Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 78




“Anh đã đến rồi”

Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn anh, cục sưng trên trán rất nổi bật.

“Ừ? Tâm trạng căng thẳng của Từ Dẫn Châu cuối cùng đã thả lỏng, anh ngồi xuống đưa tay đè lên đỉnh đầu nữ quý.

Lúc này nữ quỷ đã rất suy yếu, không còn sức hò hét, chỉ có thể run lên nhè nhẹ, nó rất hưng phấn, bàn tay người này ẩn chứa năng lực cực mạnh, ăn anh, thực lực của nó sẽ còn mạnh hơn cả trước kia. Nhưng mà nó còn chưa vui được bao lâu, một sức hút mạnh mẽ truyền xuống từ đỉnh đầu, nó còn chưa kịp giãy giụa đã tan biến ở trong không khí.

Bách Lý Vô Thù rút kiếm đi vào, thấy nữ quỷ kia không còn thì rất bất ngờ: “Đạo hữu Thẩm, một mình cô mà giải quyết được ác quỷ sao?”

Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu im lặng liếc nhìn nhau, gật đầu bò dậy: “Cũng may lần này không có nguy hiểm gì, nếu không một mình tôi bị nhốt bên trong chẳng biết sẽ ra sao?

Ba người đánh thức cảnh sát Trác và cảnh sát Triệu, giao hiện trường lại cho hai người họ xử lý. Thẩm Như Như nói cho cảnh sát Triệt tất cả chi phí trừ tà lần này, để lại tài khoản Alipay của mình rồi ra về.

Sau khi trở về Thẩm Như Như đã gửi cho Bách Lý Vô Thù một khoản tiền coi như thù lao, còn về Từ Dẫn Châu, cô kéo anh sang một bên, hỏi: “Sao, lần này có hấp thu sát khí không?”

Trong mắt Từ Dẫn Châu hiếm khi ánh lên nụ cười, lắc đầu: “Không có.

Xem ra cách này thật sự ổn…

Thẩm Như Như suy nghĩ, cười nói: “Vậy sau này anh chỉ có thể cộng tác với tôi, tôi lấy tiền, anh thu hoạch tu vi ác quỷ, sao nào?”

Ngủ một giấc tới bảy giờ tối, Thẩm Như Như đói bụng, xuống giường đi tới bếp tìm thức ăn.

Tuệ Trí và Chiêm Hạc làm hai món nhắm rượu, đang ngồi trong bếp vừa uống rượu vừa xem tin tức, thấy quan chủ vào cửa lập tức đặt chung rượu xuống đứng lên, cung kính khom lưng cúi đầu: “Chào quan chủ.”

Thẩm Như Như bị thái độ của hai người bọn họ làm ngẩn người, tư thế này không đúng lắm: “Mấy người sao vậy, muốn từ chức à?”

Chiêm Hạc vội vàng lắc đầu phủ nhận, run rẩy bước về trước một bước, vẻ mặt kích động: “Quan chủ! Cô đúng là giấu thật kỹ! Không chỉ tinh thông bùa chú chi thuật, còn biết trừ tà bắt quỷ, đúng là cao nhân!”

Mà quan trọng là, quan chủ còn rất giỏi kiếm tiền! Tối hôm qua đi ra ngoài đi một chuyến thế mà đã kiếm được một trăm vạn! Đời này ông ấy chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy, lúc nhìn thấy phải cố lắm mới không kích động mà ngất xỉu.

Tuệ Trí cũng cực kỳ kích động, nhưng anh ta biểu hiện rất bình tĩnh, cười ha hả vuốt mông ngựa: “Quan chủ, Huyền Thiên Quan có cô tọa trấn, ngày sau tuyệt đối sẽ nổi danh khắp hiên hạ, hương khói cường thịnh” Thẩm Như Như nghe thấy mà mơ màng khó hiểu, sau khi dò hỏi cẩn thận mới biết được, thì ra giữa trưa có một khách hành hương nam tới quán, tự xưng họ Khương, cố ý đến đây để cảm ơn đại sư Thẩm. Sau khi biết Thẩm Như Như đang nghỉ ngơi, người đó để lại một thùng sắt nói là tiền dầu mè, sau đó bỏ đi, không để lại thông tin gì.

Hộp sắt không khóa lại, Tuệ Trí mở ra đếm, bên trong có tổng cộng một trăm vạn tiền mặt.

Chiêm Hạc kích động dọn hộp sắt trong ngăn tủ ra, giơ ngón trỏ, nói: “Chúng tôi đã kiểm tra từng tờ, tất cả đều là tiền thật!”

Thẩm Như Như nghe vậy ôm một bụng nghi ngờ, khách hành hương là nam giới, họ Khương, nói cảm ơn… Chẳng lẽ là người thân của Khương Xuyên? Cảm ơn cô đã báo thù giúp Khương Xuyên?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái lý do này miễn cưỡng phù hợp. Cô lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát Triệu, hỏi thăm anh ta về người nhà Khương Xuyên.

Cảnh sát Triệu mới tan làm, đi ra khỏi cục cảnh sát, đúng là hôm nay có một người đàn ông tự xưng là anh trai Khương Xuyên, đến đây nhận thi thể em trai.

