Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Dịch

Chương 20: Hoảng sợ




Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Bốn người đệ tử lần lượt chạm vào lồng chim.

Không hổ là người mà Trấn Thủ đại nhân chọn trúng, dù là Vương Nhị Quan, Kỷ Lạc Dương hay là Tiểu Hòa nhìn qua nhỏ nhắn xinh xắn, con chim sẻ nhỏ có huyết mạch Bạch Hoàng này đều kêu lên không nhỏ, đều đưa ra đánh giá rất cao.

Trong đó, tiếng kêu vang dội nhất dành cho Vương Nhị Quan.

Phiền muộn vừa rồi bị quét sạch sành sanh, Vương Nhị Quan vô cùng vui sướng, không nhịn được mà nhếch miệng mỉm cười, nhìn về phía Lâm Thủ Khê với vẻ khiêu khích.

Lâm Thủ Khê chú ý tới, mặc dù tiếng kêu của con chim sẻ này vừa to vừa rõ, đánh giá bọn họ khá cao, thế nhưng từ đầu tới cuối đều mang theo thần thái khinh thường.

Đó là sự khinh thường từ sinh vật có huyết thống cao đẳng.

Chẳng biết tại sao, Lâm Thủ Khê lại hơi kháng cự, do dự không tiến.

"Thế nào?" Tiểu Hòa nhận ra sự khác thường của hắn.

"Không sao." Lâm Thủ Khê lắc đầu.

Vương Nhị Quan không quên mỉa mai: "Không phải ngươi bị con bạch nhãn... Bạch Đồng đại tiên dạo sợ chứ?"

Lâm Thủ Khê không trả lời.

Tâm của hắn rung động, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

Tựa như có vận mệnh âm thầm dẫn dắt, chẳng biết lúc nào hắn đã đi tới trước mặt nó, đưa tay chạm vào chiếc lồng hơi lạnh.

Rung động có nơi lan tỏa.

Tựa như máu thịt cả người là một cái ao, luồng rung động này chìm vào trong đó, lại có một tiếng phá xác xuất hiện, dẫn tới xương cốt khắp cơ thể cùng lúc run rẩy.

Tiếp đó, chiêu thức của Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh tựa như sương mù mịt mờ dâng lên từ đáy lòng,  lượn lờ ngưng tụ tại lồng ngực, tựa như một con chim sẻ màu đen giương cánh, bao phủ hắn vào trong.

Lâm Thủ Khê cảm thấy mình đang đứng trong một cánh đồng tuyết, bốn phía mênh mông không người, tuyết lớn liên tục hạ xuống không ngừng, nơi sâu xa trong cánh đồng tuyết có một tòa đại điện bằng đồng ẩn hiện, một cái bóng đen nhánh bị đóng đinh trong đại điện, thanh kiếm đâm xuyên qua người nó đều có rỉ xanh xuất hiện.

Khi hắn lấy lại tinh thần, phát hiện xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Vẫn là tiếng cười của Vương Nhị Quan phá vỡ yên tĩnh.

Vân chân nhân nhìn Lâm Thủ Khê mà lắc đầu, ý nghĩ quý tài của hắn ta cũng biến mất.

Chim sẻ trong lồng không hót không kêu, tựa như vô cùng khinh thường thiếu niên trước mắt vậy.

Thế nhưng chỉ Lâm Thủ Khê có thể thấy rõ, sự khinh thường trong mắt con chim này đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự sợ hãi khôn cùng!

Tựa như là tội thần gặp được quân vương, chỉ dám quỳ sát không dám ngẩng đầu, càng không nói tới việc lên tiếng!

Tay của Lâm Thủ Khê rời khỏi chiếc lồng, quay người rời đi.

Khi Vân chân nhân tới xách lồng chim đi, chim sẻ nhỏ mới kêu một tiếng.

Sắc trời lóe lên, tiếng sấm vang ầm ầm.

Một tia sét bị dẫn dắt xuống, bổ vào cây cổ thụ khi trước, cây cổ thụ bị đánh nát, khói bay lên cuồn cuộn.

"Đừng nản chí, con gà mắt đen kia không biết tốt xấu, huống chi chúng ta là người, khi nào tới lượt một con thú vật khoa tay múa chân đây?"

Sau khi Vân chân nhân rời đi, Vương Nhị Quan hư tình giả ý an ủi hai câu.

"Ta không nản chí." Lâm Thủ Khê nói.

Ngược lại, hắn càng tò mò đối với xuất thân của mình hơn, hắn biết, sự sợ hãi trong đôi mắt con chim sẻ kia là tới từ Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh trong người mình, Hắc Hoàng... có liên quan gì tới Bạch Hoàng trong truyền thuyết tại đây hay không?

"Không nản chí thì tốt." Vương Nhị Quan cũng hơi không vui, gã lại qua loa vài câu: "Vừa nãy Vân chân nhân cũng đã nói, con đường đại đạo, chúng ta chỉ mới vừa cất bước, về sau còn cần từ từ..."

