Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 123




Chương 123

“Cũng không có chuyện gì lớn, nhưng chỗ chúng tôi là cửa hàng Versace, thương hiệu xa xỉ phẩm, là hàng hiệu đấy anh hiểu không? Nếu anh muốn mua quần áo, tôi kiến nghì anh ra ngoài gọi xe, đến khu Nghĩa Ô xem xem, thương hiệu trong đó hợp với anh hơn”.

Nhân viên liếc mắt nhìn Tần Khải từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt khinh thường xem nhẹ, hoàn toàn không che giấu.

Nghe thấy mấy chữ Nghĩa Ô này, Vương Dao ở trước cửa suýt chút nữa đã bật cười, cô ta che miệng quay lưng lại, cười đến mức cả người khẽ run.

Cô ta cố ý đưa Tần Khải đến Versace, chính là muốn kết quả như thế này.

“Thương hiệu xa xỉ phẩm? Nhưng tôi là mua đồ xa xỉ phẩm mà!”, Tần Khải vung tay, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Nhân viên khẽ nhếch miệng, suýt nữa tức đến bật cười: “Anh đừng có đùa nữa được không? Chỉ dựa vào anh mà cũng đòi xa xỉ phẩm?”

Vẻ mặt Tần Khải vô tội: “Anh nghĩ tôi đang đùa sao?”

Thấy bộ dạng anh như vậy, nhân viên hoàn toàn cạn lời.

Cô ta làm nghề này chẳng phải một hai năm, sớm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh rồi!

Bộ dạng Tần Khải lúc này: từ trên xuống dưới toàn hàng chợ, cộng lại cũng chừng một hai trăm tệ, còn đòi xa xỉ phẩm? Đúng là nực cười!

Loại người này toàn kiểu vờ tỏ ra hào phóng, thực ra là nghèo mạt rồi, cô ta gặp nhiều rồi.

“Được rồi, nếu muốn xem thử cho biết thì cứ ngắm đi, nhưng tuyệt đối đừng chạm vào, lỡ làm hư có bán anh đi cũng không đền nổi!”

“Người bây giờ sao vậy chứ, mua không nổi cũng không mất mặt, còn giả vờ như vậy là anh không đúng rồi”.

Nhân viên xem thường liếc nhìn anh, không kiên nhẫn quay người rời đi, trong miệng vẫn còn lải nhải.

Chỉ để lại Tần Khải với vẻ mặt ngơ ngác!

Chính vì bị người ta không coi trọng, nên mới muốn thay đổi bề ngoài, không ngờ đến nơi này rồi vẫn bị người ta xem thường!

Tôi khổ quá mà!

Còn Vương Dao tận mắt thấy cảnh này, cười đến mức lưng không thẳng nổi.

Nhìn thấy Tần Khải bẽ mặt, trong lòng Vương Dao vô cùng hả giận.

Đương nhiên Versace cũng có đồ nữ, túi xách này nọ.

Vương Dao cũng đến đây dạo mấy lần, trong lòng cô ta biết rõ, mua đồ ở đây, không có mấy chục nghìn căn bản mua không nổi.

Trừ phi Tần Khải bán thận ngay tại chỗ, nếu không có đánh chết anh cũng không bỏ ra được nhiều tiền như vậy, cuối cùng cũng chỉ bẽ mặt mà thôi.

Vốn nghĩ sau khi bị bẽ mặt, Tần Khải sẽ ủ rũ rời đi.

Nhưng Vương Dao không ngờ, Tần Khải chẳng những không đi, trái lại còn chậm rãi đi dạo.

“Cái này… Hừ, mình phải xem xem, tên này muốn chơi trò gì đây!”

Mà nhân viên rõ ràng cũng không ngờ tới, lại mau chóng đi đến.

Tần Khi đi chậm rãi, nhưng nhân viên lại đi theo sát anh, đề phòng anh không rời nửa bước.

Ánh mắt kia, thậm chí chỉ hận không thể gọi ngay cho cảnh sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.