mất hết rồi, thân thích của nó bán nó cho người môi giới. Lão nô thấy khung xương của nó không tệ, nghĩ thiếu gia muốn tìm thêm bạn. nên tự mình làm chủ mua về.”

“Ngươi tên gì?” Trì Dịch nghe thấy thế thì càng cẩn thận đánh giá đứa nhỏ trước mặt, thuận tay tiếp nhận khế ước bán thân từ tay Hắc bá, có chút tò mò nhìn hắn thêm vài lần, hỏi hắn. 

Thiếu niên vừa nghe hắn hỏi thì ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trì Dịch, cả người chật vật, ánh mắt lại đặc biệt trong trẻo ngoài dự kiến. Giọng nói phát ra có chút khàn khàn, không biết vì khô họng nên giọng trầm hay là giọng nói của hắn là như thế: “Tên ta là Chu Thận.”

Trì Dịch nhướng mày, xem ra thiếu niên này vừa mới bị bán không bao lâu. Cũng không giác ngộ được thân phận nô tài của mình, trên người vẫn còn thái độ kiêu ngạo. 

“Tên không tệ, sau này đi theo ta đi.” Trì Dịch gật đầu với hắn, không nói thêm gì nữa, để Dĩnh Dung dẫn hắn đi xuống dưới tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó quay đầu nói với Hắc bá. 

“Hắc bá, có tin tức của Nhị ca không?”

Hắc bá nói đến chuyện này thì thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tin tức gì cũng không có, lão nô kêu người đến nơi gần Thiết Sư Tiêu Cục để hỏi thăm, vậy mà Thiết Sư Tiêu Cục cũng không có tin tức của nhị thiếu gia, xem ra đúng như lời thiếu gia nói, có lẽ Nhị thiếu gia đã tìm nơi trốn rồi.”

“Cũng tốt, không có tin tức là tốt rồi.”

“Đúng là thế.” Hắc bá gật đầu. 

Trong khoảng thời gian này, Hắc bá cũng phát hiện ra Trì Dịch có chuyển biến, trở nên trưởng thành hơn, có lối suy nghĩ nhanh nhẹn. Mà Trì Dịch như vậy có thể là do hắn đã trải qua hai mươi năm lịch luyện trong mộng, khiến hắn trở nên thay đổi, ông chỉ cảm thấy rất vui mừng. 

Dù sao người trưởng thành so với một đứa trẻ mười hai tuổi cũng không giống nhau. Lúc trước Trì Dịch cũng không học qua khóa diễn xuất, nên việc cứ ngụy trang thế này liên tục trong thời gian dài cũng sẽ bị nhìn ra dấu vết. 

Hơn nữa, Trì Dịch cũng không bình tĩnh được khi phải ngụy trang kẻ khác, trong khoảng thời gian này, Trì Dịch chậm rãi thử thăm dò để thay đổi đơn giản. 

Biểu hiện trở nên trưởng thành hơn đôi chút, sau đó từ Dĩnh Dung nói bóng nói gió để tìm hiểu chuyện trước kia của Diệp Lăng, để tạo ra thay đổi. 

Cứ như vậy mà thay đổi một cách vô tri vô giác, đến bây giờ Hắc bá và Dĩnh Dung cũng không nghi ngờ với hắn. 

Mấy chuyện như mượn xác hoàn hồn dù sao cũng quá mức thần kỳ, cho dù là ở thời cổ đại nhưng chỉ cần ngươi không để lộ ra ngoài quá nhiều sự khác biệt, thì cũng sẽ không còn người nào có thể nghĩ đến phương diện kia. 

Huống chi, hiện tại thân thể Trì Dịch vẫn là một đứa trẻ, dù sao một đứa trẻ thì vốn tâm tư rất bất định. Hơn nữa, trải qua nhiều chuyện không may, nên hành vi và tính cách trở nên thay đổi cũng có thể lý giải. 

Trò chuyện một lúc, Trì Dịch nói ra quyết định của mình với Hắc bá, Hắc bá cũng vô cùng tán thành việc đến Tề Châu. Nếu Diệp Trạch vẫn không có tin tức, thì kế hoạch bên này cũng đã chuẩn bị tốt, hai người nói một hồi thì quyết tâm mau chóng khởi hành. 

Sáng sớm hôm sau, Hắc bá và Dĩnh Dung bắt đầu thu thập đồ đạc các thứ. Dĩnh Dung ở một bên thu xếp hành lý, Trì Dịch thì đứng một bên nhàm chán nhìn, luôn đánh giá thiếu niên im lặng đứng bên cạnh. 

Chu Thận rõ ràng không phải như Trì Dịch nghĩ là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, hắn đã gần mười bốn tuổi, nhưng vì suy dinh dưỡng nên có vẻ gầy yếu thấp bé như thế thôi. 

Chu Thận chỉ mới đến, thân thể lại không tốt, Trì Dịch cũng không sắp xếp công việc cho hắn, còn bảo Hắc bá tìm một thầy thuốc đến để khám thương tích trên người hắn, mua cho hắn hai bộ đồ mới, sau đó để hắn nghỉ ngơi hai ngày. Nhưng không ngờ tới Chu Thận lại không chịu nghỉ ngơi, ngủ một đêm thì tới đây một mực yên lặng đứng bên cạnh Trì Dịch, bất kể Trì Dịch nói thế nào cũng không đi. 

