Thông linh sư Viên Viên

Chương 3




7

Trong bão bình luận:

"M/ẹ n/ó, miệng streamer thật đáng sợ!"

"Tôi vừa nhìn thấy vết s/ẹo trên khóe miệng cô ấy giống như rá/ch ra vậy.”

"Cười ch/ết mất thôi, đó chỉ là trang điểm!"

"Yandere, streamer đỉnh đỉnh đỉnh" (*Yandere: yêu một cách đi/ên lo/ạn)

"Vì một lý do nào đó, khi tôi nhìn thấy streamer cười, tôi đột nhiên không sợ rằng cô ấy sẽ bị gi/ết.”

"Hãy ngồi xuống và chờ đợi cuộc đọ sức.”

Bên trong bão bình luận rất hỗn loạn.

Tôi cũng làm tương tư như vậy, hỏi thêm hai người khác trong phòng phát sóng trực tiếp.

Một người là antifan, một người là kẻ gi/ết người.

Tất cả bọn họ đều đồng ý.

Đơn giản là bọn họ không biết mình đã hứa những gì.

Tôi đã nhận được lời thề của ba người, và tôi đã phát sóng trực tiếp.

Sau khi nhắm mắt lại, tôi mở mắt ra lần nữa, đồng tử đã biến thành màu đỏ như m/áu.

Ba dấu hiệu tuyên thệ lơ lửng trên không trung.

Tôi nhấp vào cái có nội dung kẻ gi/ết người là thiên sứ công lý, ngay lập tức một cái lỗ lớn xuất hiện ở giữa phòng, có thể để một người đi qua.

Bên trong cái lỗ, có thể thấy rõ một người đàn ông hèn hạ đang nằm trên một chiếc giường lộn xộn, trên sàn nhà đầy những hộp đồ ăn và rác...

Chờ đã, tôi nhìn kỹ thì thấy có một con mèo con bị lột da trong túi nhựa bên cạnh phòng ngủ?

Ánh mắt tôi lạnh đi.

Người đàn ông béo phì nằm trên giường, tay cầm điện thoại di động vừa mắng vừa xem: "M/ẹ! Gothic Mao Mao, đúng là co/n đà/n bà đê ti/ện. Vừa mở mồm ra đã muốn gặp mình, nhìn dáng vẻ thuần thục của cô ta, không biết đã hẹn gặp bao nhiêu người đàn ông rồi! Co/n đà/n bà đê ti/ện!”

Tôi liếc nhìn anh ta, rồi tiếp tục đi quanh nhà.

Tôi đi vào bếp, bên trong bốc ra một mùi hôi thối nồng nặc. Khi tôi bước vào thì thấy trong thùng rác còn có x/ác ch/ết của một con mèo và một con chó, gần như đang ph/ân h/ủy.

Tôi chỉ nghĩ anh ta là một kẻ troll trên internet, chỉ cần dọa anh ta một chút là được.

Nhưng bây giờ lại phát hiện ra anh ta còn lén lút hành hạ động vật nhỏ đến ch/ết!

Tôi đi từ nhà bếp đến bên giường của người đàn ông, thấy anh ta đang trò chuyện trong nhóm.

"Sát thủ sư huynh, tôi là fan của anh, nhanh lên gi/ết Gothic Mao Mao đi, nếu anh thật sự gi/ết cô ta, tôi sẽ thưởng cho anh!"

"Sát thủ sư huynh, giúp chúng tôi gi/ết những con đàn bà đê ti/ện đó!"

Nhóm đó thực chất là một nhóm fan hâm mộ của kẻ gi/ết người!

Tôi đã rất ngạc nhiên, ngay cả kẻ gi/ết người cũng có người hâm mộ? Rốt cuộc thì Tam quan của những người này là gì?

Lửa giận trong lòng nổi lên, tôi thổi một luồng khí vào người đàn ông.

Người đàn ông đột nhiên bật dậy khỏi giường, kinh hãi nhìn xung quanh: "Ai?"

Tôi nhíu mày, không ngờ linh cảm của người đàn ông này cao như vậy, cảm nhận rất mạnh mẽ.

Tôi búng ngón tay, đèn trong phòng người đàn ông đột ngột tắt, nhấn chìm anh ta trong bóng tối.

"M/ẹ!"

Người đàn ông mắng rồi đi mở rèm cửa, tôi lặng lẽ xuất hiện sau lưng anh ta, cầm rèm cửa.

Không thể mở rèm cửa được.

Người đàn ông phát điên, đầy giận dữ bắt đầu nguyền rủa chủ nhà.

