Thông linh sư Viên Viên

Chương 4




10

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tôi nói.

Lục Minh Sâm sờ đầu tôi: "Không sao, anh sẽ lo liệu được."

Cho đến khi Lục Minh Sâm tìm ra cách giữ cho th/i th/ể của tôi không bị th/ối r/ữa, chúng tôi không thể chuyển.

Tôi mở điện thoại lên.

Đoạn video của kẻ gi/ết người đã được đăng tải trên Internet và lan truyền ngay lập tức.

Những gì tôi thấy là một phiên bản cắt, chẳng mấy chốc nó đã biến mất.

Tâm trạng tôi rất tồi tệ, nên tôi đã không lên livestream.

Hương Hương gọi cho tôi trên WeChat: "Mao Mao, cô không sao chứ?"

"Không sao.” Tôi nói.

Hương Hương thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết hu/ng th/ủ đã gi/ết nhầm người! Sao cô có thể là tên đàn ông đó được.”

Tôi cười nói: "Tôi dễ thương như vậy, làm sao mà tôi có thể là con trai được?"

Hương Hương nói: "Lẽ ra cô nên xem video, mấy ngày nay cô đừng ra ngoài.”

Cô ấy lo lắng nhắc nhở tôi rất lâu, tôi khuyên cô ấy cứ bình tĩnh, bởi vì kẻ gi/ết người sẽ sớm ch/ết thôi.

Internet đang rất xôn xao, trong video, cách bố trí phòng, đồ đạc và khuôn mặt của n/ạn nh/ân đều rất rõ ràng. Cảnh sát lần theo manh mối và nhanh chóng tìm thấy th/i th/ể của antifan đã t/ắt th/ở.

Ngay khi sự việc được phanh phui, toàn bộ mạng xã hội đều xôn xao.

Vô số người đã để lại tin nhắn cho tôi, lo lắng cho sự an toàn của tôi. Nhưng tôi vẫn chưa lên sóng, họ lo lắng rằng tôi đã bị gi/ết.

Tôi bật livestream, mỉm cười nói: "Xin chào, Mao Mao lại phát trực tiếp!"

Bão bình luận ngay lập tức đạt tới hàng triệu người xem.

"Mao Mao, cô không sao chứ?"

"Mao Mao, tên gi/ết người đó nói rằng anh ta sẽ gi/ết cô, cuối cùng anh ta đã gi/ết một người đàn ông!"

"Cô có quan hệ gì với n/ạn nh/ân không?"

Tôi nói: "Kẻ gi/ết người đó là một kẻ t/âm th/ần, anh ta đã tìm nhầm người, hoặc anh ta có ý định gi/ết người đó ngay từ đầu. Thật đá/ng s/ợ, tôi đã không phát trực tiếp trong vài ngày qua.”

Sau khi phát sóng xong, tôi nhanh chóng rút số dư.

Trong hai ngày qua, người hâm mộ đã điên cuồng tặng quà cho tôi, khiến kiếm được rất nhiều tiền.

Tôi cảm thấy có hơi tiếc nuối khi nghĩ đến việc, mình sẽ không thể làm streamer trong tương lai.

Quả nhiên, vào buổi tối, cảnh sát đã tìm tới cửa.

Lục Minh Sâm nói: "Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có anh lo rồi.”

Antifan ch/ết ở tận vùng phía bắc, hoàn toàn không liên quan đến thành phố C, nhưng vì trong video kẻ gi/ết người tuyên bố gi/ết tôi nên cảnh sát đã tìm đến cửa để điều tra.

Lục Minh Sâm mở cửa, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Xin hỏi các anh có chuyện gì sao?”

Hai cảnh sát đưa ra giấy tờ tùy thân nói: "Chúng tôi đến tìm Gothic Mao Mao

"Gothic Mao Mao?" Lục Minh Sâm càng thêm bối rối: "Ai cơ?"

Viên cảnh sát nhìn nhau: "Đây không phải là địa chỉ của Gothic Mao Mao sao?"

Lục Minh Sâm nói: "Không, tôi sống ở đây một mình.”

Hai viên cảnh sát sửng sốt.

11

Lục Minh Sâm giải thích rằng anh ấy độc thân, sống một mình và không có ai gọi là Gothic Mao Mao ở đây cả.

