Siêu Cấp Đại Gia

Chương 40




Chương 40

Nhưng Triệu Thiết Sơn đã sai rồi, Thẩm Lãng không phải người kế thừa của y học cổ đại, anh là người kế thừa của nghề thầy thuốc, trên thế giới này chỉ duy nhất hai người là anh và thầy Triệu Linh Xu.

Dù cho Đại học y khoa thủ đô có cho cơ hội, Thẩm Lãng cũng sẽ không bị cám dỗ, chứ đừng nói đến bệnh viện thành phố Bình An.

“Không cần đâu, tôi không có hứng thú.”

Nói xong, Thẩm Lang muốn rời đi.

Triệu Thiết Sơn hối hận cũng đã muộn rồi, tự trách mình.

Nếu như vừa rồi thái độ của ông ta đối với Thẩm Lãng tốt hơn một chút, thì sẽ không xảy ra hiểu nhầm, nói không chừng còn có thể giữ được Thẩm Lãng ở lại.

“Cậu Thẩm xin dừng bước, cậu có hứng thú với viện nghiên cứu mà bệnh viện chúng tôi hợp tác với khoa Y học của đại học Bình An không?” Triệu Thiết Sơn vẫn không từ bỏ.

“Không hứng thú.” Thẩm Lãng dứt khoát lắc đầu.

Nói trắng ra, viện nghiên cứu là chuyên làm những việc vặt vãnh cho giáo viên, chẳng khác gì trên lớp.

Một người có tay nghề chữa bệnh cao, hiểu biết tất cả mọi thứ, còn cần một thầy giáo tầm thường như ông ta giảng đạo ư, những ngày tháng như thế này đã qua từ bốn năm trước rồi, Thẩm Lãng thực sự cảm thấy như vậy là quá đủ.

“Cậu Thẩm cứ suy nghĩ đi, tôi ủng hộ việc cậu vào giảng dạy ở viện nghiên cứu, là một giáo viên tôi sẽ gọi điện thoại cho giáo sư Hác Lập Đông, giúp cậu sắp xếp những thứ cần thiết, chắc cậu cũng đã nghe nói đến giáo sư Hác rồi chứ, ông ấy cũng là một giáo sư giỏi trong trường cậu.”

Tất nhiên, Thẩm Lãng biết Hác Lập Đông, ông ấy là giáo viên lớp đông y của anh!

Đây là quá trình trở thành đồng nghiệp của giáo viên!

“Tiểu Thẩm, cháu cứ suy nghĩ kỹ đi, vào được viện nghiên cứu thì tương lai của cậu sẽ trải đầy hoa hồng.” Lúc này, Tống Tri Viễn cũng cất lời khuyên.

“Vậy thì thử xem sao.” Thẩm Lãng điềm tĩnh nói.

Chỉ cần không phải làm chân sai vặt cho giáo sư là được.

Tới lúc này, Triệu Thiết Sơn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Quả là không ngoa, ông ta hoàn toàn hiểu rõ, một người kế thừa của y học cổ đại có thể tạo ra giá trị to lớn cho bệnh viện.

Sau đó, Thẩm Lãng được Tống Tri Viễn kéo đi, tìm một quán trà để ngồi uống trà.

Còn Triệu Thiết Sơn không một giây do dự, ông ta lập tức mở một cuộc họp, phê bình hành động nhận phong bì của chủ nhiệm Lưu trước mặt mọi người, còn thông báo cho toàn bệnh viện.

Chắc chắn rồi, điều này khiến chủ nhiệm Lưu vô cùng ngạc nhiên, ông ta biết mối quan hệ giữa mình và viện trưởng cũng được coi là tốt, không nhất thiết phải làm ông ta mất mặt trước cả bệnh viện đến vậy.

Chỉ có một lý do, đó là Thẩm Lãng đã ra tay rồi!

Chủ nhiệm Lưu vô cùng hối hận, nếu biết trước thì đã không lún sâu vào vũng bùn này rồi, cứ âm thầm mà làm nên chuyện lớn chẳng phải tốt hơn biết bao nhiêu sao, việc gì phải khiêu khích Thẩm Lãng!

Buổi chiều, Tống Tri Viễn trở về khách sạn, tâm trạng ổn hơn rất nhiều.

Tống Từ – cháu gái Tống Tri Viễn đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy ông mình có vẻ rất vui, bèn tò mò hỏi: “Ông ơi, có chuyện gì vui sao?”

“Tiểu Từ, hôm nay ông đã ngồi uống trà và nói chuyện với Tiểu Thẩm.” Tống Tri Viễn cười nói.

Nghe thấy vậy, khuôn mặt thanh tú của Tống Từ khẽ cau lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.