Siêu Cấp Đại Gia

Chương 39




Chương 39

Nghe vậy, Thẩm Lãng liền cười lạnh một tiếng, những người giàu có thực sự sẽ không cố tình phô trương, cũng như những người tài thực sự sẽ không dễ dàng gì mà khoe mẽ tài năng của mình ra.

Nhưng có điều, bây giờ Thẩm Lãng quyết định dùng hành động thực tế để nói cho Triệu Thiết Sơn biết rằng, kỹ thuật đông y không phải thứ có thể tùy tiện làm ô uế!

Bộp!

Thẩm Lãng liền điểm một phát vào huyệt bách hội (huyệt đỉnh đầu) của Triệu Thiết Sơn.

Bỗng nhiên, Triệu Thiết Sơn đứng bất động tại chỗ như một khúc gỗ.

Không phải là ông ta không muốn chuyển động, mà là toàn thân ông ta đã mất đi cảm giác, thân thể trong tình trạng phi trọng lượng, khiến ông ta có cảm giác như mình sắp chết rồi.

Điều này cũng khiến cho Tống Tri Viễn rất sốc.

Bộp!

Lại một phát nữa, Thẩm Lãng đã giải huyệt.

Triệu Thiết Sơn bỗng nhiên bị co giật, sau đó ngã dập mông xuống đất, sống lưng lạnh toát, vã mồ hôi lạnh.

“Thế nào, cảm giác chết giả vờ thoải mái chứ?” Thẩm Lãng cười nhạo.

“Cậu! Cậu vừa làm gì tôi!” Triệu Thiết Sơn còn chưa hoàn hồn.

“Huyệt đã được giải rồi, ông không làm sao hết nhưng ông phải nhớ cho tôi, đừng làm vấy bẩn kỹ thuật đông y, những thứ ông với không tới không có nghĩa là không tồn tại, mà là vì ông không đủ năng lực mà thôi!”

“Thật sự có kỹ thuật điểm huyệt là kỹ thuật điểm huyệt thật sao?” Triệu Thiết Sơn còn chưa hết hoang mang.

Người tầm thường chính là hay sinh sự, tốt nhất không thể hiện ra, bạn đã không tin rồi, thì sau khi thể hiện, bạn sẽ càng không tin.

Thẩm Lãng đã giải huyệt.

Nhưng Triệu Thiết Sơn vẫn thấy vô cùng sợ hãi và cảm giác phi trọng lượng như gần chết ban nãy vẫn như tồn tại và tiếp diễn.

Cũng vào lúc này, cuối cùng Triệu Thiết Sơn cũng đã hiểu hóa ra trên đời này thật sự có kỹ thuật điểm huyệt.

Mà không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn cậu thanh niên trẻ tên Thẩm Lãng này đã dựa vào kỹ thuật điểm huyệt mà trở thành người kế thừa của y học cổ đại!

Viễn cảnh thế giới đã hoàn toàn bị đảo ngược, khi Triệu Thiết Sơn nhìn Thẩm Lãng, đôi mắt khó lòng giấu đi sự sợ hãi.

“Cậu Thẩm, đắc tội rồi, là tôi ngu dốt, không biết trên đời có người tài, thật hổ thẹn, hổ thẹn quá!”

Đầu óc Triệu Thiết Sơn vẫn rất nhanh nhạy, biết lúc nào nên nhún nhường.

Ông ta và Thẩm Lãng không hề có mối thù gì với nhau, chủ yếu bởi vì nghi ngờ kỹ thuật điểm huyệt, hôm nay được đích thân thử một lần, tâm phục khẩu phục, tự thề không dám thử lần hai…

Hơn nữa, với người tài giỏi như Thẩm Lãng, không nhất thiết phải làm loạn lên, nghĩ cách giữ cậu ấy lại mới là cách mà một viện trưởng thông minh nên làm.

Số người kế thừa y học cổ đại Trung Quốc rất ít, còn hiếm và quý hơn cả gấu trúc, vậy nên nếu như đã xuất hiện ở thành phố Bình An thì đây chính là một cơ hội tốt, ông ta nhất định phải nghĩ cách dụ cậu ấy.

“Cậu Thẩm, khoa Đông y trong bệnh viện chúng tôi vẫn còn đang trống một chỗ, nếu cậu thích thì hãy tới làm, đương nhiên cậu cũng có thể tự chọn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.