Siêu Cấp Đại Gia

Chương 43




Chương 43

Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, không nói không được.

“Thưa ông, thưa bà, khách sạn chúng tôi có quy định, chỉ có khách hàng VIP mới được hưởng đãi ngộ này, mà người đàn ông trẻ tuổi này là một trong số những khách hàng bạch kim hiếm hoi của khách sạn, nên sẽ được hưởng sự đãi ngộ khác, mong ông bà hiểu cho.”

Đen đủi vãi ra mà!

Hồ Hiểu Đông và Trương Văn Tịnh phút chốc sửng sốt.

Hội viên Bạch kim là hội viên VIP nhất của khách sạn năm sao Long Thịnh!

Đồ ăn, chỗ ở miễn phí thì không nói làm gì nhưng còn được hưởng thêm dịch vụ đặc biệt của khách sạn, khiến khách hàng có được trải nghiệm như được làm thượng đế.

Bởi lẽ phí mỗi năm của hội viên Bạch kim đã lên tới 50 triệu, cao gấp mười một lần bình thường không chừng.

Phải biết là ở thành phố Bình An có chưa đến mười là hội viên Bạch kim.

Người có được thân phận như thế thì nhất định vô cùng giàu có, chắc chắn là một sếp lớn.

Mà Hồ Hiểu Đông và Trương Văn Tịnh còn không được tính là hội viên bình thường thì hội viên Bạch kim quả là giấc mơ xa vời đối với họ.

Ngay lúc này Hồ Hiểu Đông và Trương Văn Tịnh kinh ngạc không nói nên lời.

“Gì…gì cơ? Anh…anh ấy là hội viên Bạch kim?” Hồ Hiểu Đông lắp bắp nói.

“Không thể nào! Hội viên Bạch kim đi ăn sao có thể chỉ gọi mỗi phần salad lại còn uống nước lọc được?” Hồ Hiểu Đông liên tiếp đặt ra câu hỏi.

Nhân viên phục vụ khách sạn lắc đầu: “Cái này thì tôi không thể biết được, dù sao thì thân phận không sai đâu. Ngoài ra tôi phải nhắc nhở hai người rằng vị khách hội viên Bạch kim này chỉ dùng nước lọc của Fiji, là loại nước lọc tinh khiết nhất trên thế giới. Được rồi, hai người tiếp tục dùng bữa đi.”

Thứ nước lọc nhìn có vẻ bình thường kia lại tới từ Fiji – thành trì cuối cùng của thiên đường nhiệt đới.

Loại nước lọc này giàu SiO2, Ca và Mg, không có một chút chất ô nhiễm nào, cũng không có hợp chất nhân tạo, có lợi cho việc điều tiết sự trao đổi chất của cơ thể.

Hiệu quả có thần kỳ đến thế không thì không biết nhưng đây đích thực là loại nước đắt đỏ nhất trên thế giới rồi, một ly nước thôi cũng đủ đè bẹp một chai rượu vang mà cặp tình nhân kia đang uống.

Tam quan của Hồ Hiểu Đông và Trương Văn Tịnh sụp đổ hoàn toàn.

Nếu không phải một người có đẳng cấp và tiền bạc, người ta sẽ không thể tưởng tượng nổi đâu. Đến cốc nước mà cũng là từ Fiji thì nguyên liệu của đĩa salad rau quả kia cũng phải tới từ đảo Nam Hải xa xôi không biết chừng.

Lúc này, nét mặt của Hồ Hiểu Đông và Trương Văn Tịnh ngoài sự kinh ngạc còn có vài phần ngại ngùng.

Vốn định tỏ vẻ như dân thượng lưu, đến để giảm bớt áp lực cho công việc thường ngày, nhưng chẳng thể ngờ được lại đụng phải một sếp tổng giàu ngầm.

Mà bản thân lại chưa trải đời bao giờ, như con ếch trong miệng giếng đầy mặc cảm, hèn nhát, bất lực.

“Thế cậu có biết anh ta là sếp nào của thành phố Bình An không?” Hồ Hiểu Đông hoang mang hỏi.

“Tôi không biết. Thành thật khuyên hai người một câu đừng nên thăm dò gì nữa.” Người phục vụ lắc đầu.

Chúng tôi không biết, chúng tôi cũng không dám hỏi.

Người phục vụ này rất có kinh nghiệm. Chuyện gì mà ngoài tầm với của anh ta thì tuyệt đối không nên đào sâu, tránh rắc rối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.