Tiểu Hòa không nghe nổi nữa, nàng đi tới, kéo tay áo Lâm Thủ Khê, nói: "Đi thôi, chúng ta không nghe thú vật khoa tay múa chân."

"Ngươi!" Khuôn mặt Vương Nhị Quan đỏ lên, sau đó lẩm bẩm: "Hừ, biểu hiện hôm nay của ta là tốt nhất, chắc hẳn các ngươi đang ghen ghét ta, bản thiếu gia cũng lười so đo với các ngươi."

Sát hạch ngày hôm nay đã kết thúc, tia chớp cuối cùng lại dọa sợ mọi người, Vân chân nhân bấm tay tính toán, cũng không tính được tại sao lại xuất hiện tia sét này, chỉ coi là một sự trùng hợp.

Trước khi Vân chân nhân rời đi lại viết mấy phần kinh pháp tu hành, kinh pháp viết trên tường viện, tầm quan trọng từ cao tới thấp.

Trong mắt mọi người, biểu hiện Lâm Thủ Khê là kém cỏi nhất, thế nhưng Tiểu Hòa vẫn thích ở bên Lâm Thủ Khê.

"Tiểu Hòa cô nương vẫn không rời không bỏ." Kỷ Lạc Dương cười nói.

"Hừ, ta thấy cô nàng này chỉ là ham sắc đẹp của tên kia mà thôi, chờ ta gầy đi chắc chắn sẽ đẹp trai hơn hắn!" Vương Nhị Quan tức giận nói.

"Theo ta thấy Lâm Thủ Khê cũng không phải chỉ có đẹp trai thôi đâu, chiêu thức võ học của hắn vô cùng vững chắc." Kỷ Lạc Dương thu hồi ý cười.

"Hình như gần đây quan hệ giữa ngươi với hắn rất không tệ chứ?" Vương Nhị Quan nheo mắt lại.

"Truyền thừa của Thần linh sắp tới, hắn có thiên phú hơn người, lại là trọng thương khó lành, dù cho như vậy cũng không tiêu cực, là một người rất được" Kỷ Lạc Dương nói.

"Xùy, ta thấy hắn chỉ cố giả bộ trấn định mà thôi, chờ tới khi một mình trong phòng, chưa biết chừng còn khóc đây." Vương Nhị Quan có ý kiến khá lớn đối với Lâm Thủ Khê.

Gã cũng đã quan sát cảnh tượng luận võ giữa Kỷ Lạc Dương và Lâm Thủ Khê, tuy chỉ đánh nhau bằng chiêu thức, thế nhưng gã là người có kiến thức, biết tại phương diện võ đạo Lâm Thủ Khê có tạo nghệ khá cao, gã còn vô sỉ chạy tới gặp Lâm Thủ Khê để thỉnh dạy võ học, ai biết Lâm Thủ Khê chỉ nói một câu "quên".

Điều này làm cho gã cảm thấy oán giận, tức giận thật lâu.

Trên thực tế, Lâm Thủ Khê đúng là đã quên, từ khi hắn bắt đầu học tập Bạch Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh, tất cả võ công khi trước học được đều dần dần biến mất.

Hắn không nhớ nổi bất cứ chiêu thức gì, thế nhưng những chiêu thức này lại bị Kiếm kinh luyện hóa thành bản năng.

Trong vòng mấy ngày sau đó, bọn họ đều đang chăm chú học tập tâm pháp do Vân chân nhân để lại.

Tâm pháp này tổng cộng chia làm ba bộ phận: Luyện Thể, Đoán Phách, Thông Thức.

Đây là tâm pháp cơ sở nhất cũng hữu hiệu nhất, có thể làm cho cơ thể và tinh thần thêm bền bỉ, đồng thời tăng cường lực cảm giác.

Trừ ba bộ phận tâm pháp này ra, Vân chân nhân còn để lại ba pháp thuật không có tác dụng gì, cung cấp bọn họ luyện để giải buồn.

Ba pháp thuật này theo thứ tự là Khu Hàn, Tịch Thủy, Thụ Địch.

Khu Hàn tên như ý nghĩa chính là để xua tan rét lạnh, thế nhưng hiện tại là ngày mùa hè, vô cùng khô nóng, căn bản không có khí lạnh để mà xua tan. Tịch Thủy cũng dễ hiểu, thế nhưng xung quanh cổ đình đều là vách núi cheo leo, hồ lớn trước mắt cũng đã khô cạn, làm gì có nước để cho bọn họ loại bỏ chứ?

Thụ Địch chính là phóng ra địch ý, để cho kẻ địch xung quanh sinh ra ý nghĩ công kích chính mình.

Thế nhưng bọn họ mới tu đạo không lâu, gặp được kẻ địch đều sợ tránh không kịp, làm sao có thể sử dụng loại pháp thuật này để chịu đánh chứ?

Nói tóm lại, ba pháp thuật này không có tác dụng gì, thế nhưng hết lần này tới lần khác bọn chúng lại vô cùng tối nghĩa khó học.

Theo như lời nói của Vân chân nhân, đây chỉ là pháp thuật để kiểm tra thiên phú học tập của bọn họ sau khi bọn họ nện vững cơ sở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.