Lúc trước cảnh sát trấn Mộ Nguyên vẫn luôn thử mọi cách để liên lạc người nhà họ Khương, nhưng từ đầu đến cuối đều không được, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một người nhà họ Khương, vô cùng khả nghi. Nhưng sau khi họ cẩn thận thẩm tra đối chiếu thông tin của người nọ, phát hiện người đó thật sự không phải kẻ lừa đảo mạo danh, mà là anh em ruột hàng thật giá thật với người chết. Vì thế bọn họ đã hoàn tất thủ tục giao nhận, hỏa táng, đóng vào tiểu, lúc này có lẽ người kia đã mang tro cốt của em trai rời khỏi trấn Mộ Nguyên.

Thẩm Như Như hỏi ngay: “Anh có nói nguyên nhân cái chết thật sự của Khương Xuyên cho anh ta biết không?”

Cảnh sát Triệu lập tức phủ nhận, bọn họ là cơ quan công an, mấy chuyện này lén nói thì thôi, nào dám ngang nhiên tuyên truyền mê tín dị đoan trong cục, có thể bị xử phạt, nặng nhất là cách chức. Hơn nữa vụ án của Khương Xuyên đã được kết luận là tự sát, anh ta sẽ không làm mấy chuyện như tự rước thêm phiền phức. Vậy đúng là là, sao người này tìm được Huyền Thiên Quan, hơn nữa chỉ rõ họ tên nói cảm ơn cô, rõ ràng là biết ẩn tình…

Thẩm Như Như cân nhắc một lúc, nghi ngờ có thể anh trai của Khương Xuyên là người cùng đạo.

Cô cất hộp sắt, nấu một chén sủi cảo ăn, sau khi lấp đầy cái bụng thì đến cửa hàng bên hông cửa đông. Ban ngày cô nghỉ ngơi, cửa hàng nhờ Mạch Mạch coi ngó. Cô đi dạo một vòng quanh tiệm, phát hiện hoa trên giàn đã trống rất nhiều, xem ra hôm nay buôn bán cũng không tệ lắm.

Đi dạo một tiếng đồng hồ, Thẩm Như Như về phòng ngủ tiếp, giấc ngủ này cực kỳ ngon, vừa mở mắt đã đến hừng đông.

Buổi sáng, Thẩm Như Như đang ngồi trong tiệm gọt kiếm gỗ, Tiếu Kỳ Kỳ xách theo một rổ trái cây tới cửa. Chiều này cô ta và bạn học sẽ cùng về lại thành phố, nhân lúc buổi sáng rảnh rỗi đã cố tình chạy đến Huyền Thiên Quan.

“Đại sư Thẩm, chuyện lần này đã phiền cô giúp đỡ. Bây giờ trong lòng Tiếu Kỳ Kỳ còn thấy sợ hãi: “Nếu không nhờ có cô, có lẽ bây giờ chúng tôi đã chết hết rồi.

Thẩm Như Như đặt bút xuống, ném lá bùa được cắt thành hình tam giác tinh xảo vào cái hộp bên cạnh, cười nhạt: “Cô nên cảm ơn Tổ Sư Huyền Thiên Quan chúng tôi, không có Tổ Sư phù hộ, tôi không thể nào cứu được các cô, nói không chừng vụ tai nạn xe cộ kia đã lấy mạng các cô rồi.

Với lại, cô lấy tiền làm việc, đương nhiên hiệu quả rồi.

Tiếu Kỳ Kỳ nghĩ lại, đúng vậy, nếu không phải hôm đó cô ta cầu Tổ Sư xin bình an, nói không chừng tai nạn xe cộ còn nghiêm trọng hơn! Cô ta lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi đến đại điện quyên góp thêm chút tiền dầu mè, nhưng mới vừa đi được hai bước đã quay ngược trở lại, hạ giọng thủ thỉ nói: “Đúng rồi đại sư Thẩm, có chuyện này quên nói với cô. Cô còn nhớ Vu Vũ không, chính là nam sinh duy nhất còn sống trong nhóm chúng tôi. Sáng hôm qua cậu ta phát điên rồi, không biết tối hôm trước đã trải qua chuyện gì mà nhìn thấy ai cũng đều sợ hãi, miệng cứ lẩm bẩm có ma, sáng hôm nay cha mẹ cậu ta đến đưa về, nghe nói chuyển đến khoa não bệnh viện thành phố, trường học sắp khai giảng rồi, có lẽ cậu ta phải tạm nghỉ học để điều trị”

Chỉ thế mà đã bị dọa phát điên rồi? Vẻ mặt Thẩm Như Như lộ ra bất ngờ: “Chỉ vậy mà cũng sợ sao?”

Lúc ấy cậu ta kiên định chống lại mê tín dị đoan, còn tưởng to gan lắm đó chớ.

“Mọi người đều rất ngạc nhiên, cũng rất buồn thay cậu ta, có điều ai bảo khi đó cậu ta không mua bùa chứ, chẳng trách được ai? Tiếu Kỳ Kỳ vỗ ngực: “May là chúng tôi đều mua.

Sau khi chia sẻ xong tin tức ngoài ý muốn này, Tiếu Kỳ Kỳ đi vào trong đại điện thắp hương bái Tổ Sư. Thẩm Như Như thất thần nhìn tờ giấy vàng trên bàn một lát, chuyện này đúng là chẳng biết đánh giá đúng sai thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.