Siêu Cấp Đại Gia

Chương 142




Chương 142

“Đánh anh? Anh không xứng!” Ngữ khí Thẩm Lãng dần lạnh lẽo.

“Sơ hở! Đánh!” Một tiếng rống lớn, nắm tay rắn chắc của Trương Mãnh đã vung đến.

Mắt thấy sắp đánh trúng Thẩm Lãng, lại đột nhiên bị Thẩm Lãng nắm lấy cổ tay.

Chỉ thấy Thẩm Lãng nhẹ nhàng uyển chuyển, cổ tay Trương Mãnh liền phát ra tiếng “rắc”.

Cổ tay trật khớp rồi!

Trương Mãnh đau đến nhe răng trợn mắt, hô to muốn gọi tất cả bảo vệ quán trà đến.

Bất quá nhìn ánh mắt sắc bén của Thẩm Lãng, lại chần chừ.

“Hiện tại chỉ bị trật khớp, nếu anh còn không biết thức thời, tôi sẽ phế luôn tay anh!”

Khí thế của Thẩm Lãng, khiến Trương Mãnh khiếp sợ.

Trương Mãnh không nghĩ đến, Thẩm Lãng ở nhà luyện võ, đặc biệt luyện kỹ tận gốc rễ.

“Cậu…Cậu dám ở trên phố Bình An gây sự? Ông chủ quán trà chúng tôi cùng nhà họ Đỗ có quan hệ rất tốt, cửa hàng này cũng là thuê của nhà họ Đỗ, không sợ đụng chạm sao?”

Nhà họ Đỗ?

Ha ha.

Thẩm Lãng đắc tội nhà họ Đỗ còn ít sao? Tính ra, thật đúng là sắp đem người nhà đó đắc tội hết.

Đồng thời, Thẩm Lãng cũng ý thức được vấn đề lộ ra trong đó.

Nhà họ Đỗ dựa vào tài chính nhà họ Thẩm rót vào, mấy năm nay tung hoành, nhất là đám cháu trai nhà họ Đỗ, ở thành phố Bình An này làm mưa làm gió, hiện tại đến lúc phải tiến hành dạy dỗ lại rồi.

Thật không được, thì đem già trẻ lớn bé nhà họ Đỗ đi dọn nhà vệ sinh công cộng một tháng, để bọn họ trải nghiệm cuộc sống khó khăn một phen.

“Anh ít đem nhà họ Đỗ ra làm lá chắn, thức thời thì cút ngay!” Thẩm Lãng lạnh giọng.

Chỉ cần Trương Mãnh dám ngỗ ngược với Thẩm Lãng lần nữa, Thẩm Lãng ngay lập tức phế cánh tay hắn ta!

Lúc này, Tống Từ ngồi xem kịch cách đó không xa, rốt cục lên tiếng.

“Anh đây chắc là Trương quản lý nhỉ, bản tiểu thư cũng khuyên anh nên chạy nhanh đi, nếu không tôi sẽ nói với ông chủ Cảnh đuổi ông đi!”

Nói xong, Tống Từ chu miệng, sau đó lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị số di động của ông chủ quán trà.

Cô cùng Thẩm Lãng là oan gia, không phải giả, cũng rất vui vẻ xem náo nhiệt của Thẩm Lãng, nhưng lúc này là tình huống đặc thù.

So sánh thì, cô không quen nhìn thái độ kiêu ngạo của tên Dương Tiểu Văn, y như tên ngu ngốc vậy.

Kỳ thật, bản tính cô không hề xấu, chỉ là ở đôi chỗ nhận thức khác với Thẩm Lãng.

Cô lần này ra mặt thay Thẩm Lãng, cũng không phải thấy Thẩm Lãng tốt hơn, mà chỉ cho rằng Dương Tiểu Văn tệ hơn mà thôi.

Trương Mãnh vừa thấy tình huống này, thầm than không ổn, em gái xinh đẹp này, lẽ nào cũng có địa vị sao?

Không đợi Trương Mãnh hỏi, bạn gái Dương Tiểu Văn cũng không còn kiên nhẫn, liếc Tống Từ một cái.

“Đồ nha đầu chết tiệt kia! Chỗ này đến phiên cô nói chuyện à?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Từ liền đen thui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.