Sau đó, anh quay đầu lại đối mặt với tôi.

Tôi nở nụ cười tươi, khóe miệng tách ra từ hai bên đến phía sau đầu, toàn bộ đầu tôi lật lại, gần như rơi ra.

"A a a! Qu/ỷ! Qu/ỷ!”

Người đàn ông hét lên rồi ngã xuống đất, sau đó đứng dậy sợ ch/ết khiếp mà bỏ chạy, trông rất thảm hại.

Tôi vội vàng đi theo anh ta, hấp thụ dương khí trong cơ thể người này.

"Qu/ỷ! Có qu/ỷ!"

Anh ta gào thét rồi bỏ chạy, vô tình giẫm lên chiếc hộp đồ ăn, cả người ngã xuống đất. Anh ta quơ tay loạn xạ, xé rách một phần bức rèm.

Mặt trời chiếu vào.

Khó chịu quá.

Tôi lập tức biến mất và quay trở về phòng.

Trong cái lỗ, người đàn ông chạy quanh nhà, phải mất một lúc lâu sau anh ta mới bình tĩnh lại. Khi anh ta quay lại thì lại không tìm thấy gì, anh ta tự lẩm bẩm: "Ảo, ảo giác?"

"Nhất định là ảo giác, hình như vừa rồi mình nhìn thấy Gothic Mao Mao! Ch/ết ti/ệt, tất cả đều là do người phụ nữ đó, đầu óc mình tràn ngập hình ảnh cô ta, cho nên mới bị ảo giác!"

Anh ta sợ hãi đến nỗi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và lẩm bẩm: "Mình sẽ ra khỏi đây! Mình sẽ ra khỏi đây!"

Tôi cười toe toét.

Muộn rồi.

Lập lời thề với l/ệ qu/ỷ, bất kể đi tới nơi nào trên thế giới, đều sẽ bị tôi tìm thấy.

Tôi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông thì đột nhiên chuông cửa phòng khách của ngôi nhà tôi đang ở reo lên.

Tôi liếc nhìn điện thoại, mới bốn giờ chiều, Lục Minh Sâm vẫn đang làm việc.

Mà Lục Minh Sâm hoàn toàn không cần bấm chuông khi trở về.

Không thể là anh ấy được.

Vậy người đến là ai?

8

Tôi đi đến phòng khách, nhìn qua mắt mèo trên cửa thì thấy có một người giao hàng đang đứng bên ngoài. Anh ta đội mũ lưỡi trai nên không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Một lúc sau điện thoại tôi reo lên.

"Cô Triệu, đồ ăn mang đi của cô đã được chuyển đến, xin hãy mở cửa.” Một giọng nam trầm vang lên.

Tôi đã gọi đồ ăn mang đi.

"Vào đi.” Tôi nói.

Cửa phòng khách tự động mở ra, rèm cửa đều đã được kéo hết lại, không có chút ánh sáng nào.

Người giao hàng dừng lại một chút rồi đi vào phòng khách, sau đó anh ta nhanh chóng quay lại đóng cửa, khóa cửa, rút ra một con da/o từ trong túi.

"Streamer, tao tới rồi…" Anh ta thần kinh nói, giọng nói như đang đùa giỡn với một con thú nhỏ: "Không ngờ tao lại đến nhanh như vậy đúng không?"

Tôi không nói một lời, cả hai tay hai chân đều bám vào trần nhà, đầu tôi xoay 180 độ, rồi nở 1 nụ cười thật tươi với anh ta.

Ngay khi anh ta nhìn lên thì có thể thấy tôi.

Nhưng anh ta không nhìn lên.

Kẻ gi/ết người bật đèn, phòng khách lập tức sáng lên.

Dưới vành mũ, khuôn mặt của kẻ gi/ết người bị che khuất bởi một chiếc mặt nạ với nụ cười nhạt.

Anh ta không nhìn thấy ai, cầm da/o lên, nghi ngờ nhìn xung quanh rồi thận trọng đến gần cửa phòng ngủ.

Tôi lặng lẽ trèo lên đỉnh tường, chân tay vặn vẹo đến mức không thể tin được.

Kẻ gi/ết người vẫn không ngẩng đầu lên.

Anh ta cầm con da/o rồi từ từ tiến đến cửa phòng ngủ.

À, nói mới nhớ, antifan đó là một fan hâm mộ của kẻ gi/ết người, tên đó rất ngưỡng mộ anh ta.

Chi bằng để hai người gặp nhau.

