Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Dịch

Chương 19: Kiểm tra




Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

"Có lẽ là một con yêu quái đáng sợ." Lâm Thủ Khê thuận miệng nói.

"Yêu quái không đáng sợ chút nào cả." Tiểu Hòa lại nhấn mạnh lần nữa: "Những Tà Thần trong biển rộng và xác rồng được vùi dưới bùn đất mới là kẻ địch đáng sợ nhất."

"Đúng vậy." Lâm Thủ Khê nghĩ nếu là kẻ địch đáng sợ nhất, chắc hẳn là điều mọi người đều biết, cho nên hắn âm thầm ghi nhớ, sau đó gật đầu.

"Ừm, nhất là xác rồng, rõ ràng Long tộc đã bị diệt tộc nhiều năm như vậy, thế nhưng những bộ xương trắng kia lại vẫn cứ âm hồn bất tán, thỉnh thoảng lại leo ra khỏi lòng đất." Tiểu Hòa nghĩ lại còn run sợ, nói: "Cô cô của ta nói cho ta biết, tường thành bên ngoài Thần Sơn đều đã từng bị xác rồng đánh vỡ vài lần, mà một con mạnh nhất trong số chúng đã từng suýt nữa áp sát Pháp thân tổ sư."

"Pháp thân tổ sư?' Lâm Thủ Khê tò mò hỏi lại.

"Đúng thế, chính là pháp thân của thủy tổ Nhân tộc chúng ta." Tiểu Hòa nói.

"Thủy tổ... người này lại có thể sống tới ngày nay?" Lâm Thủ Khê nhớ tới Trang Tử dưới ngòi bút của Bành Tổ.

"Tại sao ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết vậy?"

"Ta không nhớ rõ rất nhiều chuyện, đầu ta bị thương rất nặng, ngươi... hẳn là nhìn ra được." Lâm Thủ Khê nói với vẻ ngượng ngùng.

"Ừ! Đúng là đã nhìn ra." Tiểu Hòa nghĩ tới việc ở chung mấy ngày nay, gật đầu như có thật.

Lâm Thủ Khê phối hợp thở dài.

Hắn không hỏi tới chuyện của Thủy tổ, nếu Thủy tổ cũng là đại nhân vật mà người người đều biết, vậy sau này luôn có cơ hội biết được.

"Cám ơn ngươi." Lâm Thủ Khê bỗng nói.

"Cám ơn ta làm gì?" Tiểu Hòa hỏi.

"Cám ơn ngươi đã giúp ta nhớ lại nhiều chuyện như vậy." Lâm Thủ Khê nói.

"Vậy ngươi muốn cám ơn ta như thế nào?" Tiểu Hòa ngượng ngùng hỏi.

"Ngươi muốn cái gì?"

"Ừ... vậy thì bị ta ăn hết đi." Tiểu Hòa mỉm cười.

"Đổi một yêu cầu khác đi, ta còn muốn sống tiếp." Lâm Thủ Khê nói với giọng nghiêm túc.

"Ngươi đúng là một người không thú vị mà." Tiểu Hòa cảm thán.

"Đúng vậy, cho nên ta nghĩ ăn ta cũng rất vô vị." Lâm Thủ Khê nói: "Đây là suy nghĩ cho ngươi."

"Ngươi thú vị hơn ta tưởng đó." Tiểu Hòa lại cười.

Bọn họ ngồi tại vách đá đón gió nhìn về nơi xa, cho tới khi cả con chim kia lẫn hồ đều bị bóng đêm nuốt hết.

Hôm sau, trời vừa sáng, Vân chân nhân xuất hiện trong sân, vẫn đeo một thanh kiếm gỗ, trên tay lại là một chiếc lồng chim làm bằng đồng, trong lồng chim có một con chim sẻ với đôi cánh sáng trong.

Hắn ta tới thiết lập sát hạch cho bọn họ.

Vân chân nhân tóm tắt nói về nội dung sát hạch, nội dung có hai:

Một là để bọn họ lấy chân khí điều khiển châm sắt cắm vào gỗ, nhìn xem có thể đâm sâu bao nhiêu; hai là đứng trước lồng chim, dùng tay chạm vào sợi đồng của lồng chim, chim sẻ trong lồng sẽ thông qua tiếng kêu để phán đoán tiêu chuẩn căn cốt của đối phương.

"Con chim sẻ này thông minh như vậy sao?" Vương Nhị Quan nhìn con chim nhỏ màu trắng xinh đẹp trong lồng mà vô cùng ngạc nhiên thán phục.

"Đây là loại chim quý giá nhất của Vu gia, trong cơ thể của nó có huyết mạch thượng cổ Bạch Hoàng sớm đã tuyệt tích." Vân chân nhân nói rất bình thản, lại lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Nếu không phải nó ở trong lồng, chỉ dựa vào lời nói vừa rồi của ngươi, nó sẽ mổ bụng ngươi, mổ mắt ngươi, ăn sạch máu thịt trên người ngươi."