Thôi được rồi, có thể là bởi vì đứa nhỏ này vừa tới nên trong lòng không có cảm giác an toàn chăng? Trì Dịch quay đầu không hề để ý tới cái đuôi nhỏ phía sau, lập tức trở về phòng thu dọn sách vở. 

Sau khi Trì Dịch thăng đến cấp 5 thì dành thời gian để dung hợp linh hồn đệ tử Âm Dương, rốt cuộc thu lại được năm linh hồn tìm lại được toàn bộ ký ức. 

Hiện tại phải rời khỏi nơi này, Trì Dịch đã đem tất cả giấy bút thu dọn lại sau đó chỉnh lý chuẩn bị đều mang đi. 

Lại qua hai ngày, nhóm người Trì Dịch yên lặng khởi hành, rời khỏi trấn Nhạc Phong, đi đến Tề Châu tìm một trấn nhỏ để làm nơi ở cho cuộc sống sau này, mà nơi này cũng là do Trì Dịch chọn. 

Trấn nhỏ tên là trấn Vân Tú, nằm ngay bên cạnh một ngọn núi xanh. 

Trấn Vân Tú tên trước đó là trấn Uẩn Tú, nghe nói đây là một ngọn núi xanh xinh đẹp đầy tinh hoa, nơi này nhiều năm trước cũng là một địa danh phồn hoa có nhiều nhân tài. Về sau không biết tại sao lại suy thoái, lâu dần trở nên vắng vẻ, cuối cùng ngay cả tên cũng phải sửa lại. 

Trì Dịch cảm thấy nơi này vô cùng tốt. 

Đạo gia theo đuổi thiên địa linh khí đầu tiên, người tu đạo mỗi khi tu luyện cũng cần phải tìm một chỗ linh khí dồi dào. Trì Dịch lúc này cảm thấy chính là như vậy, trấn Vân Tú núi xanh, nước biếc, rất thích hợp để tu luyện, hắn rất thích. 

Nhất là lúc ở dưới chân núi thì thấy không rõ ràng, đợi đến khi lên được tới núi thì Trì Dịch cảm thấy công lực toàn thân chuyển động tăng nhanh.

Hay là thiên tính của hắn thuộc hệ mộc? Trì Dịch một mình đi lên núi, quay đầu liếc mắt đánh giá cây cối xanh um tươi tốt bên cạnh, có chút đăm chiêu. 

Ngay cả phong cảnh cực kỳ xinh đẹp núi non xanh biếc, trong rừng thì cây cối tươi tốt mà lại có rất ít dấu chân người lưu lại, còn có thể thấy được cây cối xanh ươm hơn cả trăm năm tuổi đan xen vào nhau. Không những thế, trong rừng cây còn có rất nhiều thú nhỏ và chim chốc bay chạy, ngẫu nhiên thấy Trì Dịch cũng không sợ hãi, mở to đôi mắt đen bóng dõi theo hắn, Trì Dịch đến gần vài bước lại rụt rè chạy xa. 

Trì Dịch cũng không để ý, nơi này là sâu trong rừng núi, hắn vừa mới tìm được một người thợ săn làm bạn để dẫn hắn lên núi đi một vòng. Sau lại thấy hắn muốn đi sâu vào trong rừng, người thợ săn kia nói sao cũng không chịu đi, Trì Dịch đành phải trở về, hiện tại nghỉ lại một chút rồi tự mình đi lên núi dạo chơi. 

Đại khái là nhìn qua một lần, Trì Dịch tìm một nơi khá bằng phẳng dừng lại. Chuẩn bị ở nơi này luyện công, trong rừng cực kì phù hợp để cho hắn tu luyện. Nơi này xa ngút ngàn không có người đi lại cực kỳ yên lặng, Trì Dịch tính toán sẽ tới nơi này thường xuyên để luyện công. 

Lúc này Trì Dịch đã ở trấn Vân Tú được hai tháng. 

Trì Dịch ở vùng ngoại ô của trấn Vân Tú mua một trang viên, trang viên ở nơi rất cao, thật ra diện tích cũng không lớn nhưng có một vườn cây, trong vườn có cây đào, cây lê thoạt nhìn vô cùng tốt. Trong phòng trang trí cũng tinh xảo, mua xong cũng không cần sửa chữa gì là có thể trực tiếp vào ở. Bởi thế, tuy rằng giá cả có hơi cao, Trì Dịch luôn do dự mãi, nhưng vẫn để cho Hắc bá mua. 

Dĩnh Dung rất vừa lòng đối với thôn trang này, mua xong thì vô cùng vui vẻ mà kéo Trì Dịch đi trang trí. 

Nhưng vào mùa hạ, trang viên này có một vấn đề mới xảy ra ngay trước mắt Trì Dịch. 

Bọn họ không có nhiều tiền lắm. 

Kiếm tiền các thứ, Trì Dịch tỏ vẻ hắn thật sự không có kinh nghiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.