Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 124




Chương 124

Đối với điều này, Tần Khải hoàn toàn không để ý đến, chắp tay sau lưng mà thoải mái nhàn nhã đi dạo xung quanh.

Chút kế vặt kia của Vương Dao, sao anh có thể không nhìn ra?

Yên tâm, anh trai sẽ không khiến em phải thất vọng.

Thoáng nhìn xung quanh, Tần Khải nhanh chóng bị một bộ trang phục thường ngày trên ma nơ canh hấp dẫn ánh nhìn.

Versace thường niêm yết giá rất cao, ở xa tầm với của người dân bình thường, nhưng đắt cũng có chỗ tốt của đắt.

Tần Khải nhìn trúng bộ này, cho dù là phối hợp màu sắc hay lựa chọn loại vải thì đều xuất sắc, thậm chí đường may cũng tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, so với Thành phố thương mại Nghĩa Ô kia, chắc chắn không chỉ cao hơn một cấp bậc.

“Ừm, bộ này cũng rất được!”

Tần Khải sải bước đi đến bên cạnh ma nơ canh.

Anh đang định giơ tay ra thì nhân viên theo sát đằng sau chợt lách người lên, đĩnh đạc chặn ngay trước mặt Tần Khải.

“Ơ kìa, đã nói là chỉ được xem thôi, sao anh còn muốn động vào chứ? Sớm biết vậy tôi đã không cho anh vào rồi. Đây chính là kiểu mới của cửa hàng chúng tôi, chỉ có một bộ này thôi, làm bẩn rồi sao tôi còn bán được nữa? Ra ngoài, ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến buôn bán của chúng tôi!”

Nhân viên phục vụ tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Trông vẻ nếu như Tần Khải còn không đi, cô ta sẽ gọi bảo vệ đến đuổi người.

Vương Dao khoanh tay đứng ở bên cạnh, lộ ra đôi răng khểnh, nở nụ cười vô cùng rực rỡ.

Rõ ràng Tần Khải này phải ăn quả đắng rồi, nếu lát nữa có thể đến cầu xin cô ta thanh toán, vậy thì càng tốt hơn.

Đúng lúc cô chủ nhà họ Vương có thể chế nhạo anh ta, báo mối thù lớn, há chẳng phải quá tuyệt?

Mới tính toán trong lòng thôi mà Vương Dao đã thấy sung sướng lắm rồi.

Nhưng Tần Khải lại không thể nào vui nổi.

Vốn cũng không muốn chấp nhặt với các cô gái này nhưng nhân viên phục vụ này đã mấy lần mắt chó coi thường người khác.

Thật sự cho rằng thần y Tần anh là hạng người thiếu tiền sao?

Lại nói, cũng không phải lần đầu tiên anh dạo trong cửa hàng đồ xa xỉ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được nhân viên phục vụ hiếm thấy như vậy.

“Làm bẩn rồi thì cứ tính hết cho tôi, cửa hàng kinh doanh lớn như vậy mà nhân viên còn không hiểu đạo lý ‘khách hàng là Thượng Đế’ sao?”, Tần Khải nhíu mày một cái, khẽ lên tiếng.

Nhân viên phục vụ vốn cực kỳ coi thường Tần Khải, nghe thấy lời này lập tức thẹn quá hóa giận.

“Khách hàng quả thật là Thượng Đế, nhưng anh không phải! Một tên nhà quê mà thôi, tôi cho anh vào đã là tốt bụng lắm rồi, anh còn muốn thế nào?”

“Muốn động vào quần áo của chúng tôi, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, quần áo mấy trăm nghìn, anh mua được sao!”

Hai tay của nhân viên phục vụ chống nạnh bên hông, hệt như một người đàn bà đanh đá.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.