Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 8: Dị chất (3)




Hứa Thanh đợi đã ba canh giờ, sau khi suy nghĩ, tay phải nhẹ nhàng đưa lên một chút, một hòn đá được nắm trong tay, hắn ném về phía đối phương.

Tốc độ của hòn đá này rất nhanh, lực tấn công không nhỏ, khi rơi vào thân ảnh đó ở trong sân đổ nát, phát ra tiếng phịch một tiếng.

Thân ảnh kia theo đó lay động, ngã sang một bên giống như một cái xác.

Mà một khắc ngã xuống đó, ánh sáng màu tim kia, xuất hiện ở chỗ đối phương từng ngồi.

Trong nháy mắt nhìn tháy ánh sáng màu tím, trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng, trong mắt dồn dập.

Những ngày gần đây hắn tìm kiếm, chính là tìm ánh sáng màu tím đã từng rơi xuống trong thành trì này.

Lúc này hắn khắc chế đè ép kích động xuống, rồi khó khăn đợi thêm một chút, sau khi xác định không có chướng ngại, hắn bất ngờ xông ra.

Tốc độ nhanh chóng gần như bộc phát toàn bộ sức mạnh, cả người như một con chim ưng, phi thẳng đến chỗ ánh sáng màu tím.

Sau khi nhanh chóng đến nơi, hắn một tay cầm lấy vật phát ra ánh sáng màu tím, thân ảnh không chút do dự nhảy lùi ra xa.

Toàn bộ quá trình tốc độ cực nhanh, cho đến khi lùi ra hơn mười trượng, Hứa Thanh mới thở hổn hển dừng chân, nhìn về phía vật phát ra ánh sáng màu tím hắn nắm ở trong tay.

Đó là một viên thủy tinh có màu tím, sáng long lanh, một loại vẻ đẹp lóa mắt.

Tim Hứa Thanh đập dồn dập, lúc ngẩng đầu, hắn nhìn thấy thân thể kia ngã xuống, hình như bởi vì mất đi sự che chở của ánh sáng màu tím, lúc này dùng mắt thường cũng có thể thấy được mức ăn mòn của quần áo, trong nháy mắt làn da cũng trở thành xanh đen.

Một màn này khiến cho Hứa Thanh theo bản năng nắm thủy tinh màu tím ở trong tay càng chặt hơn, quay người nhanh chóng đi về phía hầm của mình.

Mà sau khi chạy không lâu, đột nhiên bước chân của Hứa Thanh dừng lại, thần sắc có chút mê hoặc.

Cúi đầu mở áo da của mình ra, nhìn phần ngực bị trói chặt.

Nơi đó đã không còn máu chảy ra, mà lại có một trận cảm giác ngứa ngáy.

Hai mắt Hứa Thanh co lại, xé mảnh áo kéo căng vết thương, khi nhìn vào vết thương tâm thần của hắn chấn động mãnh liệt.

Hắn nhớ rõ lúc sáng kiểm tra, vết thương còn chưa khép lại, thậm chí chỗ biến thành màu đen càng ngày càng nhiều, nhưng bây giờ…

Vết thương trên lồng ngực của hắn, không chỉ khép lại hơn phân nửa, ở vị trí ở bên rìa càng là chỉ còn lại một vết sẹo nông!

“Đây…” Hô hấp Hứa Thanh dồn dập, tiếp đó bỗng nhiên nhìn về viên thủy tinh màu tím ở trong tay mình.

"Vật này..."

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng mãnh liệt, bộ não nhớ lại thi thể hoàn hảo không chút tổn hại trước khi thủy tinh tím không bị chính mình lấy đi.

"Có thể bảo tồn thi thể hoàn hảo, có thể giúp thương thế của người sống cấp tốc khỏi hẳn?"

Hứa Thanh nắm chặt thủy tinh màu tím trong tay, trái tim đập rộn lên, nhìn sang bốn phía.

Mặc dù hắn biết được nơi đây hẳn không có người sống khác, nhưng vẫn theo bản năng trở nên cảnh giác bởi vì mới lấy được bảo vật siêu cấp.

Giờ phút này hắn không còn lưu lại, mà dùng tốc độ cao nhất lao thẳng đến địa động ẩn núp của mình.

Trên đường hắn mơ hồ phát hiện, thương thế của mình chẳng những nhanh chóng khép lại, sự mỏi mệt của thân thể còn có vẻ ít đi rất nhiều.

Trước kia nếu hắn chạy như thế, ước chừng nửa canh giờ sẽ phải nghỉ mệt một chút, nhưng hôm nay đã sớm qua nửa canh giờ, hắn vẫn cảm thấy toàn thân ấm áp, thể lực vẫn dồi dào.

Thậm chí trên đường trở về, hắn còn thuận tay bắt được một con chim rơi xuống.

Hắn không giết chết, mà làm nó hôn mê, bởi vì vật sống sẽ bảo tồn được càng lâu hơn.

Cho dù đã làm chuyện này, hắn vẫn trở lại địa động trong thời gian rất ngắn. Còn một hồi nữa là màn đêm buông xuống, hắn đã thấy được địa động của mình từ xa.

Tâm trạng Hứa Thanh chưa bao giờ tốt như bây giờ, nhưng hắn vẫn không lơ là sơ suất.

Bởi vì hắn biết, có lẽ là thần linh mở mắt, cấm khu sơ thành, trong phạm vi này vào ban đêm, ngoại trừ dị thú thức tỉnh còn có một ít tồn tại quỷ dị xuất hiện.

Lúc trong khu ổ chuột hắn từng nghe người ta nói, trong thiên địa có rất nhiều địa phương chết chóc quá nhiều sẽ hình thành loại quỷ dị này.

Như tiếng cười truyền đến từ bên ngoài lúc ban đêm chính là do loại tồn tại này phát ra.

Mà loại tồn tại quỷ dị này, tốt nhất là chớ nhìn, chớ sờ, chớ gặp.

Mặc dù theo trải nghiệm của hắn lúc trước, những tồn tại kia đều xuất hiện vào ban đêm, nhưng Hứa Thanh cũng không dám xác định bọn chúng có thể thỉnh thoảng ẩn hiện vào ban ngày không.

Thế là tốc độ của hắn không giảm chút nào, rất nhanh đã tới gần địa động, sau khi chui vào liền chặn kín khe hở địa động.

Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, mở bàn tay nắm chặt của mình ra.

Ánh sáng màu tím truyền ra từ lòng bàn tay hắn, chiếu rọi địa động nho nhỏ, chiếu lên thân thể Hứa Thanh, làm khuôn mặt cùng con mắt của hắn đều bị phủ lên màu tím.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.