Kẻ gi/ết người mở cửa rồi bước vào phòng ngủ

"Anh là ai, sao lại vào được đây?"

Khi người đàn ông đang thu dọn quần áo trong phòng thì nghe thấy động tĩnh gì đó, anh ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông cầm da/o với đôi mắt mở to, kinh hãi lùi lại.

Tôi treo ngược trên trần nhà, lạnh lùng quan sát.

Vừa rồi, tôi mở cửa lời thề cạnh cửa phòng ngủ, kẻ gi/ết người đi qua cánh cửa đó và đi thẳng vào phòng của tên antifan.

Bây giờ, hai người ghét tôi trong phòng phát sóng trực tiếp đang ở trong phòng với nhau.

Hung thủ nhíu mày: "Đàn ông? Gothic Mao Mao là đàn ông! Ch/ết ti/ệt! Còn ghê tởm hơn!"

Antifan sợ hãi: "Tôi không biết anh đang nói cái gì! Cút ra ngoài, nếu anh không ra ngoài, tôi sẽ gọi cảnh sát!"

Hung thủ giơ da/o lên, từng bước tiến lại gần antifan: "Kẻ nói dối đáng ch/ết!"

Antifan nhặt chiếc ghế đẩu bên cạnh đập về phía kẻ gi/ết người, rồi hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài cửa.

Kẻ gi/ết người trúng đòn, tức giận lao về phía trước, dùng da/o đâ/m vào lưng antifan.

Antifan hét lên rồi ngã xuống đất, anh ta liên tục la hét xin tha mạng.

"Gi/ết mày, gi/ết mày!" Kẻ gi/ết người thở hổn hển, đâ/m từng nhát vào antifan.

Antifan liên tục gào thét, rồi dần dần không thể vùng vẫy được nữa.

Kẻ gi/ết người đứng dậy, cười như điên: "Tao gi/ết mày rồi! Tao đã làm được! Ai dám mắng ta!"

Anh ta bật điện thoại di động lên và quay video trực tiếp t/ấn cô/ng antifan, vừa quay phim vừa dùng máy thay đổi giọng nói: "Như các bạn mong muốn, tôi đã gi/ết Gothic Mao Mao. M/ẹ ki/ếp, thực ra con kh/ốn này là một người đàn ông! Từ giờ trở đi không ai được nghi ngờ chất vấn tôi nữa!"

Dưới góc quay của anh ta, Antifan từ từ t/ắt th/ở, ngừng giãy giụa.

Sau khi quay video xong, kẻ gi/ết người nhanh chóng mở cửa phòng ngủ rời đi, lao ra khỏi phòng khách rồi biến mất ngoài hành lang.

Tôi bước qua cánh cửa lời thề, nhìn vào cái x/ác vừa ch/ết, nhắm mắt lại để hấp thụ dương khí.

Ah, lần đầu tiên tôi ăn no như vậy.

Thật là thoải mái.

Khi tôi cảm thấy no hơn, những vết s/ẹo trên cơ thể tôi bắt đầu lành lại.

Sau khi hút dương khí, tôi trở về phòng ngủ và đóng cửa lời thề lại.

Trong ba lời thề, một lời thề đã bị loại bỏ.

9

Đúng giờ, Lục Minh Sâm về nấu ăn cho tôi, tôi kể cho anh ấy chuyện xảy ra ngày hôm nay.

"Em có nói địa chỉ ra không?" Lục Minh Sâm hỏi.

Tôi gật đầu: "Hình như kẻ gi/ết người đó đã biết địa chỉ và đã chốt tiểu khu của chúng ta, vì vậy em cũng nói thẳng ra."

Lục Minh Sâm bất lực thở dài.

Tôi chu miệng làm nũng: "Anh ta kh/iêu kh/ích em như vậy, thì em nói thôi. Ông xã, lớn chuyện thì chúng ta chuyển nhà!"

Với vẻ ngoài đầy s/ẹo của tôi bây giờ, chu miệng làm nũng sẽ trông rất đáng sợ.

Nhưng cách này vẫn có hiệu quả với Lục Minh Sâm.

Anh ấy xoa xoa lông mày: "Viên Viên, tạm thời chúng ta không thể chuyển nhà được.”

"Tại sao?" Tôi hỏi.

Lục Minh Sâm nói: "Em đã hút dương khí của người ta?"

Tôi gật đầu.

"Vậy thì rất nhanh em có thể nhớ lại mọi chuyện.” Lục Minh Sâm nói.

Anh ấy đứng dậy, nắm lấy tay tôi rồi dẫn tôi vào phòng ngủ.