Để chứng minh mình vô tội, anh ta cũng đã cho hai cảnh sát vào nhà và lục soát.

Ngôi nhà có một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm, tất cả đều là đồ đạc cho nam giới, sạch sẽ và gọn gàng.

"Tại sao lại có nhiều gà như vậy?" Nữ cảnh sát đi qua nhà bếp và tìm thấy cái lồng trên ban công phòng khách.

Lục Minh Sâm cười hiền lành, nói: "Ồ, tôi thích ă/n th/ịt gà, gà mới làm là ngon nhất.”

Anh ấy đeo kính gọng nhựa, mặc áo sơ mi kẻ sọc, nở nụ cười giản dị và trung thực, giống như một lập trình viên bình thường trong một công ty.

Anh ấy đúng thật là một lập trình viên, bình thường ở trong công ty cũng rất hiền lành, tùy ý để người khác xoay như nào cũng được, nguyên tắc duy nhất là không làm thêm giờ.

Bởi vì anh ấy cần về nhà và nấu ăn cho tôi.

Đột nhiên, điện thoại di động của Lục Minh Sâm reo lên.

"Vâng, chủ quản... này? Bây giờ cần... được, được...... chủ quản, không phải tôi không tăng ca, tôi không muốn làm thêm giờ trong công ty... đừng lo lắng, tôi sẽ làm ngay..."

Sau khi Lục Minh Sâm nói xong, anh ấy nhanh chóng lấy laptop ra rồi bắt đầu viết mã chương trình trong phòng khách

Chủ quan vẫn đang mắng qua điện thoại, tr/a t/ấn tinh thần anh ấy.

"Làm gì có một lập trình viên nào mà không tăng ca? Bảo anh tăng ca thì ch/ết à!"

"Tuổi thì đã lớn rồi, 35 tuổi sẽ bị đà/o th/ải, hiểu không? Anh có thể tự giác hơn một chút được không? Ngay từ đầu, ông đây chiêu mộ anh, không phải là để anh làm chủ!"

Lục Minh Sâm ngoan ngoãn để cho ông ấy mắ/ng ch/ửi, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi chủ quản, tôi sẽ làm xong ngay đây."

Nhìn dáng vẻ như bị đè đầu cưỡi cổ của anh ấy khiến hai cảnh sát không nói nên lời.

Nữ cảnh sát trực tiếp nói: "Này, anh Lục, anh không thể cứng rắn hơn một chút sao?”

Lục Minh Sâm đẩy mắt kính, cười dịu dàng: "Tôi đã quen rồi, bây giờ tìm việc làm rất khó khăn, hơn nữa tôi đã 30 tuổi rồi nên không dễ thay đổi công việc..."

Hai cảnh sát tìm kiếm xung quanh và x/ác nhận rằng Gothic Mao Mao hoàn toàn không sống ở đây, cô ta đã nói dối địa chỉ. Vì vậy họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi và hỏi thăm những cư dân khác.

Lúc bọn họ rời đi, tôi đi ra khỏi phòng, ôm lấy eo Lục Minh Sâm từ phía sau: "Cấp trên của anh thật phiền phức, em sẽ đi ă/n th/ịt ông ta.”

"Đừng gi/ết người vô tội.” Lục Minh Sâm tiếp tục đánh máy.

Ngoài hai cảnh sát, không lâu sau, cũng có người khác gõ cửa hỏi về Gothic Mao Mao.

Vẻ mặt Lục Minh Sâm vẫn không hề hay biết gì.

Lục Minh Sâm rất vững vàng, vẫn bình tĩnh đi làm, anh ấy cũng nói cho mọi người biết cảnh sát đã đến.

Sau đó không ai đến làm phiền tôi nữa.

Chúng tôi không cần phải chuyển đi nữa.

12

Trên mạng, người hâm mộ đang phát cuồng lên.

"Các anh em, vài người đã xác nhận địa chỉ của Gothic Mao Mao là của một người đàn ông độc thân.”

"Chủ nhà đã xác nhận với cảnh sát."

"Gothic Mao Mao đã đưa một địa chỉ giả.”

Ba lập luận này đã được đưa vào thông báo của nhóm người hâm mộ và đang được bọn họ thảo luận rất sôi nổi.

Không chỉ có nhóm người hâm mộ đang thảo luận, mà mọi người ở các nền tảng trực tuyến khác cũng đang thảo luận về chuyện này.

