Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 77




Trừ phi… Ngoài cửa không có ai.

Trong đầu hiện lên nụ cười quái quỷ của cảnh sát Trác, cậu ta không khỏi thả chốt cửa ra, lùi về sau hai bước.

Vu Vũ bị suy đoán của mình dọa sợ, trước mắt cậu ta hiện lên hình ảnh máu me be bét của hai bạn học tự sát qua đời, càng nghĩ càng sợ, bỗng nhiên cậu ta hối hận đến xanh cả ruột, sớm biết thế thì mua một lá bùa phòng thân! Tất cả là do bà thần côn kia! Rõ ràng trông thì xinh xắn đấy, mà lòng dạ vừa đen tối vừa độc ác, chuyện liên quan đến mạng người thế mà cố tình lên giá, lòng dạ hiểm độc tham kiếm tiền!

Vu Vũ vừa tức vừa sợ, không khỏi đi qua đi lại sau cánh cửa. Có một chi tiết mà cậu ta chưa từng nhắc với mọi người, đêm ở nhà dân đó, thật ra Khương Xuyên đã từng thay đổi vị trí của chuông gió. Dường như Khương Xuyên rất ghét chuông gió, vừa vào nhà thấy nó đã sầm mặt xuống, gỡ nó xuống nhét vào một góc khuất, không biết tại sao lúc cậu ta chết lại cố tình cầm nó trong tay.

Lúc đầu cậu ta không để ý vì chẳng nhớ tới chuyện này, khi đó trong đầu cậu ta tràn đầy hoảng sợ vì bạn cùng phòng tự sát. Sau đó nhớ ra nhưng không để trong lòng, vì thế không nhắc lại. Mà chiều hôm qua khi cô hỏi cậu ta, cậu ta không mảy may nhắc tới là vì vấn đề mặt mũi.

Bây giờ phải làm sao đây, thật sự có lệ quỷ lấy mạng sao? Nhưng tại sao bên ngoài lại im ắng không có động tĩnh gì?

Đúng là làm cậu ta nghẹn chết mà!

Vu Vũ rối rắm một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay gõ ván cửa: “Cảnh sát Trác, anh còn ngoài đó không?”

Ngoài cửa im ắng, không có tiếng đáp lại.

Vu Vũ chờ một lúc, đang định hé cửa nhìn xem, một giọng nữ bay vào trong tai….

“Đừng tìm anh ta, mau đi tới chỗ tôi này”

Cậu ta vừa quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài cánh cửa sổ đang mở một nửa có một người phụ nữ lạ lẫm đứng đó, đang ghé đầu nhìn qua cửa sổ, khuôn mặt không tệ, là kiểu ngây thơ đáng yêu mà cậu ta thích nhất. Nhưng cho dù có đáng yêu, có ngây thơ thì Vu Vũ vẫn bị dọa són ra quần, Đây là tầng năm, người phụ nữ kia đứng ngoài cửa sổ, rõ ràng không phải người!

Cậu ta muốn tung cửa bỏ chạy, nhưng chân lại không nghe theo khống chế của đầu óc, giống như con rối gỗ, bước từng bước về phía cửa sổ. Cậu ta muốn hét to lên, muốn kêu cứu mạng, nhưng mà cổ họng như có một cục bông chặn lại, không phát ra được âm thanh.

Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi! Cậu ta phải chết rồi!

Tại sao thần côn còn chưa tới cứu cậu ta, chẳng phải nói là ở phòng bên cạnh để trông chừng sao!!

Vu Vũ hoảng sợ vô cùng, nước mắt rơi xối xả, nhưng bước chân lại vô cùng kiên định, đi từ từ tới gần cửa sổ.

Lúc Thẩm Như Như đá văng cửa phòng vệ sinh vọt vào, đã nhìn thấy hình ảnh… Vu Vũ đứng ở cửa sổ, đôi tay đỡ lấy bệ cửa sổ, một chân đang định bước lên trên bệ cửa, mu bàn tay bị kim tiêm đâm rách, túi nước muối kéo lê trên mặt đất, máu theo ống nhỏ giọt chảy ngược vào túi nước muối làm nó nhiễm màu đỏ tươi, mà có một nữ quỷ tóc dài cả người toàn là máu nằm trên lưng cậu ta, nó quay đầu, khuôn mặt máu me mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt: “Tuy mấy người tới rất nhanh như vẫn chậm một bước. Nữ quỷ đẩy nhanh tốc độ khống chế Vu Vũ, đảo mắt hai đùi của cậu ta đã đặt lên trên bệ cửa, quay người một cái là nhảy xuống dưới.

Thẩm Như Như không nói hai lời lập tức ném ra một cái “bùa chém giết”, ảo ảnh thanh kiếm lớn lập tức xuất hiện ở trong không khí, bắn về phía nữ quỷ! Nữ quỷ trốn không kịp bị lưỡi dao chạm vào một chút, sau lưng lập tức bốc khói đen, nó hét lên chói tai, tóc dài nhanh chóng dài ra, đánh về phía Thẩm Như Như.