"Làm cái gì vậy, ông xã?" Tôi chớp mắt tò mò.

"Đậ/p vỡ bức tường này, nhẹ nhàng một chút, tốt nhất là đừng phát ra âm thanh gì.” Lục Minh Sâm ra lệnh.

Phòng ngủ được ngăn cách với nhà bếp bằng một bức tường rất dày.

Tôi giơ tay lên phá tung bức tường, sử dụng m/a lực của mình tạo ra một rào chắn để không ai khác trong tòa nhà có thể nghe thấy.

Trên tường bị phá ra một cái lỗ, bụi rơi xuống, hóa ra bên trong rỗng tuếch.

Trong bức tường trống, vậy mà có hai bộ xương!

"Đó là…" Tôi ngạc nhiên.

Lục Minh Sâm nói: "Nhớ không? Viên Viên, l/ệ qu/ỷ có cấp bậc, gi/ết càng nhiều người thì năng lực càng mạnh, càng dữ tợn. Bởi vì mỗi khi em gi/ết ai đó, l/ệ qu/ỷ sẽ hút dương khí của người đó để tăng cường sức mạnh cho chính nó.”

Anh ấy quay sang nhìn tôi: "Khi anh h/ồi si/nh em, em biến thành l/ệ qu/ỷ, căm hận ngút trời, không tỉnh táo. Em đã bao giờ tự hỏi làm thế nào mà em tỉnh lại và có thần trí chưa?"

Đây là một câu hỏi mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Bởi vì từ khi tôi bắt đầu biết mình được h/ồi si/nh, tôi đã có thần trí.

"Đây là lý do tại sao.” Lục Minh Sâm chỉ vào x/ác ch/ết trên tường nói: "Hai người này là hung thủ gi/ết em lúc trước. Ngay khi em sống lại, anh đã kéo vali chứa th/i th/ể của em đi qua hầu hết thành phố đến con hẻm nơi em đã ở.”

"Khi đến nơi đó, em càng ngày càng hưng phấn, anh xé bùa, mở vali ra rồi em đi ra..."

Một vài hình ảnh lóe lên trong tâm trí tôi.

Trong cơn mưa như trút nước.

Tôi vật lộn trên mặt đất, trái tim tôi tan vỡ, cơ thể tôi có rất nhiều vết cắt.

Tôi đã khóc và cầu xin bọn họ tha cho tôi.

Bọn họ nói: "Không được đâu người đẹp, cô đã nhìn thấy mặt của chúng tôi rồi.”

Trong ánh sáng lờ mờ, hai khuôn mặt g/ớm gh/iếc, giống như một cơn ác mộng đã in sâu vào tâm trí tôi.

Đau khổ.

Đau khổ vô biên.

Họ lôi tôi vào một căn phòng, kh/oét m/ắt tôi, cắ/t chân tay tôi, phân x/ác tôi thành nhiều mảnh, sau đó nhét tôi vào túi nhựa rồi ném x/ác tôi đi khắp nơi.

Đó là một đêm mưa như trút nước.

Lục Minh Sâm kéo vali, chậm rãi đi vào trong hẻm.

Anh ta xé lá bùa ra khỏi vali, mở nó ra và nói với tôi: "Hãy trả thù đi.”

Tôi hét lên và và đi theo mùi hương.

Khi một kẻ gi/ết người gi/ết người, anh ta đã bị vấy bẩn với sự phẫn nộ của nạn nhân. Nạn nhân biến thành l/ệ qu/ỷ, sẽ lần theo sự phẫn nộ mà tìm tới.

Tôi đã gi/ết hai kẻ gi/ết người đó và hút dương khí của chúng.

Lục Minh Sâm hướng dẫn tôi mang th/i th/ể vào căn phòng này và giấu nó trong tường.

Sau khi hút tinh huyết và dương khí của hai người, không bao lâu sau, tôi trở nên tỉnh táo.

Nhớ tới tất cả, tôi ôm lấy Lục Minh Sâm, lặng lẽ rơi lệ.

"Tất cả đã qua rồi.” Lục Minh Sâm vuốt tóc tôi: "Anh đã bố trí trận pháp ở đây, nhốt x/ác ch/ết và li/nh h/ồn của bọn họ ở đây, làm hang ổ cho em, để đảm bảo x/ác ch/ết của em không bị th/ối r/ữa, nếu em rời đi..."

Anh ấy ôm lấy mặt tôi và đặt một nụ hôn lên đôi môi đen của tôi: "Rất nhanh sau đó em sẽ bị th/ối r/ữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.