"Có thể là Gothic Mao Mao đã báo một địa chỉ giả, và kẻ gi/ết người đã gi/ết một người vô tội dựa trên một địa chỉ giả?"

"Cho nên Gothic Mao Mao đã gi/ết ch/ết một người qua đường vô tội!"

"Đừng nói nhảm! Địa chỉ của Gothic Mao Mao là XXXX ở phía nam, còn người ch/ết lại ở phía bắc! Nếu hu/ng th/ủ thật sự gi/ết người theo địa chỉ của Gothic Mao Mao, thì anh ta không thể chạy đến phía bắc được!"

Mọi người cãi nhau kịch liệt, tôi nhìn một lúc thì thấy chán nên tắt điện thoại đi, sau đó tôi mở cửa lời thề đi dọ/a một antifan khác.

Điều bất ngờ là antifan này lại là một phụ nữ!

Những antifan nam thảo luận về vụ án gi/ết người một năm trước với những ngôn từ thô tục, thì tôi cũng miễn cưỡng hiểu được. Nhưng tôi không thể k hiểu nổi, sao một cô gái có thể cười nhạo việc tôi bị hành hạ đến ch/ết chứ.

Tôi đi đến phía sau cô gái, người này ăn mặc như nữ l/ưu ma/nh, cô ta đang ngồi trước máy tính đánh máy, liều mạng ch/ế nh/ạo tôi.

"Gothic Mao Mao gi/ết người vô tội!”

"Cô ta đáng ch/ết!"

Cô ta liều mạng dùng những lời lẽ thô tục để bôi nhọ tôi.

Tôi luôn nghĩ rằng người nói những lời lẽ thô tục như vậy hẳn là một người đàn ông, thực sự không ngờ kia lại là một cô gái.

Tôi không biết sự căm ghét lớn như vậy đến từ đâu nữa.

Cô ta mắng tôi một hồi rồi lại mở nhóm chung.

"Sát thủ sư huynh, tại sao anh vẫn chưa gi/ết con kh/ốn đó?"

"Sát thủ sư huynh, mau đi gi/ết người đi! Anh rất ngầu!"

Cô ta gõ ra những từ nịnh nọt, nhưng nội dung lại cực kỳ ác độc.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là nhóm người hâm mộ của kẻ gi/ết người kia!

Có vẻ như cô ta là một người hâm mộ của kẻ gi/ết người.

Tôi thổi nhẹ vào sau lưng nữ l/ưu ma/nh kia.

Nữ l/ưu ma/nh đột nhiên rù/ng mì/nh, quay đầu lại nhìn.

Tôi nuốt lấy lượng lớn dương khí của cô ta.

Hình như nữ l/ưu ma/nh cảm thấy lạnh nên bước ra khỏi phòng, cô ta đi đến phòng khách để gọi mấy chị em tới uống rượu.

Chẳng mấy chốc, đã có vài cô gái trẻ đến căn nhà thuê của cô ta. Khi họ nhìn thấy vẻ mặt của cô ta thì hỏi han hai câu, tâm trạng của nữ l/ưu ma/nh không tốt, cô ta hét lên: "Gọi cô ta đến phục vụ tôi!"

Ngay sau đó có một cô gái gầy gò đi vào phòng, cô ấy run rẩy bưng trà rót nước cho mấy người đó.

Nữ l/ưu ma/nh đá cô gái, bụng của cô gái đập vào bàn trà khiến cô ấy đau đến mức gập người lại.

"Rác rưởi!" Nữ l/ưu ma/nh trợn mắt rồi tiếp tục uống rượu.

Tôi cười lạnh, bóng đèn trong phòng đột nhiên nổ tung.

"A!” Có vài người s/ợ h/ãi hét lên

"Sao lại mất điện rồi, thật là mất hứng, về đi!"

"Này, mấy người cứ thế mà về à?"

"Không về thì làm gì?"

Mấy cô gái lần lượt rời đi.

Nữ l/ưu ma/nh rất tức giận, cô ta đá thật mạnh vào cô gái đang co rúm bên cạnh bàn trà: "Cô cũng cút đi!"

Cô gái bật khóc vì đau đớn, rồi nhanh chóng ôm bụng rời đi.

Tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn lại nữ l/ưu ma/nh tức giận nằm trên ghế sofa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.