Hai tay Thẩm Như Như nhét vào hai túi, sau đó rút ra hai thanh kiếm nhỏ ném về phía trước, kiếm nhỏ bay thẳng về tóc, tuy rằng đầu gỗ không có lưỡi dao sắc bén, nhưng độ bén của thanh kiếm nhỏ không hề thua lưỡi kim loại, những nơi nó bắn qua đều đứt đoạn.

Nữ quỷ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tóc đen bay lên trần nhà, cả người cũng đổi chiều, tay chân tàn khuyết vặn vẹo duỗi người, giống như một con nhện.

Nữ quỷ không ngừng lợi dụng tóc đánh xuống phía dưới để tấn công, Thẩm Như Như ở phía dưới vô cùng bị động, cô lại ném ra hai thanh kiếm gỗ nữa, bốn thanh kiếm giống như mũi tên rời cung bay lên trời, ghim chặt tay chân nữ quỷ trên trần nhà. Trên thân kiếm được rót linh lực huyền môn, có tác dụng đuổi ma trấn tà, là thứ mà ác quỷ sợ hãi nhất, nữ quỷ bị thương đến mức tay chân bốc khói đen, nó đã hoàn toàn bị chọc giận, phát ra tiếng gào thét thê lương, tránh bốn thanh kiếm gông cùm xiềng xích, xoay người chui vào trong một căn phòng gần đó. Mười mấy căn phòng trong WC lập tức đóng sầm cửa lại, nữ quỷ mất bóng dáng, nấp ở trong đó.

Thẩm Như Như đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô thu hồi kiếm gỗ nhỏ lại, nhìn thẳng vào những gian phòng trước mặt, suy đoán vị trí nữ quỷ. Đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy hai cái, sau đó rơi ầm xuống dưới, Thẩm Như Như nhanh nhẹn lách đi, bóng đèn rơi xuống đất mất đi nguồn sáng, trong nhà vệ sinh tối sầm lại, chỉ có duy nhất ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào cho cô chút ánh sáng.

Mà Vu Vũ trên bệ cửa đã nhảy xuống dưới lầu, có lẽ lúc này đã được Bách Lý Vô Thù canh giữ ở dưới lầu mang về phòng bệnh.

Sau một lúc lâu, cô đi từ từ về phía trước hai bước, đẩy một cánh cửa trong số đó ra, bên trong trống rỗng. Ngay sau đó, căn phòng bên cạnh lại vang lên tiếng xả nước, cô đẩy cửa ra, lại trống rỗng như trước. Đi tìm từng phòng từng phòng, Thẩm Như Như dừng lại trước cánh cửa cuối cùng, đang định đá văng cửa, bỗng cánh cửa kia bay về phía cô, cánh cửa ván ép mỏng tang lại nặng như ngàn cân, ép cô phải lùi về sau vài bước, sau đó có mấy sợi tóc thò ra từ sau cánh cửa, ý muốn cắt đứt cổ tay cô.

*

Từ Dẫn Châu đi theo Thẩm Như Như bước nhanh tới trước nhà vệ sinh, nhưng rồi không vọt vào ngay, mà anh đỡ cảnh sát Trác ngất xỉu trước cửa sang một bên, để đề phòng lát nữa đánh nhau bất cẩn đạp phải anh ta, kết quả vừa quay đầu lại nhìn thì phát hiện mình không tìm thấy cửa đi vào.

Cánh cửa kia như biến mất khỏi hư không, cánh cổng tò vò biến thành con đường an toàn. Anh đi vào con đường an toàn tìm một vòng, nhưng không thu hoạch được gì, cuối cùng đành phải trở lại ngồi tại chỗ chờ đợi. Anh đứng dựa lưng lên tường, cúi đầu nhìn cảnh sát Trác đang ngất xỉu nằm trên mặt đất, ánh mắt tối tăm. Bách Lý Vô Thù ném Vu Vũ về phòng bệnh sau đó vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì sửng sốt một chút: “Đạo hữu Thẩm đâu?”

Từ Dẫn Châu nhìn chằm chằm con đường an toàn, đôi mắt sâu thẳm: “Đi vào rồi không thấy tăm hơi, anh có cách nào đổi cánh cửa về lại không?”

“Hình như là ác quỷ đổi trận” Bách Lý Vô Thù nhìn cánh cửa vài lần, rút thanh kiếm dài khua tay múa chân trong không khí, vừa khua vừa xuất kiếm vào những điểm khác nhau, rồi khẽ niệm chú, cuối cùng anh ta hô to một tiếng “Phá trận!” Cùng lúc đó, cánh cửa phía sau cuối cùng đã trở dáng vẻ ban đầu.

Từ Dẫn Châu lập tức lắc mình đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Như Như đang ngồi trên cánh cửa, bộ dạng cô có hơi chật vật, tóc hỗn loạn, quần áo rách mấy lỗ, trên trán còn sưng một cục đỏ rực. Nữ quỷ bị đè dướicánh cửa trông còn chật vật hơn cô, tóc lộn xộn không đều nhau, trên người bốc khói đen tanh tưởi, hình dáng trong suốt như ẩn như hiện, nhìn như muốn tan biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.