Bạch Hoàng thời thượng cổ...

Vương Nhị Quan giật mình, gã biết điều này có ý gì, trong truyền thuyết thời viễn cổ, có Long Hoàng nghỉ ngơi trong đám mây sấm sét, quan sát trần thế từ trên cao, ánh mắt chiếu tới đều là lãnh thổ, những nơi có bóng hình của nó lướt qua, dù là Tà Linh hay Thần Linh đều im lặng không dám nói chuyện!

Nếu nói phần lớn Thần linh chỉ là truyền thuyết, vậy thì Bạch Hoàng kia lại càng là truyền thuyết trong truyền thuyết, đó một trong một vài bóng hình ít ỏi bao phủ thế gian từ thời điểm hỗn độn sơ khai!

Con chim sẻ nho nhỏ này, lại là hậu duệ của nó, mặc dù cách không biết mấy ngàn mấy vạn thế hệ, thế nhưng vẫn vô cùng cao quý.

Vương Nhị Quan vội vàng chắp tay trước ngực, kêu vài câu đại tiên, hi vọng con chim sẻ nhỏ này bớt giận.

Vân chân nhân không nói nhảm nữa, hắn ta mang theo lồng chim đi ra ngoài, dẫn bọn họ đi tới một cây cổ thụ.

Cây cổ thụ thân cành vặn vẹo, lá đã rụng hết, tựa như đã chết từ lâu.

Vân chân nhân lấy một cây châm sắt dài nhỏ cho bọn họ, để bọn họ lấy chân khí điều khiển cây châm này đâm vào cây cổ thụ phía trước.

Vương Nhị Quan xung phong đi đầu, gã điều khiển châm sắt, mới bắt đầu châm sắt vẫn dao động không ngừng, thế nhưng rất nhanh gã đã nắm giữ được bí quyết và điều khiển ổn định, chỉ là mặc dù cây cổ thụ kia có vẻ như đã chết, thế nhưng thân cây vẫn rất cứng rắn, châm sắt chỉ đâm vào hơn một tấc là khó có thể tiến thêm.

Vương Nhị Quan nơm nớp lo sợ khi nhìn về phía Vân chân nhân, thấy Vân chân nhân gật đầu, gã mới thở phào một hơi.

Kỷ Lạc Dương cũng điều khiển châm như gã, kết quả cuối cùng lại xấp xỉ như Vương Nhị Quan.

Tiếp theo chính là Tiểu Hòa, chân khí của Tiểu Hòa thiên hướng nhu hòa, khi điều khiển cũng đâu vào đấy, thế nhưng bởi vì quá mức thong thả, khi đâm vào cây cũng không đủ lực, kết quả hơi kém hai người trước.

Người cuối cùng là Lâm Thủ Khê.

Lâm Thủ Khê tiếp nhận châm sắt, ngẫm nghĩ nghiêm túc một lát.

"Không được thì cũng đừng miễn cưỡng, miễn làm cho vết thương của ngươi tăng lên." Vương Nhị Quan cười nói.

Kỷ Lạc Dương nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc nghiêm nghị.

Tiểu Hòa nắm chặt nắm tay nhỏ, tựa như đang động viên hắn.

Nụ cười của Vương Nhị Quan rất nhanh đã đông cứng lại.

Bởi vì cây châm kia lại thật bay lên.

"Không phải là ngươi đang gian lận giúp hắn đấy chứ?" Vương Nhị Quan nhìn về phía Tiểu Hòa.

"Xuỵt, đừng quấy rầy hắn." Tiểu Hòa trừng mắt nhìn lại.

"Không phải hắn là phế nhân sao?" Vương Nhị Quan không thể tiếp nhận.

"Hắn chỉ bị thương mà thôi, khi vết thương lành lại chắc chắn lợi hại hơn ngươi, về sau ngươi ít bỏ đá xuống giếng thôi." Tiểu Hòa rất che chở Lâm Thủ Khê.

Vân chân nhân nhìn cây châm kia, lại nghĩ tới Lâm Thủ Khê bị thương, lại sinh ra một loại cảm giác đáng tiếc.

Ông ta cảm thấy người này là một người có tài, chỉ tiếc việc tiếp nhận truyền thừa của Thần linh là chuyện trong vòng một tháng này, thời gian sẽ không chờ hắn.

Cảm xúc đáng tiếc là thứ nhạt nhòa mà không có ý nghĩa.

Vân chân nhân đẩy chiếc lồng chim lơ lửng bay tới, chim sẻ nhỏ lông trắng mắt đen thì kêu hai tiếng, nghe tựa như một vật vô hại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.